Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 290

Edit: Ladybjrd

Ở sa mạc, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn. Ban ngày nóng bức là thế nhưng ban đêm sẽ lại lạnh. Kim Phi Dao ngồi bên khung cửa sổ trong căn phòng mà Nhâm Hiên Chi dành cho nàng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, muôn vàn vì sao dày đặc, ngày mai hẳn là lại vạn lý không mây.

Kim Phi Dao đã nói chuyện với Liễu Khinh Ba, nàng đúng là thị thiếp của Nhâm Hiên Chi, mà mục đích của nàng chính là muốn đánh cuộc trong những ngày cuối cùng này xem liệu có thể mượn dùng lực lượng của Nhâm Hiên Chi để tiến giai lên Kết Đan kỳ hay không. Nếu không tiến giai được thì nàng sẽ đi tìm một chỗ chờ chết.

Không ngờ Liễu Khinh Ba lại biến thành như vậy, nếu không thể tiến giai đến Kết Đan kỳ thì nguyên thọ của nàng còn không tới vài chục năm nữa. Kim Phi Dao nghĩ, nếu lúc trước Liễu Khinh Ba không đưa viên Trúc Cơ đan cho Đinh Thiên Thành thì nàng cũng sẽ không bị mất thêm vài chục năm nữa mới Trúc Cơ thành công, có lẽ vài chục năm đó vừa vặn là thời gian nàng cần để Kết Đan.

Điều khiến Kim Phi Dao cảm thấy buồn cười là Đinh Thiên Thành sau khi Trúc Cơ đã gia nhập vào một môn phái, sau đó gặp một vị nữ đệ tử chân truyền của một trưởng lão, Liễu Khinh Ba bị vô tình vứt bỏ.

Nàng bị Đinh Thiên Thành vứt bỏ, sau đó gặp phải Tiễn Phong, chính là kẻ năm đó dẫn bọn Kim Phi Dao đi tìm hỏa tiên liên mà kỳ thực là đi bắt ma thi. Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra Liễu Khinh Ba đang một mình du đãng, thuận tay bắt nàng, đưa nàng và một nam hài bắt được trước đó ở thành Lạc Tiên tới linh cấp giới.

Mà nam hài kia cuối cùng trở thành đệ tử của Tiễn Phong, tên là Kim Phi Dương.

Nghe chuyện đó từ Liễu Khinh Ba xong, Kim Phi Dao chỉ có thể thán nhân sinh vô thường, hóa ra Kim Phi Dương đến linh cấp giới như vậy, trở thành tà tu, còn là đi cùng Liễu Khinh Ba.

Nói như vậy, Kim Phi Dương bị nàng đánh xong thì gặp phải Tiễn Phong, không biết hắn có sức quyến rũ gì mà lại được Tiễn Phong coi trọng rồi bắt cóc. Sau đó, tới linh cấp giới tu luyện, cuối cùng lại bị nàng giết chết trong biệt viện của Lang ma đầu. Vậy chẳng phải là hắn đã chạy một vòng sao? Vận mệnh rốt cục đã an bày thế nào mà lại để hẳn đụng vào tay ta?

Liễu Khinh Ba cũng không nhiều lời về lý do tại sao khiến cho Tiễn Phong không những không giết mà còn đưa đến linh cấp giới, vừa nghĩ là biết chắc chắn không phải chuyện tốt gì. Còn chuyện làm sao lại trở thành thị thiếp của Nhâm Hiên Chi cũng là chuyện đơn giản.

Tiễn Phong đến Trụy Thiên thành, biết được Nhâm Hiên Chi thích nữ nhân liền dâng nàng và những nữ nhân khác lên cho hắn. Từ miệng Liễu Khinh Ba, Kim Phi Dao biết được Nhâm thành chủ tu vi cao, làm người tao nhã, đối xử rất tốt với các thị thiếp. Hắn đến Nam Phong Linh giới cũng là để trợ giúp những tà tu kia đi lên đường chính. Một nam nhân có thể vì người khác mà suy nghĩ như thế cũng rất ít có trong các danh môn chính phái.

