Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 129

Ba người Phan Dịch cơ hồ muốn phát điên, đây là chuyện gì xảy ra? Còn chưa kịp nói gì nàng đã tàn nhẫn giết chết hai gã tu sĩ, hơn nữa đối phương còn không có biểu hiện ra bất luận ý tưởng bất hảo gì với bọn họ. Người này, chẳng lẽ không sợ báo ứng sao?

Đột nhiên, ba người ý thức được, nếu tiến vào trong động phủ mà nàng nổi lên sát ý thì phải làm sao? Dù sao cũng chỉ nói cho nàng hai thứ, mà toàn bộ động phủ lại không chỉ có thế. Tuy thế lại không thể để nàng đi, nếu không có Kim Phi Dao xuất lực thì bọn họ không thể đánh vỡ mắt trận, lại còn có việc khác nữa, Phan Dịch cần phải để nàng vào.

Sắc mặt Phan Dịch khó coi bởi vì hắn có lý do nhất định phải để Kim Phi Dao vào, mà Phan Trác Hoa và Phan Di An hoàn toàn là sợ hãi. Một người hỉ nộ vô thường, không nói hai lời liền giết người như vậy thật sự quá mức nguy hiểm.

Không khí vốn vui vẻ đã biến mất hầu như không còn, Phan Dịch không lên tiếng, Phan Trác Hoa và Phan Di An cũng không dám nói lời nào, cứ như vậy nhìn Kim Phi Dao, không động đậy.

“Các ngươi đứng bất động ở đó làm gì? Mau đi tìm mắt trận đi.” Kim Phi Dao tò mò nhìn ba người bọn họ, không hiểu bọn họ sững sờ cái gì.

“Đúng, còn phải tìm mắt trận nữa, mọi người nhanh lên.” Phan Dịch phục hồi tinh thần, lúc này không phải thời điểm rối rắm chuyện này. Sau đó, hắn liền đi tới vách đá bên hồ tìm kiếm măt trận mà Phan Nguyên nói.

Thần thức của Phan Nguyên đã sử dụng quá nhiều lần nên sau khi giao đãi phương pháp phá trận và vài chuyện quan trọng thì liền lui vào trông tồn thức châu không ra, phá trận chỉ có thể dựa vào bọn họ.

“Tìm được rồi, ở đây.” Chợt nghe tiếng Phan Dịch hô to, mấy người liền chạy nhanh tới.

Đây là một mỏm đá rất bình thường nhô ra khỏi vách đá, trông hơi giống hình một con rùa. Phan Dịch chỉ vào con rùa này nói: “Tảng đá này chính là mắt trận, chúng ta chỉ cần phá hủy tảng đá này thì toàn bộ cấm chế sẽ mở ra, lúc đó là chúng ta có thể nhìn thấy động phủ.”

“Được rồi, vậy chúng ta động thủ thôi, đỡ phải đêm dài lắm mộng.” Kim Phi Dao xắn tay áo, nắm tay lại đấm lên tảng đá hình con rùa.

Nàng muốn thử xem con rùa này có phải là mắt trận không cho nên không sử dụng Minh hỏa, chỉ lấy nắm tay đấm tới. Rùa đá bị trọng quyền của nàng đánh tới mà không rớt ra dù chỉ một chút bột phấn, quả nhiên không phải là đá bình thường.

Nhưng một quyền này lại khiến cho cấm chế phản ứng, nước biển phía sau các nàng đột nhiên bắt đầu chuyển động. Nàng nhướng mày hỏi: “Phan Dịch, thế này là thế nào?”

“Ta không biết, tổ tiên chỉ nói là phải mau chóng đánh nát thạch quy, bởi vì cấm chế sẽ sinh ra một ít thủ đoạn tự vệ, kéo dài sẽ không tốt.” Phan Dịch nhìn nước biển giống như bị lốc xoáy cuốn lấy, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Thật là, ba người các ngươi ngăn cản công kích, ta đối phó tảng đá này.” Kim Phi Dao cũng không quan tâm nước biển sẽ thế nào, ném lại cho ba người Phan Dịch xử lý, còn mình thì chuyên tâm đối phó với thạch quy.

Nếu quyền lực không thể đánh phá nó thì phải vận dụng lực lượng của Minh hỏa. Kim Phi Dao không nói hai lời, Minh hỏa trên tay bùng lên, đấm vào thạch quy. Trên người thạch quy rơi xa một mảnh đá bằng bàn tay, vậy là có hiệu quả. Phan Dịch lúc này quay đầu hô lớn: “Tổ tiên nói phải đánh nát hết toàn bộ thạch quy mới mở được cấm chế.”

“Đã biết, các ngươi cứ lo phòng ngự đi.” Kim Phi Dao lên tiếng, hai đấm tiếp tục vũ động, đánh liên tục lên thạch quy. Chỉ thấy từng đạo lam ảnh phi vũ, đá vụn không ngừng bắn ra, thể tích thạch quy chậm rãi thu nhỏ.

