Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 281

Edit: Ladybjrd

Lần này Thế Đạo Kinh đa phần đề cập đến sự kiện lấy pháp kết bạn. Chuyện này bên ngoài là để cho mọi người không quên việc đối kháng với Ma tộc, trên thực tế lại là để nâng cao tên tuổi bản thân, mang một cái tên rất dễ nghe là Linh Ý đại hội.

Kim Phi Dao căn bản không có cách nào tiến giai đến Nguyên Anh trong vòng hai năm, tự nhiên không thể cùng Bố Tự Du đến Linh Ý đại hội. Tuy nhiên, nàng chẳng hề cảm thấy tiếc nuối, dù sao đại hội là năm mươi năm một lần, cùng lắm thì chờ lần đại hội sau lại đi.

Tuy nhiên, số lượng linh cấp giới vẫn khiến nàng có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng chỉ có một Bắc Thần Linh giới, ai ngờ đọc mới biết ở hải ngoại có không ít Linh giới khác. Mà Ma tộc giống như anh em sinh đôi với Nhân tộc, cứ chỗ nào có Nhân tộc là sẽ có Ma tộc, mà chỗ nào có hai tộc là sẽ xuất hiện tà tu. Tựa hồ thiếu bất kỳ bên nào cũng sẽ khiến người ta cảm thấy không quen vậy.

Có vài Linh giới do tà tu tạo thành, có vài Linh giới lại nhân – ma – tà ở chung. Họ lại có thể hòa bình ở chung, thật không biết bọn họ làm thế nào?

Địa cấp giới là vì linh khí và vật chất nghèo nàn mà bị kết giới và thiên nhiên ngăn cách. Hiểu biết điều này rồi, Kim Phi Dao cảm thán, đây hoàn toàn là kỳ thị mà, làm gì có nơi nào ghét người khác nghèo, chỉ sợ những người kia chạy hết đến nơi tốt đẹp rồi cố ý lơi dụng một vài đại phương hiểm ác để ngăn cách, biến nơi ác liệt thành địa cấp giới thôi.

Thế mà địa cấp giới còn đối đãi với linh cấp giới và thần cấp giới như bảo vật, rõ ràng là bị kỳ thị, rõ ràng là cùng sinh hoạt trên một mảnh đại lục với họ.

Linh Ý đại hội tiến hành ở Tinh La Linh giới, đó là một Linh giới được tạo thành từ hơn mười vạn hòn đảo nhỏ, không cần người ta phải phân chia thành địa cấp giới, vài hòn đảo ở vùng biển sâu chính là tương đương địa cấp giới.

Kim Phi Dao lật giở Thế Đạo Kinh, vì sự kiện Linh Ý Đại Hội mà đại bộ phận đều nói về chuyện này. Đột nhiên, trong một góc giấy nàng đọc được tin tức tìm người.

Thường thì khi có người tìm kiếm thân nhân thất lạc hoặc cừu nhân sẽ mua tình báo từ Thế Đạo Kinh, nó sẽ nằm ở mục tin tức tìm người. Những lần trước đều là tìm kiếm người hoặc là một vài vật phẩm đặc thù, lần này lại khác.

Chỉ thấy bên trên viết: “Tiểu Dao, bác ta tìm ta mua tình báo về ngươi, ngươi hãy ẩn náu cho tốt. Chờ ta trở về từ Tinh La Linh giới, hãy nói với ta tất cả những nơi ngươi có thể trốn, ngàn vạn lần đừng để phát hiện, ta đã ra giá rất cao.”

Đọc tin tức này, Kim Phi Dao khẳng định là do Bố Tự Du đưa tin. Có điều, hắn coi nàng là ngốc tử sao? Lại viết tin bảo nàng nói hành tung cho hắn để hắn bán lấy nhiều tiền.

“Nằm mơ, hừ.” Kim Phi Dao hừ hừ, tiếp tục lật xem tin tức khác.

