Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 269

Edit: Ladybjrd

Tiêu phí không ít võ mồm, Kim Phi Dao mới đuổi được người này đi.

Nhìn Trúc Hư Vô vừa đi vừa lắc đầu khó hiểu, Kim Phi Dao cũng không quản xem người này có nghĩ thông không, dù sao cũng không phải hắn biến thành thú. Sau đó, nàng lười biếng ngáp một cái, lắc mông nhảy lên bãi đá.

Trên thạch đài có mấy chục tu sĩ cao giai của hai tộc đang khí thế ngất trời nói chuyện, khẩu chiến việc phân chia địa bàn. Đột nhiên thấy Kim Phi Dao nhảy lên, Ma tộc thì không sao nhưng bên Nhân tộc lại sửng sốt, chẳng lẽ Thao Thiết đói bụng, tới tìm đồ ăn?

Kim Phi Dao đi lên không phải tìm ăn, nàng đưa mắt tìm tìm trong đám người, phát hiện ra vị trí của Lang. Sau đó nàng vui vẻ chạy tới, nằm sấp phía sau Lang mà ngủ.

Nàng nhàm chán muốn ngủ nhưng bốn phía quá nhiều người, thật sự không có cảm giác an toàn, không ngủ được. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách tới cạnh Lang ma đầu ngủ, có hắn che chở tự nhiên có thể ngủ ngon, ai bảo hắn là cha ta.

Kim Phi Dao cứ thế ngủ say, Lang tự nhiên nhận được vố số ánh mắt chú mục. Nhưng hắn là loại người nào, chuyện như vậy thật sự quá nhỏ bé không đáng kể.

Hắn hào phóng ngả người dựa lên lưng Kim Phi Dao, nhàn nhạt nói: “Nếu mọi người không có ý kiến thì cứ phân chia theo ý kiến chúng ta đưa ra đi.”

“Không được, Ma tộc các ngươi toàn đòi địa bàn tốt, không thể phân như vậy!” đề tài lập tức bị hắn kéo trở về, hiện trường lại tranh chấp khí thế ngất trời.

Kết quả cuối cùng thế nào thì Kim Phi Dao không biết, vì nàng thật sự là ngủ say, còn mơ thấy mình phải cõng một ngọn núi lớn mà đi trên sơn đạo, không cần biết là đi thế nào cũng như không thể tới được tận cùng, thật sự là mệt muốn chết.

Đợi nàng mang theo một bụng bất mãn tỉnh lại cũng là bị Lang kéo tỉnh. Nhìn mình bị kéo lê từ trên thạch đài xuống đất, toàn bộ thân mình lết dưới đất, Kim Phi Dao phi thường bất mãn. Gọi ta một tiếng cũng đâu có chết được, làm chi phải kéo lê như vậy, ta đâu phải bao tải?

Trở lại cốt thuyền, nàng quay đầu nhìn bên Nhân tộc vài lần, nếu không có gì bất thường thì nàng hẳn là đứng trong đám người kia mới đúng. Thao Thiết đáng chết, rốt cục sao lại lựa chọn nàng chứ!

Không biết trong đám người kia có bao nhiêu người nhìn nàng, là hâm mộ hay phẫn hận? Có lẽ còn có đồng tình…

Nàng quay đầu, tiêu sái bước lên thuyền bách thú cốt, nằm một bên dùng móng vuốt chải lông, dựng tai lên nghe bọn họ nói chuyện.

Cuối cùng hóa ra lại phân chia địa bàn như vậy, bắt đầu từ giữa, mỗi bên một nửa, bất kể là địa bàn lớn nhỏ tốt xấu thế nào, cũng là mỗi bên một nửa. Song phương không thể đi sang địa bàn của đối phương. Ngoại Thần giới cũng chia đôi, còn ngoại vân Thần giới thì ai muốn đi thì tùy, không phân chia gì cả. Cứ chia địa bàn ngây thơ như vậy mà còn mất một thời gian dài thảo luận, thật không biết bọn họ làm những gì?

Về tới Đan Lăng thành, Lang cũng không tha Kim Phi Dao vào làm ấm sạp mà tiếp tục ném ở cửa làm thủ vệ. Việc này đúng là hợp ý Kim Phi Dao, có điều đột nhiên nàng nhớ ra trước đó Lang đã nói muốn giảm một nửa đồ ăn của mình, nàng vội vàng phe phẩy đuôi, vẻ mặt lấy lòng hỏi: “Lang đại nhân, ngươi thực sự cắt bớt đồ ăn của ta sao? Đừng như vậy mà, nếu ăn không đủ no, ta sẽ không lớn, sau này sẽ không thể giúp ngươi giết quái ăn người được.”

Nhìn nàng chớp chớp mắt, cái đuôi ngoáy tít, nếu là chó thì có khi còn le lưỡi nữa, Lang ngẩng đầu nhìn về phía sau nàng, nhàn nhạt nói: “Tiếp tục ăn đi.”

Nói xong, hắn mang một thân khí phách rời đi, Hồng híp mắt nhìn nàng một cái mới đi theo sau Lang.

