Vì lăng băng thạch, Kim Phi Dao lập tức đi ra ngoài hỏi thăm chuyện Phan
gia. Muốn nắm được tình hình hiện tại thì rất đơn giản, dùng linh thạch
mua chuộc hạ nhân Phan gia là xong. Dù rằng ngay cả ngụy linh căn cũng
có thể tu luyện nhưng trong một đại gia tộc thì phàm nhân vẫn chiếm phần không nhỏ.
Kim Phi Dao dùng chế thuật pháp, áp chế tu vi đến
Luyện Khí sơ kỳ, sau đó liền ngồi xổm ở chung quanh đảo Lợi Nguyên của
Phan gia, âm thầm quan sát, tìm lấy một người hám tài nhưng nghèo khó
của Phan gia. Nàng áp chế tu vi cũng có nguyên nhân, so với tu sĩ Trúc
Cơ thì tu sĩ mới Luyện Khí sơ kỳ càng dễ tiếp cận với phàm nhân hơn.
Hao phí vài ngày thời gian, Kim Phi Dao đã tìm hiểu được tình hình, trở về nói lại với ảo ảnh, ảo ảnh nhất thời thương cảm.
Kim Phi Dao không quấy rầy hắn, dù là ai khi nghe tin con mình bị đoạt chức vị trưởng tộc, sau khi Kết Đan lại không thể tiến vào Nguyên Anh, cuối
cùng chết đi thì tâm tình không thể tốt được. Tuy nhiên, nàng tiếp tục
bấm ngón tay tính toán, con của người này cũng đã sống mấy trăm năm, nếu nàng mà con già như vậy thì chỉ sợ đã chết lặng.
Nhìn ảo ảnh yên lặng không nói, lại có vẻ nhạt đi, Kim Phi Dao lo lắng, không biết có
phải lăng băng thạch còn chưa tới tay thì thần thức hắn đã phiêu tán hết rồi không. Vừa định an ủi hắn vài câu, bảo hắn đừng quá mức thương tâm, phải bảo tồn lại chút thần thức, giao băng lăng thạch ra đã thì lại
thấy ảo ảnh đột nhiên lên tinh thần.
“Cháu chắt của ta hẳn là còn sống. Ngươi giúp ta tìm họ rồi giao tồn thức châu của ta cho bọn chúng. Ngươi đừng có dùng ánh mắt nghi ngờ đó nhìn ta, lăng băng thạch không
có trên người ta, bằng vào thân thể này của ta thì cũng không thể mang
theo đồ vật.” Ảo ảnh ngẩng đầu nói.
Kim Phi Dao không tin nói:
“Hậu đại của ngươi ngay cả vị trí tộc trưởng còn không giữ được, thứ quý giá như lăng băng thạch làm sao có thể bảo tồn được tới giờ, không bị
diệt môn đã là tốt rồi.”
“Ngươi thì biết gì, ta phải che giấu đi
chứ, ai lại ngu ngốc đưa những thứ trân quý cho người thực lực yếu được, đó không phải là mang họa tới sao?” Ảo ảnh từ chối cho ý kiến, cười
lạnh nói.
Kim Phi Dao nheo mắt lại, cười cười: “Có khi nào sau
khi ngươi đưa lăng băng thạch cho ta thì sẽ tung tin tức ta có lăng băng thạch ra ngoài? Đến lúc đó tự nhiên sẽ có rất nhiều người tìm đến cửa.”
“Ngươi cũng quá cẩn thận rồi, ta đâu phải là không có việc gì mà lại đi làm
loại chuyện thất tín đó. Chẳng lẽ ngươi không biết, tu sĩ quan trọng
nhất là phải thủ tín sao? Giết người thì thôi đi, thuần tâm gạt người
cũng không nhắc đến, nhưng là việc đã đồng ý với người khác thì nhất
định phải làm được, nếu không khi tiến giai Kết Đan sẽ có tâm ma.” Ảo
ảnh nghiêm trang nói.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, trong lòng Kim Phi Dao thấy vui vẻ, đây là đang giảng giải kinh nghiệm Kết Đan, là thứ mà dùng linh thạch cũng không mua nổi, phải mau chóng ghi nhớ.
Kim Phi Dao một bên ghi nhớ một bên nghĩ xem bản thân có chuyện gì đã đáp
ứng người khác lại không làm hay không. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng phát
hiện hóa ra mình lại là người tốt như vậy, lại chưa từng thất tín với
ai.
Ngay bản thân Kim Phi Dao cũng không tin được, nhưng thật sự
là nàng không nghĩ ra rốt cục mình có từng thất tín với ai chưa. Cẩn
thận nghĩ, nàng vẫn không tìm ra.
“Được rồi, giờ ta sẽ đi tìm hậu nhân của ngươi, giao tồn thức châu cho bọn họ.” Kim Phi Dao vỗ vỗ tay
đứng lên, đều đã làm đến nước này rồi, cứ rối rắm nữa cũng vô dụng. Giúp thì giúp cho chót, đi hoàn thành giúp tâm nguyện của người đã chết
thôi.
