Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 279

Edit: Ladybjrd

Cuộc sống trên phi thiên thuyền yên tĩnh mà nhàm chán, Lệ Nương thường không chịu ngồi yên trong căn phòng nhỏ như địa lao này, hễ không có việc gì liền chạy ra ngoài.

Chỉ cần đi lên một tầng là phòng ốc tốt hơn nơi này mấy lần, có lẽ bởi vì nàng cứ thích thả yêu thú ở bên ngoài cho nên sư môn mới cố ý cho nàng một căn phòng nhỏ ở tầng chót.

Qua mấy ngày quan sát, Kim Phi Dao phát hiện nữ tu sĩ Lệ Nương này có hành vi rất kỳ quái. Nàng đối với linh thú thì vô cùng yêu thương, ngoài việc không cho nhiều thú lương ra, còn hành vi với người thì quả thật rất phóng đãng, có mấy lần nàng thậm chí còn quyến rũ nam tu sĩ ngay ngoài cửa phòng.

Về chuyện thú lương, Kim Phi Dao đã hỏi đám tiểu đệ vì sao không dùng Linh Ngữ thuật xin Lệ Nương cho ăn thêm, thật không ngờ chúng nó lại trăm miệng một lời nói Long ca xuất lực lớn nhất, đương nhiên phải cho nó ăn nhiều hơn, chúng nó xuất lực ít nếu đòi ăn nhiều sẽ làm khó Lệ Nương.

Nghe xong lời nói cảm động này, Kim Phi Dao lại nghĩ đến hai con ếch kia, thật sự là thú so với thú, tức chết người ta mà.

Kim Phi Dao nhìn bộ dáng kích động của chúng, thò tay vào túi càn khôn tìm yêu đan. Sờ sờ, nàng đột nhiên sửng sốt, yêu đan đã hết! Ngẩng đầu đánh giá mấy con linh thú kia, La Tinh thú và mấy con khác đã theo Lệ Nương ra ngoài, hiện ở trong phòng tu vi cao nhất là Thập Cung điểu. Nó mới cấp năm, nhìn thân hình kia thì chỉ sợ yêu đan chỉ bằng bông hoa thôi.

Không biết có phải là ánh mắt của nàng quá mức tham lam hay là do trực giác trời sinh của yêu thú mà Thập Cung điểu vốn đang líu ríu nói chuyện không ngừng đột nhiên ngậm miệng, kinh hoảng nhìn Kim Phi Dao.

“Ngươi quá nhỏ, không thể ăn!” Kim Phi Dao đột nhiên cười nói, dọa Thập Cung điểu hoảng sợ chui vào trong góc tường.

Không có yêu đan ta vẫn còn thứ tốt khác, Kim Phi Dao cười cười với nó, thò tay vào túi càn khôn, trên tay liền xuất hiện một cái bình ngọc dài hai gang tay.

Lắc lắc cái bình, Kim Phi Dao dùng miệng cắn nắp bình, tay trái dùng linh lực màu đen thò vào trong bình mà kéo. Một quang đoàn màu trắng bị nàng kéo ra, bên trong quang đoàn là thứ gì đó đang lập lòe tỏa sáng, sau đó nàng lập tức đậy nắp bình lại.

Ném quang đoàn vào miệng, nàng vừa lòng vỗ vỗ bụng, nói: “May mà ta giữ lại yêu đan dưỡng hồn thú, không ngờ bên trong yêu đan của nó lại có nhiều hồn phách, kim đan và Nguyên Anh của tu sĩ như vậy, nếu ăn luôn yêu đan của nó còn không tự bạo mà chết sao? Tuy nhiên, dùng để thay yêu đan thì không tệ.”

Tuy nhiên, Kim Phi Dao vẫn có chút tiếc nuối thở dài: “Chỉ tiếc Nguyên Anh và kim đan đều lẫn chung một chỗ tạo thành một đoàn tinh hoa này. Liệu tên Đinh Trác kia có ngầm tu tà tu hay không, hay là căn bản không biết dưỡng hồn thú có năng lực thu thập hồn phách? Bên trong yêu đan của nó có chứa mấy vạn hồn phách tu sĩ, nếu bán cho tà tu thì không biết sẽ kiếm được bao nhiêu.”

Tuy đều là linh thú nhưng đám linh thú của Lệ Nương thật sự không hiểu, lão đại chó mực rốt cục suốt ngày ăn cái thứ gì. Thú lương mĩ vị thì không ăn, cứ cả ngày nói không ăn yêu đan thì ăn thịt người, hiện tại lại ăn quang đoàn kỳ quái gì đó. Chẳng lẽ những kẻ tu vi cao đều không ăn thịt mà ăn những vật thể quỷ dị?

