Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 162

Kim Phi Dao ngẩn người, hình như đúng là không quen biết, ngay cả mặt còn chưa nhìn thấy, sao có thể quen biết. Nghĩ vậy, nàng có chút xấu hổ nói: “Vậy thì quên đi, đường ai nấy đi đi.”

Trầm mặc một hồi, hai người liền tách ra, tiếp tục gia nhập vào đám người theo dõi.

Chỉ lát sau, phía trước xuất hiện một cái hố to, Kim Phi Dao tung người lên, muốn bay qua hố, lại không ngờ vừa bay lên không trung thì từ phía sau bất ngờ có gì đó đâm rầm vào nàng, kéo nàng rơi xuống hố.

“Ai da…” Kim Phi Dao cảm thấy trên người bị cái gì đó đè nặng, sau đó nghe thấy một thanh âm quen tai vang lên bên tai.

Kim Phi Dao tức giận cực kỳ, nếu không phải vì theo dõi Kim Phi Dương thì nàng đã sớm nhảy lên mắng chửi người. Hít sâu một hơi, Kim Phi Dao hạ giọng nói: “Ngươi có thù oán với ta sao? Cái hố to như vậy, ngươi nhảy sau lưng ta làm gì?”

“Những chỗ khác đâu có dễ đặt chân như chỗ này, ta không nhảy bên này thì còn nhảy chỗ nào? Mà ngươi có thể hiện thân rồi đi ra chỗ khác hay không? Ta thấy bốn phía cũng chỉ có hai chúng ta ẩn thân thôi.” Người trên người nàng bất mãn nói.

Kim Phi Dao hất hắn ra, tức giận bất bình mắng: “Ngươi là nam tử, thế mà lại bảo ta hiện thân, người hiện thân phải là ngươi mới đúng. Ta chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, hiện thân ra rất nguy hiểm, ngươi muốn lấy mạng ta sao?”

“Ngươi mới Luyện Khí kỳ? Ngươi đừng có gạt ta, vừa rồi ngươi đỡ Dạ Sát của ta, đó hoàn toàn không phải là việc mà tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể làm được.” Giọng nam căn bản không tin, vạn phần hoài nghi nói.

Hai người cứ như vậy nén giọng tranh cãi trong hố.

“Quên đi, nếu ngươi không tin thì đứng chờ đó, ta hiện thân cho ngươi xem. Nếu ta đúng là tu vi Luyện Khí kỳ thì ngươi nhất định phải để ta ẩn thân, còn ngươi thì hiện thân, không được ảnh hưởng đến ta.” Thấy những người khác đã đi hết rồi, nếu không đi thì có khi sẽ bị rớt lại, không còn cách nào khác, cuối cùng Kim Phi Dao đành phải nói.

“A? Vậy được, nếu đúng là như thế thì ta sẽ nhường ngươi một chút.” Người nọ cũng không muốn dây dưa quá nhiều với Kim Phi Dao, lập tức đồng ý.

“Được, ngươi đợi chút, tháo bỏ phương pháp ẩn thân của ta còn cần chút thời gian.”

“Được!”

Trong hố lại khôi phục bình tĩnh, Kim Phi Dao lặng lẽ nhảy lên khỏi hố, ném tên gia hỏa không biết mặt kia lại, vui sướng hài lòng bỏ chạy.

Chỉ chốc lát, nàng đã đuổi kịp những người phía trước, đi tới một chỗ mọc đầy cỏ dại. Mọi người đều ẩn náu trong rừng cây, mắt nhìn chằm chằm vào ba người Kim Phi Dương trên bãi cỏ.

Kim Phi Dao cũng tìm một chỗ nấp, ngồi xổm sau một gốc cây nhìn phía xa. Thời gian hiệu lực của Ẩn Thân phù đã hết, người nơi này đông lại không cần phải di chuyển, nàng liền không sử dụng Ẩn Thân phù nữa. Đây là đồ bảo mệnh, tốt nhất không để người khác nhìn thấy mình sử dụng.

Không biết bọn người kia muốn làm gì… Nhìn ba người Kim Phi Dương đi tới đi lui trên mặt cỏ, thi thoảng lại bốc chút bùn đất lên nếm, nàng lại càng cảm thấy kỳ quái.

Một lát sau, ba người bọn họ như đã tìm thấy, một người thả ra một con Mặc Sơn Thiết Giáp thú cấp ba cao hai trượng, nó có cái đầu nhỏ, mắt nhỏ, toàn thân giống như một tấm áo giáp, hai chân trước mọc bộ móng dài tới một thước.

“Mặc Sơn Thiết Giáp thú này không có ai nuôi, cứ dùng tạm thôi.” Người nọ vỗ vỗ lên người Mặc Sơn Thiết Giáp thú, không biết ném cái gì vào miệng nó.