“Tà tu Nam Phong Linh giới làm không ít chuyện thiếu đạo đức nha, lại còn cả một trang toàn là tin tức bọn chúng.” Nhìn trong mặt giấy toàn các loại tin tức tà tu Nam Phong Linh giới bắt cóc nữ tu sĩ, giết người đoạt hồn, bắt người cho sủng vật ăn, Kim Phi Dao lắc đầu.

Một khi đã đáng giận như vậy, vì sao còn không liên kết lại đi tấn công bọn họ như đối với Ma tộc lúc trước? Có lẽ là hoàn cảnh của Nam Phong Linh giới ác liệt đến cực hạn cho nên bọn họ không có hứng thú đến đó giết tà tu. Mà Ma tộc hình như cũng không làm thế, chỉ vì chiếm được nhiều nơi thổ địa tốt mà bất hòa với Nhân tộc.

Tuy nhiên, những việc bọn kia làm quá tệ, so sánh ra thì nàng dường như còn tốt chán.

Nghĩ vậy, Kim Phi Dao đột nhiên nghĩ, vì sao nàng lại không tới Nam Phong Linh giới? Nơi đó lấy ác vì đại, tuy rằng bản thân không quá xấu nhưng cũng là có thể quang minh chính đại đi trên đường, sẽ không bị tu sĩ nào đó nhảy ra, chỉ vào mình muốn vì dân trừ hại.

Bảo sao Nam Phong Linh giới toàn là tà tu, đây chính là vật họp theo loài, tụ tập động đảo lại thì chính phái cũng không dám dễ dàng đi vây giết.

Lật xem xong Thế Đạo Kinh, bọn La Tinh thú cũng ăn gần hết, ba con yêu thú kia đã thành khung xương. Kim Phi Dao đá xương vào hồ nọc độc, nói với đám linh thú đang căng tròn bụng, ánh mắt lóe lên hạnh phúc: “Các ngươi trở về đi, phải nhớ kỹ không được bại lộ nơi ở của ta.”

Nhóm linh thú nhất tề gật đầu, chúng nó cũng không muốn mất đi nơi đổi khẩu vị. Thịt thú tươi càng ăn nhiều thì càng thấy thú lương đúng là khó nuốt.

Nhìn chúng nó rời đi, Kim Phi Dao quay về tiểu đảo nổi. Mập Mạp vẫn mang vẻ mặt ủy khuất đứng xếp linh thạch hạ phẩm trong ao nước, Kim Phi Dao mặc kệ nó. Một lát sau, Mập Mạp tìm được cách hoàn công cấp tốc, nó đổ hết đống linh thạch hạ phẩm vào trong hồ nước, vỗ vỗ tay rồi múc nước giếng đổ vào.

Nó không biết Khống Thủy thuật, vốn định nhờ cậy Kim Phi Dao giúp chút việc nhưng nàng vẫn đang phiền muộn chuyện Đại Nữu sẽ sinh bao nhiêu nòng nọc, làm gì có tâm trí để ý tới chuyện của Mập Mạp, vì thế liền vào nhà đóng cửa trước khi nó kịp mở miệng. Mập Mạp không thể dựa vào ai được, miệng giếng lại quá nhỏ, nó đánh phải dùng thùng múc nước, đổ từng thùng vào trong cái ao đã đầy linh thạch.

Thời gian cứ thế trôi qua, Đại Nữu hoài thai mười hai năm mới sinh hạ sáu mươi cái trứng trong hồ nước. Nhìn đám trứng có hoa văn giống trứng Phi Thiên miêu, Kim Phi Dao sinh ra ý nghĩ đem toàn bộ số trứng giả làm trứng Phi Thiên miêu đi bán.

Đại Nữu hộ nhi sốt ruột. Kim Phi Dao và Mập Mạp vừa lộ vẻ mặt khó chịu là nó liền trợn mắt lên. Nó ngày đêm canh giữ ở bờ hồ, không cho bất luận kẻ nào tới gần.