Ảo ảnh thần thức rất cao hứng, kích động quay về tồn thức
châu, Kim Phi Dao cất tồn thức châu vào trong túi càn khôn, sau đó liền
đi tìm hậu nhân của ảo ảnh.
Về nơi ở của tộc trưởng trước kia,
Kim Phi Dao đã sớm hỏi thăm được. Nó nằm ngay cạnh chủ đảo Phan gia,
không lớn hơn hòn đảo cho phàm nhân ở bao nhiêu. Do Phan gia đông người, các loại thân thích xuống dốc có đầy rẫy, dù sao cũng là đồng tông,
không thể nào mặc cho bọn họ gian khổ ở ngoài qua ngày, cho nên vẫn để
lại ở bên cạnh.
Để che giấu, Kim Phi Dao vẫn ẩn tàng tu vi, lấy thân phận Luyện Khí sơ kỳ đi tới tiểu đảo mà Phan Dịch, hậu đại ảo ảnh, ở lại.
Tiểu đảo rộng chưa tới mười mẫu, một loạt phòng ốc cũ kỹ cũng có đủ tiền
thính hậu viện, nhìn ra được phòng ốc này trước kia coi như là biệt
việt, chỉ là thời gian quá dài, nắng mưa dãi dầu nên giờ trở nên cũ kỹ.
Trên bãi đất trống trước phòng có một thiếu nữ tu vi Luyện Khí trung kỳ, bộ
dáng xinh đẹp tuyệt trần đang phơi một số tài liệu lấy được từ yêu thú.
Thấy Kim Phi Dao lên đảo thì tò mò đứng dậy hỏi: “Đạo hữu, xin hỏi ngươi tìm ai?”
“Chào đạo hữu, Phan Dịch ở đây đúng không?” Kim Phi Dao hỏi.
Thiếu nữ gật đầu đáp: “Đúng vậy, Phan dịch là tổ phụ ta, không biết đạo hữu có chuyện gì?”
Kim Phi Dao nhìn trái nhìn phải một cái, bước tới chỗ thiếu nữ, hạ giọng
nói: “Ta có chuyện quan trọng tìm tổ phụ ngươi, ngươi về thông báo một
tiếng, sự tình trọng đại, trực tiếp quan hệ đến tương lai của các
ngươi.”
“Việc trọng đại?” Thiếu nữ nghi hoặc nhìn Kim Phi Dao,
không phải là nàng đa nghi mà chủ yếu là vì tu vi của Kim Phi Dao quá
thấp, có thể có chuyện trọng đại gì muốn tìm tổ phụ chứ.
Thấy
thiếu nữ đánh giá bản thân, Kim Phi Dao biết nàng hoài nghi mình, xem ra ẩn tàng tu vi quá mức rồi, có lẽ khống chế ở tu vi Luyện Khí hậu kỳ thì hơn. Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngươi cứ nói với tổ phụ ngươi là Phan
Nguyên bảo ta tới, hắn sẽ hiểu.”
“Vậy ngươi đợi một chút, ta đi nói với tổ phụ một tiếng.” Thiếu nữ nhìn Kim Phi Dao một cái rồi xoay người vào nhà.
Kim Phi Dao đứng trên đảo đánh giá bốn phía, thấy được cuộc sống của nhà
này cũng không quá tốt, hơn nữa người lại ít, nàng đã đứng trên đảo một
lúc mà vẫn không thấy có vị đại thẩm nào ôm tiểu hài tử ra xem náo
nhiệt.
“Đâu? Người ở đâu?” Một thanh âm già nua truyền tới, sau
đó một lão nhân chừng bảy, tám mươi tuổi vội vã đi ra, xem ra người này
chính là Phan Dịch. Rõ ràng có tu vi Trúc Cơ trung kỳ mà bề ngoài lại
già như vậy, thật là khiến người khác cảm thấy không quen.
Thấy
người ở ngoài chỉ có tu vi Luyện Khí sơ kỳ, Phan Dịch có chút thất vọng, tổ tiên của hắn đâu phải là người mà tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể tiếp
xúc. Nhưng hắn vẫn lễ phép hỏi: “Chính là đạo hữu tìm lão hủ sao? Không
biết có chuyện gì?”
“Vào nhà rồi nói, nếu để người khác nhìn
thấy, truyền đến tai người ở đảo đối diện thì các ngươi không còn cơ hội trở mình đâu.” Kim Phi Dao nói, không cần ai mời liền dẫn đầu bước vào
nhà. Tổ tôn hai người liếc mắt nhìn nàng rồi cũng đi theo vào.
Vào trong, Kim Phi Dao lại tự tìm chỗ ngồi xuống, còn Phan Dịch và cháu hắn lại đứng một bên, ngây ngốc nhìn nàng.
“Aizzz, đứng làm gì, cầm lấy xem đi. Đúng rồi, có khách tới thăm cũng phải cho
ta một ly trà chứ.” Kim Phi Dao lắc đầu nhìn hai người đang sững sờ, lấy tồn thức châu ra ném cho Phan Dịch.