Lúc Kim Phi Dao kinh ngạc hỏi về chuyển thải âm bổ dương, Liễu Khinh Ba tuy sống lâu như vậy nhưng vẫn đỏ mặt nói đó không phải là thải âm bổ dương mà là công pháp song tu của Nhâm thành chủ. Ba nữ tu sĩ Kết Đan kia cũng là nhờ song tu nhiều với Nhâm thành chủ mới tiến giai thành công. Vì có thể đề cao tu vi, mọi người đều muốn hầu hạ Nhâm thành chủ.

“Bọn người kia đều bị lừa gạt rồi, ta tận mắt nhìn thấy ngươi hút khô một nữ tu sĩ, làm sao có thể đưa cho các nàng ưu việt lớn như giúp các nàng tiến giai Kết Đan kỳ, tăng lên tu vi được. Ngươi xoay đám thị thiếp kia thật lợi hại.” Kim Phi Dao ngồi trên cửa sổ, nghiêng đầu nói với kẻ đang đứng trên nóc nhà.

Nhâm Hiên Chi chỉ mặc một cái áo, phát quan đã lấy xuống, chân trần đứng trên nóc nhà nhìn Kim Phi Dao, gió đêm thổi bay mái tóc dài, dưới ánh trăng đúng là cảnh đẹp ý vui.

Thấy hắn không đáp lời, Kim Phi Dao tò mò hỏi: “Nhị Thập lang, không phải ngươi nói một đêm phải hái hai mươi người sao? Nửa đêm không đi làm việc, chân trần chạy tới đây hứng gió làm gì?”

“Đã hái xong rồi, không có việc gì nên tới tìm ngươi bàn kế hoạch.” Nhâm Hiên Chi thâm tình nhìn về phía Kim Phi Dao, nói tiếp: “Tại sao dưới bầu trời sao, nhìn thấy ta như vậy mà ngươi không hề có chút động tâm nào?”

“Phụt!” Kim Phi Dao bật cười, nàng che miệng cười đến run cả hai vai.

Nhâm Hiên Chi nhìn nàng chằm chằm, cuối cùng lạnh lùng nói: “Ta thật muốn giết ngươi, nữ nhân không có tư tưởng như ngươi sống ở trên đời hoàn toàn là lãng phí.”

“Ngươi làm được không? Muốn thải bổ, ngươi không đánh lại ta, nếu muốn có lực lượng của ta, ngươi chỉ có thể làm ta chủ động hiến thân. Ngươi đã không có được lực lượng của ta, thầm muốn giết ta, mắt không thấy thì tâm không phiền, nhưng ngươi hiện tại cũng không giết nổi ta. Làm sao nào?” Kim Phi Dao thật vui vẻ cười nói.

“Chúng ta nói chính sự thôi, ta sẽ nói cho ngươi những sở thích của thành chủ thành Lạc Nhật. Nàng thích những nữ tử duyên dáng mềm mại đáng yêu.” Nhâm Hiên Chi không thèm để ý lời Kim Phi Dao, chuyển đề tài, trực tiếp nói chính sự.

Nghe thế, Kim Phi Dao nhanh chóng chặn hắn lại: “Ngươi nói cái gì? Dịu dàng đáng yêu? Ngươi cảm thấy ta giống sao?”

Nhâm Hiên Chi đánh giá Kim Phi Dao từ trên xuống dưới một lượt, chau mày lộ vẻ khó xử. Nhìn nửa ngày sau hắn mới nói: “Kỳ thực ngươi trang điểm một chút, hẳn là có thể lừa dối qua cửa.”

“Nói như vậy quá miễn cưỡng. Dưới tay ngươi không phải có hơn năm trăm thị thiếp hay sao, muốn tìm một người diện mạo tươi ngọt hẳn là rất dễ chứ.” Kim Phi Dao khó chịu nói.

