Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 319

Như vậy là bốn người coi như nhận thức, sau đó liền theo Lâm Thanh Giang đi tìm Tiêu Cầu.

Lâm Thanh Giang nói lần trước nàng thấy Tiêu Cầu ở gần đảo Đài Sơn, đoàn người liền truyền tống đến đảo Đài Sơn, sau đó ngự bảo phi hành ra ngoài biển. Đi theo nàng, mọi người tới một hải vực đầy đá ngầm hiểm ác, nơi này vì nhiều đá ngầm nên nước chảy rất xiết.

Đứng từ trên cao nhìn xuống mặt biển đá ngầm, Kim Phi Dao đánh giá bốn phía, mắt thường không nhìn thấy bất luận yêu thú gì, ngay cả trong biển cũng không hề có cá. Nàng nghi hoặc, chẳng lẽ Tiêu Cầu đã dọa đám yêu thú và động vật biển chung quanh chạy mất?

“Mọi người nhìn xem, Tiêu Cầu ở kia. Ta và tam hoàng tử sẽ bày trận trước, Kim đạo hữu và Bố đạo hữu chú ý tình hình Tiêu Cầu, chỉ cần pháp trận xong xuôi chúng ta sẽ dụ nó đến. Con Tiêu Cầu này đã sắp tới thần thú kỳ, thập phần nguy hiểm, mọi người đừng tùy tiện tới gần.” Lâm Thanh Giang nhìn chung quanh một vòng, đột nhiên chỉ về phía xa cho mọi người xem, rồi không đợi mọi người xem xong liền bắt đầu phân công công việc.

Sau đó, nàng và tam hoàng tử lấy trận kỳ ra, bắt đầu bài bố ở bốn phía bãi đá ngầm. Bố Tự Du thì chú ý nhìn hoàn cảnh chung quanh, Kim Phi Dao tò mò nhìn chằm chằm nơi mà Lâm Thanh Giang chỉ.

Lâm Thanh Giang chỉ tùy tiện một cái, thoạt nhìn tựa hồ rất gần nhưng bằng vào ánh mắt của Kim Phi Dao cũng chỉ có thể nhìn thấy một điểm đen nhỏ xíu. Nàng dùng sức khịt mũi, ngoài hơi ẩm của nước biển và ba mùi thịt ra thì trong không khí không còn bất kỳ mùi gì khác.

Không đúng, nếu thực sự là Tiêu Cầu, lại cao giai như vậy thì chắc chắn nàng có thể ngửi được mùi của nó, hiện tại không nói tới mùi, ngay cả mùi thối cũng không có. Chẳng lẽ Tiêu Cầu là giả, Lâm Thanh Giang muốn săn mình?

Kim Phi Dao quay đầu nhìn thoáng qua hai người Lâm Thanh Giang đang vội vàng bố trí trận kỳ, không có chút khác thường nào, liền truyền âm cho Bố Tự Du: “Tiểu Bố, Tiêu Cầu khác thường, có thể là giả. Hai người này khả năng muốn ra tay trước, ngươi đứng cách pháp trận xa một chút, ta đi qua nhìn xem sao.”

“Ngươi cũng không nên lộn xộn, nếu quả thực là Tiêu Cầu cấp chín thì một mình ngươi không ứng phó nổi đâu, để ta đi cho.” Bố Tự Du nhăn mày, truyền âm nhắc nhở.

“Tiêu Cầu cấp chín? Nếu thực sự có thứ này thì ta càng vui. Một lát nữa ta đi sang bên kia, chắc chắn bọn họ sẽ gấp gáp, ngươi có thể thừa dịp này tùy tiện công kích một cái” Kim Phi Dao cười cười.

“Ngươi nắm chắc là có âm mưu? Ngươi cũng không nên dọa Tiêu Cầu bỏ chạy, đến lúc đó muốn tìm lại sẽ rất phiền toái.” Bố Tự Du quay mặt về một hướng khác khiến trông hai người bọn họ không giống như đang truyền âm.

