Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 184

Thiếu nữ tóc vàng dẫn Kim Phi Dao chậm rãi đi trong sân viện. Nàng dùng thứ ngôn ngữ Nhân tộc trúc trắc nhiệt tình giới thiệu cảnh sắc chung quanh cho Kim Phi Dao.

“Khách quý, bên này là Trân Thảo viên, trong đó trồng rất nhiều linh thảo quý hiếm và ma quả. Đáng tiếc là không có mệnh lệnh của Hoài đại nhân, chúng ta không vào được, tuy nhiên ngươi có thể nhìn qua khe cửa này.” Nàng đứng trước một cánh cửa lưu ly, nhiệt tình giới thiệu với Kim Phi Dao.

Chưa từng thấy qua cách tiếp đãi khách như vậy, để khách nhòm qua khe cửa!!! nhưng vì nàng quá nhiệt tình, đôi mắt màu lam mở to nhìn Kim Phi Dao, vẻ mặt chờ đợi, khiến Kim Phi Dao có chút ngượng ngùng nếu không đi qua đó.

Thâm tình không thể từ chối, Kim Phi Dao đành phải đi đến trước phòng kính lưu ly, dán mắt lên khe cửa, tùy tiện liếc mắt vào trong một cái, “Quả nhiên đều là linh thảo quý hiếm, đúng là khiến người ta được mở rộng tầm mắt.”

Bên trong có không ít linh thảo, đủ màu đủ dạng, sáng rọi chớp động, bên trái tràn đầy linh khí, bên phải lại toàn ma khí. Đáng tiếc là Kim Phi Dao chỉ nhận ra một, hai loại, những thứ khác căn bản không biết là gì. Nàng tùy tiện liếc mắt một cái, nghĩ rằng như vậy là có thể rời đi.

Đáng tiếc, nàng còn chưa kịp xoay người, thiếu nữ tóc vàng đã chen tới, chỉ vào linh thảo bên trong, nói: “Khách quý, ngươi có thấy cái cây màu tím có những sợi tơ trắng kia không?”

“Có thấy…” Kim Phi Dao đành phải đáp.

“Đó là Vong Tình thảo, ăn vào có thể khiến tim khô héo mà chết.”

“Hử? Nghe tên thì không phải là quên mất người yêu sao? Sao lại có thể là khô tim mà chết?” Kim Phi Dao ngạc nhiên hỏi.

“Tim đã chết thì tất nhiên người yêu cũng quên.” Thiếu nữ tóc vàng không ngẩng đầu, lại chỉ vào một gốc cây chỉ bằng nắm tay, có quả hình trái tim màu đen nói: “Khách quý mau nhìn, quả hình trái tim lan tràn ma khí kia tên mà Ma Tâm quả. Nếu có người bị mất trái tim mà chết, chỉ cần nhét quả này vào ngực hắn là có thể phục sinh hắn.”

“Thật hay giả vậy?” Kim Phi Dao kinh ngạc thất thanh hỏi. Nàng hoài nghi do tiếng Nhân tộc của thiếu nữ tóc vàng quá kém nên nàng nghe nhầm.

Thiếu nữ tóc vàng lại kiên quyết gật đầu, “Là thật, chẳng qua là sống không được lâu lắm, chỉ khoảng mười ngày. Tuy thời gian không nhiều nhưng dùng để sưu thần hoặc dung hình thì mười ngày là đủ rồi.”

“A, đúng là thứ tốt.” Kim Phi Dao đành phải phụ họa theo.

“Khách quý lại nhìn bên kia xem, cái cây giống măng ấy, cũng là một loại thực vật chỉ địa giới Ma tộc mới có…” Thiếu nữ tóc vàng hưng trí bừng bừng chỉ vào một linh thảo khác, nhìn bộ dáng của nàng tựa hồ muốn giới thiệu hết một vòng những linh thảo kia.

Nàng cứ thế giới thiệu hơn hai mươi loại linh thảo, hai người đã đứng ở cửa khu vườn này nửa canh giờ rồi, trong lúc đó còn có không ít thiếu nữ Ma tộc đi ngang qua, tất cả đều có vẻ vui sướng, thỉnh thoảng còn có người dừng lại, hưng phấn nói gì đó bằng ma ngữ vớ thiếu nữ tóc vàng. Kim Phi Dao thì ngoài từ A Bố đại nhân ra thì những cái khác hoàn toàn không hiểu.

Kim Phi Dao không ngờ Bố Tự Du lại được hoan nghênh đến vậy, những thiếu nữ Ma tộc này đều xuân tâm nhộn nhạo, hưng phấn vô cùng.

“Vị này…” vậy mà lại quên hỏi tên nàng, Kim Phi Dao đành phải vỗ vỗ thiếu nữ tóc vàng vẫn còn đang ghé mắt qua khe cửa, giới thiệu linh thảo đến mức nước miếng văng tứ tung, “Có phải chúng ta nên đi tìm A Bố đại nhân không? Không thể để chủ nhân đợi lâu đâu.”

