Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 267

Edit: Ladybjrd

Ánh nắng tươi sáng, những ngày làm linh thú thật sự rất thoải mái, chỉ cần ăn không cần làm, dù sao tu tiên cũng chỉ là vì có thể thoải mái sống lâu mà thôi.

Kim Phi Dao lười biếng nằm, nhìn một gã ma nhân Nguyên Anh kỳ cách đó không xa đang dùng chân hỏa nướng một chim to sáu trượng.

Loại chim này mùi vị rất ngon, chỉ là hơi to, lúc nướng phải cẩn thận hơn bình thường. Thấy lửa có vẻ quá lớn, Kim Phi Dao phe phẩy đuôi hô: “Tiền bối, lửa quá lớn, hơn nữa bây giờ có thể nêm gia vị rồi, nếu không một lát nữa ăn sẽ không ngon.”

Ma nhân kia liếc nhìn nàng một cái, sau đó gọi hai tu sĩ Kết Đan kỳ bên người, hai người kia lập tức cầm đống muối và gia vị xếp thành núi ở một bên để nêm. Kim Phi Dao thì vui vẻ nằm sấp một bên quan sát, lo lắng xem lát nữa nên ăn chỗ nào trước.

Nàng càng ngày càng thích ứng với thân thể này. Nàng đã nằm ở đây mấy tháng, yêu đan và thịt thú được cung cấp không ngừng không nghỉ. Kỳ lạ là ma nhân cũng không mang kim đan và Nguyên Anh Nhân tộc tới, không biết là vì nguyên nhân gì, có lẽ do không dễ bắt hoặc là không muốn để Nhân tộc phẫn hận.

Tuy nhiên, có yêu đan và thịt thú là tốt rồi. Với hơn một ngàn tên tu sĩ Ma tộc Kết Đan kỳ cung cấp nuôi dưỡng, tu vi Kim Phi Dao vù vù tăng lên. Nàng vốn mới vừa tiến vào Kết Đan trung kỳ, nhưng Thao Thiết xuất hiện, đoạn thời gian nàng chìm trong ngủ say lại mơ màng tiến giai đến Kết Đan hậu kỳ. Kim Phi Dao vì sớm ngày tiến giai Nguyên Anh mà liều mạng ăn uống, mỗi ngày phải ăn đến bụng căng cổ trướng mới bằng lòng dừng lại.

Tu luyện Ma Thể Trúc Hình pháp cũng đơn giản, dù sao nàng cũng không cần làm việc, lúc nào thích là có thể tu luyện.

Sau khi con chim được nướng xong, Kim Phi Dao chén sạch chỗ thức ăn to hơn mình mấy chục lần rồi ôm bụng nằm dài dưới sàn, tiến hành hoạt động phơi nắng hàng ngày.

Đột nhiên, một người đi tới, phá vỡ khoảng thời gian tốt đẹp của nàng.

Lang đi tới trước mặt nàng, nhìn trang phục của hắn thì tựa hồ định xuất môn. Kim Phi Dao chẳng buồn đứng dậy, cứ thế giương mắt lên nhìn, cổ họng không rên một tiếng.

“Đi, theo ta ra ngoài.” Lang nhìn nàng nói.

Kim Phi Dao trầm mặc một lát, “Lang đại nhân, ta ăn nhiều quá, không đi được.”

“…” Lang không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bụng nàng, sau đó xoay người sang bên cạnh nói: “Sau này không cần làm nhiều thức ăn như vậy, cho nàng lửng dạ là được. Ăn nhiều sẽ sinh lười, không biết nghe lời.”

Tiếng nói vừa dứt, Kim Phi Dao liền đứng phắt lên, vẻ mặt bất mãn nói: “Lang đại nhân, ta đứng dậy được rồi. Chỉ là ta còn phải canh cửa, ta đi rồi nếu có tặc đến thì phải làm sao?”

“Ngoài ngươi ra, nơi này không có ai giống tặc cả.” Lang mặt không biểu cảm nói.

“Thật quá đáng, sao ngươi lại nói như thế, ta đi là được chứ gì. Lấy hạng quyển ra cho ta, ta phải rời khỏi nơi này, quá thương tổn tự tôn.” Kim Phi Dao đặt mông ngồi xuống đất, đầy bụng bất mãn.

Lang đi về phía trước một bước, đá vào mông nàng, “Ngươi đã thành bộ dáng này rồi còn nói gì đến chuyện tự tôn. Ít nói lời vô nghĩa, theo ta đi mau.”

“Ngao!” một cước này đau thì không đau nhưng lại khiến tâm tình người ta thật khó chịu, thực sự coi ta là thú trông cửa sao? Kim Phi Dao rít gào với hắn, tiếng gầm của Thao Thiết mang theo một trận cuồng phong.

