Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 206

Kim Phi Dao biến mất đương trường bị không ít người nhìn thấy, nhưng nàng đã là Kết Đan kỳ, không dễ trêu vào, hơn nữa người này lại không có quan hệ gì với bản thân cho nên không có ai hé răng.

Trúc Hư Vô đang lôi kéo Đỗ lão đầu, phát hiện Kim Phi Dao biến mất liền buông lão Đỗ ra, không cam tâm nói: “Ngươi chờ đó, vài ngày nữa ta lại đi tìm ngươi.”

“Cả ngày loạn nháo, tự coi mình là tiểu hài tử.” Đỗ lão đầu tức giận vung tay áo, nhanh chóng xốc lại quần áo bị Trúc Hư Vô kéo xộc xệch.

Kim Phi Dao ẩn thân xong liền vèo một cái lẻn xuống phía dưới, theo như kinh nghiệm của nàng thì Trúc Hư Vô hẳn là sẽ tìm nàng ở trên không trung chứ không chú ý dưới chân.

Nàng tiến vào trong rừng cây, muốn dọc theo cấm chế ở đây đi ra ngoài, mặc kệ Quỷ Mị sơn trang. Dù sao Hoa Khê cũng chưa cho nàng được lợi lộc gì, có chết hay không cũng không sao. Vừa nghĩ như vậy thì đai lưng đã đột nhiên bị cái gì kéo lại.

Quay lại nhìn, Kim Phi Dao liền phát hoảng, Trúc Hư Vô đã đứng phía sau nàng, một bàn tay chuẩn xác kéo đai lưng nàng. Thanh quang trong hai mắt hắn chợt lóe, Ẩn Thân phù của Kim Phi Dao lập tức biến mất, lộ ra thân hình.

“Ngươi muốn đi đâu? Lại dám bỏ ta lại mà chạy.” Trúc Hư Vô bĩu môi, bất mãn nói.

Kim Phi Dao cười ngây ngô vài tiếng, sau đó thật không hiểu hỏi: “Tiền bối, sao ngươi lại phát hiện ra ta?”

Trúc Hư Vô đắc ý nghênh đầu nói: “Dưới Thanh Minh Nhãn của ta, loại thuật ẩn nấp nhỏ bé này vô dụng.”

“Ta thật sự có việc, ngoan, qua bên kia chơi đi. Ngươi xem, nhiều người như vậy chắc chắn lát nữa có trò hay để xem, đi theo ta làm gì.” Kim Phi Dao dỗ hắn như dỗ tiểu hài tử, muốn đuổi hắn đi.

Trúc Hư Vô giữ đai lưng nàng không buông, đang định nói gì đó thì nghe trong không trung có một tiếng rống giận: “Yêu nữ, lăn ra đây cho ta.”

“Hử? Không phải là nói ta chứ?” Kim Phi Dao sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhưng đống cây cối nơi này quá rậm rạp, che hơn nửa tầm mắt.

“Mau xem, thật là náo nhiệt.” Trúc Hư Vô vui mừng cười, kéo đai lưng Kim Phi Dao tha nàng lên không trung, chui ra khỏi lùm cây.

Ngay lúc bọn họ còn đang ở trong bụi cây thì Hoa Nam Chí của Quỷ Mị sơn trang đã mang theo một đám người chạy đến. Hắn thoạt nhìn khoảng gần ba mươi tuổi, dưỡng nhan cũng không tệ, ngồi trên một con dưỡng hồn thú to lớn màu trắng, hùng hổ gào thét về phía Quỷ Mị sơn trang.

Kim Phi Dao thấy bên cạnh hắn có hai gã tu sĩ Nguyên Anh gầy trơ xương, phía sau còn có mấy chục người cả Kết Đan lẫn Trúc Cơ. Lại đảo qua đám tu sĩ từ ngoài tới, nguyên tu sĩ Nguyên Anh đã có không dưới hai mươi người, lại càng không nói tới tu sĩ Kết Đan nhiều như lông trâu kia.

