Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 327

Edit: Ladybjrd

“Hoàng tộc Tô thị thật sự quá ngu ngốc, cũng không đi ra bên ngoài hỏi thăm một chút, lại cứ như thế buồn đầu cho rằng bản thân bị Chúc Long nguyền rủa mấy ngàn năm. Cũng may là bọn hắn may mắn nên mới không có tu sĩ lợi hại nào đến nơi này, bằng không đã sớm mất nước.” Kim Phi Dao che miệng cười trộm, nói.

Đột nhiên, Tô Đừng Bọt lại chạy vào vườn, hô lớn với nàng: “Tiên sư, không tốt rồi.”

“Chuyện gì?” Kim Phi Dao ngạc nhiên nhìn nàng, sao vừa mới đi đã trở lại? Chẳng lẽ có người phát hiện ta ở đây?

“Tiên sư, ba ngày sau đại hoàng tử sẽ quyết đấu với Quỷ vương. Ngươi mau giúp ta, chắc chắn Quỷ vương sẽ bị hắn giết mất.” Tô Đừng Bọt kéo nàng, sốt ruột nói.

“Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, chẳng nhẽ hắn nhàn rỗi không có việc gì nên muốn quyết đấu với Quỷ vương?” Kim Phi Dao cảm thấy đầu óc những kẻ hoàng tộc này có vấn đề.

Tô Đừng Bọt không kịp nói tỉ mỉ, lôi kéo Kim Phi Dao, vội vội vàng vàng:

“Tam hoàng tử là đệ đệ của hắn, hắn không tìm thấy ngươi cho nên hoài nghi nhị hoàng tử, vì thế muốn giết nô lệ Quỷ vương của lục hoàng tử để giải hận.”

“Hắn nghi ngờ nhị hoàng tử thì liên quan gì đến lục hoàng tử? Ta bị ngươi làm cho hồ đồ rồi.” Kim Phi Dao khó hiểu hỏi.

“Nhị hoàng tử và lục hoàng tử là cùng một mẹ sinh ra, mà đại hoàng tử và tam hoàng tử là hoàng hậu sinh, cũng có vài hoàng tử khác nữa ví như thập thất hoàng tử, thập bát hoàng tử…” Tô Đừng Bọt xoành xoạh kể ra gia phả của Tô thị khiến Kim Phi Dao nghe mà váng đầu.

“Sinh ít đi vài người cũng sẽ không chết, nghe đến không hiểu gì cả.” Kim Phi Dao tức giận mắng: “Vậy ngươi hiện tại muốn ta làm sao?”

Tô Đừng Mạt ảo não nói: “Vừa rồi truyền đến tin tức, vì đại hoàng tử nói ngươi là người của nhị hoàng tử cho nên lục hoàng tử không phục, chống đối lại đại hoàng tử. Hiện tại lục hoàng tử đã bị phạt đến điện tổ một tháng, thứ để giải chú cũng bị hắn mang theo. Nơi đó có cấm chế cường đại, người bình thường căn bản không vào được, mà ba ngày sau đại hoàng tử sẽ giết Quỷ vương giải hận.”

Lúc trước Kim Phi Dao đã nghe Tô Đừng Mạt nói thủ hạ của các hoàng tử thường nuôi các nô lệ và một số tu sĩ Nhân tộc để cho bọn họ hạ chú quyết đấu. Quỷ vương chính là kẻ lợi hại nhất trong đám nô lệ, đã kiếm được không ít thể diện cho lục hoàng tử, những hoàng tử khác đã sớm thấy hắn không vừa mắt.

Như những gì Kim Phi Dao nhìn thấy lúc trước thì khi tu sĩ Nhân tộc và nô lệ Ma tộc quyết đấu đều sẽ hạn chế năng lực của nô lệ Ma tộc, đến lúc đại hoàng tử quyết đấu với Quỷ vương, chắc chắn cũng sẽ động thủ trước. Lục hoàng tử bị phạt không ra được, không ai dám đắc tội đại hoàng tử, Quỷ vương chết chắc rồi.