Lang giơ tay chặn trận cuồng phong lại nhưng chung quanh vẫn bị tiếng gào của nàng làm cho hỗn độn. Mọi người nhịn không được thở dài, thượng cổ mãnh thú đúng là lợi hại, nếu có thể mang cả tứ đại mãnh thú về thì còn có thể có địch thủ sao?

Điều này đương nhiên chỉ là nghĩ thôi. Chưa nói đến chuyện tứ đại mãnh thú có thể xuất hiện đồng thời ở cùng một niên đại hay không, cho dù chuyện đó có xảy ra thì tự chủ có thể sống đến lúc mãnh thú trưởng thành hay không vẫn còn là vấn đề.

Đợi Kim Phi Dao rít gào xong, Lang duỗi tay nắm lấy hạng quyển trên cổ nàng, một cỗ ma khí liền tuôn vào. Hạng quyển sáng ngời, Kim Phi Dao cảm thấy toàn thân mềm nhũn, sau đó bị Lang kéo ra ngoài.

Lần này người đi đúng là không ít, mười hai trưởng lão thì đi một nửa, một người trong đó xuất ra một chiếc thuyền bách thú cốt, ném lên không trung liền biến thành trăm trượng. Một chiếc thuyền này chở theo năm, sáu trăm tu sĩ Ma tộc, Hồng cũng ở trong số đó, vẻ mặt cao ngạo. Kể cả hắn thì trên thuyền này đã có hơn một ngàn người có sức chiến đấu.

Không biết có phải bọn họ muốn đi tìm Nhân tộc đánh nhau hay không, Kim Phi Dao coi như là linh thú của Lang, cũng bị kéo tới bên cạnh hắn. Lười biếng ghé vào vị trí bị mọi người chú mục, Kim Phi Dao chuẩn bị nhân cơ hội ngủ một giấc.

Mắt vừa khép lại, nàng ngửi thấy được một mùi hương nồng đậm khiến nàng muốn hắt xì. Khó chịu mở mắt ra, Kim Phi Dao phát hiện một nữ ma đầu Hóa Thần kỳ đi tới.

Nàng này cũng tóc đen, ăn mặc hoa lệ, thiếu chút nữa chọc mù mắt thú của Kim Phi Dao. Nhưng nhìn trái nhìn phải một chút, nơi này toàn là tu sĩ Luyện Hư kỳ, căn bản không có chỗ của nàng. Kim Phi Dao tự dưng nghĩ, người này tám phần là muốn tới khoe khoang phong tình hòng lấy lòng Lang ma đầu.

Quả nhiên, nữ ma đầu kia đi tới, tươi cười ngồi xuống sạp của Lang, bày ra thân hình mê người, nũng nịu nói: “Lang đại nhân, có thể cho ta mượn Thao Thiết chơi mấy ngày không?”

Hả? Lỗ tai Kim Phi Dao dựng đứng lên, mượn ta chơi?

Lang không nói gì, chỉ ngồi ở sạp nhìn nàng, mà Hồng đứng cách đó không xa thì nhướng mày, trong mắt xẹt qua hung quang, trong lòng âm thầm mắng: “Đồ hồ ly, dám quấy rầy Lang đại nhân của ta.”

Thấy Lang không từ chối, thân mình nàng lại sán lại gần hơn: “Lang đại nhân, nếu không thì ngươi đổi cho ta đi, ta dùng ấu tử Thôn Thiên ếch để đổi?”

Nói xong, nàng liền lấy ra một con nòng nọc dài ba thước từ trong túi linh thú.

Kim Phi Dao vốn đang muốn xem xem Thôn Thiên ếch là cái dạng gì, có quan hệ thân thích với bọn Mập Mạp không thì thấy nàng ôm một con nòng nọc lớn ra, nhất thời ngây ngẩn cả người. Tuy nhiên, nàng lập tức tỉnh ra, Thôn Thiên ếch thì cũng là ếch, ấu tử tự nhiên là nòng nọc.

Nhìn con nòng nọc xấu xí vô cùng, chỉ có cái đầu với cái mồm rộng ngoác và cái đuôi dài loằng ngoằng, Kim Phi Dao tự nhiên thấy tức giận. Dám dùng cái thứ này để đổi ta, ít nhất cũng phải mang được con Thôn Thiên ếch trưởng thành đến đây chứ.

Đúng lúc này, Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy cấm chế trên hạng quyển buông lỏng, cả người tràn ngập lực lượng. Vì thế, nàng đột nhiên nhảy dựng lên, vươn chân phải quét qua con nòng nọc và cả nữ ma đầu.

Đối phương dù sao cũng là tu sĩ Hóa Thần kỳ, vẫn kịp phản ứng với công kích bất thình lình của Kim Phi Dao, thân hình lập tức lùi ra sau. Mọi người chỉ nhìn thấy một mảnh nhỏ bay lên, một bóng đen bay qua khoang thuyền, nện lên cấm chế.

