Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 272

Edit: Ladybjrd

Kim Phi Dao bị kéo lê một đường tới trước một thạch bích, nơi đó có một đại động cao đến mười trượng, ngoài động khẩu dựng khá nhiều những cây gậy gỗ thô to, phía trên gậy treo đầy xương cốt yêu thú. Nơi này không đốt lửa, cũng cách chỗ ở của Độc Nhãn Cự Nhân khá xa, dưới màn mưa trông phá lệ âm trầm.

Nhìn sơn động tối như mực trước mắt, Kim Phi Dao sờ sờ cục u trên đầu, trong lòng đoán, chẳng lẽ thứ Lang ma đầu muốn trộm ở trong này?

“Đi.” Lang thu hồi hắc ô, sải bước tiến vào trong sơn động.

Cảnh tối lửa tắt đèn, lẽ ra phải gắn vài viên dạ quang thạch chiếu sáng chứ. Kim Phi Dao nhìn chung quanh một cái rồi cùng Mập Mạp và Đại Nữu theo Lang vào sơn động.

Ở phía ngoài còn có thể mơ hồ nhìn thấy được cảnh vật chung quanh, phía trong thì tối đen như mực, giơ tay lên không nhìn thấy năm ngón. Đột nhiên trước mắt sáng ngời, Lang ném ra một con bươm bướm toàn thân phát sáng.

“Thái Dương hồ! Lang đại nhân, sao cái gì ngươi cũng có thế?” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn con bươm bướm đang nhẹ nhàng phi vũ, người này rốt cục có bao nhiêu tài sản chứ.

“Cướp được. Nếu ngươi muốn, chỉ cần giết chết ta, tất cả các thứ của ta ngươi đều có thể lấy đi.” Lang dừng bước, quay đầu lại nói.

Kim Phi Dao hừ một tiếng, “Ngươi đừng có làm trò dụ ta, ta sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu, kỳ thực ngươi là muốn tìm cớ để giết ta chứ gì, ta còn chưa ngốc đến mức đó.”

“Có đôi khi ngươi cũng không giống Thao Thiết. Thao Thiết chỉ cần có lợi là được, chưa từng quản hậu quả.” Lang nhàn nhạt nói.

“Cho nên nó mới có thể đầu đất bị người ta vây khốn, sau đó thì bị ngươi nhặt. Nhưng điều đáng buồn nhất là nó thì đã trở về, còn ta tỉnh lại thì phải ở trong một thân da lông này chịu khổ.” Kim Phi Dao tức giận bất bình mắng.

“Vốn tưởng rằng ăn chút khổ, ngươi mới có thể thu liễm một chút, nhưng thoạt nhìn thì ngươi càng ngày càng hỏng bét.” Thái Dương hồ bay quanh người Lang, chiếu sáng biểu cảm lạnh nhạt khiến người khác cảm thấy rất muốn đánh đòn trên mặt hắn.

Tựa hồ cảm thấy chỉ ánh sáng của Thái Dương hồ vẫn chưa đủ, Lang lại lấy ra một viên dạ quang thạch hình vòng, treo vào hạng quyển trên cổ Kim Phi Dao. Kim Phi Dao bất đắc dĩ nhìn hắn: “Lang đại nhân, ngươi quá nhàm chán.”

“Đi thôi!” Không đáp lại lời Kim Phi Dao, Lang đứng lên tiếp tục đi vào trong sơn động.

Kim Phi Dao nương theo ánh sáng đi vào trong. Sơn động rất cao và rộng, rất nhiều chỗ ánh sáng không chiếu tới được, tối đen một mảnh. Đi được khoảng nửa canh giờ, trong sơn động bắt đầu xuất hiện rất nhiều những bộ xương vĩ đại, đầu lâu phi thường lớn, hơn nữa lại chỉ có một hốc mắt.

“Đây là di hài Độc Nhãn Cự Nhân?” Kim Phi Dao nhìn hốc mắt còn to hơn cả người mình, tò mò hỏi.