Nòng nọc? Kim Phi Dao thấp thỏm lo âu nhìn đống trứng, bên trong hẳn không phải mỗi trứng một nòng nọc mà mấy chục con đi.

Nếu như thế thì nàng xong đời, có lẽ có thể ăn nòng nọc kho tàu, nòng nọc dấm tương, nòng nọc muối… Tuy nhiên, nhìn bộ mặt hung thần ác sát của Đại Nữu, Kim Phi Dao cảm thấy ăn canh suông vẫn tốt hơn.

Nhìn chằm chằm đống trứng hồi lâu, ánh mắt nàng đột nhiên chuyển sang chỗ linh thạch.

Nàng nghĩ đến một chuyện, nếu năm đó nàng không ăn uống dè sẻn để dành linh thạch cho Mập Mạp thì lúc Mập Mạp ra khỏi trứng sẽ vẫn là một con nòng nọc. Không có linh thạch nhuận dưỡng thì nó sẽ không trở nên đặc biệt, nếu không đặc biệt sẽ không kéo theo Đại Nữu, chúng nó mà không quen biết thì hiện tại cũng sẽ không xuất hiện một cái ao đầy trứng ếch trong tiểu đảo nổi.

Nghĩ đến đây, Kim Phi Dao cảm thấy chấn kinh. Nhìn Mập Mạp chưa bao giờ có bộ dáng đứng đắn thế mà trước khi trứng được sinh ra đã nghĩ đến chuyện dùng linh thạch nuôi dưỡng chúng nó. Đây là muốn để nòng nọc trực tiếp biến thành ếch từ trong trứng đây mà. Mập Mạp cũng thật chu toàn.

Đây đương nhiên không phải là chủ ý của Mập Mạp, bằng vào tính lười biếng của nó, kể cả có nghĩ ra nó cũng sẽ không chủ động đi làm. Tất cả đều do Đại Nữu ra chủ ý, nó cảm thấy nó là nữ tử, nên được ở trong một nơi thật đẹp

Mà một cái giường phủ kín linh thạch hạ phẩm có thể để lũ con vừa sinh ra đã ngủ trên linh thạch, ngoài việc trông óng ánh trong suốt rất đẹp thì cũng có ý nghĩa là sau này trưởng thành có thể có được chủ nhân giàu có, không phải giống như cha mẹ chúng, cả ngày phải chịu khổ kiếm ăn, dãi nắng dầm mưa qua ngày.

Kim Phi Dao bị cảnh tượng một ao đầy nòng nọc tra tấn đến sắp phát điên, quyết định đi bế quan, mắt không thấy thì tâm không phiền, không đến Nguyên Anh không xuất môn. Đám linh thú Thiên Địa môn mà đến ăn thì để Mập Mạp đi giải quyết, tốt nhất là đem hết số trứng kia cho chúng nó làm điểm tâm, nàng đỡ phải nhìn mà phiền lòng.

Cửa vừa đóng, Kim Phi Dao liền toàn tâm toàn ý chìm vào trong tu luyện. Đồ ăn của nàng chính là tinh hoa của tu sĩ bên trong dưỡng hồn thú. Đinh Trác thực hiện kế hoạch lâu năm như vậy, cuối cùng lại để Kim Phi Dao chiếm tiện nghi.

Bên cạnh việc có thể lấp đầy bụng, tác dụng của thứ này cũng rất lớn trong việc làm linh lực trong thức hải của Kim Phi Dao tăng lên nhanh chóng, cứ mười ngày nửa tháng ăn một cái, tu vi cứ thế cuồng trướng.

Đáng tiếc, kể cả nàng có phân thần của Thao Thiết thì tư chất kém vẫn là sự thật không thể thay đổi, nếu là người khác thì chắc chắn đã sớm tiến giai Nguyên Anh, còn nàng thì vẫn đang chen chân trong giai đoạn đại viên mãn.