“Lang đại nhân, ngươi đúng là người tốt!” Kim Phi Dao nhân cơ hội nịnh hót, dù sao nói tốt cũng không mất tiền, nói thêm vài câu cũng không sao.

Sau đó nàng quay người lại, lập tức hóa đá.

Ở một chỗ cách nàng không xa lắm, Bố Tự Du không biết đã đứng đó từ khi nào, bên cạnh còn có hai con ếch đang kinh ngạc nhìn nàng.

Lúc này Kim Phi Dao vô cùng xấu hổ, cảm thấy đúng là hỏng bét rồi. Bố Tự Du thì thôi, nàng nhìn Mập Mạp và Đại Nữu, tuy hai chúng nó vẫn bộ dáng dại ra như trước nhưng không biết vì sao Kim Phi Dao luôn cảm thấy được chúng nó đang cuồng tiếu dưới vẻ dại ra đó.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy khóe miệng Đại Nữu giật giật, hình như là muốn cười, mà Mập Mạp thì đã ngũ quan méo mó, cười đến xấu xa. Kim Phi Dao thẹn quá thành giận, cong lưng nhảy phắt tới đánh chúng nó.

“A, thẹn quá hóa giận!” Bố Tự Du kinh hô một tiếng, lập tức biến mất tại chỗ, vào trong Thiên Hàng châu của hắn. Còn Mập Mạp và Đại Nữu thì không có chỗ nào để đi, bị một tát của Kim Phi Dao đánh bay ra ngoài.

Chỉ là nàng dùng lực không lớn, chỉ thuần túy vì bị mất mặt nên phát tiết lên người chúng thôi.

“Ha ha ha ha ha, cười chết ta, ngươi làm cái trò gì mà lại biến thành chó thế này.” Bố Tự Du ngồi trên chiếu, chỉ vào hạng quyển trên cổ Kim Phi Dao, cười lăn lộn. Mập Mạp và Đại Nữu an vị bên cạnh hắn, cố nhịn cười, một người hai ếch cứ thế ngồi đó giễu cợt nàng.

Sắc mặt Kim Phi Dao rất khó coi, nàng nghiêm trang nói: “Đây là Thao Thiết, một trong tứ đại mãnh thú, xin nhờ ngươi nhìn rõ một chút, đây không phải là chó.”

“Mặc kệ ngươi là cái gì, thật sự cười chết người. Bộ dáng vuốt mông ngựa vừa rồi của ngươi thật sự quá buồn cười.” Bố Tự Du vẫn còn cười khiến Kim Phi Dao không hiểu nổi, rốt cục người này tới đây làm gì, có thể đứng đắn một chút hay không.

“Thoạt nhìn ngươi sống cũng không tệ, béo như vậy cơ mà. Tuy nhiên, ta cảm thấy sau này ngươi sẽ không còn tốt đẹp được thế này đâu, ta nghe nói lúc bác ta biết ngươi nói mình là nữ nhi của hắn thì đã cười. Ta còn tưởng rằng sau khi hắn bắt được ngươi sẽ giết chết đương trường cơ, không ngờ ngươi lại biến thành đại cẩu, lấy lòng cũng đúng kiểu lắm.” Bố Tự Du vừa cười vừa nói.

Kim Phi Dao nhìn vẻ vui sướng khi người gặp họa của hắn, thật muốn cào nát cái bản mặt hắn ra.

Đợi nửa ngày, rốt cục Bố Tự Du cười đủ, bắt đầu nói chính sự. Hắn chỉ vào Mập Mạp và Đại Nữu, cười tủm tỉm nói: “May mà tìm được ngươi, ta trả hai gia hỏa này lại cho ngươi, túi càn khôn của ngươi cũng ở chỗ chúng nó. Đúng rồi, ta đã xem qua túi càn khôn của ngươi, thủ trạc càn khôn thì ta không vào được, nhưng ngươi có thể dọn dẹp túi càn khôn được không hả? Ta còn mạc danh kỳ diệu phát hiện cả thịt nướng ở trong đó. Nướng đen như than vậy, tay nghề của ngươi thực kém, thứ đó mà cũng dùng để ăn sao?”

“Ngươi xong đời rồi, dám nói Lang đại nhân nướng thịt giống than.” Kim Phi Dao che miệng, hắc hắc cười nói.

Bố Tự Du sửng sốt, vội vàng đứng lên, vuốt tóc: “Ta còn có việc phải làm, ếch của ngươi ta đã đem về rồi, ta đi trước một bước đây.”

“Này, ngươi thì có việc gấp gì chứ, vừa mới tới một lát đã định đi. Hơn nữa, với bộ dáng này của ta thì không thể nuôi linh thú được, ngươi giúp ta chăm sóc chúng nó thêm ít ngày đi.” Thấy hắn đột nhiên muốn trốn, Kim Phi Dao giơ móng vuốt đè vạt áo hắn lại.