Kim Phi Dao khẳng định: “Chắc chắn không phải là Tiêu Cầu. Ngươi cứ yên tâm, hiện tại mục tiêu thay đổi, chính là xử lý hai người này.”

“Vậy ngươi đi đi, nếu nàng ta đuổi theo ngươi thì ta sẽ phụ trách nam nhân Nguyên Anh hậu kỳ kia.”

“A Bố đại nhân, ngươi thật tốt, chủ động chọn tên Nguyên Anh hậu kỳ, thật là quá nghĩa khí.” Kim Phi Dao nghe xong, nhịn không được khen.

Nhưng không ngờ Bố Tự Du lại nói: “Ngay cả đại nhân cũng nói ra được! Không cần nịnh bợ ta, nam nhân kia tuy là Nguyên Anh hậu kỳ nhưng lại không có thực hồn thần thú gì đó, so sánh với nàng kia thì hắn vẫn dễ đối phó hơn một chút. Ai biết được Kỳ Lân kia có thần thông gì, gia hỏa không bình thường đương nhiên phải giao cho đồng loại xử lý, vì thế ta sẽ đối phó với tam hoàng tử này.”

“Ngươi đúng là, một chút thiệt cũng không chịu.” Kim Phi Dao bất mãn chép miệng, ngay cả cái này cũng tính kỹ như thế, quá keo kiệt.

Mắng thì mắng, Kim Phi Dao vẫn bắt đầu diễn. Đầu tiên, nàng nhìn trái nhìn phải quanh chỗ Tiêu Cầu một chút, đột nhiên lầu bầu: “Con Tiêu Cầu kia sao lại không hề nhúc nhích? Chẳng lẽ đã chết hoặc đang tiến giai? Nếu đã chết thì còn bày trận làm gì, trực tiếp đi qua nhặt đồ là xong.”

Nói xong, nàng liền bay sang bên kia.

Lâm Thanh Giang phát hiện Kim Phi Dao bay về chỗ Tiêu Cầu, vội vã hô: “Kim đạo hữu, ngàn vạn không được đi qua, quấy nhiễu đến Tiêu Cầu sẽ không tốt. Đợi pháp trận bày xong ngươi lại đi dụ nó tới, hiện tại tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

“Không sao, không sao đâu. Ta chỉ đi nhìn nó một cái, sẽ không hỏng việc đâu.” Kim Phi Dao căn bản không nghe nàng, khoát tay một cái, tiếp tục bay về phía trước, còn bày ra vẻ mặt hiếu kỳ.

“Tam hoàng tử, ngươi mau mau bày trận, ta đi hỗ trợ Kim đạo hữu.” Thấy Kim Phi Dao không nghe lời, nhất định phải tới chỗ Tiêu Cầu, Lâm Thanh Giang nóng nảy. Nàng ném hết công việc bày trận cho tam hoàng tử, bay theo Kim Phi Dao, còn hô lên với Bố Tự Du: “Bố đạo hữu, phiền ngươi tới gần canh cho tam hoàng tử.”

“Được.” Bố Tự Du lên tiếng, tiến vào trong phạm vi pháp trận nhưng vẫn giữ khoảng cách năm trượng với tam hoàng tử. Khoảng cách này rất an toàn, hai người đều đề phòng đối phương, khoảng cách khiến người ta không thể đánh tới đối phương này có thể làm người ta thả tâm.

Kim Phi Dao bay rất nhanh, khoảng cách với Tiêu Cầu ngày càng gần. Mắt thấy sắp có thể dùng mắt thường nhìn rõ Tiêu Cầu thì Lâm Thanh Giang phía sau vọt tới.

Kim Phi Dao giơ tay định kéo Lâm Thanh Giang, tò mò nói: “Lâm đ*o hữu, ngươi mau nhìn, Tiêu Cầu kia thực sự không hề động đậy, chúng ta có nên tới gần chút nữa không?”

