Lão giả Nguyên Anh
bước lên đài đấu giá, lật tay lấy ra một chiếc bình bạch ngọc tinh tế,
cả chiếc bình chỉ cao bằng bàn tay, thân bình nhẵn mịn màu trắng ngà,
bên trên vẽ một bức tranh phong cảnh.
Bình bạch ngọc vừa xuất
hiện, một luồng linh khí khiến người ta hít thở không thông liền ập đến
làm cho mọi người bất giác hít sâu thêm vài hơi.
“Chiếc bình này
tên là Nhuận Vật Vạn Linh, bên trong có một không gian tràn ngập linh
khí, có thể làm linh thảo trưởng thành trong thời gian ngắn. Linh thảo
một trăm năm chỉ cần hai mươi năm là có thể thu hoạch, mà lúc này bên
trong đã có đủ các loại linh thảo. Giá trị của chiếc giới tử cảnh vực
này không cần ta phải nói thêm nữa, các vị đã có thể hiểu được tầm quan
trọng của nó rồi.” lão giả Nguyên Anh vuốt chòm râu dài, khẽ gật đầu
nói.
Trong phòng đấu giá yên tĩnh dị thường, đám tu sĩ Trúc Cơ á
khẩu, đã bị chấn kinh thật sự rồi. Chiếc bình Nhuận Vật Vạn Linh này có
thể xem như vật nghịch thiên, chỉ riêng việc có thể giảm bớt thời gian
sinh trưởng của linh thảo đã khiến người ta tâm động cơ hồ muốn gào thét rồi.
Cái này thật ra cũng chưa tính là gì, nếu là giới tử cảnh
vực cực phẩm thì sẽ không thể rơi xuống linh cấp giới. Những tu sĩ
Nguyên Anh cứ khoảng vài trăm năm sẽ gặp được một lần đấu giá thế này,
mà giới tử cảnh vực này đặc thù như vậy, chỉ cần có một cái là có thể
trở thành trấn phái chi bảo.
Giới tử cảnh vực cứ xuất hiện thì
phần lớn đều bị tu sĩ Nguyên Anh hoặc các gia tộc môn phái mua mất, còn
những người không đủ thực lực, hậu trường không vững chắc thì cho dù có
tài lực mua được giới tử cảnh vực cũng không mang được trên người mấy
ngày, sẽ bị người khác vây công, chặn đường giết người cướp của.
Kim Phi Dao cả kinh không gì so sánh được, có thể để cao tốc độ sinh trưởng linh thảo có nghĩa là sẽ có nhiều linh thảo hơn người khác, đan dược
cao giai cũng sẽ nhiều hơn, vậy thì tốc độ tu luyện cũng sẽ không ai bì
kịp. Đây rốt cục là thế giới gì chứ? Giới tử cảnh vực không phải chỉ là
một khoảng không gian độc lập được tạo ra hay sao? Làm sao lại có công
năng này?
Nếu thật giống như lão nhân bán Cảnh Thiên huyễn bồn
cho nàng nói, giới tử cảnh vực được bày bán đầy trong tiệm ở thần cấp
giới thì chẳng phải là người người đều có tốc độ tu luyện vượt xa người ở các giới khác sao?
Không đợi nàng kịp hồi phục lại từ trong
khiếp sợ, lão giả Nguyên Anh trên đài đấu giá lại xuất ra một cái linh
tháp màu đen, nói: “Hỗn Nguyên Thất Trọng tháp, mỗi tầng của tháp đều có thể khiến thời gian chậm lại, còn có hoàn cảnh khác nhau, hỗ trợ tu sĩ
tu luyện. Tầng tháp thứ nhất, một ngày bên ngoài bằng một năm bên trong, hơn nữa lại không gia tốc sự thay đổi của cơ thể. Tầng thứ hai thì một
ngày bên ngoài bằng năm năm trong tháp, dùng để bế quan thì không thể
tốt hơn.”
Hai chiếc giới tử cảnh vực giới thiệu xong, phòng đấu
giá vẫn một mảnh yên tĩnh, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng tràn ngập dục
vọng, phi thường muốn đánh chết người này rồi cướp hai giới tử cảnh vực
kia đi.
Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ, người ta dám lấy ra bán thì
đã không sợ ngươi tới cướp, càng đừng nói tới tu sĩ Nguyên Anh còn đang
tĩnh tọa trong những căn phòng lưu ly trên kia, Trúc Cơ Kết Đan đòi náo
nhiệt gì.
Nhạc Vô Thanh ngồi trong ghế lô, hôm nay hắn tới là để
mua giới tử cảnh vực, mục đích là để có thêm nơi tu luyện cho gia tộc,
Vạn Tiên Thủy thành cái gì cũng tốt, chỉ có điều địa bàn quá nhỏ. Nhưng
thật không ngờ những giới tử cảnh vực này lại có thần thông như vậy,
hoàn toàn khác hẳn cái trước đây bọn hắn mua được, chỉ là một vạn mẫu
núi rừng.
Thứ có thể tăng tốc tu luyện mà môn phái có được thì
không biết sẽ có bao nhiêu đệ tử nhanh chóng Kết Đan rồi đến Nguyên Anh. Một tiểu gia tộc như mình làm sao có thể tranh cướp với bọn họ được, kể cả có cướp tới tay thì khó nói cũng sẽ bị diệt tộc.
Trong tất cả các tu tiên gia tộc ở Vạn Tiên Thủy thành chỉ có duy nhất Khương gia là có một cái giới tử cảnh vực, mà cũng chỉ là linh khí nồng đậm hơn một
chút, có thể tự sinh ra một ít yêu thú, dùng để cho các đệ tử trong gia
tộc lịch lãm thôi. Mỗi lần các đại môn phái thu nhận đệ tử cũng toàn
chọn người nhà hắn trước, khiến các gia tộc khác đỏ mắt đố kỵ.
Nếu lần này không mua được giới tử cảnh vực thì biết làm sao? Chỉ cần hội
đấu giá bắt đầu thì sẽ không thể gửi tin tức ra ngoài, Nhạc Vô Thanh giờ có muốn mời tộc trưởng tới cũng không được. Ngẫm nghĩ một lát, hắn đành phải quyết định lát nữa cũng sẽ lên tiếng trả giá, ai biết được đám
người trong tộc nghĩ thế nào, nếu bản thân còn không kịp ra giá thì
không biết sẽ bị xỉa xói ra sao.
Dù sao hắn cũng đã mang đủ số
linh thạch như trong kế hoạch, chỉ cần không vượt qua cái giá này là
được, nếu vượt thì đành phải bỏ qua thôi. Nhạc Vô Thanh tự quyết, mà có
rất nhiều người cũng có tính toán như vậy, đại đa số bọn họ đến đây là
vì hai cái giới tử cảnh vực này, cũng đều không ngờ rằng hai thứ này lại có thần thông như vậy, đều đang lo lắng mình không mang theo đủ linh
thạch.
Đúng lúc này, lão giả Nguyên Anh trên đài mở miệng, “Do
hai cái giới tử cảnh vực này là do có khách nhân nhờ bán cho nên giá bán là do hắn định ra, không phải do Phẩm Mộng các chúng ta.”
Lời
nay vừa nói ra, nhóm tu sĩ lập tức ồ lên, lại có người có được hai cái
giới tử cảnh vực, lại còn hào phóng đưa ra bán đấu giá! Những người ở
trong này, chỉ cần có một người có được một cái trong đó thì dù có chết
cũng sẽ không thể lấy ra bán đấu giá.
Kim Phi Dao cơ hồ lệ rơi
đầy mặt. Là loại người gì mà lại giàu có như thế? Không biết hắn có tìm
bạn lữ tu luyện không? Nếu hắn thấy nàng chướng mắt thì có thể đưa Niệm
Khê tới để bưng trà rót nước cho hắn, đổi lấy cái giới tử cảnh vực dùng
cũng tốt.
Trong lúc nàng còn miên man suy nghĩ, lão giả Nguyên
Anh liền đưa ra giá: “Lần này không thu linh thạch trung phẩm mà dùng
linh thạch thượng phẩm, năm trăm vạn linh thạch thượng phẩm. Hoặc cũng
có thể lấy vật đổi vật. Các vị cứ suy nghĩ cho kỹ đi.”
Linh thạch thượng phẩm? Kim Phi Dao rúng động toàn thân, người ở linh cấp giới
thật quá giàu có, linh thạch thượng phẩm cũng rơi đầy đường sao? Không
được, nàng cũng phải tìm cách kiếm linh thạch mới được, linh thạch hạ
phẩm ở đây chỉ có thể dùng để mua phàm nhân thôi.
