Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 244

“Ngươi nói cái gì?” Trúc Hư Vô một cước đá nát cái ghế ở phòng nghị sự.

“Sư đệ!” Từ Thương chân nhân tức giận quát.

Hắn đã đoán biết trước Trúc Hư Vô sẽ ồn ào một phen, nhưng lại không ngờ Trúc Hư Vô phát hỏa lớn như vậy, dám đá nát ghế trước mặt mọi người.

Trúc Hư Vô đang nổi nóng, tức giận đùng đùng mắng: “Sư huynh, sao các ngươi lại đuổi nàng đi, ngươi có biết ta mất bao nhiêu công sức mới đưa được nàng về không hả?”

“Nàng thật sự là con riêng của ngươi?” cảm thấy cảm xúc của Trúc Hư Vô thật quá khích, ngay cả Từ Thương chân nhân cũng bắt đầu hoài nghi.

“Thao Thiết, trong cơ thể nàng có kim đan Thao Thiết. Các ngươi đuổi nàng đi, phi thiên thuyền lại gặp xui, bảo ta phải đi đâu tìm nàng hả?” Trúc Hư Vô vô cùng tức giận, lạnh mặt nhìn các sư huynh.

Những người có mặt đồng loạt ồ lên. Thao Thiết? Trong thân thể người nọ có Thao Thiết?

Hôm nay người đến cũng không nhiều, chỉ có sáu, bảy trưởng lão đến để bàn chuyện mở lại nhà ăn, không ngờ lại nghe được một tin tức kinh người như vậy.

“Hừ!” Trúc Hư Vô tìm một cái ghế khác ngồi xuống, sắc mặt khó coi: “Ăn thì tốn bao nhiêu linh thạch? Linh thú của các ngươi giá trị bao nhiêu? Ta chỉ xuất môn vài ngày mà các ngươi đã đuổi người đi rồi.”

“Bảo sao nàng lại ăn được nhiều như vậy.” mọi người bừng tỉnh đại ngộ, nếu không phải Thao Thiết thì làm gì có ai ăn nhiều như thế. Hóa ra kỳ thực không phải nàng ăn mà là Thao Thiết ăn.

“Vì sao ngươi không nói sớm? Nếu ngươi nói sớm một chút thì đừng nói là nhà ăn, đệ tử toàn phái ta cũng lấy ra cho nàng ăn.” Từ Thương chân nhân cau mày, kim đan Thao Thiết trân quý vô cùng, ngẫu nhiên mới xuất hiện một lần, mà đều lấy Ma tộc làm chủ. Tu sĩ Nhân tộc rất ít người được mãnh thú thượng cổ Thao Thiết ưu ái phân ra một phân thân bám vào kim đan.

Thao Thiết sau khi thành niên sẽ có hai loại, một loại vào lúc kết Nguyên Anh sẽ cắn nuốt luôn chủ nhân, trở thành một phân thân Thao Thiết có một phần mười thực lực Thao Thiết thật. Một loại khác là Thao Thiết bị Thông Thần quyết khống chế, sau đó không cần hóa thân thành Thao Thiết mà vẫn có thể sử dụng lực lượng của Thao Thiết.

Đây là thứ cả Ma tộc và Nhân tộc đều muốn có, đáng tiếc là không ai biết phải làm thế nào mới có được phân thần của Thao Thiết, phân thần của các mãnh thú thượng cổ khác cũng rất ít khi xuất hiện.

Thao Thiết trưởng thành cắn nuốt chủ nhân xong đã là yêu thú cấp chín, nếu tu sĩ Nguyên Anh khống chế được, muốn đánh thắng tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng là chuyện dễ dàng. Nếu để nó tiếp tục tiến giai, chỉ sợ chỉ có tu sĩ Đại Thừa kỳ mới có thể ngăn cản.