Phan Dịch nhìn tồn thức châu trong tay, lập tức minh bạch, tay hắn run rẩy nâng tồn thức châu lên,
sốt ruột nói: “Di An, mau dâng trà cho khách, sau đó đi gọi ca ca ngươi
về, mau lên.”
Phan Di An không biết có chuyện gì, nhưng đã nhiều
năm chưa từng thấy tổ phụ kích động như vậy, quên cả pha trà cho Kim Phi Dao, xoay người chạy ra ngoài.
Phan Dịch kích động vuốt tồn thức châu trong tay, dò hỏi Kim Phi Dao: “Đạo hữu, ngươi tìm thấy tồn thức
châu của tổ tiên ta như thế nào?”
Kim Phi Dao thuận miệng đáp:
“Nhặt được trong một thủy đạo, tuy nhiên tốt nhất là ngươi không nên hỏi hắn chết như thế nào, bởi vì hắn không muốn cho người khác biết. Ta nói như vậy chắc chắn ngươi lại càng muốn hỏi nhưng vì an toàn của các
ngươi, khẳng định hắn sẽ không nói.”
“Vậy sao…” Phan Dịch ve vuốt tồn thức châu, đăm chiêu suy nghĩ, chắc là do ma đầu nào đó làm, nhưng
do tu vi quá cao nên sợ tiểu bối đi báo thù.
Kim Phi Dao không
biết hắn đang tự hỏi những gì, hai người cứ thế ngồi trong phòng chờ
Phan Di an về. Phan Dịch càng đợi càng mất kiên nhẫn, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn ra cửa, có vẻ thập
phần nóng ruột.
Còn nước trà mà Kim Phi Dao yêu cầu tới tận giờ vẫn chưa có ai bưng lên.
Đúng lúc này, Phan Dịch đang nhìn ra cửa đột nhiên tươi tỉnh mặt mày, lại
bất mãn nói với hai người vừa bước vào: “Sao hai người các ngươi lại
chậm như vậy!”
“Tổ phụ, có chuyện gì sao? Ta đang bận việc ở chủ
trạch, Phan hỗn tử lại tìm ta gây chuyện, lần này lại bị trừ linh thạch
rồi.” Nam tử vừa bước vào tầm hai mươi tuổi, tu vi Luyện Khí hậu kỳ, mặc bố y sạch sẽ, tạo cho người khác một cảm giác hòa ái.
“Cứ để hắn trừ, sau này sẽ không cần phải sống những ngày xem xét sắc mặt người
khác nữa.” Phan Dịch vừa nghe thấy Phan hỗn tử liền tức tối, nhưng hiện
tại không phải là thời điểm nói những cái đó, hắn cầm tồn thức châu
trong tay, kích động nói: “Trác Hoa, đây là tồn thức châu của tổ tiên
Phan Nguyên của chúng ta, là vị đạo hữu này tới đưa cho chúng ta.”
“Tổ tiên Phan Nguyên!” Phan Trác Hoa ngây ngẩn cả người, danh vọng này vẫn
luôn ở cửa miệng của tổ phụ, mỗi lần nhắc tới là vẻ mặt lại rất thương
cảm.
Phan Nguyên vốn là tộc trưởng Phan gia, trong một lần đi xa
vào sáu trăm năm trước, hồn đăng ở nhà đã tắt. Sau đó lão tổ tông với tu vi Kết Đan sơ kỳ tiếp chưởng chức vị tộc trưởng, không ngờ chưa tới
trăm năm đã bị lão tổ tông của Phan hỗn tử đoạt vị, lại vì giao chiến mà lão tổng tông bị đả thương thần thức, cả nhà bị khu trục tới đảo nhỏ
này.
Tài vật cung cấp hàng năm đều ít hơn các phòng khác khiến
cho tu vi tổ phụ sau khi tới Trúc Cơ trung kỳ thì không thể tiến thêm
một bước, mà một vài tiểu bối có linh căn cũng chỉ có thể làm vài việc
vặt vãnh trong chủ trạch.
Hiện tại có được tồn thức châu của tổ
tiên chứng tỏ bên trong có giao đãi, tài bảo của tổ tiên cất giấu có thể làm đám tiểu bối phong quang.
“Đa tạ đạo hữu, chúng ta nhất định sẽ hậu tạ.” Phan Trác Hoa không quên người đưa tồn thức châu tới là Kim Phi Dao, vội vàng nói với nàng.
Kim Phi Dao cười cười lắc tay:
“Không cần các ngươi, tổ tiên các ngươi đã đồng ý trả thù lao cho ta
rồi. Các ngươi đi xem tồn thức châu trước đi, hắn sẽ nói chuyện với các
ngươi. Ta chờ ở đây, không cần để ý tới ta, chỉ cần đưa trà lên là
được.”
Phan Di An đỏ mặt, lúc này mới nhớ ra mình quá sốt ruột mà quên dâng trà, vội vàng chạy đi, nàng cũng muốn nghe xem tổ tiên nói
gì, thế nên vội vã bưng trà lên xong liền chạy vào hậu viện cùng tổ phụ.