Phức tạp rối rắm như vậy khiến Kim Phi Dao cảm thấy đau đầu, “Vậy ý ngươi là sao?”

“Ta đang nghĩ xem ngươi có thể trà trộn vào trong đó không. Tuy ta không thể trực tiếp hạ lệnh thả Quỷ vương nhưng vẫn có thể an bày cho ngươi đi vào. Chỉ cần có thể giữ được mạng sống của hắn trong một tháng, đợi lục hoàng tử được thả ra thì sẽ tìm được biện pháp giải chú, đến lúc đó sẽ thả hắn tự do.” Tô Đừng Mạt thỉnh cầu, hai mắt rưng rưng cơ hồ sắp khóc.

Muốn ăn quả Nhân Sâm đúng là không dễ nha. Kim Phi Dao cào cào tóc, hỏi:

“Ngươi muốn ta âm thầm bảo vệ hắn hay là xuất trướng thay hắn?”

Tô Đừng Mạt cân nhắc một lát, cảm thấy âm thầm bảo vệ hay thay thế xuất trướng đều không được. Trong sân quyết đấu, Quỷ vương toàn bị giam trong nhà tù dưới đất, như vậy căn bản không thể được bảo vệ. Thay hắn xuất trướng thì phía bên đại hoàng tử chắc chắn sẽ không đồng ý.

Vì thế nàng nói: “Có thể giả dạng thành Ma tộc, sau đó cùng Quỷ vương lên sàn không?”

“Thực lực sẽ khống chế thế nào? Đại hoàng tử kia chăc chắn sẽ không để ta toàn lực lên sân khấu, ta cũng không muốn sau lưng bị vẽ pháp chú, cuối cùng biến thành nô lệ của các ngươi.” Kim Phi Dao nhìn Tô Đừng Mạt xem nàng có chủ ý gì, nếu cũng muốn vẽ pháp chú thì không ăn tám quả Nhân Sâm kia cũng được.

Thật sự không được thì dứt khoát bắt Quỷ vương đến, đe dọa Tô Đừng Mạt lấy quả Nhân Sâm ra. Không chịu lấy thì giết Quỷ vương, như vậy sẽ không chỉ lấy được tám quả mà là tất cả mười sáu quả.

“Cứ làm đại một cái vòng tay pháp bảo không cho tùy tiện sử dụng linh lực, có thể được không?” Tô Đừng Mạt cũng không dám thực sự vẽ pháp chú cho nàng, chọc giận người khiến người giết mình là chuyện nhỏ, không cứu được Quỷ vương mới là chuyện lớn.

“Chuyện này thì không thành vấn đề, tuy nhiên ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi và ma nhân kia là lưỡng tình tương duyệt?” Kim Phi Dao rốt cục hỏi nàng vấn đề tò mò bấy lâu.

Tô Đừng Mạt lắc đầu: “Hắn không biết. Ta lần nào cũng chỉ ngồi trên khán đài, nhìn hắn từ xa. Hắn căn bản không biết ta là ai, có khả năng là chưa bao giờ nhìn thấy. Mà kể cả hắn có biết ta là ai thì chắc chắn hắn sẽ hận ta, bởi vì ta là một thành viên của hoàng tộc, thủ phạm biến hắn thành nô lệ.”

“Ngược luyến!” Kim Phi Dao không nói gì nhìn nàng, hai người còn chưa từng nói chuyện mà có thể hy sinh lớn như vậy vì người ta. Vị công chúa này còn là người đã sống hơn bốn ngàn năm, vậy mà cứ thế rơi vào lưới tình, lại bị hãm phi thường triệt để, kể cả có phao cũng không thể thoát ra.