Nàng vô cùng khó hiểu, đây là đối phó với bao nhiêu người a? Kể cả là có phản đồ cũng không thể là trừ chủ nhà ra thì những người còn lại đều phản được. Nếu như thế thì chủ nhà này mới là phản đồ.

“Đi mau, chúng ta đi lên phía trước.” Trúc Hư Vô dị thường kích động, lôi kéo Kim Phi Dao định xông lên trước.

Kim Phi Dao vội vàng kéo hắn, nói: “Tiền bối, xem náo nhiệt thì nên đứng phía sau, ngươi chen lên trước làm gì?”

Trúc Hư Vô liếc chung quanh một cái, sau đó lén lút nói: “Ngươi không biết, Quỷ Mị sơn trang này rất nhiều bí mật, đi trước thì có thể vào xem đầu tiên. Hơn nữa, bọn họ tồn giữ không ít thứ tốt, đi vào sớm chút nào là có thể lấy thêm một ít, ngươi cho rằng những người này chỉ đơn giản là đến hỗ trợ sao? Tất cả đều có thù lao cả đấy.”

“Thật vô sỉ.” Kim Phi Dao cau mày khinh thường nói.

“Tiểu hài tử, ngươi thì biết gì.” Trúc Hư Vô không phục, trừng mắt nhìn nàng.

Kim Phi Dao chẹp miệng, nhìn Trúc Hư Vô, vẫn giữ thái độ khinh thường nói: “Nếu muốn lấy được nhiều thì phải nhân lúc như bây giờ mà đi vào, lấy hết thứ tốt đi trước, đợi đến khi những người này đi vào thì chỉ có thể nhặt được một ít rác, đó mới gọi là đến sớm. Còn như ngươi thì chỉ thuần túy là xem náo nhiệt thôi.”

Trúc Hư Vô lăng lăng nhìn nàng, sao lúc người này nói đến chuyện này trông cứ như đi làm chuyện tốt vậy? Nhưng như vậy lại vừa vặn hợp khẩu vị của hắn, bình thường đều là một mình hắn xông loạn, cứ cảm thấy thiếu một đồng mưu, vì thế hắn cao hứng nói: “Đúng là ý kiến hay, để bọn họ ở ngoài kêu la, chúng ta đi vào trước mà càn quét. Vậy ngươi nói xem, chúng ta đi vào bằng cách nào?”

“Đi vào thế nào? Đương nhiên là nhảy qua tường vây mà vào.” Kim Phi Dao nói.

“Trên tường vây không có cấm chế?”

“Có cấm chế?”

“Ta không biết là có hay không nhưng ngươi nhìn xem, những người kia đều đứng bên ngoài, không có ai tới gần.”

“Lần trước ta đến thì không thấy có cấm chế, hay là ngươi đi trước thử nghiệm xem sao.”

“Có ai kêu tiểu hài tử đi đánh tiên phong không? Ngươi đi, ta bảo hộ ngươi.”

“Thật không biết xấu hổ, vậy mà lại để nữ nhân tu vi thấp đi trước.”

“Được rồi, hai chúng ta cùng đi.”

Sau một hồi thương nghị, hai người thống nhất, Kim Phi Dao cống hiến một tờ Ẩn Thân phù cho hắn, hai người nắm tay nhau lặng lẽ đi qua.

Kim Phi Dao nói không muốn nắm tay hắn nhưng Trúc Hư Vô lại sợ nàng chạy mất cho nên cứ lôi kéo nàng. Nếu không có Ẩn Thân phù thì còn tưởng là tỷ tỷ dẫn đệ đệ đi chơi, sợ bị lạc mất nên mới phải nắm tay.

