Edit: Ladybjrd
Kim Phi Dao bay ra ngoài trăm dặm, bớt chút thời gian nhìn ra phía sau, không phát hiện Nguyên Mãnh đuổi theo. Chẳng lẽ người này buông tha nàng, thu tuyệt chiêu lại ôm Thái Dương điểu mà khóc?
Đột nhiên, nàng cảm thấy như mình bị hoa mắt, sao cứ cảm thấy mặt trời đang rơi khỏi bầu trời, nhanh chóng vọt tới chỗ mình. Đợi lúc Kim Phi Dao thấy rõ liền chấn động.
Đó chẳng phải là mặt trời mà mà là một hỏa cầu to trăm trượng, phía sau hỏa cầu là vẻ mặt tức giận của Nguyên Mãnh.
Nếu để hỏa cầu Thái Dương chân hỏa lớn như thế đánh trúng thì đai lưng bảo khí Bạch Linh hay váy ngân tinh gì cũng thành cặn bã hết, người thì trăm phần trăm sẽ chết. Kim Phi Dao quay đầu, cố sống cố chết xông ra ngoài.
Hỏa cầu kia thoạt nhìn như bay rất chậm, kỳ thực tốc độ rất nhanh, dần dần tiếp cận Kim Phi Dao, hơn nữa diện tích không hề suy giảm. Lúc này nó đã ở rất gần Kim Phi Dao, nhiệt khí tận trời khiến cho yêu thú ở địa vực này bỏ chạy sạch sẽ, ngay cả thực vật cũng héo rũ, mặt đất ở những nơi Thái Dương chân hỏa đi qua thì khô héo nứt nẻ.
Thái Dương chân hỏa đã ở ngay phía trên Kim Phi Dao, bóng dáng của nàng có vẻ dị thường nhỏ bé. Ầm vang một tiếng, toàn bộ hỏa cầu Thái Dương chân hỏa ập xuống, Kim Phi Dao lập tức bị Thái Dương chân hỏa cắn nuốt.
Thái Dương chân hỏa nện xuống, lập tức thiêu ra một cái hố sâu vĩ đại trên tiểu đảo nổi. Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt trong hố, đứng xa ngoài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy ngọn lửa bốc cao cả trăm trượng kia.
“Hả? Động tĩnh bên kia to lớn thế kia, chẳng lẽ có tranh đấu?” Ở một chỗ cách nơi này trăm dặm đang có một đội mười hai tu sĩ Kết Đan Nhân tộc bị phái ra tuần tra, mấy tháng nay Ma tộc hoạt động tương đối nhiều, chiến sự diễn ra thường xuyên hơn nên càng phải cẩn thận.
“Không phải là tên điên Nguyên Mãnh chứ, mấy hôm trước ta mới gặp hắn, hắn còn bảo muốn đi tìm Thao Thiết. Mấy chỗ này đều đã bị người lùng sục rồi, nếu nó ở đây thì đã sớm bị phát hiện.” Một người trong đó nói.
“Ta thấy hỏa thế này không nhỏ đâu, có khả năng thật sự là hắn đã phát hiện ra cái gì, không bằng chúng ta đi qua nhìn xem sao?”
“Động tĩnh lớn như vậy, không muốn đi xem cũng không được. Nếu bên trên hỏi đến, chúng là lại bảo không biết thì sẽ bị mắng.”
“Đi thôi, cẩn thận một chút.”
Thương lượng một hồi, đoàn người liền quyết định đi đến đó nhìn xem.
Mà bên này, Nguyên Mãnh đang bay trong không trung nhìn đại hỏa đầy trời, tâm tình vạn phần sảng khoái. Hắn cuồng tiếu với hố lửa: “Ha ha ha ha, ngươi giết Thái Dương điểu của ta, ta cũng đốt ngươi thành tro dưới liệt hỏa. Thao Thiết thì sao? Chỉ vài ngày nữa là toàn bộ thần cấp giới sẽ biết Nguyên Mãnh ta giết chết mãnh thú Thao Thiết, đại danh của ta sẽ vang vọng toàn bộ thần cấp giới.”
Đột nhiên, nụ cười của Nguyên Mãnh ngưng trụ, hắn bất khả tư nghị nhìn vào hỏa diễm, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Bên trong hỏa diễm xuất hiện một cỗ yêu khí lan tràn tận trời. Cảm giác sợ hãi, áp bách, tuyệt vọng, tử vong không ngừng nảy lên trong lòng Nguyên Mãnh. Sống tới bây giờ hắn chưa từng có cảm giác như vậy, yêu khí tràn ra bên trong thật sự quá mức kinh người, ngay cả đội tu sĩ ngoài trăm dặm kia cũng cảm nhận được cỗ yêu khí này.
Bọn họ ngừng phi hành, ngẩng đầu nhìn lên trời. Bầu trời vốn trong xanh lúc này bắt đầu trở nên âm u. Cảm giác bất an nảy lên trong lòng chúng tu sĩ, tim bọn họ đập mạnh, trực giác nói cho bọn họ biết ở phía trước có cái gì đó rất đáng sợ.