Loại chuyện này Kim Phi Dao không có cách nào giải thích với chúng, cũng không muốn giải thích. Tuy nhiên, sau khi nàng biết Lệ Nương ở Thiên Địa môn, môn phái nằm trong một sơn mạch tràn đầy yêu thú thì nàng liền quyết định, rời khỏi thuyền sẽ bỏ đi, sau đó lại vụng trộm quay lại, theo bọn họ đến Thiên Địa môn.

Nghe bọn thú kia nói, sơn mạch Ô Vân nơi Thiên Địa môn ở núi non liên miên, yêu thú chiếm đa số, tuy yêu thú cao nhất cũng chỉ cấp sáu, hơn nữa số lượng chiếm thiểu số nhưng yêu thú khác thì rất nhiều, nàng ẩn mình trong đó thì không cần lo lắng chuyện ăn uống, đến lúc tinh hoa của tu sĩ trong yêu đan dưỡng hồn thú hết sẽ sai Mập Mạp và Đại Nữu đi săn yêu thú, hẳn là có thể sống vài năm.

Kim Phi Dao cũng không định dùng bộ dạng này đi theo Bố Tự Du tới Linh giới khác, hơn nữa có khả năng lớn là người này sẽ bán hành tung của nàng cho Lang ma đầu, vì thế không nên báo cho hắn thì tốt hơn, nếu có thể thì phải kết Nguyên Anh trước lúc hắn tới Linh giới khác, như vậy mới có thể đi chơi cùng hắn.

Đợi đến khi phi thiên thuyền xuyên qua tầng Mặc Vân, tiêu diệt vô số yêu thú phi hành, hạ xuống Vạn Tiên Thủy thành, Lệ Nương vẫn không thể thân cận với Kim Phi Dao. Nàng rất không hiểu, bản thân rõ ràng trời sinh có sức hấp dẫn với yêu thú, vì sao con tiểu hắc cẩu này lại không chịu thân cận với mình.

Vạn phần thất vọng dẫn linh thú đi xuống thần thức, vừa quay đầu lại Lệ Nương đã không thấy tiểu hắc cẩu đâu.

Thấy Kim Phi Dao biến mất, đám linh thú kia cao hứng cực kỳ, rốt cục cũng thoát khỏi tên biến thái kia, chủ nhân cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Một đám linh thú sung sướng vạn phần ngồi một bên chờ Lệ Nương nghe sư thúc phân phó xong sẽ trở về Thiên Địa môn.

Ngay lúc chúng nó đang cao hứng thì phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc: “Vừa rồi các ngươi cho là ta đã đi rồi nên rất vui vẻ đúng không?”

Hơn mười con linh thú quay đầu lại liền nhìn thấy Kim Phi Dao đang ngồi xổm phía sau chúng nó, ánh mắt bất thiện nhìn chúng nó, sợ tới mức vội vã phủ nhận.

Quá sung sướng! Bảo sao Lang ma đầu lại thích tỏ ra như vậy. Kim Phi Dao nhìn đám linh thú bị mình dọa, bộ dáng sợ hãi rụt rè lại phải nịnh nọt, trong lòng biết được tư vị khi chỉnh người khác, thật sự quá thống khoái, tuy nhiên, thứ này sẽ bị nghiện nha.

“Các ngươi ở đây quá đông, ta tự mình đi Ô Vân sơn mạch, đến lúc đó các ngươi có thể tới tìm ta, ta sẽ cho bọn ngươi ăn.” Kim Phi Dao thích chí xong liền bắt đầu đưa lời ngon ngọt.

Vừa nghe vậy, đám linh thú sáng mắt, gật đầu lia lịa với Kim Phi Dao. Giao đãi xong, Kim Phi Dao liền trà trộn vào đám người, một lát sau đã không còn bóng dáng.

Kim Phi Dao rất quen thuộc Vạn Tiên Thủy thành, chỉ một lát đã chạy ra khỏi thành. Tu sĩ đi phi thiên thuyền rất nhiều, chỉ có một số là ở lại trong thành còn đa số thì lập tức khởi hành trở về môn phái. Ở bên ngoài thành có thể nhìn thấy vô số tu sĩ ngự các loại pháp bảo phá không mà đi, Kim Phi Dao không dám dùng phi thảm, một con chó ngồi trên pháp bảo phi hành chính là tự tìm tử lộ.

Kim Phi Dao có bản đồ Bắc Thần Linh giới, không cần mở ra xem nàng cũng biết đại khái phương hướng của sơn mạch Ô Vân. Tuy nhiên, nó cách Vạn Tiên Thủy thành khá xa, nếu dùng phi thảm thì chỉ cần hai, ba tháng là có thể bay tới, còn dùng chân chạy thì không biết đến khi nào.

“Ta thật là khờ, tại sao lại không dùng Ẩn Thân phù che thân thể và phi thảm, sau đó cứ thế bay đi?” Kim Phi Dao dừng lại, đột nhiên nhớ ra.

