Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 191

Bão táp rít gào, lôi điện chớp lóe, Kim Phi Dao đứng cao cao trên cột đá, sắc mặt ác liệt.

Lâu sau, nàng mới nhíu mày, hô lớn với không trung: “Lang đại nhân, mĩ nam đại nhân, ngươi có đó không?”

Đợi một hồi, trong không trung không có ai để ý tới nàng, Kim Phi Dao liền thay đổi âm điệu, nũng nịu hô: “Lang đại nhân, ngươi có đó không, ta có việc tốt tìm ngươi.”

Đã bán đứng sắc tướng mà vẫn không thấy Lang ma đầu hồi âm, Kim Phi Dao cũng không quản, lấy ra một cái đệm làm từ da thú, xoay xoay thắt lưng, lấy tư thế tự cho là thật mê người, nói: “Lang đại nhân, đây là đệm ta tự làm, đền cho ngươi đấy. Tuy có kém cái bằng Thiên Cực ti kia nhưng lại rất rắn chắc, dùng rất bền, ngươi có dùng mười vạn năm cũng không có vấn đề, ngươi tới liếc mắt một cái nha.”

Kim Phi Dao cầm trên tay một thứ dài dài màu tối đen, bên trên toan là vảy, hóa ra nàng dùng da của Hắc Lân giao làm đệm, người không biết còn cho rằng nàng đang cầm một cây cột.

Giơ cái đệm Hắc Lân giao trong tay lên, nàng vung trái vung phải, muốn hấp dẫn ánh mắt Lang ma đầu.

“Oanh” một tiếng vang trời, một tia sét không nể mặt mũi Kim Phi Dao, liền đánh thẳng vào cái đệm trên tay nàng.

Nhìn cái đệm bị đánh thành cát bụi, Kim Phi Dao hít một hơi khí lạnh, chẳng lẽ cái này cũng có thể khiến cho nhân thần công phẫn? Chẳng lẽ là vì Lang ma đầu không hài lòng nên mới để sét đánh hỏng nó?

Kim Phi Dao khẽ cắn môi tiến vào trong lều trại, kéo Mập Mạp ra, giơ lên, hô với bầu trời: “Lang đại nhân, vừa rồi là ta không đúng, cái đệm kia tuy rắn chắc nhưng lại quá cứng rắn. Cái này tốt hơn nhiều, bụng mềm mại, hơn nữa có thể phóng to lại có thể thu nhỏ, lại còn trơn trượt, cảm xúc rất tuyệt. Ngươi bắt lấy nó, thả ta ra ngoài đi.”

Mập Mạp sống chết giãy dụa, giãy giãy thoát ra khỏi tay Kim Phi Dao, trước khi trốn vào trong lều trại còn phi thân đá một cước vào mặt Kim Phi Dao.

“Mập Mạp chết dẫm, ngươi quay lại đây cho ta, hạnh phúc của ta đều trông cậy vào ngươi, ngươi chịu hy sinh một lần đi.” Kim Phi Dao vọt vào lều trại, đuổi bắt Mập Mạp.

“Lang đại nhân, thần cấp giới phái người đến nói, ngài xem chuyện này phải làm sao?”

Giữa sân nghị sự màu đen ngồi đầy các quý tộc Ma tộc, toàn bộ ánh mắt đều hướng về Lang đại nhân ngồi trên đài cao.

Ngón tay Lang đại nhân nhẹ nhàng gõ trên tay vịn, nhắm mắt nghe quý tộc bên dưới nghị luận. Đột nhiên, ngón tay hắn dừng lại, mở mắt lộ ra hung quang quét ra bốn phía.

“Hử?” mọi người đang thảo luận chuyện về thần cấp giới, không ngờ Lang đại nhân lại đột nhiên lộ sát ý, mọi người cùng mờ mịt khó hiểu. Chẳng lẽ Lang đại nhân đã chán ghét những mệnh lệnh của thần cấp giới đến như thế?

“Hừ, những việc vớ vẩn của thần cấp giới ta không thèm tham gia, bọn họ thích ở lại đó là việc của bọn hắn, ta không có hứng thú.” Lang ma đầu ngồi thẳng người lên, rất không kiên nhẫn nói.

Lúc này có một lão quý tộc đứng lên, có chút do dự hỏi; “Lang đại nhân, nếu địa bàn của chúng ta ở thần cấp giới bị thu hẹp lại thì sao? Lần này nếu không giữ được Tiểu Mạch Sơn, lợi ích của chúng ta sẽ bị hao tổn nghiêm trọng.”

“Không phải Hồng luôn muốn tới thần cấp giới sao, mấy ngày gần đây đang chuẩn bị đánh sâu vào Hóa Thần kỳ, vài hôm nữa ta sẽ đi hộ pháp cho hắn, sau khi tiến giai Hóa Thần kỳ sẽ để hắn tới thần cấp giới là được. Phái mười mấy Nguyên Anh kỳ sang đó còn không bằng để một tên Hóa Thần kỳ. Bọn người kia gấp gáp thế sao? Lại còn muốn ta đưa Kết Đan kỳ sang, đưa sang cho Nhân tộc luyện tập sao?” Lang đại nhân thoạt nhìn tâm tình không sai, lại đi chế nhạo mấy lão nhân thần cấp giới.