Lang đứng trước bộ thi hài gần nhất, vuốt cái đầu lâu bóng loáng, giải thích cho nàng: “Nghe nói trước khi Độc Nhãn Cự Nhân chết sẽ trở về chỗ chúng ngủ yên, cho dù chết ở bên ngoài thì các Độc Nhãn Cự Nhân khác cũng sẽ mang di hài nó trở về.”

“Hình như có rất nhiều yêu thú cũng làm như vậy, chuyên môn có một nơi bí mật để giấu thi thể, đại khái là sợ xương cốt bản thân hoặc của cải bị nười khác trộm đi.” Kim Phi Dao cũng một bộ tri thức uyên bác gật đầu.

“Ngươi nói cũng quá tục, có lẽ chúng nó chỉ vì muốn có được một nơi có thể ngủ yên.” Lang nhìn cái đầu lâu vĩ đại, thanh âm rất quạnh quẽ.

“Phụt!” Kim Phi Dao bật cười, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt bất mãn của Lang, nàng lại vội vàng gật đầu đáp: “Lang đại nhân nói đúng, ở cái nơi quanh năm suốt tháng mưa dầm rả rich này mà tìm được một nơi cất giấu di hài như thế này, huyết nhục thấm nhập đại địa, xương cốt tĩnh vọng hậu đại, cũng có thể xem là một loại phong nhã.”

Nghe xong lời Kim Phi Dao, Lang cảm thấy có chút ghê tởm, rõ ràng mới uống mỗi trà mà lại có cảm giác buồn nôn.

“Mưa vô tình, hoa như nước, nhân sinh vô thường, sao không…” Kim Phi Dao phe phẩy cái đuôi, tiếp tục tự biên lời nói nàng cho là phong nhã, sau đó liền cảm giác sống lưng lạnh buốt, một cảm giác giống như đã từng gặp phải trăm năm trước ập đến.

Sát ý! Sát ý thật mạnh! Kim Phi Dao lặng lẽ liếc mắt sang bên cạnh, phát hiện Lang vẫn đang đứng bên cạnh cái đầu lâu Độc Nhãn Cự Nhân, cả người tựa hồ chìm vào trong bóng tối, nơi đó có một luồng sát ý rất mạnh, lộ ra từ ánh mắt Lang.

Vì thế, câu nói phía sau “nhân sinh vô thường” liền nghẹn lại trong yết hầu Kim Phi Dao. Nàng tự trấn định, ngậm miệng lui về sau vài bước, không rên thêm một tiếng nào. Chậm rãi, luồng sát ý như độc xà kia mới từ từ lui xuống. Một lúc lâu sau mới nghe được tiếng Lang truyền đến: “Ta muốn thu đám đầu lâu này đi, ngươi bảo vệ động khẩu cho tốt, nếu có Độc Nhãn Cự Nhân tiến vào thì kêu lên vài tiếng.”

“Uhm…” thấy sát ý thối lui, Kim Phi Dao liền lên tiếng.

Không rõ vì sao mình chỉ nói vài lời phong nhã lại dẫn tới sát ý của Lang nhưng nàng cũng không dám đến hỏi nguyên nhân mà là âm thầm phỏng đoán trong lòng, có lẽ là Lang ma đầu từ nhỏ đã bận rộn tu luyện, không được học sách vở cho nên lời nói cao nhã như vậy khiến hắn nghe mà thấy chua xót, nhớ tới việc bản thân chưa từng đọc sách cho nên mới thẹn quá hóa giận.

Xem ra ma đầu cũng không phải hoàn mỹ. Tự tin gật đầu, Kim Phi Dao cảm thấy mình tựa hồ chiếm được thượng phong, vô cùng cao hứng đi coi chừng động khẩu.