Đồ tốt như vậy mà lại chắp tay đưa ra ngoài, lại bị sét đánh chết, sắc mặt mọi người nhất thời rất khó coi. Không nói là ai đó có được Thao Thiết, chỉ cần nó trở thành sở hữu của môn phái, Đông Ngọc Hoàng phái sẽ có khả năng thay thế Kỳ Thiên các, trở thành đại môn phái đứng đầu Bắc Thần Linh giới.

Trúc Hư Vô không cần nhìn cũng biết bọn họ đang hối hận vạn phần, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Không biết Kim Phi Dao đã chết chưa, có thể lấy được sự ưu ái của Thao Thiết thì hẳn là có chút vận may, Trúc Hư Vô âm thầm suy đoán.

“Trúc sư huynh, ta hỏi ngươi, vì sao lúc trước ngươi không nói rõ ràng cho chúng ta biết. Như vậy thì sao chúng ta có thể để nàng đi, hiện tại đã không còn gì nữa, chẳng lẽ ngươi định một mình độc chiếm Thao Thiết?” Có người càng nghĩ càng cảm thấy lỗ vốn, Thao Thiết mất tích đều là do người này không nói rõ ràng, bây giờ còn không biết xấu hổ mà phát hỏa với chúng ta.

“Hừ!” Trúc Hư Vô cầm cái lá trúc nhỏ trên tóc xuống, ngậm vào miệng, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết Thao Thiết chưa trưởng thành cũng có thể dùng để luyện chế thú hồn giáp. Nếu ta nói ra sớm còn không biết có bao nhiêu người nhằm vào nàng đâu. Người là do các ngươi thương lượng lừa đi, muốn hận thì hận chính mình đi.”

“Đủ rồi, không cần nói nữa.” Từ Thương chân nhân phiền chán nói.

Việc trong cơ thể Kim Phi Dao có Thao Thiết quả thật vượt ngoài dự kiến của hắn, vì sao lúc trước hắn không nghĩ đến khả năng này mà dùng thần thức kiếm tra một cái, hiện tại người đã đi rồi, tiếp tục ầm ĩ thì có tác dùng gì? Đông Ngọc Hoàng phái đã đánh mất một cơ hội rồi.

“Trúc sư đệ, lần này các phái thương lượng xong có đưa ra quyết định gì không?” Thở dài một tiếng, Từ Thương chân nhân lấy lại tinh thần, hỏi.

Trúc Hư Vô lạnh mặt đáp: “Theo tin tức tình báo thì Lang ma đầu chỉ phái một ma nhân tên Hồng đến thần cấp giới. Nghe nói người này rất khó đối phó, am hiểu thuật dùng rối, một người có thể thành quân. Mà đám lão già ở thần cấp giới thì cả ngày chỉ chăm chăm cướp đoạt tài nguyên, căn bản không muốn an bày tính toán gì, chỉ nói là giao cho chúng ta xử lý, bọn họ chỉ đối phó với đám lão già của Ma tộc thôi. Xem ra thuyền Mặc Vân của Vạn Tiên Thủy thành phải khởi hành rồi.”

Tạm ngừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Kết quả thương lượng là các môn phái đứng đầu phái mỗi phái hai tu sĩ Nguyên Anh, hai mươi tu sĩ Kết Đan, các môn phái loại hai phái ra một tu sĩ Nguyên Anh, mười tu sĩ Kết Đan, tính như vậy thì nếu trong môn phái chỉ có chưởng môn là Kết Đan kỳ cũng phải đến thần cấp giới. Bút tích lần này xem ra rất lớn, thế mà Ma tộc bên kia chỉ phái ra một người, giữ hết Kết Đan kỳ lại, chúng ta cần phải chú ý tình huồng Ma tộc nhiều hơn.”

“Mấy lão nhân đó có ý gì chứ, chẳng lẽ lần này muốn đuổi ma nhân từ nội thần giới ra ngoại thần giới?” Từ Thương chân nhân cẩn thận suy nghĩ, đưa nhiều người đi như vậy chính là chịu chết nha.