“Nếu Hồng đại nhân chịu đi thì không còn gì bằng rồi.” Mặt mọi người giãn ra, cùng đáp.

Thương nghị xong, chúng quý tộc liền rời khỏi sân nghị sự, hai, ba người tụ tập, vừa đi vừa tán gẫu.

“Các ngươi có phát hiện là dạo này Lang đại nhân rất hay tức giận không? Mà rõ ràng là không có chuyện gì trêu chọc tới hắn.”

“Nghe nói Lang đại nhân nuôi hai sủng vật rất không nghe lời, thường xuyên chọc hắn tức giận.”

“Không phải chứ, lại nuôi?”

“Đúng vậy, nghe nói còn phiền toái hơn cả một ngàn tên Nhân tộc lần trước nữa, lại có chút quan hệ với Hoài đại nhân, con của nàng còn tới vài lần đòi người mà chưa được.”

“Sao Lang đại nhân lại thích vây khốn Nhân tộc rồi chậm rãi tra tấn bọn họ vậy? Một ngàn người lần trước nghe nói đa phần là tự giết lẫn nhau, chân chính chết dưới tay hắn có vài kẻ thôi.”

“Vậy thì ngươi không hiểu rồi, trực tiếp giết người thì quá dễ dàng, làm cho đối phương mất ý chí mới là cảnh giới cao nhất của việc hành hạ người đến chết.”

“Quả nhiên là tu vi chênh lệch, ta thì không thích kiểu này, cứ trực tiếp xé toạc người ta thành mảnh vụn mới sảng khoái.”

“Hừ, gia hỏa dã man không hiểu cao nhã.”

“Các ngươi mà cũng đòi tao nhã? Rõ ràng là một đám gia hỏa âm u ác độc.”

Trong Lục Hình Ý động, Kim Phi Dao bắt được Mập Mạp xong lại một lần nữa dâng tặng Lang ma đầu. Nhưng có khả năng là ngay cả Lục Hình Ý động cũng không nhìn được cảnh này, nghe thấy tiếng kêu của Mập Mạp liền dùng thiên lôi đánh nàng ba lần.

Người trước khi độ kiếp nhận sét đánh đúng là không phải cảm giác bình thường. Vừa tê vừa đau, ngay cả thức hải cũng bị đánh cho phiên giang đảo hải. Kim Phi Dao thân thể đen sì như lợn sữa nướng tiêu, quyết định không tống Mập Mạp đi nữa.

“Hừ, may mà ta cơ trí, thay bộ quần áo Bố Tự Du đưa cho, nếu không chắc chắn đã bị ba đạo thiên lôi kia chém thành bụi.” Kim Phi Dao nằm trong lều trại, lười biếng nhen lửa.

Nàng có chút không rõ sao số Mập Mạp lại may như thế, ba lần sét đánh đều xảy ra sau khi Mập Mạp chạy thoát, giống như có người canh chừng một bên, chỉ chờ Mập Mạp chạy thoát là dùng sét đánh nàng vậy.

Nàng nghi ngờ Lang ma đầu, nhưng Lang ma đầu rõ ràng không phải là người yêu thương linh thú, làm sao có thể vì để tránh không đánh vào Mập Mạp mà ngồi một bên canh chừng được. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đoán Mập Mạp quá may mắn, mấy ngày liền mà sét cũng không đánh nó.

Theo thời gian trôi qua, Kim Phi Dao đã không còn cố gắng thoát ra nữa, cả ngày ăn ngon ngủ yên trong lều. Mỗi ngày giành một ít thời gian để tu luyện, cách vài ngày lại bớt thời gian ra luyện Thiên Sí đan cho Thiên Sí điểu, còn đại bộ phận thời gian là nằm ngủ bên lò sưởi.

Yêu thú trong biển rất nhiều, tuy nhiên ngoài lều trại nàng đã bày Thập Nhị Yêu Linh trận, nếu gặp phải yêu thú đến khiêu khích thì nàng liền uy hiếp Mập Mạp ra ngoài ứng chiến. Nếu Mập Mạp không chịu đi, Kim Phi Dao sẽ đem Mập Mạp ra ngoài làm đệm, khiến cho linh thú lười chảy thây này không có cách nào lười biếng, thường xuyên phải ra ngoài bán mạng giao tranh.

Đối với Kim Phi Dao cả ngày hỗn ăn chờ chết thì ba tháng vèo một cái đã qua. Mùa thu trong Lục Hình Ý động vừa qua thì mua đông đã tới.

Ba tháng bão táp rốt cục cũng ngừng lại nhưng thái dương vẫn không lộ mặt, trên bầu trời xám xịt bay bay những bông tuyết to đùng.