Lang thì ngồi xếp bằng xuống sàn động, tay bắt đầu kết pháp quyết, sau đó một đường hắc quang liền đánh lên đầu lâu của Độc Nhãn Cự Nhân, hắc quang mãnh liệt bắt đầu chậm rãi luyện chế nó.

Kim Phi Dao chỉ phải chú ý không để Độc Nhãn Cự Nhân tiến vào là được, mà thính lực của nàng thì rất tốt, không cần phải chạy ra tận ngoài, vì thế liền an vị ở bên cạnh xem Lang ma đầu luyện hóa đầu lâu.

“Thật lợi hại, thứ này thoạt nhìn không giống chân hỏa, vậy mà lại có thể trực tiếp luyện hóa đầu lâu, không biết luyện hóa ra để làm gì.” Kim Phi Dao tò mò nằm sấp một bên nhìn, cho rằng một cái đầu lâu này thì cần nhiều nhất nửa canh giờ là có thể luyện chế xong, ai ngờ một lần luyện chính là mười ngày. Đây là luyện cái gì chứ?

Hao phí vẻn vẹn mười ngày, cái đầu lâu to mấy trượng kia chậm rãi thu nhỏ lại bằng đầu người bình thường, lúc này Lang mới dừng lại.

Theo dõi hắn thu đầu lâu vào túi càn khôn, Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái hỏi: “Vậy là xong rồi? Chúng ta có thể đi rồi chứ?”

“Không cần gấp gáp, còn thiếu tám mươi cái nữa.” Lang nhàn nhạt đáp.

“A” Kim Phi Dao khiếp sợ nhìn hắn. Một cái mười ngày, tám mươi cái không phải là tám trăm ngày sao, đó là hơn hai năm đó.

“Ta có chỗ cần dùng đến. Ngươi bảo vệ ta cho tốt, nếu đói thì ăn yêu đan, nếu không đủ thì ta nghĩ trong túi càn khôn của ngươi cũng có trữ hàng.” Lang ném một cái túi càn khôn sang chỗ nàng rồi lại tiếp tục hướng sang một cái đầu lâu Độc Nhãn Cự Nhân khác.

Kim Phi Dao nhìn túi càn khôn dưới đất, hùng hùng hổ hổ dùng móng vuốt nhấc lên, đảo qua bên trong, túi càn khôn to như vậy mà chỉ có một đống yêu đan đặt bên trong, trông thật đáng thương.

“Ngoài yêu đan ra thì không có cái gì khác cả. Đây hoàn toàn là đề phòng ta mà.” Kim Phi Dao thở phì phì ngậm túi càn khôn ném sang cho Đại Nữu bên cạnh.

Nàng hiện tại không có cách nào treo túi càn khôn, tất cả các thứ đều giao cho Đại Nữu bảo quản. Nhìn Lang không cần nghỉ ngơi, tiếp tục luyện hóa một cái đầu lâu khác, Kim Phi Dao đột nhiên nghĩ ra, nhân dịp này nàng có thể xem ngọc phiến mà Bố Tự Du đưa cho.

Một người một thú liền cứ như vậy ở trong bãi tha ma của Độc Nhãn Cự Nhân. Lang ma đầu lần lượt luyện hóa đầu lâu Độc Nhãn Cự Nhân, toàn bộ luyện thành kích cỡ đầu người bình thường rồi thu cất đi.

Mà Kim Phi Dao thì xem xét ngọc phiến Bố Tự Du cho, bên trên chỉ ghi lạ ba pháp trận nho nhỏ nhưng độ phức tạp lại khiến nàng nhìn mà nhãn mạo kim tinh, độ khó cũng hơi cao rồi. Tuy nhiên, nàng nghĩ đây là pháp trận bảo mệnh của A Bố, nếu học xong thì hẳn là sau này dạng cấm chế pháp bảo gì cũng đều có thể mạnh mẽ phá được.

