Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 187

“Bác, nàng là bằng hữu của ta, do có chút việc xảy ra nên đang bị Nhân tộc đuổi bắt, thế nên ta mới tiện đường đưa nàng tới đây chơi, ta dám cam đoan nàng tuyệt đối là người tốt, chưa từng làm việc gì bất lợi cho Ma tộc chúng ta.” Bố Tự Du nghĩ nghĩ, trả lời.

Bố Tự Du chỉ hy vọng hiện tại người bác này có thể nhớ ra Nhân tộc này là người đã cứu mình. Việc này cũng mới xảy ra, việc trọng đại như vậy, với trí nhớ của tu sĩ Hóa Thần kỳ, hẳn là muốn quên cũng không quên được ấy chứ.

Mà Lang ma đầu lại không nói chuyện, yên lặng nhìn hắn, không biết đang suy nghĩ gì. Từ đầu tới cuối hắn không hề liếc mắt nhìn Kim Phi Dao một cái.

Hoài đại nhân không muốn con mình bị chỉ trích, liền cười nói với Lang ma đầu: “Đại ca, ta thấy tiểu cô nương Nhân tộc này là người cơ trí, nàng còn cố ý mang thọ lễ cho ta nữa. Người có tâm như vậy, ngươi đừng khó xử nàng, chỉ là một tiểu oa nhi Trúc Cơ kỳ, cũng không làm được gì.”

“Còn tặng thọ lễ? Cầm ra cho ta xem.” Lang ma đầu có chút ngoài ý muốn, tên quỷ hẹp hòi kia mà còn có thể đưa thọ lễ?

Lập tức có thiếu nữ Ma tộc run rẩy đi lấy cái hòm của Kim Phi Dao, mọi người cũng ngồi im phăng phắc xem một màn này, tiệc sinh nhật náo nhiệt bỗng chốc bị Lang ma đầu làm cho lạnh ngắt.

Ngay lúc mọi người đang yên tĩnh chờ đợi thì đột nhiên có tiếng răng rắc truyền ra, tựa hồ có người đang ăn gì đó cứng cứng.

Kim Phi Dao đang hối hận, nếu biết Lang ma đầu đến đây thì đã không đưa thọ lễ ra, trực tiếp đưa cho hắn là được. Bây giờ để hắn nhìn thấy vật yêu thích bị đưa cho muội muội, không biết có ghi hận mình hay không. Lúc nàng còn đan ảo não, tiếng răng rắc này lại vang lên dưới gầm bàn của nàng.

Nàng cúi đầu nhìn, Mập Mạp đang chui dưới gầm bàn, tay chân cùng sử dụng giữ một con bọ cánh cứng, ăn phần thịt trắng noãn bên trong.

“Ngươi đang làm gì vậy? Hiện tại là lúc ăn sao?” Kim Phi Dao liền thò tay cướp lại con bọ cánh cứng Mập Mạp đang ôm, trong lòng vô cùng khó hiểu, vừa rồi thấy Lang ma đầu xuất hiện Mập Mạp đã giả chết theo phản xạ có điều kiện, sao giờ lá gan lại to như vậy, đang yên tĩnh mà cũng dám ăn uống?

Thật ra Mập Mạp đã nghĩ thông, con ếch sinh ra trên đời, sống được ngày nào hay ngày đó. Đã biết rõ chủ nhân ngu ngốc đi tìm chết, tội gì bản thân không ăn nhiều một chút, lát nữa no bụng rồi thì lên núi đao xuống biển lửa cũng không là gì. Chỉ đáng tiếc là bản thân còn quá trẻ, còn chưa sinh con, chết cũng có chút tiếc nuối.

Đột nhiên, khuôn mặt ôn nhu săn sóc của Đại Nữu xuất hiện trong đầu nó. Sao lại như vậy? Còn chưa chết mà trong đầu đã nhớ lại một loạt ký ức giống như đèn kéo quân vậy.

Lúc này Kim Phi Dao đang dùng chân đạp lên bụng nó, hai tay dùng sức cướp con bọ cánh cứng, nhưng Mập Mạp đang thần du sức tay lại không hề giảm, Kim Phi Dao không thể nào cướp được. Nàng liền vặn tách chân trước của Mập Mạp ra, rốt cục cũng đoạt được con bọ.

Kim Phi Dao vừa buông chân ra, Mập Mạp liền tỉnh táo lại, vèo một cái chui ra khỏi gầm bàn, định đoạt lại con bọ cánh cứng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Kim Phi Dao ném con bọ đi, giữ chặt lấy Mập Mạp, tiện tay vơ đại một món ăn trên bàn, ném vào gầm bàn cùng Mập Mạp.

Mập Mạp được đồ ăn liền không làm ầm ĩ nữa, thứ Kim Phi Dao cho nó lại không làm phát ra tạp âm gì cả.

“Xin lỗi, các ngươi cứ tiếp tục, đừng để ý đến ta.” Kim Phi Dao lập tức gật đầu cười với các quý tộc bốn bề đang nhìn mình.