Xuân đi thu đến, Kim Phi Dao nghênh đón mùa xuân thứ năm mươi ba ở sơn mạch Ô Vân, đã bỏ lỡ hai lần Linh Ý đại hội, tinh hoa trong dưỡng hồn thú cơ hồ bị nàng ăn sạch, rốt cục trong sơn mạch Ô Vân cũng xuất hiện cảnh tượng dị thường.

Sáng tinh mơ, đệ tử Thiên Địa môn đang đổi nơi ở cho yêu thú con cả mùa đông phải ủ ấm trong phòng sang một nơi khác thì trên bầu trời đột nhiên có tuyết rơi xuống.

Mọi người kinh ngạc vô cùng, ngẩng đầu nhìn trời, rõ ràng vừa rồi còn trời trong quang đãng, không biết từ lúc nào đã kín đặc những tầng mây, tuyết bắt đầu rơi xuống. Cảnh tượng tuyết rơi giữa mùa xuân này kéo dài đúng nửa tháng, đến lúc tuyết ngừng, mặt trời lộ ra thì bầu trời lại nổi gió cuồn cuộn.

Không có mây, chỉ có gió, gió thổi tới là người không thể mở mắt ra được, thổi bay hết lá cây rụng ở sơn mạch Ô Vân bao nhiêu năm nay. Hiện tượng thời tiết quá kỳ quái, nếu cứ tiếp tục như thế thì các đệ tử căn bản không thể nào sống nổi nữa.

Chưởng môn Thiên Địa môn và các trưởng lão cũng cảm thấy ngạc nhiên, xem chiêm tinh thì lại không phát hiện ra dị tượng đại hung cả, dùng thần thức điều tra thì sơn mạch Ô Vân vẫn như trước kia, không có gì khác thường, không thể tìm ra nguyên nhân gì.

Nhưng nếu bảo không có quái dị thì không dúng, vì biến hóa khí hậu này chỉ xuất hiện trong phạm vi sơn mạch Ô Vân, rời khỏi sơn mạch Ô Vân là cuồng phong đại tuyết cũng không còn. Bên ngoài sơn mạch vẫn là cảnh xuân về hoa nở, không khí thanh bình ấm áp, hoàn toàn khác với bên trong.

Gió lớn lại thổi nửa tháng mới ngừng, tổng cộng đã náo loạn đủ một tháng, ai cũng nghĩ giờ hẳn là bình thường rồi, ai dè trên không trung sơn mạch Ô Vân lại mây đen dầy đặc, linh khí thiên địa điên cuồng tụ tập, từng đụn mây đen to như hòn núi xuất hiện ở một chỗ trên sơn mạch Ô Vân.

Thay đổi bất ngờ, bên trong nền trời không ngừng xuất hiện quang mang bảy màu, bên trong mây đen thì lôi điện đan xen, một cảm giác khiến người ta kinh đảm len lỏi vào mỗi người.

Tất cả yêu thú trong sơn mạch bắt đầu chạy trốn, bắt đầu từ khu vực có độc mật kia mà chạy ra tứ phía, ngay cả linh thú do Thiên Địa môn dưỡng dục cũng ào ào hoảng sợ bất an. Nếu không có huyết khế, có khả năng chúng đã sớm bỏ lại chủ nhân mà chạy mất dạng.

“Có người kết Nguyên Anh ở đây” Nhìn thiên tượng rốt cục đã xuất hiện sau suốt một tháng ép buộc, các trưởng lão Nguyên Anh của Thiên Địa môn cũng hiểu ra, có tu sĩ đã lặng lẽ ẩn mình ngay dưới mí mắt bọn họ, bây giờ lại còn sắp tiến giai Nguyên Anh kỳ.
Bình Luận (0)
Comment