Còn tổ tôn ba người Phan Dịch lại gặp phải phiền toái, nước biển trong đảo quay cuồng xoay chuyển rồi tụ lại thành một người khổng lồ cao chừng năm, sáu trượng. Người khổng lồ vươn cánh tay, một thủy cầu to lớn bay tới, đánh bay pháp bảo phòng ngự của ba người. Sau đó nó lại há miệng phun ra vô số thủy cầu bằng nắm tay, bay vù vù như phi tiêu bắn vào ba người, đánh cho bọn họ chạy trối chết.

Gừng càng già càng cay, Phan Dịch là người đầu tiên chiêu ra bản mạng pháp bảo, chính là thứ mà hắn nói không tiện dùng để phi hành, là một hạt châu to bằng nắm tay, không biết làm từ tài liệu gì mà ngoại trừ việc dư thừa linh khí thì không thấy có bất kỳ thần thông gì.

Vật như vậy dùng để phi hành đúng là hơi nhỏ, lấy một cái đoản kiếm bất kỳ ra còn nhiều chỗ đứng hơn nó.

Phan Dịch cầm pháp châu trong tay, điều khiển cho nó bay tới đâm vào người khổng lồ, không hề có chút kỹ thuật nào, chỉ đơn giản là bay tới bay lui. Đáng tiếc là khi pháp châu đánh vào người khổng lồ thì cứ thế xuyên qua, chỗ bị xuyên thủng cũng lập tức được nước biển tràn vào lấp đầy, chỉ là vô dụng.

Phan Trác Hoa và Phan Di An lại càng không muốn nhắc tới, trừ việc dùng pháp khí phòng ngự tự bảo vệ mình ra thì không có bất luận tác dụng gì. Kim Phi Dao trong lúc đánh thạch quy còn thuận tiện nghiêng đầu liếc mắt xem xét bọn họ một cái, chỉ cảm thấy hình như mình đã dẫn theo một đám tiểu hài tử.

Mập Mạp vốn đứng bên cạnh Kim Phi Dao, thấy nàng lấy tay đánh thạch quy rất thú vị, cũng vươn tay ra vỗ thạch quy mấy cái. Thấy chỉ có vài mẩu đá bé bằng móng tay rơi ra, nó không làm nữa, đi sang bên nhìn ba người Phan Dịch đại chiến với người khổng lồ bằng nước biển. Thấy bọn họ bị đánh cho ướt sũng, nó cảm thấy kẻ đầu đất trên đời đúng là không có giới hạn.

“Kim đạo hữu, mau chút, chúng ta sắp không duy trì được rồi.” Lại một quả thủy cầu to bay tới, Phan Dịch nói không ra lời, nước biển văng tung tóe trên người, miệng cũng uống vài ngụm lớn.

“Được!” Kim Phi Dao hét lớn một tiếng, tụ tập Minh hỏa đen ở chính giữa nắm tay, ầm ầm đập vào cái mông còn lại của thạch quy. Chỉ nghe rầm một tiếng, mông thạch quy bị đánh nát, người nước biển khổng lồ đang đứng giữa đảo đột nhiên bị mất đi linh lực, hóa thành nước rơi xuống, bắn bọt tung tóe làm Kim Phi Dao cũng bị ướt đẫm.

“Phi, làm gì vậy!” Kim Phi Dao lau nước biển trên mặt, mắng.

Nước biển ở giữa đảo bắt đầu chuyển động, tựa hồ phía dưới có cái gì đang hút chúng nó, phạm vi nước biển càng ngày càng nhỏ, lượng nước càng ngày càng ít. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ nước biển đã biến mất, lộ ra động phủ bên dưới.

Nước biển lui hết, cái lỗ hổng để nước vào kia cũng như kỳ tích bị một vật trong suốt ngăn lại, chỉ thi thoảng có dòng nước tràn từ phía trên xuống.

Xuất hiện trước mắt bọn họ là một mặt cỏ xanh mướt, một gian nhà tranh nằm trên mặt cỏ, bốn phía là hàng rào gỗ.

Ở gian phòng chính giữa có một cái lò luyện đan cao bằng một người, tuy không được đốt lửa nhưng vẫn có thể cảm giác được hơi ấm truyền ra. Mà hai bên lò luyện đan có hai người gỗ đã mọc đầy rêu xanh đang ngồi ôm gối, giống như đang bảo vệ đan lô vậy.

“Chính là chỗ này, đây chính là động phủ của tổ tiên.” Phan Dịch kích động vạn phần, bên trong động phủ không hề bị tổn hao gì, cũng chưa từng có người tiến vào.