Sau đó nàng nhìn lên bàn mới phát hiện thứ mà nàng tiện tay đưa cho Mập Mạp chính là bát tiên canh kia.

Nàng che miệng lại, lặng lẽ liếc mắt xuống gầm bàn. Nghĩ rằng Mập Mạp hẳn là không biết nó ăn cái gì, mà kể cả có biết thì hẳn cũng sẽ không soi mói gì đâu.

May mà lúc này thị nữ Ma tộc kia đã đưa đồ Kim Phi Dao tặng tới, lôi kéo được sự chú ý của mọi người, ánh mắt bọn họ mới không đồng loạt dừng trên người nàng nữa.

Hòm được đưa đến trước mặt Lang ma đầu. Nhìn cái hòm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia, còn có khóa pháp trận đã bị phá, hắn nhíu mày lại, lập tức dùng ngón tay nhẹ hẩy, hòm liền tự động mở nắp, lộ ra cái đệm bên trong.

“A? Thứ này đúng là tiện ích nha…” Hoài đại nhân nhìn cái đệm trong hộp, cảm thấy rất quen mắt, đột nhiên nhớ ra hình như có người đi đến đâu cũng tựa vào cái này.

Nàng liền đổi giọng nói: “Đại ca, chiếc đệm làm từ Thiên Cực ti này thật sự quá mức trân quý, chỉ đại ca mới có thể hưởng dụng. Hoài liền mượn hoa hiến Phật, đưa cho đại ca được không?”

“Không cần, ngươi giữ lại dùng đi.” Lang ma đầu khoát tay, thu hồi ánh mắt, từ chối.

Hoài đại nhân hiểu rõ tính cách của đại ca mình, liền vẫy tay với thị nữ bên cạnh một cái, cái hòm liền được mang cất đi.

“Nhìn vào phần dụng tâm của bằng hữu ngươi, hôm nay ta coi như không nhìn thấy, Bố, ngươi về chỗ ngồi đi.” Lang ma đầu hào phóng để Bố Tự Du trở về chỗ ngồi.

Mà Bố Tự Du tạ xong liền trở lại chỗ ngồi, hung hăng trừng mắt nhìn Kim Phi Dao vài lần, sau đó truyền âm mắng: “Vừa rồi ngươi làm cái gì vậy? Ta thiếu chút nữa thì bị ngươi hù chết.”

Kim Phi Dao nghiêng đầu, lầu bầu truyền âm đáp: “Ta còn cách nào khác đâu. Mập Mạp thấy chết không sờn ăn ăn uống uống khiến cho mọi người đều nhìn vào ta. Tuy nhiên, ngươi truyền âm với ta trước mặt tu sĩ Hóa Thần kỳ có khác gì thì thầm vào tai người ta?”

Bố Tự Du sửng sốt, vội vàng liếc nhìn Lang ma đầu, phát hiện hắn không nhìn sang bên này. Hắn thật là sơ suất, tuy truyền âm có thể lén trao đổi nhưng tu vi kém xa như vậy, căn bản không cần nghe lén, truyền âm cũng trở nên vô dụng. Tu vi Nguyên Anh kỳ thì còn phải dụng tâm nghe lén mới được, còn Hóa Thần kỳ thì hoàn toàn không cần.

Mọi người tựa hồ rất e ngại Lang ma đầu, không biết là do địa vị của hắn trong giới quý tộc hay là vì tu vi áp nhân của hắn. Thấy hắn không quản việc của Nhân tộc kia thì những quý tộc này cũng không dám đề cập đến Kim Phi Dao nữa, nhưng hắn còn ngồi ở đây thì toàn bộ hoa đình đều lạnh như bắc cực, mọi người ngồi ngốc ở đó, không ai động tới mỹ thực trước mặt.

Kim Phi Dao tận mắt nhìn thấy cái bồn hoa trên bàn của Lang ma đầu bị khí thế của hắn làm cho héo rũ.

Có thể là phát hiện ra không khí quá nhạt, Hoài đại nhân vỗ vỗ tay để cho vũ giả xuất hiện khiêu vũ làm nóng không khí. Nhưng những vũ giả ăn mặc mát mẻ vừa ra tới nơi đã thấy trên người nổi một tầng da gà.

Không phải nói không tức giận sao? Sao còn cố ý phóng xuất uy áp khiến cho không khí xấu hổ thế chứ? Hoài đại nhân nhịn không được oán thầm, người khác không biết chứ nàng sao không rõ tâm tình hiện tại của đại ca đang rất khó chịu.

“Các vị từ từ dùng, ta vào hoa viên đi dạo một chút.” Lúc này, Lang ma đầu đột nhiên đứng dậy, ném lại một câu nói rồi đi ra ngoài. Lúc trận gió rét lạnh từ hắn lướt qua người Kim Phi Dao, nàng đột nhiên rùng mình một cái.