Ấu tử Thôn Thiên ếch kia còn chưa kịp mọc chân đã bị một trảo của Kim Phi Dao chụp chết. Sau đó, mọi người quay sang hướng Lang, liền phát hiện phần áo trước ngực nữ ma đầu bị Kim Phi Dao xé rách, lộ ra bộ ngực trắng ngần bên trong, mà phía trên ngực còn có năm vết cào không sâu lắm.

Tuy dân phong của Ma tộc khá phóng khoáng nhưng bị lộ ngực trước mặt mọi người thế này vẫn khiến nàng vô cùng tức giận. Nàng cũng là quý tộc, hơn nữa trưởng bối còn là trưởng lão, vậy mà lại bị mất mặt như thế, tất cả đều do con Thao Thiết này làm hại. Nàng một tay che ngực, đứng vụt lên, ma khí phun ra, trong mắt ngập tràn sát ý.

Kim Phi Dao thu móng vuốt lại, đạp một cái nhảy lên sạp của Lang ma đầu, chen vào sau lưng hắn, giả dạng làm một cái đệm. Nàng dịu ngoan như một con mèo nhỏ, thu móng vuốt, mở to mắt nhìn nữ ma đầu đang tức giận tận trời.

“Mai, đây là đệm của ta.” Lang ngả người ra sau, tựa vào người Kim Phi Dao, nhàn nhạt nói.

Mai ma đầu biến sắc, cắn môi không cam tâm đứng đó, cuối cùng quay đầu chạy ra khỏi đại sảnh khoang thuyền. Hiện tại không có chỗ nào để đi, nàng hắn là đi tìm một chỗ không người để thay quần áo thôi.

Kim Phi Dao không ngờ Lang ma đầu lại có tiếng như thế, chỉ cần nói một câu đây là đệm của ta mà có thể đuổi người đi. Xem ra mình thật đúng là thành công, người này còn chưa tìm được đệm tốt lại ngại đòi Ái Tâm Vân từ tay muội muội.

Thấy đã không còn nguy hiểm, Kim Phi Dao cử động thân thể định xuống sạp, ai ngờ vừa động liền đụng phải ánh mắt Lang, Kim Phi Dao cảm thấy có vạn thanh lợi kiếm đâm vào người, toàn thân lạnh như kết băng.

Sát ý thật mạnh! Nhìn chằm chằm vào mắt Lang, Kim Phi Dao cúi đầu, hạ người xuống, ngoan ngoãn làm đại đệm ấm áp. Thấy nàng biết điều, Lang thu hồi ánh mắt giết người, một lần nữa dựa vào, lấy tay sờ sờ bộ lông đen bóng, cảm thấy dựa vào thứ này cũng không tệ.

Lúc này Kim Phi Dao hối hận muốn chết, rốt cục nàng đang làm cái gì mà lại tự đào hố chôn mình như thế? Sao lại có sở thích quái dị là tựa người cơ chứ? Sau này sợ là nàng không còn là thú trông cửa nữa mà là thú làm ấm giường.

Nàng ở đây hối hận sắp chết, bên kia cũng có người đố kỵ muốn chết. Trong ánh mắt cao ngạo của Hồng không giấu nổi sự ghen tỵ, sớm biết như thế là có thể thân cận với Lang đại nhân thì hắn đã nghĩ cách để thú hóa bản thân rồi. Đáng tiếc là thú hóa thành da lông mềm mại cũng không phải là việc dễ dàng, hắn đành phải ghen tị lẫn hâm mộ nhìn chằm chằm Kim Phi Dao, cảm thấy nàng là người hạnh phúc nhất trên đời này.

Kim Phi Dao ghé vào sạp nằm nghe tầng lớp cao nhất của Ma tộc nói những chuyện trọng yếu.

Nghe nửa ngày nàng mới hiểu, hóa ra lần này nhiều ma nhân quyền cao chức trọng đi ra ngoài như vậy là để hợp đàm với Nhân tộc.

Trận chiến này bắt đầu một cách bất ngờ, đánh lâu như vậy vẫn không phân định được kết quả, hiện tại lại đột nhiên muốn kết thúc. Hai địa bàn cơ bản không khác gì so với lúc chưa khai chiến, chỉ là ngoại Thần giới vì làm chiến trường cho hai bên mà được thanh lý thêm không ít, mở rộng nội Thần giới ra một phần năm.

Mà nguyên nhân khiến hai tộc quyết định ngồi xuống nói chuyện hòa bình lại là vì đám tà tu Nam Phong Linh giới kia. Nghe nói những người đó thừa dịp hai tộc đại chiến mà xâm nhập địa bàn của hai tộc.

Tuy nhân số bọn họ không nhiều lắm, cũng không tiến công quy mô lớn nhưng thủ pháp âm độc, quấy rầy phàm nhân và tu sĩ cấp thấp ở vùng biên giới. Đại bộ phận dùng các loại công pháp âm độc, dẫn tới nhân tâm khủng hoảng, phi thường phiền toái
Bình Luận (0)
Comment