Ngoài Kim Phi Dao, ba người kia đều vô cùng kích động, cùng nhau đi tới cạnh hàng rào. Nhìn cánh cửa gỗ trước mắt, Phan Dịch vui mừng nói với Kim Phi Dao: “Kim đạo hữu, hai mộc nhân kia hẳn là con rối mà Nguyên tổ nói, chúng ta mỗi người một con, giải quyết xong là có thể lấy được các thứ bên trong.”

“Được, ngươi con bên trái, ta bên phải.” Kim Phi Dao gật đầu.

Phan Dịch đẩy cổng, đi vào trong, Kim Phi Dao theo sát phía sau. Hai huynh muội Phan Trác Hoa và Mập Mạp thì đứng ở ngoài chờ bọn họ giải quyết hai con rối xong rồi mới vào.

Bọn họ vừa bước vào trong thì con rối gỗ đang ngồi bất động đột nhiên động đậy, đứng thẳng lên. Lúc ngồi chỉ cao bằng một người, giờ đứng lên thì thật khó tin, gần bằng ba người lớn. Hai con rối đã lâu không động đậy, lúc di chuyển còn hơi khó khăn, còn có thể nghe thấy cả tiếng cơ quan lách cách.

“Lên!” Kim Phi Dao hô một tiếng, liền hướng con rối bên phải vọt tới, phi chân vào nó.

“Kim đạo hữu, con rối này phòng ngự rất mạnh, không sợ pháp thuật, chỉ có thể dùng vật nặng đánh mới được.” Phan Dịch thấy nàng xông lên, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở.

Nhưng hắn nói vẫn chậm, chỉ nghe một tiếng bốp, chân con rối đã bị Kim Phi Dao đá bay một đoạn. Con rối bị mất cân bằng, chưa kịp xuất thủ đã bị ngã ra đất, sau đó Kim Phi Dao liền nhảy lên, điện thiểm lôi minh giơ nắm tay lên đánh.

Phan Dịch vừa dứt lời, con rối này đã thành một đống bột phấn, không còn nguy hiểm. Kim Phi Dao đứng giữa đống mảnh vụn, hỏi lại: “Phan đạo hữu, vừa rồi ngươi nói gì? Ta không nghe rõ.”

“Không phải việc gì lớn, không nghe rõ thì thôi.” Phan Dịch còn có thể nói gì nữa, người ta đã giải quyết xong rồi, còn phần của mình còn chưa động thủ kìa.

Hắn lại chiêu ra pháp châu, ngự sử bay lên không trung, đánh đấm loạn xị ngậu lên người con rối. Đối phó với tu sĩ thì hắn không làm được chứ nếu đối phó với rối gỗ mà vẫn còn luống cuống tay chân thì thà rằng đi tìm một sợi dây thừng mà treo cổ đi cho xong.

Nhanh nhẹn giải quyết xong rối gỗ, Kim Phi Dao nghi hoặc nói: “Sao hai con rối gỗ này lại kém như vậy, hoàn toàn không giống người trông cửa cho tu sĩ Nguyên Anh mà giống thủ vệ của tu sĩ Luyện Khí hơn.”

“Chúng ta là phá mắt trận mà vào, nếu mạnh mẽ xông vào thì tu vi của hai con rối này sẽ tương đương với Kết Đan kỳ, hai chúng ta làm sao có thể giết được.” Phan Dịch giải thích với nàng, để nàng khỏi phải cho rằng bản sự bản thân quá lớn.

Kim Phi Dao chẳng hề để ý, nói: “Dù sao đều là xông vào, là ta thì sẽ không thèm làm con rối thủ vệ như vậy. Nếu người khác đụng phải mắt trận thì cũng vào được.”

Phan Dịch không muốn nhiều lời với nàng, hiện tại hắn có việc quan hệ tới sinh tử tồn vong, không muốn nhiễu loạn tâm tư. Hắn chỉ vào cái lò luyện đan kia nói: “Kim đạo hữu, dưỡng thần mộc ở trong đó. Ba người chúng ta đẩy nắp lò luyện đan ra, ngươi lấy những thứ trong đó ra.”

“Ta khí lực lớn, để ta mở nắp cho.” Loại việc cần thể lực này với Kim Phi Dao chỉ là nhấc tay chi lao, một lão nhân chưa từng tu thể làm sao mà làm được.

Phan Dịch vội vàng nói: “Lò luyện đan này không phải lò luyện đan bình thường, nếu cứng rắn đẩy sẽ bất động, cứ để ba chúng ta làm là được. Tổ tiên đã giảng giải phương pháp mở đan lô cho chúng ta rồi, dù sao chúng ta cũng không phải là chủ nhân của nó.”

Nghe hắn nói cũng có lý, Kim Phi Dao liền gật đầu đồng ý: “Được, vậy các ngươi làm đi, ta tới lấy đồ.”
Bình Luận (0)
Comment