Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 177

Xuyên qua quầng sáng, phía trước lại là một lối rẽ, nếu không có Đức Hỉ dẫn đường, Kim Phi Dao hoài nghi mình cả đời sẽ không ra được. Tuy nhiên, nếu không biết đường thì làm gì có ai cứ ngây ngốc mà đi cả đời chứ, chỉ việc đánh vỡ đất đá trên đầu mà rời đi thôi.

Lại lòng vòng khoảng nửa canh giờ, rốt cục cũng thấy Đức Hỉ sờ soạng cái gì đó phía trên, sau đó liền thấy ánh sáng chiếu xuống, phía trên đã xuất hiện một động khẩu không quá lớn. Hắn chui ra đầu tiên, chỉ chốc lát đã gọi bọn nàng lên theo.

Kim Phi Dao chui ra khỏi động khẩu, phát hiện bên ngoài lại là một lùm cây, nơi vừa chui ra là ở một cái động trên vách đá đã bị cỏ dại che lấp. Cảnh sắc chung quanh cũng không có gì khác biệt với địa giới Bắc Thần phía bên kia, dù sao cũng cùng là một ngọn núi, chỉ bị ngăn cách mà thôi.

Sau khi ba người đi ra, Đức Hỉ lại che cái động lại, từ ngoài nhin vào căn bản không thể phát hiện ra chỗ này là nơi nhập cư trái phép.

Kim Phi Dao quay đầu lại, thấy quầng sáng cách chỗ mình khoảng vài chục trượng, hóa ra gần một canh giờ chỉ có vòng qua vòng lại dưới đất chứ căn bản không đi được xa.

“Gần quá, ta còn nghĩ rằng sẽ không nhìn thấy quầng sáng nữa.” Kim Phi Dao nhìn chằm chằm quầng sáng phía sau, có chút uể oải nói.

Trên người Bố Tự Du không dính một hạt bụi, tao nhã cầm tẩu thuốc cười nói: “Nghĩ hay nhỉ, quầng sáng này dù có đi một ngày vẫn có thể nhìn thấy.”

“Bố huynh, hiện tại phải đi thế nào? Trực tiếp đi đường lớn sao?” Đức Hỉ vỗ vỗ bụi đất trên người, dò hỏi.

“Đúng vậy, chúng ta đi đường lớn thôi, đi đường rừng vừa tốn thời gian lại nguy hiểm. Chúng ta trực tiếp đi đại đạo, dọc đường đi các ngươi ít nói một chút, cứ nhìn ta làm việc là được.” Bố Tự Du phả ra một chuỗi khói làm Kim Phi Dao nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, nếu không phải là quá khó hút thì nàng chắc chắn còn muốn thử lần nữa.

Ở khu vực này thì Đức Hỉ quen thuộc hơn Bố Tự Du, vì thế hắn liền dẫn đường cho hai người.

Từ cuộc đối thoại của bọn họ, Kim Phi Dao cho rằng đường lớn không xa lắm, ai dè vừa đi là đi đúng mười ngày. Mấy ngày trước bọn họ đã ra khỏi sơn mạch Ô Cốc, hiện giờ đang vào một khu rừng rậm.

Trong rừng vô cùng oi bức, trên mặt đất phủ một tầng lá mục rất dày, đám cây cối cao tới năm, sáu trượng đứng vững trong đó, tán lá trên cao che gần hết ánh mặt trời, chỉ có vài tia le lói lọt xuống, chiếu lốm đốm lên mặt lá mục.

Trong lúc xuyên rừng, trên các tán cây luôn có tiếng kêu của yêu thú truyền ra, dưới tầng lá mục cũng thường xuyên có thứ gì đó bị bọn họ kinh động mà vội vàng đào tẩu.

“Đức đạo hữu, có phải ngươi lạc đường rồi không? Sao càng đi lại càng vào sâu trong rừng vậy?” Kim Phi Dao cầm một cái lá lớn đang không ngừng quạt phành phạch, muốn xua đuổi cái oi bức bốn phía. Mập Mạp đã sớm không chịu được khí hậu nơi này, trốn vào trong Cảnh Thiên huyễn bồn.

Nàng vốn muốn dùng pháp thuật cho mát mẻ hơn nhưng lại bị Đức Hỉ và Bố Tự Du ngăn trở. Nguyên nhân nghe qua thật quỷ dị, nói là khi sử dụng linh lực sẽ đưa tới linh trùng trong rừng. Chúng nó có số lượng lớn, chỉ cần xuất hiện là dày đặc khắp núi đồi, hơn nữa dùng mắt thường lại không nhìn thấy, sẽ kéo tới những phiền toái không cần thiết.

Đức Hỉ cam đoan chỉ cần ra khỏi khu rừng tên Hủ Cảnh này thì sẽ không còn đám thực linh trùng này nữa, thời tiết cũng không còn oi bức nữa, tuy nhiên trên đại lộ người Ma tộc sẽ nhiều hơn, lại càng không thể tùy tiện sử dụng linh lực.

