Lâu sau, Kim Phi Dao
mới chậm rãi tỉnh lại. Vừa tỉnh lại, nàng đã vội vàng sờ tới sờ lui trên người, sợ cơ thể bị thiếu mất thứ gì.
Hoàn hảo, tứ chi lành lặn, lại kiểm tra trong cơ thể, thức hải hoàn chỉnh, Minh hỏa vẫn còn, ngay
cả nguyên thần cũng không có dấu vết bị cắn.
Kim Phi Dao thở dài
nhẹ nhõm một hơi, lại phát hiện mình đang nằm ngay bên cạnh ao máu, lập
tức sợ tới mức vọt ra ngoài. Trong hoảng loạn, không biết chân nàng mắc
phải cái gì, cả người ngã nhào ra đất, ngẩng đầu lên liền bắt gặp một
người máu chảy đầm đìa đang nằm dưới đất.
Cẩn thận nhìn lại, Kim
Phi Dao nhận ra hắn là lão đại trong bốn người kia, liền nói: “Mạng
ngươi cũng thật lớn nha, lại có thể bò lên tới đây. Tuy nhiên, nhìn
ngươi bị thương thành dạng này thì sợ là cũng không sống được bao lâu
nữa.”
Lão đại quỳ rạp dưới mặt đất không nhúc nhích, không biết là không nghe thấy lời của nàng hay là căn bản không có sức phản bác.
Nam tử Ma tộc trong ao máu vẫn quan sát Kim Phi Dao, thấy nàng tỉnh lại
liền té chạy, ấn tượng trong lòng về nàng càng thêm xấu. Người tu luyện
sao có thể có hành vi như thế, nữ nhân làm sao có thể không biết phép
tắc như thế, nhìn thế nào cũng không thấy thuận mắt.
Nhưng hắn
lại thật sự có việc cần nàng, đành phải dỗ dành trước đã, “Chất lượng
Minh hỏa của ngươi không tồi, ta coi như vừa lòng, hiện tại chúng ta bàn chính sự thôi.”
“Ngươi đã làm gì ta?” Kim Phi Dao đưa hai tay lên che trước ngực, cảnh giác hỏi.
Nam tử Ma tộc hừ lạnh một tiếng, “Bằng vào tư sắc bậc này của ngươi dù rửa
chân cho ta còn chưa đủ tư cách đâu. Đừng kỳ vọng ta làm gì với ngươi,
đó không phải là chuyện ngươi có thể muốn.”
“Ai kỳ vọng? Đồ tự
đại, cũng không nhìn tình huống hiện tại của mình đi, có gì đáng để
cuồng vọng chứ.” Kim Phi Dao không dám lớn tiếng nói, chỉ nhỏ giọng lầu
bầu.
Kể cả Kim Phi Dao có nhỏ giọng thì nam tử Ma tộc vẫn nghe
thấy được, nhưng hắn cũng không thèm so đo với một con kiến như nàng.
Những người đứng trên cao không cần phải để ý tới một con kiến, buông
tha hoặc giết chết chỉ cần một ý niệm.
“Ngươi chỉ tu luyện Thiên
Địa Tịch Diệt quyết mà không tu luyện Ma Thể Trúc Hình pháp, đến sau này ngươi sử dụng Thất Hồn Tụ Thần thì thân thể sẽ không chịu được lực
lượng của Minh hỏa, bị Minh hỏa phản phệ mà chết. Ta sẽ dùng Ma Thể Trúc Hình pháp trao đổi với ngươi, ngươi suy nghĩ đi.” Nam tử Ma tộc bình
tĩnh nói.
Kim Phi Dao kinh ngạc, Thất Hồn Tụ Thần mà nam tử này
nói đến chính là pháp thuật duy nhất trong Thiên Địa Tịch Diệt quyết mà
nàng có thể học sau khi tiến vào Kết Đan kỳ.
Nàng không thể dùng
Thất Hồn Tụ Thần? Nàng có chút khó hiểu với tin tức này, vì thế lớn mật
hỏi: “Tại sao nhất định phải học Ma Thể Trúc Hình pháp gì đó? Kể cả ta
không dùng được Thất Hồn Tụ Thần thì có thể dùng cái khác, loại pháp
quyết kỳ lạ đó nghe qua có vẻ nếu học sẽ tu thành ma nhân nha.”
“Hừ, ngươi thì biết cái gì. Nếu không dùng Thất Hồn Tụ Thần thì hai loại
pháp thuật sau đó ngươi cũng đừng mơ tưởng dùng được. Thiên Địa Tịch
Diệt quyết chính là một loại công pháp của Ma tộc ta, uy lực Minh hỏa
rất hung mãnh cho nên ngươi mới phải dùng đan dược trúc thể ghi lại
trong đó. Nhưng cũng chỉ có thể duy trì tới bây giờ mà thôi, nếu ngươi
không tu luyện Ma Thể Trúc Hình pháp thì đừng nói đến chuyện sử dụng
pháp thuật, kể cả ngươi chỉ gọi Minh hỏa ra cũng sẽ bị Minh hỏa thiêu
chết.” Nam tử Ma tộc hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Kim Phi Dao nghe thấy mà da đầu run lên, nàng đã từng bị Minh hỏa thiêu đốt một lần từ rất lâu trước kia, nhưng đây là người Ma tộc, ai cũng nói bọn họ vừa xấu xa vừa dã man, người như vậy nàng có thể tin tưởng không?