Trúc Hư Vô cười lạnh một tiếng, “Cúng có khả năng là chúng ta bị đuổi từ nội thần giới ra ngoại thần giới. Trong hai người đi thần cấp giới lần này, ta là một, người còn lại thì các ngươi tự an bày. Tu sĩ Kết Đan kỳ cũng tùy các ngươi, nhưng người Hư Thanh điện thì phải do ta làm chủ.”

“Hồ nháo! Nơi phi thiên thuyền của Kỳ Thiên các bị phá hủy nằm ở ngoại vân Thần giới, còn xa hơn ngoại thần giới, ngươi cho là ngươi có thể tìm được nàng sao?” Từ Thương chân nhân trợn mắt, tức giận quát.

Trúc Hư Vô nhìn Từ Thương chân nhân, lại rũ mắt xuống nói: “Sư huynh, chắc ngươi cũng từng nghe sư phụ nói, Thao Thiết mà không được khống chế thì sẽ xảy ra chuyện gì rồi. Nếu các ngươi đều không cần địa bàn thần cấp giới thì ta có đi hay không cũng đâu có gì khác nhau.”

“Tên kia lúc ăn người cũng không nhả xương đâu.” Trúc Hư Vô cười nói.

Sau đó hắn đứng lên nói: “Dù sao lần này ta nhất định phải đi, nếu không được thì tự ta mua vé tàu, các ngươi lại chọn ra một người nữa, đỡ phải đến lúc đó có người muốn quản nơi đến nơi đi của ta, phiền toái”. Sau khi nói xong, Trúc Hư Vô liền chuẩn bị rời khỏi Tiêu Thiên điện.

“Sư đệ!” Từ Thương chân nhân gọi. Trúc Hư Vô dừng lại nhưng không quay đầu.

Từ Thương chân nhân chần chừ một lát mới hỏi: “Sư đệ tìm được Thao Thiết rồi định xử trí thế nào? Muốn thú hay muốn người?”

“Sư huynh muốn người hay muốn thú?” Trúc Hư Vô hỏi.

Từ Thương chân nhân nghiêm mặt hỏi lại: “Người có thể phục vụ phái ta không?”

Trúc Hư Vô ngẩng đầu, nhàn nhạt nói một câu: “Không thể!” sau đó không quay đầu lại mà rời khỏi Tiêu Thiên điện.

Đợi Trúc Hư Vô đi rồi, có trưởng lão nói: “Sư huynh, chẳng lẽ cứ như thế giao cho Trúc sư đệ?”

Từ Thương chân nhân khoát tay, nói với bọn họ: “Gọi tất cả các trưởng lão tới đây, không cần gọi Trúc sư đệ.”

“Dạ!”

********

“Ta vậy mà còn chưa chết, đây là… mưa?” Kim Phi Dao chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy mí mắt nặng trịch, nàng ra sức mở mắt, liền nhìn thấy bầu trời tối tăm, vô số hạt mưa rơi xuống mặt nàng.

Ngón tay không động đậy được. Miệng nói không ra lời. Kim Phi Dao nằm trên mặt đất không nhúc nhích, đầu không thể di động nửa phân, cứ như thế nhìn lên không trung, mặc cho những giọt mưa rơi vào mặt.

Đây là nơi nào? Toàn thân Kim Phi Dao không thể động đậy, chỉ có mắt là có thể động, nàng liếc mắt ra bốn phía để nhìn. Cây cối rậm rạp, đại thụ che trời, đây tựa hồ là một khu rừng. Điều khiến nàng cảm thấy vô cùng may mắn là tuy không thấy có người nhưng cũng không có yêu thú.

Một lát sau, mưa rơi xuống càng lớn, Kim Phi Dao phát hiện ra một chuyện, đó là nước mưa đang chảy vào mũi nàng, mà nàng lại không thể cử động. Chẳng lẽ ta sẽ bị nước mưa làm chết đuối? Chết như thế này cũng quá dọa người rồi. Không được, Mập Mạp, Đại Nữu đâu, mau cứu mạng!