“Ta cũng không hy vọng hắn có thể hiểu hoặc thích lại ta, ta chỉ hy vọng hắn có thể rời khỏi nơi này, rời khỏi chỗ vạn ác này. Chế độ nô lệ thật quá hà khắc, mọi người đều giống nhau, chỉ là chủng tộc bất đồng lại phải nhận nhiều tra tấn như vậy. Ta không có khả năng thay đổi hết thảy, chỉ hy vọng người trong lòng ta có thể thoát khỏi loại vận mệnh này.” Tô Đừng Mạt nhẹ giọng u buồn nói.

Kim Phi Dao không chút để ý nói: “Ngươi thật vĩ đại.”

Nghĩ nghĩ, nàng lại hỏi; “Đúng rồi, hiện tại tình hình thế nào? Vẫn còn đang đi chung quanh tìm ta?”

Tô Đừng Mạt gật đầu đáp: “Đã tra hết trong thành, bọn họ đã nghĩ ngươi không trốn vào trong thành cho nên phái thị vệ ra ngoài thành tìm kiếm rồi. Có điều, bọn họ không biết ngươi trông như thế nào, tên phó thị vệ quay về báo tin đã bị nhị hoàng tử giết.”

“Nhị hoàng tử giết?” Kim Phi Dao có chút sửng sốt, người này có độ khả nghi cao như vậy mà còn giết kẻ báo tin, chẳng phải càng thêm khả nghi?

“Người nọ nói ngươi là người của nhị hoàng tử, trong lúc tam hoàng tử tới Tinh La Linh giới, hắn đã vô ý thấy ngươi và nhị hoàng tử gặp nhau ở ngoài thành. Hơn nữa, lục hoàng tử còn bị giam lỏng vì chống đối cho nên nhị hoàng tử giận dữ, liền giết hắn, hiện tại đúng là tử vô đối chứng.” Tô Đừng Mạt lắc đầu, tranh giành hoàng quyền thật quá nực cười.

Người trước mắt rõ ràng mang theo không khí ngoại giới, nếu thật sự bị bắt, chỉ cần đến trước mặt bên hạ là sẽ lập tức bị bại lộ. Tuy nhiên, đại hoàng tử lại nhất quyết vu hãm nhị hoàng tử, nếu nàng quả thật bị người bắt được thì cũng không có khả năng còn sống mà nhìn thấy bệ hạ.

Nghe xong những lời này, Kim Phi Dao thật kinh thán khả năng lộng quyền của những người này. Mới có nửa ngày mà đã kéo việc giết người bình thường vào lẫn lộn với việc tranh quyền đoạt lợi, ngay cả nhân chứng cũng có. Tuy nhiên, càng hỗn loạn thì càng tốt, càng có lợi cho nàng.

Thấy Tô Đừng Mạt sốt ruột, Kim Phi Dao quyết định hôm sau liền đi gặp Quỷ vương. Còn việc làm sao trà trộn vào đương nhiên là Tô Đừng Mạt tự nghĩ cách, nhiệm vụ của nàng là ngụy trang cho tốt.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Đừng Mạt tách khỏi thị nữ, đi vào trong vườn thì thấy Kim Phi Dao đang đứng trước cây Nhân Sâm, cẩn thận nhìn cái cây.

Mái tóc đen dài của nàng thả tung sau lưng, trên đầu còn có một đôi sừng cong cong, phía đầu sừng treo một đôi vòng bạc. Thấy Tô Đừng Mạt tới, Kim Phi Dao liền quay đầu nhìn nàng, nở nụ cười.

“Thế nào? Ngoại hình này sẽ không thành vấn đề chứ? Ngươi cứ nói đôi vòng bạc trên đầu ta là pháp bảo áp chế ma khí, tuy nhiên ngươi tốt nhất nên nhắc nhở người khác là tính khí ta không tốt, đừng có động thủ động cước với ta.”

“Quá giống, đôi sừng này của ngươi thật sự là giống như đúc.” Tô Đừng Mạt nhìn chằm chằm cặp sừng trên đầu nàng, trong lòng cảm thấy khó hiểu.