“Ngàn vạn lần không thể tới gần, nếu làm kinh động đến nó thì kế hoạch của chúng ta hỏng hết.” Không cần Kim Phi Dao tự hành động, Lâm Thanh Giang đã giữ cổ tay nàng lại, bình tĩnh nói.

Kim Phi Dao cười, thuận thế kéo Lâm Thanh Giang bay gần lại một chút, cười tủm tỉm nói: “Lâm đ*o hữu đừng sợ, ở trong này là có thể nhìn thấy Tiêu Cầu rồi.”

Lúc này hai người đã bay thêm hai, ba trượng nữa, cách xa tam hoàng tử và Bố Tự Du. Xuyên qua nước biển, Kim Phi Dao nhìn thấy một thứ gì đó giông giống ốc sên nằm lẫn trong đống đá ngầm, chìm trong nước, nước biển xô đi xô lại khiến người ta không nhìn rõ.

“A, kia là cái gì? Sao lại có hai Tiêu Cầu?” nhìn một hồi, Kim Phi Dao đột nhiên hô lên.

Lâm Thanh Giang cả kinh, chẳng lẽ thật sự có Tiêu Cầu? Nàng vội vàng quay đầu nhìn sang chỗ Kim Phi Dao nhìn, đúng lúc đó nàng đột nhiên cảm thấy cổ đau nhức. Lâm Thanh Giang roẹt một tiếng đánh qua, một bóng đen vụt qua, lúc nàng nhìn lại thì phát hiện Kim Phi Dao thừa dịp nàng nghiêng đầu liền cắn cổ nàng.

“Ngươi làm gì vậy?” Lâm Thanh Giang giận dữ, cổ bị Kim Phi Dao cắn mất một miếng thịt to, máu tươi chảy ròng ròng. Nàng che cổ, trợn mắt nhìn về phía Kim Phi Dao với cái miệng đỏ lòm màu máu.

Kim Phi Dao thấy đã đến lúc này mà Lâm Thanh Giang vẫn còn đóng kịch, liền đưa tay hướng xuống biển mà hút, cái thứ giống Tiêu Cầu kia liền bay ra khỏi biển. Tiêu Cầu trong miệng Lâm Thanh Giang chính là một tảng đá điêu khắc thành hình vỏ ốc sên. Vỏ ốc sên to đến ba trượng, làm to như vậy cũng thật vất vả cho nàng, ngay cả hoa văn trên vỏ cũng khắc lên, chỉ để làm cho giống một chút.

Tiêu Cầu cũng có vỏ như ốc sên, đầu và thân mình là hình rồng, còn trong cái vỏ ốc sên đá này lại nhét một con rùa, trên đầu rùa còn dùng san hô gắn thành hai cái sừng. Một vật như vậy đặt trong nước biển, giả mạo làm Tiêu Cầu đúng là có vài phần tương tự.

Vốn chẳng có bao nhiêu người đã từng nhìn thấy Tiêu Cầu, chỉ mới xem trong sách vở, đứng từ xa nhìn thứ này chắc chắn sẽ cho đó là Tiêu Cầu mà không dám tới gần. Kể cả dùng thần thức để kiểm tra cũng sẽ sợ bị Tiêu Cầu phát hiện cho nên không dám dùng.

Sắc mặt Lâm Thanh Giang rất khó coi, nhanh như vậy đã bị phát hiện, rõ ràng là đã lên kế hoạch rất tốt, chỉ cần bày pháp trận xong là có thể vây người này trong trận, muốn giết muốn bắt tùy bản thân.

Thế mà vừa mới đến đã bị phát hiện Tiêu Cầu là giả, mình còn bị cắn một miếng. Người này thật sự là dã man, không cần dùng pháp thuật pháp bảo, trực tiếp động khẩu. Nếu dùng pháp bảo hoặc pháp thuật, nàng cũng sẽ không thể bị thương. Nàng ta động khẩu quá bất ngờ, không cần cả thời gian như phóng pháp thuật.

“Làm sao ngươi lại phát hiện đây không phải là Tiêu Cầu?” Lâm Thanh Giang ôm miệng vết thương, nghi hoặc hỏi.