“A, khách quý mệt rồi muốn nghỉ ngơi sao? Bên này, bên này, bên cạnh ao Kim Liên kia có chỗ có thể ngồi.” Thiếu nữ tóc vàng bừng tỉnh đại ngộ, trả lời một câu chẳng ăn nhập gì với Kim Phi Dao, dẫn nàng đi tới ao Kim Liên.

“Ta nói là A Bố đại nhân, A Bố, không phải nghỉ ngơi.” Kim Phi Dao nóng nảy, đây là cố ý không hiểu sao?

Thiếu nữ tóc vàng run run, nhún vai, dùng thứ tiếng Nhân tộc cứng ngắc nói: “A Bố? Nghỉ ngơi? Nghe không hiểu lắm. Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một chút, không nên gấp gáp.”

“Bà ngoại ạ, vừa rồi giới thiệu linh thảo ngươi nói lưu loát lắm mà, sao hiện tại ngay cả A Bố đại nhân cũng không hiểu?” Kim Phi Dao tức giận nói, người này đơn giản là không muốn đưa ta đi gặp A Bố, rốt cục là định làm gì.

Thiếu nữ tóc vàng cười ngây ngô, dẫn Kim Phi Dao đến bờ ao. Ngồi xuống ghế san hô màu đỏ, nàng sợ không khí quá ngượng ngùng, liền chỉ vào ao, nói: “Khách quý ngươi xem, quý hiếm nhất trong ao Kim Liên chính là loài cá lưng bạc này. Loại cá này ngoại hình đẹp, là loại cá mà Hoài đại nhân thích nhất, chỉ cần ném người xuống là mấy giây sau đã bị ăn thành xương trắng.”

“Lúc ta nói chuyện với ngươi thì ngươi nghe không hiểu tiếng Nhân tộc, lúc ngươi nói chuyện ăn thịt người không nhả xương này thì tiếng Nhân tộc của ngươi thật quá lưu loát đó.” Kim Phi Dao cười nhạt nhìn nàng.

“Ta đâu có xinh đẹp như vậy, khách quý quá khách khí rồi, chiếu cố ngươi là việc ta phải làm, ngươi không cần nói cảm ơn.” Thiếu nữ tóc vàng thụ sủng nhược kinh vuốt mặt, mỉm cười ngọt ngào nói.

Kim Phi Dao ngây ra như phỗng nhìn nàng, người này quá không biết xấu hổ, cho tới giờ nàng chưa từng gặp người nào như vậy, lại còn giả vờ nghe lầm. Nàng chỉ nghĩ rằng địa giới Ma tộc thật quá hắc ám, không ngờ người Ma tộc lại là đám gia hỏa ti bỉ vô sỉ như thế, nàng tuyệt đối không muốn sống ở chỗ này.

Xem ra không thể tiếp tục làm người tốt, nếu cứ dây dưa với nàng ta thì trời tối mất.

Ngay lúc Kim Phi Dao đang định sử dụng chiêu thức tay chân thì phía sau truyền tới thanh âm kinh ngạc, “Phi Dao, ngươi ở đây làm gì? Ta chờ ngươi ở đại sảnh cả nửa ngày rồi. Ta còn cho người mổ lợn nấu cơm, đang thắc mắc sao ngươi còn chưa rửa mặt xong, hóa ra là chạy đến đây thưởng ngư.”

Kim Phi Dao nhìn lại, hóa ra là Bố Tự Du. Người này đã rửa mặt, còn thay một bộ trường bào sắc lửa đỏ chói mắt, tư thế oai hùng hiên ngang đứng phía sau.

“A Bố đại nhân” không đợi Kim Phi Dao cáo trạng, thiếu nữ tóc vàng đã bước lên, ào ào nói một tràng ma ngữ.

Sau đó thấy A Bố đại nhân hòa ái dễ gần vẫy tay để nàng lui đi.

“Hạ nhân nhà ngươi khi dễ ta, đưa ta đi chung quanh kéo dài thời gian, không chịu đưa ta đi gặp ngươi. Hơn nữa, rõ ràng nghe hiểu ngôn ngữ Nhân tộc lại giả vờ không hiểu.” Kim Phi Dao thở phì phì cáo trạng.

A Bố đại nhân vuốt mái tóc dài, tò mò nói: “Nàng nói trên người ngươi quá thối, sợ kinh ưu đến mẫu thân ta cho nên mới đưa ngươi đi chung quanh để bay bớt mùi.”

Sau khi nói xong, hắn tò mò tới gần Kim Phi Dao ngửi ngửi, sau đó kỳ quái nói: “Ta còn nhớ dọc đường đi ngươi không có mùi nha, sao tắm rửa xong lại toàn thân tỏa mùi vậy? Ngươi chắc là dùng quá nhiều loại mùi hương hả? Đây là còn có gió thổi nửa ngày rồi đấy, nếu là lúc vừa mới tắm xong thì có khi đã trực tiếp hun người ta hôn mê rồi.”