Tuy nhiên, vấn đề là túi càn khôn đựng tạp vật đã bị Đại Nữu mang vào trong tiểu đảo nổi, phải tìm một nơi ẩn nấp để lấy ra mới được. Vì thế, nàng chạy tới một ngọn núi hẻo lánh, thấy bốn bề vắng lặng, trên đầu cũng không có tu sĩ bay qua liền nhanh chóng ném tiểu đảo nổi ra.

Sau đó, nàng nhanh chóng nhảy vào, không kịp quan sát tình hình chung quanh liền đi thẳng đến chỗ Đại Nữu. Đại Nữu đang lười biếng ngồi trước nhà tranh, béo gấp đôi trước kia, đang lăng lăng nhìn phía trước, không biết nghĩ cái gì.

Nó vừa ngẩng đầu đã thấy Kim Phi Dao vọt tới, quát lên với nó: “Mau lấy túi càn khôn của ta ra đây.”

Vẻ mặt Đại Nữu mờ mịt, vươn tay ếch chỉ vào gian nhà tranh trước kia Lang ở, Kim Phi Dao lập tức chạy vào đó, liếc mắt một cái đã thấy túi càn khôn treo trên tường. Nàng nhảy lên lấy túi càn khôn xuống, lập tức tìm được túi càn khôn mà mình muốn dùng, ngậm lấy rồi không nói hai lời nhảy ra khỏi tiểu đảo nổi.

Ngay lúc nàng thu tiểu đảo nổi đi thì một gã tu sĩ Kết Đan trung kỳ đứng ở gần đó nghi hoặc nói: “Kỳ quái, rõ ràng ta cảm giác được ở đây có linh khí dao động mạnh, sao có thể đột nhiên biến mất chứ?”

Dùng thần thức cẩn thận quét qua một lượt, không tìm được bảo vật nào, thì thào nói: “Chỉ có một yêu thú cấp ba, ngay cả tâm tình giết cũng không có, chẳng lẽ vừa rồi có tiền bối nào sử dụng pháp bảo?”

Tìm nửa ngày không thấy cái gì, tu sĩ kia chỉ có thể khó hiểu bay đi.

Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn hắn rời đi, nhẹ nhàng thở ra. Quả nhiên, tiểu đảo nổi quá lớn, lúc sử dụng gây ra dao động linh khí lớn, rất không tiện ở một nơi người đến người đi như thế này.

Vừa nghĩ đến đây, Kim Phi Dao lại nhớ tới Thiên Hàng châu của Bố Tự Du, thứ đó mới đáng dùng, chỉ nháy mắt một cái là đã không thấy người đâu. Nếu tiểu đảo nổi là Thiên Hàng châu thì thật tốt, nàng sẽ không cần phải đi tìm nơi ẩn thân nữa, cứ ở lại thần cấp giới, giấu mình trong Thiên Hàng châu tu luyện đến Nguyên Anh.

Hơn nữa, đi thần cấp giới một chuyến không những không kiếm được cái giới tử cảnh vực nào mà bản thân còn bị biến thành thú thân, đúng là không còn gì để nói.

Lắc đầu, Kim Phi Dao tìm một vách núi có đá nhô ra, nàng dùng móng vuốt sắc bén đào ra một cái lỗ nhỏ rộng chừng một thước phía dưới tảng đá, tiến vào trong đó đào tiếp một cái hang rộng một trượng.

Trong cái hang nhỏ bé rách nát này đã xảy ra một chuyện mà người ta không thể nói được lời nào.

Một con chó mực dùng chân phải cầm một cây linh bút, đặt giấy bùa trên một tảng đá bằng phẳng, chuyên tâm vẽ Ẩn Thân phù. Hiện tại ở trong thú thân, Ẩn Thân phù có tác dụng rất lớn, phải vẽ thêm vài tờ, đủ dùng đến sơn mạch Ô Vân nên Kim Phi Dao định vẽ đủ mới đi ra.

Dùng chân thú vẽ bùa cũng không phải chuyện dễ, Kim Phi Dao mồ hôi ròng ròng, ghì chặt bút trong mấy ngón chân mới miễn cưỡng điều khiển được nó vẽ ra đồ án trên lá bùa. Lau mồ hôi trên đầu, nàng thở phào một hơi, nhìn tờ Ẩn Thân phù vừa vẽ thành công, cảm thấy mình thật có bản lĩnh, dùng chân thú cũng vẽ được linh phù.

Nghĩ kỹ thì có rất nhiều tu sĩ muốn vẽ linh phù cũng không được, thất bại liên miên, thế mà mình dùng mấy cái ngón chân mập mạp cũng vẽ ra được, có phải bản thân là thiên tài không?

Nửa tháng sau, bên trong ngọn núi có một trận linh khí dao động rồi một cơn gió thổi qua. Kim Phi Dao đắc ý ngồi trên phi thảm đã ẩn hình, trên đầu có cái ô, phía sau có đệm, thoải mái vạn phần bay hướng sơn mạch Ô Vân.
Bình Luận (0)
Comment