Nàng tuy đã sống hơn bốn ngàn năm nhưng cả ngày chỉ ở trong cung. Ngay cả hoàng đế Long Uy quốc cũng có nhiều chuyện không biết chứ không nói tới nàng. Tô Đừng Mạt quả thật có thể nhìn thấu bản chất của con người, lúc nàng nhìn thấy Kim Phi Dao, liếc mắt một cái liền nhìn đến vô số giết chóc và huyết tinh.

Hơn nữa, tu vi cũng hiển hiện ra trước mắt nàng, nhưng lại có một nơi bị một đoàn hắc vụ lan tràn, nàng không nhìn thấu. Chỉ cần muốn nhìn vào đoàn hắc vụ kia là sẽ có đầy trời giết chóc xuất hiện khiến Tô Đừng Mạt không rét mà run.

Mặc kệ người trước mắt là ai, chỉ cần có thể cứu Quỷ vương, Tô Đừng Mạt liền nguyện ý tin tưởng nàng.

“Cái sừng này đương nhiên là ta gắn vào, ta học được cách này trong mấy năm sống cùng người Ma tộc.” Kim Phi Dao đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết đây là sừng mới mà Thao Thiết mất gần trăm năm mới mọc lại.

Lấy một tấm trường bào che từ đầu xuống chân, Tô Đừng Mạt đưa Kim Phi Dao ra khỏi vườn. Vườn nằm ngay phía sau cung Vạn Thọ của nàng cho nên thị nữ tùy thân đều ở phía trước, phía sau này cơ bản không có người dám đến.

Khu vườn có cấm chế để phòng ngừa có người xâm nhập, nhưng Tô Đừng Mạt lại có chìa khóa cấm chế, ngày thường nếu có Quỷ vương quyết đấu nàng sẽ thay trang phục, trèo tường trốn ra, lặng lẽ tới quan khán. Vì nàng ở trong cung Vạn Thọ nhiều năm, có rất nhiều đại thần chưa từng thấy nàng, càng không nói tới những bá tánh bình dân.

Hai người ra khỏi vườn, đi tới phía trước cung Vạn Thọ, gặp cung nữ của Tô Đừng Mạt. Thấy phía sau nàng có một người khoác trường bào, cả mặt đều che kín, những thị nữ kia lắp bắp kinh hãi.

Không đợi các nàng kịp hoảng loạn, Tô Đừng Mạt đã bình tĩnh nói: “Đây là ma nhân mà Trấn quốc tướng quân bắt được, cố ý phái người đưa tới cho ta chơi, các ngươi không cần hoảng sợ.”

Nghe thấy là do Trấn quốc tướng quân đưa tới, bọn thị nữ đều bình tĩnh lại, ai chẳng biết Trấn quốc tướng quân luôn luôn tìm mọi cách để làm công chúa vui vẻ hòng chiếm được một quả Nhân Sâm cho cha hắn. Tuy nhiên, Trấn quốc tướng quân này làm thế nào mà có thể lặng lẽ đưa người vào trong mà không qua cửa cung chứ?

“Chuẩn bị xe phượng, ta muốn đến điện tổ gặp lục hoàng tử.” Tô Đừng Mạt ra lệnh.

“Dạ.” bọn thị nữ lên tiếng trả lời, chỉ chốc lát đã đưa tới một chiếc xe. Vì thân phận của Tô Đừng Mạt khác hẳn các công chúa khác cho nên xe của nàng cũng do Khánh Kỵ xấu xí vô cùng kia kéo.

Dưới con mắt người khác thì đây là vinh dự rất lớn, nhưng Kim Phi Dao thì thấy đây đúng là tra tấn. Khánh Kỵ thật sự quá khó coi, ngồi trên xe này mất hết cả cảm giác thèm ăn.

Đợi Tô Đừng Mạt lên xe Kim Phi Dao mới phát hiện mình phải đi bộ bên cạnh, còn tưởng rằng cũng có thể ngồi xe, hóa ra là phải tự đi bộ.
Bình Luận (0)
Comment