Kim Phi Dao muốn kêu lên lại không kêu ra được chút âm thanh nào, muốn dùng thần thức nhìn túi linh thú nhưng lại không sử dụng được một tia thần thức, chỉ có thể nằm trên đất như khúc gỗ, chờ nước mưa làm chết đuối.

Đột nhiên, một cái lá cây lớn vươn tới che phía trên đầu Kim Phi Dao, ngăn nước mưa lại.

Nàng kích động nhìn qua liền trông thấy hai cái mặt ếch bị sét đánh đen sì. Sửng sốt một chút Kim Phi Dao mới phản ứng lại, đây là Mập Mạp và Đại Nữu a. Thân mình trắng noãn của chúng bị sét đánh đã biến thành màu đen, nhìn là biết sét đó lợi hại thế nào, không chỉ đánh trúng Minh hỏa độn không có thực thể, đánh cho bản thân không thể động đậy mà còn suýt chút nữa nướng chín Mập Mạp và Đại Nữu trong túi linh thú.

Thật tốt quá, chúng nó lại chạy ra được khỏi túi linh thú. Coi như cơ trí, còn biết dùng lá cây che đầu cho ta, nếu không ta phải chết đuối. Kim Phi Dao vui mừng quá đỗi, tuy hai gia hỏa này không đáng tin nhưng cuối cùng cũng có chút tác dụng.

Thấy Kim Phi Dao mở to mắt, ánh mắt còn vui sướng liếc ngang liếc dọc, Mập Mạp và Đại Nữu đều rất cao hứng. Sau đó Đại Nữu lục túi càn khôn trên người Kim Phi Dao, bắt dầu tìm tòi.

Nhìn thấy túi càn khôn, Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, xem ra hóa thân thành Minh hỏa thật sự là may mắn. Nếu thân thể nàng trực tiếp bị thiên lôi đánh trúng thì nàng cùng Mập Mạp và Đại Nữu, cả mấy thứ này nữa, đều sẽ giống như tên tu sĩ kia, thành cặn bã hết. Có điều, không biết nàng đã ngủ bao lâu rồi, trên đất vừa ẩm thấp vừa lạnh, lại rất nhiều đá vụn và cành cây, thật muốn bảo hai gia hỏa kia chuyển nàng qua chỗ khác.

“Ộp!” Đại Nữu đã tìm thấy cái gì đó, cao hứng kêu lên một tiếng với Mập Mạp, Mập Mạp gật đầu với nó, cầm lấy thứ trong tay Đại Nữu.

Kim Phi Dao nhìn thấy đó là một viên yêu đan cấp sáu, là tạ lễ của tu sĩ được giải cứu. Yêu đan này hơi to, chừng một nắm tay, Kim Phi Dao trước kia chưa từng nghĩ tới việc ăn thứ này.

Lại nhìn thấy Mập Mạp cầm viên yêu đan hướng vào miệng nàng, dùng sức nhét. Kim Phi Dao trợn trắng mắt, ra sức nhìn nó. Đầu đất, trong cái túi trữ vật khác có nho yêu đan, hai tên đầu đất các ngươi, ta không phải ếch, không có miệng to như thế.

Nhưng nàng hiện tại miệng không thể nói, thân không thể động, chỉ có thể trừng mắt. Nộ hỏa công tâm, nàng lại hôn mê bất tỉnh.

“Ộp?” Mập Mạp vẫn còn cầm yêu đan nhét vào miệng Kim Phi Dao, thấy nàng hôn mê bất tỉnh thì sửng sốt.

Nó nghĩ, đã nhét vào một nửa rồi, hẳn là cũng có thể hấp thu, dù sao cũng không rơi ra được, thôi cứ để như vậy đi. Sau đó, nó vỗ vỗ tay, quay sang phía Đại Nữu, vươn một cánh tay suất khí sờ cái đầu trọc của mình.

Đại Nữu nhìn nó, hài lòng cười cười.
Bình Luận (0)
Comment