Đức Hỉ cầm đao Cửu Hoàn Phá Sơn đi trước mở đường, rõ ràng là pháp bảo hạ phẩm mà giờ lại được dùng như một con dao bình thường. Nghe thấy câu hỏi của nàng, Đức Hỉ lau mồ hôi, nói: “Kim đạo hữu, không lạc đâu, rừng Hủ Cảnh này rất rộng, chúng ta phải đi hai mươi ngày mới đi hết được.”

“Các ngươi nói không được dùng linh lực, vậy chẳng lẽ lúc các ngươi ở địa giới Ma tộc thì không thể dùng chút pháp thuật nào sao? Nếu gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào? Chờ chết sao?” Việc này nàng đã muốn hỏi từ lâu, nếu ngự khí phi hành thì giờ đã ra khỏi rừng rồi.

Bố Tự Du giống như không nóng chút nào, đi phía sau nàng nhàn nhã hút thuốc, nói: “Trên người bụi nhân bọn họ lúc nào cũng có mấy hồ lô Hắc Ma Yên, nếu gặp phải nguy hiểm cần phải sử dụng linh lực thì chỉ cần phóng hắc ma yên ra là có thể che lấp mùi vị của linh lực. Tuy nhiên, số lượng của hắc ma yên khá ít, phối chế cũng không dễ nên có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.”

“Công việc này đúng là không dễ dàng, linh thạch không dễ kiếm nha. Chúng ta vẫn nên đi cướp đoạt của tu sĩ thì hơn, cách đó làm giàu tương đối nhanh.” Kim Phi Dao rất chán ghét cảm giác bó chân bó tay này, nói đùa.

Thấy Bố Tự Du từ sau khi vào địa giới Ma tộc thì không ngừng rít thuốc, nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngươi thì tốt rồi, dọc đường đi đều dùng khói để xông, không bị muỗi đốt giống ta với Đức Hỉ.”

Nghe nàng nói vậy, Đức Hỉ quay đầu nói: “Hả? Ngươi không dùng Khu Trùng hương ta đưa cho sao?”

“Khu Trùng hương nào?”

Đức Hỉ chỉ chỉ cái túi hương nho nhỏ trên thắt lưng, “Chính là cái này, chuyên dùng để đuổi muỗi, muỗi trong rừng Hủ Cảnh rất nhiều. Ngươi không dùng, mười mấy ngày nay đều bị muỗi đốt đều hả?”

Lúc này Kim Phi Dao mới phát hiện trên người hắn và Bố Tự Du đều treo một cái túi hương nhỏ, mà bản thân nàng hình như cũng có chút ấn tượng với thứ này. Nghĩ vậy, nàng tức giận nghiến răng, tay bẻ rắc một cái gãy đôi một cành cây.

Nàng hận! Nhưng nàng lại không biết phải hận ai. Đi bao nhiêu ngày, chỉ có một mình nàng bị muỗi đốt, hai người này thì không việc gì. Hơn nữa, nhìn thấy nàng không ngừng đập muỗi mà lại không nhắc nhở lấy một tiếng. Nàng ném bộp cành cây xuống, lục tìm cái túi hương kia trong túi càn khôn. Túi hương này thật sự quá nhỏ, chỉ lớn bằng một ngón tay, lúc Đức Hỉ đưa cho nàng thì hình như nàng còn đang mải mê luyến cái tẩu thuốc kia, không nghe rõ lời Đức Hỉ, đúng là tự làm bậy mà.

Sau khi Kim Phi Dao treo túi hương vào thắt lưng thì đám muỗi vẫn dây dưa với nàng mười ngày nay rốt cục cũng bay đi hết, tiếng vo vo bực mình kia cũng biến mất, làm lỗ tai nàng được thanh tĩnh.

Phát hiện ra cái túi hương có hiệu quả, nàng tức giận chỉ vào Bố Tự Du mà trách: “Tiểu Bố, ngươi thật độc ác, đi theo phía sau nhìn thấy ta bị muỗi đốt mà ngươi có thể không nhắc ta một tiếng trong suốt mười ngày.”

Bố Tự Du vẻ mặt vô tội, nhún vai nói: “Đâu có liên quan tới ta. Tuy ta thấy ngươi dọc đường bị muỗi đốt nhưng ta tưởng rằng đó là do túi hương không có tác dụng với nữ nhân, ai biết được ngươi căn bản không dùng. Bản thân qua loa không nghe Đức Hỉ nói còn trách ta.”

“Tức chết ta!” Kim Phi Dao nổi giận gầm lên một tiếng, đang định phát hỏa. Đột nhiên, vẻ tươi cười của Bố Tự Du chợt thu lại, lạnh giọng quát: “Chú ý, có cái gì đó đang tới.”

Đức Hỉ và Kim Phi Dao lập tức cảnh giác. Dọc đường đi bất cứ thứ gì gặp bọn họ đều bỏ chạy, vậy mà bây giờ lại chạy tới chỗ bọn họ, nếu không phải là ma nhân thì là yêu thú cấp cao, thế nên hai người sao có thể không khẩn trương cho được.