“Đây đâu phải
là thần cấp giới, lấy đâu ra nhiều linh thạch thượng phẩm như vậy. Hai
thứ này tất nhiên rất trân quý, nhưng chào giá cao như vậy thì chính là
không có ý muốn bán, chỉ lấy ra để người khác đại khai nhãn giới mà
thôi.” Trong một căn phòng lưu ly trên không trung đột nhiên truyền ra
một giọng nữ lạnh lẽo, từ ngữ điệu có thể nghe ra được chút bất mãn.
Mà ở một gian lưu ly khác cũng có tiếng nói vang lên: “Các ngươi tốt nhất
nên nói ra điều kiện lấy vật đổi vật đi. Hai cái giới tử cảnh vực này
muốn đổi lấy cái gì? Để mọi người đỡ phải đoán già đoán non, lãng phí
thời gian. Linh thạch thì bỏ qua, năm trăm vạn linh thạch thượng phẩm
thì dù có bán toàn bộ Phẩm Mộng các của các ngươi đi cũng không đủ.”
Hứ, hóa ra những người này cũng không có đủ tiền. Trong lòng Kim Phi Dao
thấy dễ chịu hơn, đám người kia không giao ra được nhiều linh thạch
thượng phẩm như vậy chứng tỏ chẳng phải chỉ mình mình là kẻ nghèo hèn.
Nếu thật sự những kẻ kia lại kêu lên những cái giá hơn ngàn vạn thì kẻ
chưa từng nhìn thấy linh thạch thượng phẩm như nàng không phải là đáng
thương muốn chết?
Lão giả Nguyên Anh trên đài đấu giá tựa hồ đã
sớm đoán được sẽ như vậy, cũng không phản bác gì, chỉ nói tiếp: “Lấy vật đổi vật cũng có danh sách, ta trước tiên nói những vật phẩm yêu cầu để
trao đổi Hỗn Nguyên thất trọng tháp: mười gốc Mẫu Chi thảo ngàn năm, một cái gai đuôi Huyền Phong thú, một con Luận thú con chưa nhận chủ, một
phần Thiên Vân giao hồn phách…”
Không đợi hắn nói xong, tu sĩ
Nguyên Anh trong phòng lưu ly đã không nhịn được, có người ngắt lời hắn, “Viên lão nhân, mấy thứ này các ngươi đòi phải lấy đi ngay lập tức sao? Không phải ngươi không biết Huyền Phong là yêu thú cấp chín, gai trên
đuôi nó dễ lấy như vậy sao? Luận ấu tử lại càng nực cười, kể cả có gặp
may mà tìm được thì muốn góp đủ các thứ cũng phải mất mấy trăm năm, thế
mà một đấu giá hội của ngươi đã muốn lấy hết đi?”
Mấy thứ này Kim Phi Dao hoàn toàn không biết là cái gì, nhưng chỉ riêng yêu thú cấp
chín đã khiến nàng không thở nổi, nói vậy thì những thứ khác cũng đều là vật quý hiếm cả. Xem ra nàng phải đi mua một tập tranh ảnh tư liệu về
các loại tạp vật về xem mới được.
Lão giả Nguyên Anh đưa ra nhiều thứ như vậy, bị người phản bác mà vẫn chỉ cười không nói, sau đó lấy ra một đống ngọc giản, ném vào các phòng lưu ly: “Đây là những vật phẩm
yêu cầu để đổi lấy hai cái giới tử cảnh vực, các vị có thể nhìn xem. Ta
biết trên người các vị có không ít thứ, không thể nào có chuyện không
kiếm đủ được. Nếu không, mấy người các ngươi hợp tác lại, mỗi người xuất ra vài món, sau đó thay phiên nhau sử dụng.”
“Ta cũng muốn một
ngọc giản.” Trong lô ghế ngân bài đột nhiên truyền đến tiếng kêu, tất cả mọi người liền quay đầu nhìn sang xem là loại người nào mà lại không
biết tự lượng sức mình như thế. Mấy thứ này chỉ nghe đã biết là phải
ngoài Nguyên Anh kỳ mới có thể xuất ra, ngồi ở lô ghế chỉ toàn là tu sĩ
dưới Nguyên Anh, đa phần là người của các tu tiên gia tộc, vậy mà lại
dám mở miệng ra đòi.