Từ khi Kim Phi Dao còn nhỏ đã thường xuyên bị người lớn hù dọa, nếu nàng
không nghe lời sẽ bị người Ma tộc tới bắt đi ăn thịt. Chuyện người Ma
tộc bắt tiểu hài tử rồi ăn thịt đã khắc sâu trong lòng mỗi hài tử ở Địa
cấp giới, bây giờ nhất thời muốn Kim Phi Dao tin tưởng đúng là có chút
khó khăn.
“Luyện Ma Thể Trúc Hình pháp đến tầng cao nhất thì có
thể làm cho xương cốt, da thịt của ngươi trở thành pháp bảo cực phẩm.
Nói cách khác, cho dù ngươi có chết, chỉ cần tìm được một khúc xương của ngươi là có thể luyện chế được pháp bảo cực phẩm mà dùng. Kể cả không
có công năng phòng ngự thì khi pháp thuật và pháp bảo công kích, ngươi
đều có thể dùng thân thể để ngăn cản.” nam tử Ma tộc tin tưởng vững chắc rằng không có tu sĩ nào có thể chống cự lại được dụ hoặc đó.
Kim Phi Dao nghe xong đúng là động tâm, nàng vươn tay nói với nam tử Ma
tộc: “Ta có mười ngón tay, nếu ta tu luyện Ma Thể Trúc Hình pháp tới
tầng cao nhất thì mười ngón tay của ta sẽ không còn là mười ngón tay nữa mà là mười pháp bảo cực phẩm?”
Nam tử Ma tộc có chút khó hiểu nhưng vẫn lên tiếng trả lời: “Đúng vậy, tất cả đều là pháp bảo cực phẩm.”
Sau đó liền thấy Kim Phi Dao bấm ngón tay tính: “Như vậy thì bán đi hai
ngón út là có thể đổi một cái giới tử cảnh vực không có công năng gì.
Tuy nhiên, thế thì trông hai tay có chút khó coi, nên đổi sang ngón chân thì hơn.”
Nam tử Ma tộc bị chấn kinh thật mạnh, hắn sống trên
vạn năm, tự nhận kiến thức quảng đại, từng gặp vô số chuyện và người
quái dị, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một kẻ yêu tiền thế
này. Những người ái tài lại có thực lực, muốn có gì đó hẳn là phải nghĩ
đến cường đoạt đầu tiên chứ? Thế mà người này lại nghĩ đến việc chém bản thân đổi lấy tiền.
Đợi đến khi Kim Phi Dao khoa tay múa chân xong, nàng vô cùng cao hứng hỏi: “Nói đi, ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?”
Nam tử Ma tộc nén vui sướng lại, lạnh giọng như trước nói: “Ta muốn ngươi
dùng Minh hỏa thiêu hủy khối hắc tinh thạch phía trên đầu ta, không còn
gì khác nữa.”
“Oa, ngươi nói dễ nghe nhỉ. Không bằng ngươi nói
thẳng là ta thả ngươi đi ra cho xong. Ngươi là người Ma tộc, nếu thả
ngươi, không phải ngươi sẽ quay lại ăn thịt ta bổ thân thể chứ?” Kim Phi Dao giật mình, nàng đã nghĩ tới rất nhiều khả năng lại không nghĩ tới
việc giúp hắn rời đi. Minh hỏa lại có thể làm loại chuyện này, như vậy
nàng không phải là có thêm nhiều chỗ tốt sao?
Tuy nhiên ưu việt
này cũng không thể quá lố, nếu làm cho người này tức giận, trực tiếp
giết người thì phiền toái. Kim Phi Dao cũng không quên vừa rồi nam tử Ma tộc chỉ cần dùng ánh mắt cũng suýt bóp chết nàng.
Vì thế, Kim
Phi Dao liền bày ra một bộ dáng do dự, ấp a ấp úng nói: “Việc này… việc
này không tốt lắm đâu. Nếu để người khác biết ta thả một người Ma tộc
chạy thoát thì sẽ bị các danh môn chính phái trói lại rồi thiêu sống.”
Nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của Kim Phi Dao, cộng với ánh mắt xem xét hắn từ
nãy tới giờ, nam tử Ma tộc đột nhiên cảm thấy buồn cười. Đây hoàn toàn
là muốn kiếm thêm chút tiện nghi, lại dám bảo hổ lột da, lá gan thực
không nhỏ.
“Ta cho ngươi thêm một giọt Ma đan huyết, dùng lúc Kết Đan thì có thể tăng thêm một nửa cơ hội Kết Đan.” Nam tử Ma tộc rất hào phóng nói. Một giọt Ma đan huyết tuy rất quan trọng nhưng không thể so
sánh với việc thoát ra khỏi đây, rất khó để thêm một người có Minh hỏa
xuất hiện ở nơi này.