Xôn xao

Phía trước truyền đến tiếng vang hỗn độn, có cái gì đó đang vọt lại, hơn nữa nghe qua thì số lượng không ít. Trong nháy mắt, một mảng đen tuyền xuất hiện, hóa ra là một đàn trâu rừng cấp ba. Phẩm cấp tuy không cao nhưng lại có tới hai, ba mươi con, đúng là một rừng trâu nha.

Đúng lúc này, trong tán cây phía sau đàn trâu xuất hiện một bóng người nho nhỏ, khi thấy phía trước có ba người thì hoảng hốt hô lên: “Người phía trước mau tránh xa đàn trâu.”

Tiếng nói đúng là vang dội, đáng tiếc là lọt vào tai Kim Phi Dao lại như là Thiên Thư vậy, hoàn toàn không hiểu gì. Mà đàn trâu với những cặp mắt đỏ ngầu rõ ràng là bị người nào đó chọc giận, san bằng đám cây cối chặn đường phía trước, lao sầm sập tới trước mặt ba người.

“Quỷ Sát!” ngay tại khoảnh khắc chỉ mành treo chuông này, thân hình Bố Tự Du nhoáng lên một cái, xuất hiện tại phía trước.

Khác với lúc dùng tên trận, hắn cầm tẩu thuốc nhẹ nhàng chỉ một cái, một đoàn ma khí liền phun ra từ sau lưng hắn, tụ tập thành một bóng người màu đen cao tới hai trượng. Bóng đen cầm trong tay một bóng đen dạng thanh liềm, chém một đường về phía đàn trâu đang rừng rực khí thế kia.

Những con trâu bị bóng đen lướt qua liền bị chém thành hai đoạn, thậm chí có vài con khi nửa người trước bị chém đứt, nửa người sau còn chạy thêm vài bước mới ầm ầm ngã xuống. Chỉ một đao này thôi đã khiến đàn trâu thô bạo thây phơi đầy đất.

Quá sắc bén!

Kim Phi Dao trợn mắt há mồm nhìn bóng đen hình thành từ ma khí kia sau khi chém một đao thì liền vèo một cái rút về, chỉ còn lại Bố Tự Du đang lạnh nhạt hút thuốc, nhẹ nhàng phun ra một luồng khói trắng.

Người này lợi hại hơn ta quá nhiều, đây đâu phải là chém trâu, là phạt cỏ mới đúng. Hơn nữa, đám ma khí đầy trời lúc nãy là có chuyện gì chứ? Kim Phi Dao trợn mắt nhìn hắn, rất hoài nghi thân phận người này. Nhưng một người Ma tộc đưa nàng tới địa giới Ma tộc làm gì? Nàng cũng đâu có gì mà hắn cần.

Đây cũng là lần đầu Đức Hỉ chứng kiến Bố Tự Du dùng một thứ ngoài tên trận, sau khi khiếp sợ mới nhớ ra những lần thấy hắn xuất thủ trước kia đều là ở Linh giới, giờ đang ở địa giới Ma tộc, không thể dùng linh khí để bày tên trận được. Chiêu thức vừa rồi của người này thật đáng sợ. Tuy đã biết Quỷ Sát của hắn rất lợi hại nhưng lại không ngờ nó lại là một kiện pháp bảo như vậy. Một lần dùng hết nhiều hắc ma yên như vậy, lần sau sẽ không sao chứ?

Người đuổi theo sau đàn trâu nhìn thấy Bố Tự Du xuất ra một chiêu liền xử sạch đàn trâu đồng thời cũng thấy rõ ràng bộ dáng của hắn. Thân ảnh trên cành cây chớp động một cái, đạp một cái liền quỳ gối trước mặt Bố Tự Du.

“Bái kiến đại nhân. Tiểu nhân không biết đại nhân ở đây, đã khiến đại nhân kinh ưu, mong đại nhân thứ lỗi!” người này là một nữ ma nhân Trúc Cơ sơ kỳ, lúc này đang thấp thỏm lo âu quỳ, mái tóc dài màu xanh lục được buộc thành một buộc bằng dây bảo châu, trên trán còn có sợi dây thừng màu sắc sặc sỡ. Quần áo ma nhân màu xanh lá mạ, hoa văn ô vuông, hình dạng khá giống với bộ Kim Phi Dao đang mặc, chỉ khác ở màu sắc và hoa văn. Nàng cúi đầu nên không thấy rõ dung mạo nhưng có thể nhìn rõ hoa văn kín đặc trên hai tay nàng cùng cây trường cung đeo sau lưng.

Nàng quỳ gối trước mặt Bố Tự Du, dị thường thành kính, miệng luôn gọi hắn là đại nhân. Bố Tự Du không mở miệng, nàng cũng không dám ngẩng đầu lên.
Bình Luận (0)
Comment