Ở thôn trấn dưới Quỷ Mị sơn trang lúc này đã không còn bóng người, không biết những tu sĩ kia sợ điều gì mà đều đứng bên ngoài. Hoa Nam Chí vẫn hô yêu nữ hết lần này đến lần khác không biết mệt, nói nửa ngày cũng không được câu nào khác.

Hai người thuận lợi đi đến bên tường vây, Trúc Hư Vô định bay qua tường vây đã bị Kim Phi Dao kéo lại, cũng không quản Trúc Hư Vô có thật sự nhìn thấy mình không, Kim Phi Dao lắc lắc tay với hắn, sau đó chỉ chỉ vào một quán ăn nhỏ bên dưới tường vây.

Trúc Hư Vô nhìn sang hướng đó chỉ thấy một cái quán nhỏ bình thường có căng một tấm vải che nắng, không phát hiện điều gì kỳ quái liền truyền âm hỏi: “Gì vậy? Ở đó không có người mà, chỉ là một quán bán đồ ăn nho nhỏ thôi.”

Hắn thật sự nhìn thấy ta, Thanh Minh Nhãn thật đáng ghét. Kim Phi Dao vừa rồi là thử hắn, ai dè đúng là hắn có thê nhìn thấu Ẩn Thân phù, ý định chạy trốn liền tạm thời gác qua một bên, đợi về sau tìm được cơ hội rồi nói tiếp.

Kim Phi Dao không giải thích với Trúc Hư Vô mà kéo hắn vào quán ăn đó, ánh mặt trời vừa vặn bị tấm vải che đi. Nàng chỉ vào tường vây nói: “Ta nói là bay qua, ngươi thực sự bay qua sao? Xung quanh nhiều người như vậy, nếu thật sự có cấm chế thì hai ta sẽ bị phát hiện. Xuất phát từ đây an toàn hơn, tạo một cái động rồi đi vào, những người bay trên kia sẽ không nhìn thấy chúng ta.”

“Đây là Cương Hình thạch, pháp bảo bình thường không thể đục vỡ được.” Trúc Hư Vô sờ sờ bức tường đá, giải thích với Kim Phi Dao.

“Ngươi không có cách nào xuyên qua sao?” Kim Phi Dao kéo kéo tay hắn hỏi.

Trúc Hư Vô sửng sốt, “Ta còn tưởng ngươi có kế hoạch gì, hóa ra là nhất thời nhìn thấy liền đi tới, kỳ thực ngươi cũng không có cách nào đi vào.”

“Ta nghĩ ngươi là tu sĩ Nguyên Anh, thần thông quảng đại, dời núi lấp bể đều là việc trong lòng bàn tay, lặng lẽ xuyên qua một bức tường nho nhỏ chỉ như trở bàn tay thôi chứ.” Kim Phi Dao cười cười nịnh nọt.

Đáng tiếc là Trúc Hư Vô không hề cảm kích, còn phản bác: “Ta không thể dời núi lấp biển, đó là việc của Hóa Thần kỳ.”

“Gạt người. Hóa Thần kỳ mới không dời núi lấp biển, bọn họ ngay cả nấu cơm cũng không biết làm, ngốc hết biết.” Kim Phi Dao lắc lắc tay, nhớ tới thịt thú nướng khó ăn đến cực điểm mà nàng đã phải ăn trong thời gian dài.

“Ngươi thần kinh à, Hóa Thần kỳ đều ăn linh khí thiên địa, ai còn nấu cơm? Coi như ngươi may mắn, ta đưa ngươi vào trong, đục thì đục, ta thấy bay qua tường vây còn uy phong hơn.” Trúc Hư Vô kéo Kim Phi Dao tới gần tường vây, dán một bàn tay lên tường, dùng thần thức xem xét độ dày của bức tường.

Kim Phi Dao đứng phía sau không nhìn thấy hắn đang làm gì, chỉ dựa vào cảm giác hỏi người đằng trước: “Sao? Không có trở ngại gì chứ?”