Quay sang nhìn nhau, mọi người không ai hẹn mà cùng bỏ ý định tiến đến xem xét, quay đầu chạy trối chết, muốn cách cỗ yêu khí kia càng xa càng tốt.
Nguyên Mãnh há miệng, tay cầm long chùy có chút run rẩy, hắn nhìn chằm chằm vào cái thứ đang đi ra từ trong hỏa diễm, không biết phải nói gì để bình ổn tâm tình.
Ngay phía trước hắn là một con yêu thú to đến hai mươi trượng đang đứng trong hỏa diễm, lông rậm màu đen, thân mình rất giống sơn dương, đầu như sư tử, cái miệng rộng ngoác. Trên đầu mọc một cặp sừng rất to, nó chậm rãi đi tới chỗ Nguyên Mãnh, dưới nách lộ ra một đôi mắt. Mà trên mặt nó cũng có một đôi mắt, trong mắt lộ ra vẻ tham lam không che giấu, chỉ nhìn một cái đã khiến người ta cảm thấy như bị lột da róc thịt, bị cắn nuốt sạch sẽ.
Thái Dương chân hỏa hung mãnh cũng không có tác dụng gì với nó, hơn nữa yêu khí màu đen của nó còn trực tiếp ngăn chặn Thái Dương chân hỏa, dập tắt toàn bộ.
“Chân thân Thao Thiết!” Nguyên Mãnh hoảng sợ vạn phần, hô lên: “Điều này là không thể. Thao Thiết phải đến lúc kết anh mới xuất hiện, người này mới Kết Đan trung kỳ, không thể xuất hiện Thao Thiết được.”
Nguyên Mãnh mà bị hoảng loạn thì đúng là có chút khó tin, nhưng tình huống hiện trường như thế làm sao hắn có thể không hoảng loạn? Thao Thiết trước mắt chẳng phải là một con tiểu yêu thú đáng yêu, cũng không phải là yêu thú cấp chín mới trưởng thành mà là một độ cao mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ như hắn nhìn cũng không thấu. Thứ yêu khí khiến người ta hít thở không thông, chân tay run rẩy, áp bách đến mức muốn chạy trốn cũng không được này là của Thao Thiết đã trưởng thành có tu vi đỉnh giai.
Tại sao lại xuất hiện chuyện này? Nguyên Mãnh hoảng sợ, mờ mịt. Hắn không phải ngốc tử, giết nàng là vì nổi danh, phải có vạn phần nắm chắc hắn mới có thể tìm tới Kim Phi Dao.
Hắn biết Thao Thiết sẽ không xuất hiện cho nên mới dám hào khí vạn trượng mà đến, nhưng tình cảnh trước mắt là sao, cái thứ đang bước từng bước tới gần hắn là thứ gì? Ai có thể giải thích cho hắn không?
Nhưng không có giải thích, Thao Thiết tới gần hắn, giơ chân vỗ xuống. Nguyên Mãnh giống như ruồi bọ bị Thao Thiết đánh lún xuống đất, sâu đến vài chục trượng. Thấy hắn bị đánh lún sâu như thế, Thao Thiết vươn móng vuốt lật đất lên, Nguyên Mãnh giống như một ngọn cỏ bay lên không trung.
Sau đó, Thao Thiết há cái miệng rộng, một phát liền đớp được Nguyên Mãnh, tùy tiện nhai vài cái rồi nuốt xuống. Nhưng chút ấy hiển nhiên còn chưa đủ nhét kẽ răng nó, nó ngẩng đầu lên trời ngửi ngửi, ánh mắt ghim vào một nơi cách đó trăm dặm. Nơi đó có mười hai tu sĩ Kết Đan đang liều mạng bay về doanh địa, Thao Thiết ngẩng đầu rít gào một tiếng, xòe móng vuốt chạy sang hướng đó.
Trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Nửa canh giờ sau, trong cái hố to bị Thái Dương chân hỏa thiêu đốt tạo ra, một khối đất ở chính giữa hố hơi giật giật, chui ra hai con ếch. Trên cổ Mập Mạp và Đại Nữu treo túi càn khôn của Kim Phi Dao, vẻ mặt mờ mịt nhìn đối phương.
Hai chúng nó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc Thái Dương chân hỏa đánh tới thì Kim Phi Dao đã thả hai chúng nó ra, trực tiếp ôm vào lòng. Sau đó, Thái Dương chân hỏa ập tới, chỉ là còn chưa đốt tới người thì nàng đã nghoẹo đầu hôn mê bất tỉnh, sau đó thì một chuyện đáng sợ phát sinh ngay trước mắt Mập Mạp và Đại Nữu.
Một luồng yêu khí màu đen vọt ra, trông giống như một con yêu thú, nó há miệng nuốt ực lấy Kim Phi Dao. Yêu khí màu đen càng ngày càng lớn, cuối cùng biến thành một con Thao Thiết trưởng thành.