Kim Phi Dao dùng tay áo lau miệng, cười nói: “Rất đơn giản, không có mùi thịt, một chút mùi cũng không. Ít nhất ngươi cũng phải buộc một tu sĩ Nguyên Anh trong vỏ ốc sên, chỉ một tảng đá và một con rùa mà đã định giả Tiêu Cầu lừa ta, quá coi thường ta rồi.”

“Chúng ta cùng là thần thú, vì sao ngươi phải đặt bẫy hại ta? Không phải Kỳ Lân lấy từ ái vì sinh sao? Sao ngươi lại ác độc như thế?” Kim Phi Dao khó khăn lắm mới đứng ở bên bị hại, liền thương tâm tố Lâm Thanh Giang.

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền cảm thấy người đặt câu hỏi này đúng là kẻ ngốc, đây rõ ràng là muốn mạng của ngươi, người nào nói ra câu đó đều sẽ chết. Không bị người giết chết thì sau này cũng sẽ chết vì ngốc.

Kim Phi Dao chỉ nói chơi, không nghĩ Lâm Thanh Giang sẽ trả lời. Nàng nghiến răng nhìn cổ Lâm Thanh Giang, cảm thấy bản thân thật sự thiên tài. Quả nhiên là đứng gần như vậy, nếu dùng pháp thuật và pháp bảo phải dùng linh lực thúc giục, sẽ dễ dàng bị người phát hiện, vẫn là cắn tốt hơn, tốc độ nhanh lại không có linh lực, không dễ dàng bị phát hiện, hơn nữa lực sát thương cũng lớn.

Liếm máu bên miệng, Kim Phi Dao cảm thấy có một luồng nhiệt lưu chạy trong bụng. Chỉ một chút máu mà đã có hiệu quả như vậy, nếu ăn cả người thì sẽ có bao nhiêu lực lượng chứ?

“Ta có đại cừu cần báo, phải tiến giai mới được, không thể cả đời đứng ở Nguyên Anh kỳ. Những tiểu thần thú kia hiệu quả quá chậm, ta cần máu và thánh đan của thần thú cường đại hơn. Ta chỉ lấy đi hồn Huyền Vũ và Nguyên Anh lực của ngươi, không động đến hồn phách, ngươi chớ có trách ta, kẻ thù của ta là một tà tu giết người không ghê tay, ta trừ bỏ hắn cũng là vì dân trừ hại.” Thật bất ngờ, Lâm Thanh Giang lại trả lời nàng.

Nàng ta nói thật chính nghĩa, những lời đó khiến cho một kẻ bình thường chỉ biết nói ta thấy ngươi không vừa mắt, hoặc là không nói gì liền giết người như Kim Phi Dao cảm thấy bản thân hình như quá thẳng thắn, trước khi ra tay cũng không biết nói vài lời hay cho người khác nghe. Nếu ngày thường có thể nói ra mấy cớ này thì có khi nàng cũng sẽ không thể bị chính phái hận thành như vậy.

Tuy nhiên, thực quá buồn cười, người này đến giờ vẫn còn tưởng nàng là Huyền Vũ. Kim Phi Dao nở nụ cười gian tà, “Cổ ngươi đã bị ta cắn một mảng mà còn nói khoác không biết ngượng, đòi lấy tính mạng của ta. Hơn nữa, ngươi cứ thế khẳng định ta là Huyền Vũ?”

“Mặc kệ ngươi có phải là Huyền Vũ hay không, có tam hoàng tử ở đây, các ngươi không thể trốn thoát được.” Lâm Thanh Giang sửng sốt một cái, lập tức cắn răng nói, còn tự sinh ra nước mắt, bắt đầu chữa trị vết thương trên cổ.

Tam hoàng tử!

Kim Phi Dao nhanh nhẹn liếc nhìn bên Bố Tự Du một cái, phát hiện bên đó đã đánh nhau, đánh đến hoa lệ.
Bình Luận (0)
Comment