Lôi vạt áo mãi không được, Bố Tự Du nhìn sang căn phòng bên cạnh, xác định Lang không nhìn bọn họ mới chậm rãi nói: “Ta rất bận, người đứng đầu Linh chiến bảng là Nguyên Mãnh đã chết, hiện tại ta từ vị trí mười một đã lên thứ mười, xem như là nhân vật phong vân. Mỗi năm Bắc Thần Linh giới và các Linh giới khác sẽ tổ chức lấy pháp kết bạn một lần, mười người đứng đầu Linh chiến bảng đều phải đi. Phần thưởng rất lớn, ngay cả pháp bảo cực phẩm cũng có, nếu ta không muốn bị lộ thân phận thì đương nhiên là phải đi.”

“Thật tốt, ta cũng muốn đi. Thật ra ta giết Ma tộc còn nhiều hơn ngươi, sao Linh Chiến bảng lạ không có tên của ta chứ.” Kim Phi Dao bất mãn nói.

“Đại tỷ, ngươi là ăn, không phải giết. Không có trên Linh Chiến bảng đâu, ngươi lên Ăn bảng đi. Hơn nữa, ngươi ăn Nhân tộc cũng không ít, nếu thật sự lên bảng thì cả Linh Chiến bảng và Huyết Chiến bảng đều có tên của ngươi.” Bố Tự Du tức giận, trừng mắt nhìn nàng.

Sau đó hắn lại thở phì phì nói: “Hai con linh thú của ngươi thật sự quá tham ăn, ta vội muốn chết mà còn phải tìm thức ăn cho chúng. Ta thật sự không nuôi nổi, đúng lúc ngươi ở trong này ăn không uống không, thoạt nhìn cũng không tệ, vậy ta giao lại chúng nó cho ngươi. Thật không ngờ lại có người nguyện ý nuôi linh thú như vậy.”

“A” vậy mà bị ghét bỏ! Kim Phi Dao nhìn sang bên cạnh liền phát hiện Mập Mạp và Đại Nữu đang đứng sát bên thân, Đại Nữu đang giúp nàng chải lông, Mập Mạp thì vẻ mặt ngây ngốc làm bộ nghiêm trang ngồi một bên như đang trông cửa giúp nàng.

Hai tên hỗn đản này!

“Không phải ngươi là quý tộc Ma tộc sao? Nhà ngươi có tiền tài quyền thế như thế, nuôi hai con linh thú mà còn kêu khổ thấu trời.” Kim Phi Dao rất bất mãn với những kẻ có tiền keo kiệt.

Bố Tự Du kinh ngạc nhìn nàng: “Đó đều là của nương ta, gia huấn của Ma tộc là trừ phi được trưởng bối cho, nếu không tất cả các thứ đều phải tự đi kiếm. Trừ phi trưởng bối qua đời, nếu không thì nhiều nhất cũng chỉ cho ngươi chỗ ở thôi. Vì thế, ta tham gia hội lấy pháp kết bạn kia cũng chỉ là vì kiếm một pháp bảo cực phẩm để bảo mệnh thôi.”

“Thật không ngờ ngươi cũng là cùng quỷ giống ta!” Kim Phi Dao nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương liên.

“Còn có năm năm nữa thôi, ta phải tăng tu vi lên và chuẩn bị linh tên nữa, những người đó đều vô cùng lợi hại.” Bố Tự Du cười nói.

Kim Phi Dao nhìn chung quanh một lượt, nhỏ giọng nói: “Lúc đi ngươi mang theo ta được không? Ta muốn nhìn xem Linh giới khác trông như thế nào. Hơn nữa, bác ngươi rất đáng sợ, nói không chừng tự dưng có lúc nào đó mất hứng lại giết ta. Tuy nhiên, hiện tại thì chưa cần, nơi này có ăn có uống, ta cứ ở tạm vài năm đã.”

“Ngươi…” Bố Tự Du không nói gì nhìn nàng, muốn chạy trốn lại còn tiếc vài năm ăn cơm chùa.

“Cho ngươi cái này, tự ngươi xem đi.” Bố Tự Du thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, đột nhiên ném một khối ngọc xuống đất, Kim Phi Dao duỗi móng áp ngọc phiến dưới chân.

“Cái gì đó?”

“Là vài tiểu pháp trận chuyên dùng để phá pháp bảo vây cấm. Tự ngươi xem đi, lúc muốn chạy trốn thì tự phá bỏ hạng quyển mà đi.”

“A Bố đại nhân, ngươi thật độc ác, lại để ta tự thân đào thoát, ngươi xuất thủ cũng đâu chết được.”

“Ta sẽ không tìm phiền toái cho mình đâu, người suốt ngày sống dưới lưỡi đao như ta mà không có chút cơ trí thì còn có thể sống đến bây giờ sao?”

“Nếu ngươi không ăn trộm việc tư của người khác thì cũng đâu cần phải sống cuộc sống dưới lưỡi đao. Sửa thói quen của ngươi đi, bộ ngực vợ người ta lớn hay không cũng đâu quan hệ gì với ngươi.”

“Vậy ngươi cũng thu nhỏ dạ dày của ngươi chút đi.”
Bình Luận (0)
Comment