Hiện tại không biết là Thao Thiết nuốt Kim Phi Dao hay là Kim Phi Dao hóa thành Thao Thiết, dù sao nó cũng đỏ mắt chạy tới ăn người. Có thể là mùi vị của Mập Mạp và Đại Nữu quá nhạt, trực tiếp bị bỏ qua, thế nên mới bảo toàn được hai cái mạng nhỏ.
Nghĩ nghĩ, hai con ếch đeo túi càn khôn của Kim Phi Dao, lục trong cái bọc tìm được lồng Thiên Sí điểu. Chỉ chỉ vào lồng chim, hai con ếch vô cùng cao hứng đi tìm chủ nhân mới.
Cách đó trăm dặm, khung cảnh hỗn độn, dưới đất rơi rớt vài món pháp bảo nhưng chủ nhân của đám pháp bảo đó thì không thấy đâu, đã trở thành bữa tối cả rồi. Con Thao Thiết trưởng thành kia đứng trong rừng, khó chịu nhìn bốn phía.
Đột nhiên, nó ngửa mặt lên trời rít gào vài tiếng, toàn thân lại phát ra yêu khí đen thùi, sau đó nó bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại, từ hai mươi mấy trượng thu lại còn khoảng bốn, năm trượng. Yêu khí sâu không lường được kia cũng hạ xuống khoảng cấp chín, bộ dạng cũng ôn hòa hơn trước đó một chút.
Sau đó, nó lắc lắc mình, rít gào một tiếng, nhưng tiếng gào vốn thâm trầm đầy vẻ uy hiếp kia đã trở nên có chút ngây thơ. Biến hóa hết thảy xong, nó rũ rũ lông, vui vẻ lắc mông chạy vào rừng cây.
Trong cơ thể Thao Thiết, thức hải của Kim Phi Dao vẫn ở đó, chẳng qua tiểu Thao Thiết cả ngày lăn lộn ăn uống đã không thấy, mà Kim Phi Dao lại đang trôi nổi trên mặt biển đen, ngủ say. Nàng cứ thế ngâm mình trong nước, mặc làn nước nhẹ nhàng vỗ về cơ thể.
Kim Phi Dao không hề biết đã phát sinh chuyện gì, thần trí nàng đã ngừng hoạt động, tuy thức hải yên tĩnh nhưng vẫn luôn có linh lực phiêu động bên trong hắc hải, sau đó chậm rãi du nhập vào trong thân thể Kim Phi Dao, giống như nàng vẫn đang tu luyện, tu vi và linh lực vẫn chậm rãi tăng lên.
Ngủ mê man mà cũng có thể gia tăng tu vi, nếu việc này bị Kim Phi Dao đang ngủ say biết được thì chắc chắn nàng sẽ vui sướng vạn phần, thế này còn bớt việc hơn ăn uống tăng tu vi gấp nhiều lần, nàng chỉ cần ngủ còn việc ăn gì đó thì giao cho Thao Thiết là xong.
Nửa tháng sau, trên một tiểu đảo nổi trong nội Thần giới, Ma tộc và Nhân tộc tranh đoạt người chết ta sống. Đúng lúc chiến sự nóng bỏng, đột nhiên có một con yêu thú cấp chín xuất hiện trên chiến trường.
Bình thường, chỉ cần có tu sĩ đấu võ là yêu thú liền toàn bộ chạy trốn, vì thế việc nó xuất hiện khiến các tu sĩ sửng sốt. Đang lúc mọi người cho rằng nó là linh thú của ai đó, còn hâm mộ người có linh thú cấp chín thì con yêu thú kia lại nổi điên.
Nó giơ móng vuốt đánh tới mọi người, bất kể ngươi là Nhân tộc hay Ma tộc, nó mà bắt được là lập tức ném vào miệng. Tuy yêu thú cũng có ăn người nhưng loại yêu thú vừa nhìn là biết chuyên môn tới để ăn người thế này thì chưa từng có ai gặp qua. Chiến trường hơn một trăm người trong nháy mắt chỉ có vài tu sĩ Nguyên Anh kỳ chạy trốn được, còn tất cả Kết Đan kỳ đều bị yêu thú kia ăn hết.
Chưa đầy một tháng sau, nó lại xuất hiện ở một chiến trường khác, cũng gặp cái gì ăn cái đó không phân biệt nhân, ma khiến cho hai tộc đều cảm thấy ngạc nhiên, không rõ nó là thứ gì mà lại có thể đi qua cầu treo giữa ngoại Thần giới và nội Thần giới, chạy vào nội Thần giới quấy rối.
Nhưng cũng có tu sĩ nhìn thấy, con yêu thú này dè dặt cẩn trọng đi qua cầu treo giống như nữ hài tử, mọi người mới hiểu được thứ này chạy tới chạy lui trong Thần giới như thế nào.
Mà sau khi xác thực tin tức xong, hai giới nhân – ma đồng loạt ồ lên, vô số tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở lên xoa tay, đều muốn chiếm nó làm sở hữu.
Thao Thiết vị thành niên xuất thế.