“Động tác nhanh một chút, nơi này quá gần thành Bát Thông, nếu để tu sĩ khác biết được thì phiền to.” Một người khác thì hết nhìn trái lại nhìn phải, nhắc nhở hai người bọn họ.

Lời này theo gió bay tới, Kim Phi Dao không biết phải nói gì, đã bị tới ba mươi mấy người theo dõi mà lại không hề phát hiện, thật không hiểu bọn họ sống đến giờ bằng cách nào.

Tên triệu Mặc Sơn Thiết Giáp thú chỉ vào một chỗ, con thú liền giơ lợi trảo, bắt đầu đào.

Chỉ thấy Măc Sơn Thiết Giáp thú đào đất như đào đậu phụ, dưới đôi lợi trảo dài, vô số bùn đất bay ra đắp đống phía sau nó. Mới có mấy giây mà con Mặc Sơn Thiết Giáp thú cao hơn hai trượng đã chui cả người vào trong đất.

Nó tiến vào trong lòng đất, đẩy bùn đất ra sau, rồi lại chui vào moi tiếp, nhưng do đang vội nên người này phân phó Mặc Sơn Thiết Giáp thú không cần mang bùn đất ra ngoài mà hắn dùng một cái túi rất đơn giản, mở ra chỗ cửa động, một hấp lực cường đại liền hút toàn bộ bùn đất vào trong túi.

Hút như vậy liệu có hút cả Mặc Sơn Thiết Giáp thú ra không? Kim Phi Dao rướn cổ lên nhìn, hơi lo lắng cho Mặc Sơn Thiết Giáp thú, nếu hút nó ra rồi lại thả về thì thực ảnh hưởng đến tốc độ. Đây hẳn là trộm mộ trong truyền thuyết rồi, không biết đó là mộ phần của cao thủ nào, chắc chắn bên trong có không ít thứ tốt, loại chuyện ngon lành này lại để nàng gặp được.

Tuy nhiên cuối cùng vẫn là nàng lo bò trắng răng, cái túi kia có dùng hết sức cũng chỉ hút bùn đất lên, không biết là do đặc biệt tránh khỏi Mặc Sơn Thiết Giáp thú hay là nó căn bản không hút nhanh bằng tốc độ đào của Mặc Sơn Thiết Giáp thú.

Một lát sau, túi đã không hút ra chút bùn đất nào nữa, xem ra là đã đào tới mộ thất.

Ba người nhìn nhau một cái, thu hồi túi, lấy trận kỳ ra chuẩn bị bày pháp trận ngụy trang che miệng hố lại.

Đột nhiên, từ trong rừng một thanh phi kiếm bay ra, bổ tới chỗ ba người.

“Không tốt! Đi mau!” ba người vừa thấy thế thì không bận tâm đến pháp trận nữa, nhảy luôn vào trong hố.

Phi kiếm chém vào không khí, bay một vòng nữa, lại chui vào trong rừng cây, sau đó bóng người nhoáng lên, năm tên tu sĩ đã xuất hiện ở cửa động, một người trong đó cười ha hả: “Đám bại hoại tu ma công này chỉ dám làm rùa đen rút đầu, không có chút tác dụng nào.”

“Lữ huynh, chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng, mau đuổi theo.” Một tu sĩ ăn mặc như thư sinh nói.

Tu sĩ họ Lữ bất mãn nhìn vào rừng cây, “Nhiều người như vậy thật vướng chân vướng tay. Tôn đạo hữu tinh thông pháp trận, không bằng che động khẩu lại, không để cho bọn họ đi vào.”

“Không thành vấn đề, chỉ sợ bọn họ sẽ không để chúng ta làm như vậy.” Tôn đạo hữu cũng nhìn về phía rừng cây.

Tu sĩ họ Lữ đi về phía trước, lớn tiếng hét với rừng cây: “Ai dám ra đây ta sẽ cho nếm thử sự lợi hại của Bá Thiên kiếm của ta.”

“Ngươi là ai mà lại cuồng vọng như vậy?” Kim Phi Dao tò mò nói.

“Người này tên là Lữ Bá, tu sĩ đứng số một trăm ba mươi tư trên Linh chiến bảng, cuồng vọng tự đại, phi kiếm vừa rồi chính là pháp bảo thành danh của hắn, Bá Thiên kiếm.” bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm, thật tri kỷ giải thích cho nàng.

Kim Phi Dao gật đầu: “Thật không biết xấu hổ, lại dùng tên mình đặt tên cho pháp bảo. Hơn nữa, xếp thứ một trăm ba mươi tư, không biết là ở xó nào, có gì mà cuồng vọng.” Sau đó, nàng lại nói với người bên cạnh: “Nhiều người như vậy, sao ngươi lại tìm thấy ta?”