Hắn đã không ngừng bắt tu sĩ mấy ngàn năm
rồi, cũng không ít người thông qua được đám huyết yêu bên dưới, những
thứ kiếm được từ bọn họ đều dùng để tu bổ thân thể. Chỉ tiếc tu sĩ cao
giai lại không có ai, không chiếm được tài liệu tốt, muốn dùng sức của
mình giải vây thì chỉ sợ phải mất vạn năm mới được.
Hắn không
tiếc cấp thêm cho tu sĩ Nhân tộc tham lam này vài thứ, dù sao những cái
đó với hắn cũng không quan trọng bằng việc được ra ngoài.
Có thể
nâng cao một nửa cơ hội Kết Đan, tuy nàng không biết Ma đan huyết là thứ gì nhưng chỉ cần có thể giúp Kết Đan là được, Kim Phi Dao lập tức mở
miệng nói: “Ta đồng…”
“Không được đồng ý với hắn.” không đợi Kim Phi Dao nói xong, lão đại vốn nằm im dưới đất đột nhiên hô lên.
Hắn liều mạng hét to, gắng gượng đứng dậy, sau đó lại nôn ra mấy búng máu
rồi mới hổn hển nói với Kim Phi Dao: “Ngươi không thể thả hắn đi. Hắn là người Ma tộc, cùng chúng ta thế bất lưỡng cập. Người Ma tộc giết nhiều
tu sĩ của chúng ta như vậy, sao có thể thả hắn đi. Tuyệt đối không được, ngươi thân là tu sĩ Nhân tộc lại muốn phản bội Nhân tộc sao?”
“Ngươi cũng đâu phải là người tốt gì, vừa rồi còn muốn giết ta, hiện tại lại
còn đòi nói lời chính nghĩa. Ngươi cũng quá xấu xa.” Kim Phi Dao kinh
ngạc nhìn hắn, sao lại đột nhiên trở nên chính nghĩa như vậy.
Lão đại ho ra máu, gian nan đi đến cạnh Kim Phi Dao, “Không cần biết trong
Nhân tộc chúng ta có ân oán gì, nhưng đối với Ma tộc đều là cộng đồng
đối kháng. Chẳng lẽ ngay cả điều này ngươi cũng không rõ? Chúng ta là
đồng loại, bọn họ là dị tộc.”
Nhìn dáng vẻ phẫn nộ của hắn, Kim Phi Dao lùi về sau mấy bước, hoàn toàn không rõ thế này là thế nào.
Đúng lúc này, nam tử Ma tộc đột nhiên mở miệng, “Sau khi ta ra ngoài, ngươi
có thể tới địa giới Ma tộc tìm ta, ta sẽ cho ngươi một cái giới tử cảnh
vực.”
“Thật sao?” Kim Phi Dao không thể tin nổi, hỏi.
“Đương nhiên, với tu vi của ta còn lừa gạt ngươi sao?” nam tử Ma tộc cười lạnh nói.
“Phi, đồ Ma tộc vô sỉ, ngươi cho là tu sĩ Nhân tộc sẽ vì chút lợi nhỏ mà làm
ra chuyện nguy hại tới Nhân tộc sao? Ngươi quá coi thường chúng ta rồi.” Lão đại phun máu, lớn tiếng mắng.
Nam tử Ma tộc cười rộ lên: “Tu sĩ Nhân tộc các ngươi không biết đã đổi được bao nhiêu lợi lộc từ trong này ra rồi, ngươi có tư cách gì mà gầm rú ở đây. Nếu ngươi không biết ở chỗ ta có thể đổi được nhiều thứ tốt thì ngươi còn liều mạng giết huyết yêu xông lên đây làm gì? Ta đâu có gọi ngươi.”
“Cái gì? Hóa ra
ngươi đã sớm biết có thể đối được đồ tốt ở đây, thế mà còn có mặt mũi
nói ta, thật không biết xấu hổ.” Kim Phi Dao ghét bỏ nhìn lão đại, vẻ
mặt khinh bỉ, những người này thực đúng là đạo đức giả.
Lão đại
nghẹn lời một lát, sau đó lớn tiếng phản bác: “Ta nghe nói những tu sĩ
đó chỉ dùng một ít linh đan tài liệu để đổi lấy vài thứ. Nhưng ngươi lại muốn thả hắn đi, việc này vạn vạn không thể.”
“Ý ngươi là nếu
giam giữ hắn ở đây để đổi chút lợi lộc thì không thành vấn đề, còn ta
thả hắn đi đổi lấy thứ tốt thì là vạn ác? Ngươi đây chính là ghen tỵ. Ta ghét nhất là những người như ngươi, thực ghê tởm.” Kim Phi Dao ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn hắn.
Nói xong những lời này, Kim Phi Dao đứng dậy, đột nhiên co giò đá lão đại một đá, đẩy hắn xuống khỏi đỉnh nấm sơn.
Sau đó nàng xoay người, điềm nhiên cười nói với nam tử Ma tộc: “Ngươi phải giữ lời nha.”