Nhâm Hiên Chi khẽ thở dài: “Ngươi cho là ta chưa nghĩ đến chuyện đó sao? Thành chủ thành Lạc Nhật không để nữ nhân tu vi thấp vào mắt, kém cỏi nhất cũng phải Kết Đan kỳ. Hơn nữa, nàng ta là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, ngươi cảm thấy người Kết Đan kỳ có cách chế trụ nàng sao?”

“Khoan đã, nói như vậy, chẳng lẽ mọi việc đều do một mình ta làm? Ngươi chỉ ngồi chờ ta bắt Rống về? Nghĩ hay nhỉ!” Kim Phi Dao đột nhiên phản ứng lại, lần này kẻ xâm nhập hang ổ địch chính là mình.

“Đương nhiên không phải, ta sẽ lấy thân phận thành chủ Trụy Thiên thành đi gặp nàng, sau đó ngươi phải tận lực hấp dẫn sự chú ý của nàng. Như vậy thì ngươi có thể ở lại đó, rồi nghĩ cách để bắt được Rống.” Nhâm Hiên Chi cười nói.

Kim Phi Dao vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Hấp dẫn thế nào?”

“Hẳn là không khác quyến rũ nam nhân lắm. Nàng thích nữ nhân, không phải là tự coi mình là nam nhân sao. Đây là thiên tính của nữ nhân, ta sẽ gọi người dạy ngươi phải xoay người lắc mông như thế nào.” Nhâm Hiên Chi nói xong liền suy nghĩ xem vị thị thiếp nào làm tốt viêc này để gọi tới dạy nàng.

Không ngờ Kim Phi Dao lại lấy ra quả Hạ Mã không biết kiếm được ở đâu, vừa cắn vừa nói: “Ngươi đánh giá ta quá cao rồi, nếu ta biết quyến rũ nam nhân thì hiện tại ta đã có cuộc sống của đại gia rồi. Ngươi không biết ta đã từng ở vài chục năm với đại nhân vật nào đâu, tên kia vừa có tiền vừa có thực lực, nhưng cuối cùng ta không những không kiếm được chút ưu việt nào mà còn nai lưng ra làm cu li.”

Cắn mấy miếng Hạ Mã, Kim Phi Dao tiếp tục ngồm ngoàm nói: “Ta sẽ thử xem, nhưng nếu thành công thì ta muốn toàn bộ thánh đan của Rống, ngươi xuất lực ít, cầm một nửa máu là đủ rồi. Còn nữa, quả Hạ Mã này căn bản ăn không ngon như ngươi nói, ngươi cố ý lừa ta hay là khẩu vị có vấn đề vậy?”

“Ngươi đã ăn hơn bảy mươi quả rồi mà còn không biết xấu hổ nói không ngon? Ngươi làm như ta không biết là sau khi tiến giai Nguyên Anh, chỉ cần ngươi không hóa thành hình thú thì căn bản không cần ăn nhiều vậy, đây hẳn là đặc điểm trời sinh của ngươi. Muốn lấy toàn bộ thánh đan? Ngươi thật quá tham lam.” Nhâm Hiên Chi có chút bất mãn, con Rống này là do hắn phát hiện ra, nếu thánh đan bị cầm đi mất thì hắn còn mặt mũi nào.

Kim Phi Dao thoải mái liếc nhìn hắn một cái, cười cười nói: “Thành chủ thành Lạc Nhật có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, ta trợ giúp ngươi một tay, cho ngươi hái nàng, tốt hơn nhiều so với một đống Trúc Cơ kỳ. Ngươi suy nghĩ đi, biết rõ ta tham lam còn tìm ta, hẳn là ngươi đã sớm có tư tưởng chuẩn bị.”