“Nhị… nhị thiếu gia, thứ này chúng ta có cầm cũng vô dụng mà.”
Người đòi ngọc giản chính là Nhạc Vô Thanh, trong lúc tâm huyết dâng trào,
hắn đã ma xui quỷ khiến mà mở miệng. Lúc này được người bên cạnh nhắc
nhở hắn mới cảm thấy hối không kịp. Nhưng lời đã nói ra làm sao có thể
bảo không cần nữa? Hắn cũng chỉ muốn mang ngọc giản về để báo cáo kết
quả công tác, khỏi bị đại ca gây phiền toái.
Lão giả Nguyên Anh
lại không từ chối, khẽ búng ngón tay, một ngọc phù liền bay vào trong
ghế lô. Dù sao ngọc giản cũng không đáng giá, nếu muốn xem thì hắn có
thể cho mỗi tu sĩ Trúc Cơ ở đây một cái.
Nhạc Vô Thanh tiếp được
ngọc giản, xem cũng không dám xem, nhanh chóng thu vào trong túi càn
khôn. Tuy còn được ngăn cách bởi quầng sáng phía trước nhưng hắn vẫn cảm thấy không ít ánh mắt khinh bỉ và săm soi bắn tới, cả vẻ mặt kinh ngạc
của Kim Phi Dao lúc nhìn lên cũng vừa vặn bị hắn nhìn thấy.
Trong lúc mọi người còn đang khinh bỉ Nhạc Vô Thanh, trong phòng lưu ly đã
truyền đến một thanh âm thương lão, “Vận khí của lão phu thật không tệ,
Viên lão nhân, ta muốn Nhuận Vật Vạn Linh bình.”
Điều kiện hà
khắc như vậy mà cũng có người đáp ứng được, cần phải tích trữ bao nhiêu
năm a? Kim Phi Dao có chút ngứa ngáy trong lòng, thực muốn xem xem tài
liệu cần để đổi lấy Nhuận Vạn Vật Linh bình là cái gì.
Nghển cổ
lên cũng chỉ có thể nhìn thấy góc của gian phòng kia, một cái túi càn
khôn được ném ra từ trong phòng lưu ly, vèo một cái bay vào tay của Viên lão nhân.
Viên lão nhân dùng thần thức đảo qua, tay liền phẩy
trong hư không, Nhuận Vật Vạn Linh bình liền lướt qua ánh mắt của bao
người, phi vào trong phòng lưu ly.
Những vật phẩm đấu giá trước
đó đều không trực tiếp giao hàng, tất cả đều được ghi chép lại, đợi đến
khi buổi đấu giá kết thúc mới tiến hành giao dịch. Chiếc giới tử cảnh
vực này được giao phó tại chỗ khiến cho không ít người ngạc nhiên.
Thấy chưa có ai thu được Hỗn Nguyên Thất Trọng tháp, lão giả Nguyên Anh cũng không sốt ruột. Hôm nay có thể bán ra Nhuận Vạn Vật Linh bình đã là
ngoài dự kiến của hắn rồi.
Hắn cười nói: “Mọi người không cần sốt ruột, hôm nay vốn chỉ muốn đưa ra hai bảo vật này để mọi người chuẩn bị thôi. Nếu quả thật có đạo hữu muốn chiếc Hỗn Nguyên Thất Trọng tháp này thì cứ yên tâm, chúng ta vẫn giữ nó, đến lần bán đấu giá sau cũng vẫn
lấy ra. Mọi người có thể đi tìm những thứ trong ngọc giản, chúng ta lúc
nào cũng tiếp đón các vị. Nếu vật ấy bị lấy đi rồi thì chúng ta sẽ thông báo trên Thế Đạo Kinh để mị người không cần tiếp tục lãng phí thời
gian. Đấu giá hội hôm nay kết thúc ở đây, đa tạ mọi người đã quang lâm.”
Hắn vừa nói dứt lời, những căn phòng lưu ly trên đỉnh đầu liền phát ra ánh
sáng chói mắt, toàn bộ người bên trong đã được truyền tống đi rồi. Đến
cùng là ai đã mua được Nhuận Vạn Vật Linh bình thì không ai biết được.