“Ta…” Kim Phi Dao không ngờ bản thân lại khéo quá hóa vụng, muốn loại bỏ mùi thối lại thành ủ hương nồng nặc.

Nàng đành phải lấy bình nước thối của Đức Hỉ ra, mở ra cho Bố Tự Du ngửi thử.

Vừa mới mở nắp ra, mùi tanh tưởi lập tức phiêu tán. Bố Tự Du nhảy phắt ra ngoài, một tay bịt mũi một tay dùng sức xua: “Thối quá! Mau mau đóng nắp lại, ngàn vạn lần không được mở ra.”

“Hừ.” Kim Phi Dao hừ lạnh một tiếng, nếu không phải bên trong đã hết sạch thì nàng đã nhỏ vài giọt lên tiểu cô nương kia. Tuy nhiên, mùi thối này cũng thực kinh người, chai đã rỗng không mà vẫn còn thối thành như vậy.

“Ngươi có thể đừng làm những việc khiến người khác bật cười được không hả? Mau đi theo ta, mẫu thân ta đang chờ ngươi đó.” Bố Tự Du cười lắc đầu, dẫn nàng đi đến cung điện màu đỏ cách đó không xa.

“Mẫu thân ngươi là người như thế nào? Có phải là không nói gì liền ăn người?” Kim Phi Dao đi theo sau hắn, vội vàng hỏi.

“Sao có thể chứ. Nương ta là người tốt, rất nhiệt tình.”

“Nhiệt tình? Giống như màu đỏ quanh đây à?”

“Ngươi hình dung đúng rồi.”

Trong lúc trò chuyện, hai người đã tới trước đại sảnh, Mạnh thúc đứng trong sảnh, thấy Bố Tự Du dẫn Kim Phi Dao đi tới liền đẩy cửa ra.

Kim Phi Dao vừa sải bước vào đại sảnh đã nghe thấy tiếng cười sang sảng vang lên, sau đó một đoàn hỏa diễm liền vọt tới. Tập trung nhìn, hóa ra là một nữ tử tóc đen mặc quần áo màu đỏ.

Da thịt trắng noãn, đôi môi đỏ nhuận, ánh mắt yêu diễm vô cùng, rõ ràng là một yêu nghiệt a. Tóc dài đen nhánh xõa thẳng sau lưng, kéo dài tới tận đất, trên trán treo một chuỗi trang sức màu đỏ, trên sừng là trang sức chạm rỗng với hoa văn màu đỏ. Quả nhiên là cực yêu màu đỏ, trường bào màu đỏ, giày đỏ khảm đá quý, còn móng tay dài màu đỏ kia thì đã duỗi đến trước mặt Kim Phi Dao, kiêu ngạo nâng cằm nàng lên.

Sau đó, Kim Phi Dao chợt nghe nàng thất vọng hô: “Tại sao? Tại sao lại không phải là mỹ nhân? Sao dung mạo lại bình thường như vậy chứ, ăn cũng không thể làm ta biến xinh đẹp được.”

Đẹp cái đầu ngươi. Ăn rồi ngươi sẽ biến thành kẻ quái dị. Mặt Kim Phi Dao không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại mắng.

“Mẫu thân đại nhân, người đừng náo loạn nữa, nàng là bằng hữu của ta, người không thể ăn được. Hơn nữa, đúng như người nói, ăn cũng không thể biến thành xinh đẹp được.” Bố Tự Du kéo tay Hoài đại nhân lại, cười hì hì nói.

“Bố Tự Du, đồ đầu heo, mẫu tử các ngươi hợp tác lại nhục nhã ta.” Kim Phi Dao không dám mắng trước mặt tu sĩ Nguyên Anh nhưng không có nghĩa nàng không dám truyền âm mắng Bố Tự Du.

Nghe nàng mắng xong, Bố Tự Du cười truyền âm lại, “Mẫu thân ta thật sự dùng nữ nhân xinh đẹp để bổ dung đấy. Ngươi muốn xinh đẹp bị nàng ăn hay là xấu xấu mà còn sống?”

“Phương thức an ủi người khác của ngươi thực quá tồi. Nói đến nói đi vẫn là các ngươi đang chê ta xấu.” Kim Phi Dao rất khó chịu truyền âm lại, coi nàng là ngốc tử sao.

“Ngươi không cần quá khổ sở, tuy không phải là mỹ nữ nhưng ngươi trông rất sáng sủa. Tuy không phải là mỹ nữ nhưng ngươi có khí lực rất lớn. Tuy không phải là mỹ nhân nhưng dạ dày ngươi rất lớn. Tuy không phải là mỹ nữ nhưng ngươi… Để ta nghĩ đã, nhưng ngươi rất ngay thẳng.” Bố Tự Du nhìn nàng, nghiêm trang truyền âm nói.

“Nói đủ chưa? Ngươi câm miệng cho ta.” Kim Phi Dao cắn răng, hung tợn trả lời.
Bình Luận (0)
Comment