Lang ma đầu vừa đi, nhiệt độ trong hoa đình tăng lên không ít, mọi người như trút được gánh nặng, bắt đầu nói cười, bát đũa cầm lên, tiếng nhạc điệu múa liền bắt đầu.

Nhưng Kim Phi Dao lại có chút khác thường, ngồi xoay tới xoay lui, hết nhìn đông tới nhìn tây.

Bố Tự Du thật sự nhịn không được, truyền âm lại nghi hoặc hỏi: “Ngươi buồn tiểu?”

“Ngươi mới buồn tiểu. Ta đã Trúc Cơ, làm sao còn có thể buồn tiểu?” Kim Phi Dao hung tợn trừng mắt với Bố Tự Du.

Bố Tự Du cũng lườm nàng, bất mãn nói: “Không buồn tiểu thì ngươi đứng ngồi không yên làm gì?”

Kim Phi Dao nhìn quanh, sau đó lén lút truyền âm: “Hiện tại Lang ma đầu đang ở một mình, ta muốn thừa dịp này đi tìm hắn.”

“Ngươi thật sự là không muốn sống nữa, hắn vừa rồi lạnh lẽo đi qua ngươi như thế mà ngươi còn muốn dẫn thân tới tìm hắn, trong đầu ngươi nghĩ cái gì vậy?” Bố Tự Du lập tức dâng lên nỗi xúc động muốn bay lên đá mấy cái vào đầu nàng, nhìn xem rốt cục bên trong đựng cái gì.

“Vậy ngươi cho ta Thiên Tế châu, ta sẽ không đi tìm hắn nữa.” Kim Phi Dao mị mắt nhìn hắn, thật vô sỉ nói.

Bố Tự Du buông đôi đũa ngọc, đột nhiên tươi cười khả cúc truyền âm: “Ta đoán lúc bác đi ra ngoài lại cố ý đi qua người ngươi là muốn bảo ngươi đi tìm hắn. Đây là cơ hội tốt, ngươi không nên bỏ qua, ta sẽ giúp ngươi để ý nơi này, nếu có người hỏi tới ta sẽ nói ngươi đi vệ sinh.”

“Ngươi… không phải là bạn chí cốt.” Kim Phi Dao khẽ cắn môi.

Bố Tự Du khoát tay chặn lại, không thể không nề hà nói: “Được rồi, ta dẫn đường cho ngươi, vậy đã là bạn chí cốt chưa?”

“Ngươi biết rõ ta không có ý này. Không cần ngươi dẫn đường, một hậu bối như ngươi mà đi có khi còn làm hắn thêm mất mặt.” Kim Phi Dao than thở, cự tuyệt ý tốt của Bố Tự Du.

“Hậu bối?” khóe miệng Bố Tự Du giật giật, bất đắc dĩ nói: “Ngươi muốn chịu chết thì cứ đi đi, ta không quản ngươi.”

“Yên tâm đi, có Mập Mạp ở đây mà. Nếu Lang ma đầu xuất thủ, ta sẽ ném Mập Mạp ra ngăn trở một chiêu, sau đó liều mạng chạy lại đây. Ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu nghe thấy động tĩnh gì thì phải mau chạy ra, nhất định không được trì hoãn.” Kim Phi Dao nghiêm cẩn giao đãi, sau đó lôi Mập Mạp ra khỏi gầm bàn, tiện thể nhìn thoáng qua bát canh dưới đó, bát canh thế mà vẫn còn nguyên.

Kim Phi Dao không hiểu, không ăn thì ngồi im thin thít dưới đó làm gì?

Bố Tự Du gật đầu. Nàng ôm Mập Mạp lặng lẽ ra khỏi hoa đình, đi đến hoa viên. Từ xa đã nhìn thấy bóng lưng của Lang ma đầu, hắn đang đứng bên cạnh ao Kim Liên.

Kim Phi Dao đi rồi, Bố Tự Du không yên lòng, cũng lặng lẽ rời khỏi hoa đình, muốn đi ra xem sao, nếu thật sự một lời không hợp, hy vọng Lang ma đầu sẽ nể mặt đứa cháu này, xuống tay đừng quá ngoan độc.

“Tiền bối, tiền bối…” Lang ma đầu đứng bên bờ ao, nghe thấy tiêng kêu thật khẽ phía sau, liền nghĩ người này lại thật sự theo tới, lá gan đúng là không thể to hơn được nữa.

Lang ma đầu hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Kim Phi Dao đang ở phía sau một cây cột màu đỏ, thò nửa đầu ra dè dặt cẩn trọng nhìn hắn.

“Đừng có giả bộ đáng thương nhỏ yếu không đáng để giết nữa, tới đây.” Lang ma đầu xoay người, lạnh lùng nói với nàng.

“Hừ.” Kim Phi Dao rụt đầu lại sau cây cột, khó chịu hừ một tiếng rồi mới thay vẻ mặt nịnh nọt, tươi cười đi ra.
Bình Luận (0)
Comment