Ném hạt quả Hạ Mã, Kim Phi Dao tin tưởng mười phần nhìn Nhâm Hiên Chi, kể cả người này là Cùng Kỳ lại có tâm lý biến thái đến cực điểm nhưng bản thân cũng là Thao Thiết, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng mong chiếm tiện nghi của ai, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện hại chết ai.

Nhìn ánh sáng tham lam lấp lóe trong mắt Kim Phi Dao, Nhâm Hiên Chi lo lắng hỏi: “Ngươi sẽ không ăn luôn thành chủ thành Lạc Nhật chứ?”

“Ta đâu phải là ngươi mà cả ngày nói hươu nói vượn không có một câu là sự thật, ta còn lo lắng chỗ thành chủ thành Lạc Nhật kia căn bản không có Rống. Ta còn chưa hoài nghi ngươi, thế mà ngươi dám hỏi ta như vậy.” Kim Phi Dao lườm hắn, rất bất mãn với lời hắn nói.

“Cứ quyết định như vậy đi, ngươi không muốn học lắc mông thì ngày mai chúng ta lập tức xuất phát.” Nhâm Hiên Chi ném lại những lời này xong, một trận gió thổi qua liền biến mất khỏi mái nhà, không chừng là muốn đi đột phá trở thành Tứ Thập lang.

Nhìn hắn đến vô ảnh đi vô tung, Kim Phi Dao chẹp miệng, thật là không công bằng, dựa vào cái gì mà Hỗn Độn và Cùng Kỳ đều có cánh mà bản thân lại chỉ có cái miệng rộng? Tốc độ của Cùng Kỳ thật sự quá nhanh, chỉ tùy tiện di động là đã không thấy bóng dáng.

Đột nhiên, Kim Phi Dao nghĩ đến một chuyện, Nhâm Hiên Chi có thể một đêm hái hai mươi người chẳng lẽ là bởi vì có tốc độ nhanh? Lúc ở ốc đảo hắn ép buộc hơn nửa ngày, nếu phải làm hai mươi người thì đêm nay hẳn không đủ thời gian.

Đến cùng là vì tốc độ mau hay là do có thiên phú ở phương diện kia? Kim Phi Dao chớp mắt một cái, bắt đầu đoán lung tung.

Sáng sớm hôm sau, Nhâm Hiên Chi mang theo người tí hon kỳ quái kia và Kim Phi Dao đi tới thành Lạc Nhật. Kim Phi Dao để ý thấy tinh thần tỏa sáng của Nhâm Hiên Chi liền tự dưng nghĩ tới chuyện nàng nghĩ mãi không thông tối qua.

Cuối cùng, bay ra khỏi Trụy Thiên thành được vài giờ, Kim Phi Dao rốt cục không nín được, hỏi: “Nhâm đ*o hữu, ta có chuyện này muốn hỏi ngươi. Tối qua vì chuyện này mà ta một đêm không ngủ.”

“Chuyện gì?” Nhâm Hiên Chi tò mò hỏi.

Kim Phi Dao ngồi trên phi thảm, hai tay xoa vào nhau, vẻ mặt vô tội cộng thêm tò mò hỏi: “Nhâm đ*o hữu, ngươi một đêm hái hai mươi người, có phải là mỗi người chưa đến thời gian một ly trà?”

Thân hình Nhâm Hiên Chi thoáng khựng lại, trên mặt lập tức xuất hiện vằn hổ Cùng Kỳ, trong mắt hung cơ vô hạn, lạnh lùng nhìn nàng: “Có tin là ta hiện tại sẽ cho ngươi thử nghiệm xem có phải là chưa đến thời gian một ly trà?”

“Không cần, không cần, ngươi phải bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng xúc động, xúc động hỏng việc. Rống, hậu duệ thần thú mới là mục tiêu của ngươi. Bình tĩnh.” Kim Phi Dao lắc đầu như trống bỏi, vội vàng nói.

“Hừ!”
Bình Luận (0)
Comment