Nàng vốn là bị kéo tới nhưng hiện tại lại trở nên thập phần tích cực, cũng muốn tới sớm một chút để chiếm tiện nghi. Yêu đan và linh thảo đã cho Lang ma đầu hết, Kim Phi Dao chỉ muốn cơ hội lấp đầy túi càn khôn. Lúc này, ý tưởng chạy trốn đã bị nàng ném lên chín tầng mây, cùng Trúc Hư Vô lêu lổng mới là chính sự.

“Cũng được, dùng Hư Không Môn thì có thể đi qua. Nếu dày hơn chút nữa thì đúng là phải leo tường.” Trúc Hư Vô vỗ vỗ tường, sau đó rút cây trúc nhỏ cắm trên búi tóc xuống, vẽ một vòng tròn lên tường.

Thanh quang chớp động, một khung cửa màu xanh xuất hiện trên tường, sau đó hắn kéo Kim Phi Dao bước vào. Chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng qua một màu xanh, trong nháy mắt Kim Phi Dao đã phát hiện nàng đang đứng bên trong tường vây.

“Hiện tại phải làm sao? Trực tiếp lên đỉnh núi hay là đến chỗ ở của đệ tử phổ thông ở sườn núi?” Kim Phi Dao nhìn chung quanh, khắp nơi là cây cối rậm rạp, không nhìn tới cả sườn núi.

“Tiểu đệ tử thì có gì đáng giá, trực tiếp lên chủ điện.” Trúc Hư Vô làm sao vừa mắt với đồ của các đệ tử phổ thông, kéo Kim Phi Dao chạy lên đỉnh núi.

Đúng lúc này, trong không trung truyền đến một giọng nữ kiều mị đáp lại tiếng kêu la của Hoa Nam Chí, “Hoa Nam Chí, đây là việc nhà của Quỷ Mị sơn trang chúng ta, ngươi đưa nhiều người tới như vậy là thế nào? Hiện tại gia chủ là ta, ngươi muốn liên hợp với người ngoài đoạt vị đúng không?”

Một cỗ xe được kéo bởi năm con dưỡng hồn thú màu trắng bay tới, trên xe ngồi một nam một nữ. Nữ tử mặc váy đen, làn váy bay bay trong gió.

Vừa nhìn thấy tướng mạo hai người này, Kim Phi Dao đứng lại, kinh ngạc nhìn bọn họ. Ngồi phía trước chính là Hoa Khê, phía sau là một người uy phong lẫm lẫm, xinh đẹp động lòng người, chính là người giống Niệm Khê như đúc, Hoa Uyển Ti.

Hiện tại nàng ta đã là một nữ nhân trưởng thành, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ đắc ý kiêu ngạo, hơn nữa, chỉ sáu mươi năm ngắn ngủi mà đã có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Không hiểu nàng ta tu luyện kiểu gì, kể cả có tư chất cực phẩm, lại dùng thêm linh đan diệu dược cũng không thể từ Luyện Khí kỳ tiến tới Nguyên Anh kỳ chỉ trong sáu mươi năm được.

Lại nhìn sang Hoa Khê ở trước Hoa Uyển Ti, vẫn Kết Đan kỳ như trước, điều này làm cho Kim Phi Dao thư thái hơn rất nhiều, nếu như tất cả người quen biết của nàng đều là Nguyên Anh kỳ thì không phải nàng vô dụng quá sao?

Hoa Khê ngồi trên xe, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt mỏi mệt. Không biết có phải là ảo giác không mà Kim Phi Dao cảm thấy hắn già đi rất nhiều, không phải bề ngoài mà là nội tâm.

“Ngươi biết hai người này?” Trúc Hư Vô tiến lại gần, tò mò hỏi Kim Phi Dao.

“Uh, biết, còn bị lừa vài lần.” Kim Phi Dao lên tiếng.
Bình Luận (0)
Comment