Bên người nàng không biết từ lúc nào đã thêm một tu sĩ đang ngồi xổm, tạo hình vô cùng độc đáo. Mái tóc được tết thành hơn mười dải, dưới đuôi tóc còn treo vài chuỗi hạt châu nhỏ đủ màu sắc.

Trên người khoác áo ngắn tiện lợi, rất nhiều chỗ còn gắn thêm da thú, sau lưng là ba hộp mũi tên, một hộp sắt màu bạc, một hộp xương màu trắng và một hộp gỗ màu nâu. Làn da màu đồng khỏe mạnh, lúc này đang tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời, nói với Kim Phi Dao: “Đột nhiên có người xuất hiện trước mặt ngươi mà sao ngươi không có chút cảnh giác nào?”

“Bởi vì ngươi không có sát khí cho nên không phải là người xấu.” Kim Phi Dao làm bộ nghiêm trang nói.

Nam tử kia lại cười: “Ngươi bớt nhảm đi, cũng không bớt miếng thịt nào đâu.”

Người này đúng là thẳng thắn, Kim Phi Dao đành phải nói: “Tiếng nói, vừa nghe tiếng là biết ngươi chính là người ẩn thân đã đụng phải ta lần thứ hai. Sao ngươi lại tìm được ta? Chỉ bằng vào câu lầu bầu khi nãy?”

“Không phải, diện mạo của những người theo dõi ta đều nhớ, chỉ có ngươi là dọc đường đi đều không gặp, tự nhiên chính là người đã ném ta trong hố. Ta chờ ngươi một lúc lâu mới phát hiện bị lừa. Ngươi đúng là giảo hoạt, nhân cơ hội mà bỏ chạy một mình.” Nam tử tựa hồ cảm thấy việc mình bị vứt bỏ dưới hố rất buồn cười, giọng điệu và thần thái đều không có chút bất mãn nào.

“Ngươi đúng là lạc quan…” Kim Phi Dao nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy người nọ không phải là kẻ thiếu tâm nhãn.

“Hai chúng ta liên thủ đi. Ta nghĩ, hai chúng ta cùng ẩn thân, lát nữa xuống dưới còn phải đề phòng đối phương, không bằng liên thủ bớt việc.” nam tử cười hì hì đề nghị.

Kim Phi Dao có chút do dự. Nói thật, nàng đã quen hành động một mình, cho dù cùng người khác làm việc cũng là chuyện của rất nhiều năm trước. Hơn nữa nàng căn bản không có bằng hữu, Hùng Thiên Khôn và Hoa Khê thì nàng cũng không biết tính vào quan hệ gì.

“Ta vừa rồi còn lừa ngươi, sao ngươi lại quyết định liên thủ với ta nhanh như vậy? Lòng tin của ngươi dâng lên từ đâu vậy? Chẳng lẽ là tự ngược bất thành?”

“Đó là do lúc trước chúng ta cùng ẩn thân, không nhìn thấy tướng mạo cho nên ngươi mới có thể lừa gạt ta. Hiện tại nhìn thấy diện mạo của ta, ta tự tin ngươi sẽ bị khí chất của ta mê hoặc, sau này sẽ không nghĩ đến chuyện lừa gạt ta nữa. Đến đây đi, chúng ta liên thủ, dù sao ngươi cũng đi một mình, ta trông tướng mạo ngươi cũng rất dễ sống chung. Hơn nữa, có một đồng bọn cơ trí sẽ mạnh hơn nhiều một đồng bọn ngu ngốc.” Hắn tự tin cười nói khiến Kim Phi Dao không biết phải phản bác thế nào.

“Ta tên Bố Tự Du, là tán tiên tự do tự tại. Ngươi thì sao? Hiện tại chúng ta là bằng hữu, dù sao cũng nên biết tên.” Vỗ vỗ vai Kim Phi Dao, hắn thân thiết hỏi.

Tên của hắn làm Kim Phi Dao không biết phải nói gì, cuối cùng không nhịn được cười nói: “Ta là Kim Phi Dao, cũng là tán tu. Ta là một người không may mắn, những người cùng hành động với ta đều sẽ bị chết, ngươi tự cầu phúc đi.”

“Ngươi không hay ho vậy sao? Coi như may mắn, mệnh ta rất cứng, những người làm đồng bọn với ta trước kia cũng đều không có ai được chết già. Hai tai tinh chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực nào.” Bố Tự Du ngẩn người, lập tức vỗ vai Kim Phi Dao cổ vũ.

Đại gia a, ta chỉ là nói dỗi thôi, ngươi thật đúng là tai tinh sao? Kim Phi Dao xấu hổ, mình đúng là xui xẻo.
Bình Luận (0)
Comment