Lạnh! Thật sự quá lạnh! Trong ba ngày, biển lớn mờ mịt đã bị đóng băng từng mảng lớn, đục sâu xuống ba mươi trượng cũng không nhìn thấy được một dòng nước chảy. Mập Mạp và Đại Nữu vô tình từ bỏ Kim Phi Dao, trốn vào trong túi linh thú. Giờ trong lều trại chỉ còn Kim Phi Dao không chỗ để đi khoác trên người gần mười tầng da lông và Thiên Sí điểu tiêu diêu tự tại trong lồng mắt to trừng mắt nhỏ.

Mùa đông trong Lục Hình Ý động đúng là có cảnh tuyết cực đẹp như lời Hoài đại nhân nói nhưng cùng với cảnh đẹp là cái lạnh tới cực độ. Trong lều trại có đốt linh mộc và bày biện tinh thạch có nhiệt lượng, Kim Phi Dao trừ việc co ro như cái xác bên trong lớp lông thú thì còn dùng linh lực tự sưởi ấm.

Đã làm đến bước này mà bốn phía vẫn lạnh khiến người ta muốn chết, Kim Phi Dao cũng chỉ có thể duy trì để không bị lạnh chết thôi.

Trong ba tháng đó, tâm tình Lang đại nhân mỗi ngày đều rất tốt, những người chung quanh cũng được ban cho không ít. Mọi người đều đoán sủng vật mà Lang đại nhân nuôi chắc chắn đang sống một cuộc sống không phải của con người, nếu không thì Lang đại nhân đã không thể thoải mái như vậy.

Tuy nhiên, mấy tháng sau Lang đại nhân đã mất đi hứng thú với Kim Phi Dao trong Lục Hình Ý động, có lẽ là do chỉ có một người bên trong, không có xung đột nên không thú vị, đại bộ phận thời gian hắn đều lười dùng thần thức xem Lục Hình Ý động. Hơn nữa hắn lại vừa vặn có việc, vì thế Kim Phi Dao hoàn toàn bị hắn lãng quên, Lục Hình Ý động cũng bị ném vào trong một xó của pháp bảo Càn Khôn cho kết bụi.

Kim Phi Dao cũng thích ứng với cuộc sống trong Lục Hình Ý động, lúc mùa xuân đầy dụ hoặc kia đến quả thực khiến nàng kinh hỉ một phen. Băng tuyết tan đi, nước thối lui toàn bộ, lộ ra lớp bùn bên dưới, vô số cỏ xanh liền sinh trưởng tràn đầy không gian của Lục Hình Ý động chỉ trong một ngày. Một gốc Khỏa Tiểu Lục chui từ dưới đất lên, lấy tốc độ một ngày trăm trượng mà sinh trưởng, trong vòng ba ngày đã biến thảo nguyên Lục Hình Ý động thành rừng rậm.

Theo sự xuất hiện của rừng rậm, những yêu thú cao tới hơn mười trượng không biết ở đâu xông ra. Kim Phi Dao mới hưởng thụ được ba ngày đã phải dấn thân vào chiến đấu.

Ngày nào cũng có mấy con hoặc mấy chục con yêu thú không ngừng tới xâm phạm cái lều trại bé nhỏ của nàng khiến cho nàng và Mập Mạp mệt chết khiếp, cả ngày gót chân không chạm đất. Mùa xuân quả nhiên là mùa bận rộn.

Kim Phi Dao thật vất vả vượt qua những tháng ngày mùa xuân bận rộn, mùa hè lửa nóng đã tới.

Đứng trên cột đá cao cao, Kim Phi Dao nhìn cây đại thụ che trời trong hai ngày từ xanh biếc hóa thành héo rũ, sau đó trở thành bụi đất. Thực vật biến mất, yêu thú chết đi chín phần, toàn bộ Lục Hình Ý động trở thành sa mạc. Ngoài nóng ra vẫn là nóng, phía dưới lớp cát còn che khuất đầy rẫy những yêu thú, thỉnh thoảng lại nhảy ra cho nàng kinh hỉ.

Hạ đi thu đến, lại là ba tháng bão táp vô tình, sau khi bão táp đi qua lại là băng thiên tuyết địa. Khí hậu cực đoan trong Lục Hình Ý động vô tình trải qua trước mặt Kim Phi Dao, thời gian trôi nhanh như vậy thật giống như một ngày, một mùa bình thường.

Quần áo hoa mỹ đã biến thành rách nát, lều trại trên cột đá đã thành cờ xí treo trong gió, chỉ có Kim Phi Dao là sau khi thích ứng hoàn toàn với khí hậu trong Lục Hình Ý động đã tổng kết ra một bộ kỹ năng sống trong Lục Hình Ý động, cuộc sống càng thêm tự tại.

Lục Hình Ý động, từ mười tám tầng địa ngục đã biến thành tiên cảnh tiêu dao của Kim Phi Dao.
Bình Luận (0)
Comment