Nhưng cái này không thể để Lang nhìn thấy, vì thế nàng liền chạy vào trong một khung xương của Độc Nhãn Cự Nhân, đưa lưng về phía Lang, phe phẩy đuôi lén học trận pháp trong ngọc phiến dưới móng vuốt. Nàng lén lút ở kia, Lang cũng hoài nghi nàng có phải là lén chôn yêu đan xuống để lúc không có gì ăn thì đào ra hay không.

Tuy nhiên, đây cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua, dù sao người này cũng không phải chó, chắc chắn là quay lưng lại để làm việc gì lén lút. Nhưng lại nghĩ nàng cũng không thể gây ra sóng gió gì, Lang cũng lười quản nàng.

Thời gian trôi qua vô cùng nhàm chán trong sơn động tối như mực, Mập Mạp và Đại Nữu không có việc gì lại lén chạy ra ngoài chơi, bị Kim Phi Dao mắng cũng vẫn không chừa.

Điều này làm cho Kim Phi Dao rất khó hiểu, chẳng lẽ đồ ăn của Độc Nhãn Cự Nhân ngon như vậy, khiến hai chúng nó phải đi ăn vụng? Trong một đêm mưa to gió lớn, Kim Phi Dao đi theo Mập Mạp và Đại Nữu để xem chúng nó rốt cục suốt ngày chạy đi làm gì.

Đến khi Kim Phi Dao theo hai chúng nó đến trước một ăn nhà gỗ của Độc Nhãn Cự Nhân, nhìn thấy tình cảnh bên trong thì suýt tức điên lên. Hóa ra hai gia hỏa này chạy tới đây xem Độc Nhãn Cự Nhân tạo tiểu hài tử, tựa hồ có chủ ý gì.

Giơ thú chưởng lên cho hai chúng nó một chưởng xong, Kim Phi Dao kéo cả hai về sơn động trước khi bị Độc Nhãn Cự Nhân phát hiện, sau đó nàng lớn tiếng giáo huấn: “Hai các ngươi ngày ngày chạy tới xem cái đó làm gì? Không phải là các ngươi cũng muốn sinh tiểu Thái Tử thú đấy chứ? Ếch sinh rất nhiều nòng nọc, nếu các ngươi sinh ra mấy trăm đến hơn ngàn con nòng nọc thì ta làm sao mà nuôi?”

Nàng đi tới đi lui, “Các ngươi ăn nhiều như vậy, nếu sinh ra vô số tiểu Thái Tử thú thì, trời ạ, ta sẽ nghèo chết mất, đời này của ta sẽ hủy trên tay các ngươi.”

Mập Mạp nhìn nàng chăm chăm, không rõ Kim Phi Dao đi tới đi lui làm gì, không phải là chỉ đi xem Độc Nhãn Cự Nhân đánh nhau vài lần thôi sao, sao lại sốt ruột thành như vậy? Tiểu nòng nọc cái gì, loại phiền toái đó ai muốn sinh chứ.

Đại Nữu lại có ý kiến khác, tựa hồ là được Kim Phi Dao nhắc nhở, hai mắt nó sáng lên, rồi lại ái muội nhìn sang phía Mập Mạp.

Nói nửa ngày không thấy hai chúng nó có phản ứng gì, Kim Phi Dao đành phải nhìn về phía Lang đại nhân, lúc này hắn đang luyện chế cái đầu lâu cuối cùng. Chỉ cần luyện xong cái đầu lâu này là có thể mang bọn Mập Mạp rời khỏi nơi hàng đêm vang lên tiếng ván giường này.

Hơn hai năm nay, mặc dù Kim Phi Dao đã hỏi rất nhiều lần nhưng Lang đại nhân một mực không chịu nói luyện chế số đầu lâu đó làm gì.

Kim Phi Dao cả thấy hơi hoảng, luôn có một loại cảm giác chỉ cần đầu lâu luyện chế xong là nàng sẽ bị ép buộc đi làm chuyện nguy hiểm gì đó.
Bình Luận (0)
Comment