“Nói đi, ngươi là ai? Muốn bắt ta làm gì?” Kim Phi Dao vẫn dùng que trúc chọc hắn, hắc hắc cười.
Dù sao cũng đã như vậy, người này không giãy dụa nhiều nữa, liền một năm một mười nói ra.
Hóa ra hắn là người của một cửa hàng bán yêu đan, tên là Tôn Dịch, thấy Kim Phi Dao là một nữ tử phàm nhân liền định bắt nàng về. Lời này khiến Kim Phi Dao cảm thấy ngạc nhiên, cẩn thận hỏi ra mới biết hóa ra chuyện này có nguyên nhân.
Trên Thất Trọng Thiên của Du Vân Linh giới có
một con Chu Tước thần thú kỳ, không biết nó ở trên Thất Trọng Thiên từ
ngày tháng năm nào, chỉ biết rằng khi Nhân tộc và Ma tộc lên đảo thì đã
đạt thành hiệp nghị với Chu Tước. Chu Tước thủ hộ Du Vân Linh giới, hơn
nữa sẽ không giết bọn hắn nhưng hai tộc nhân, ma mỗi ba năm phải mang
lên đó một trăm chín mươi chín nữ tử cho Chu Trước ăn.
Vì nữ tu
sĩ không dễ bắt nên quyết định dùng nữ tử phàm nhân. Hiện tại ở Du Vân
Linh giới có vạn cửa hàng, ngoài những quán bán đồ ăn nhỏ chỉ cần giao
ra ba người thì tất cả số khác đều phân chia cho các cửa hàng lớn còn
lại thay phiên nhau giao nộp. Năm nay vừa vặn đến phiên cửa hàng bọn họ, bọn họ vốn đã tới Linh giới khác bắt nữ tử đến nhưng lại không ngờ vì
không hợp khí hậu mà bị chết từ mấy ngày trước.
Chỉ còn mười ngày nữa là đến kỳ hạn nộp nữ tử, đi Linh giới khác thì không thể về kịp,
vốn bọn họ định xem xem có người làm của cửa hàng nào chạy ra ngoài sẽ
bắt nàng về giao nộp.
Nhưng lại bởi vì người người đều biết sắp
đến ngày giao nữ nhân cho nên các nữ tử phàm nhân đều trốn trong cửa
hàng, không dám ra ngoài một bước, nếu không thì hồ Song Tâm cũng sẽ
không đến mức không có một bóng người như thế này. Bình thường nơi này
có rất nhiều người, chỉ có thời gian này mới khiến người ta sợ hãi không dám ra đây mà thôi.
Nghe đến đó, Kim Phi Dao sửng sốt, một chuyện lớn như vậy mà lại không có ai đề cập với nàng.
Ân Nguyệt không nói, lại còn bảo nàng che giấu tu vi giả làm phàm nhân,
tên gia hỏa đáng giận! Những người bán hàng ăn thấy nàng mới tới cũng
không ai nói một tiếng, những người này chắc hẳn biết nàng sẽ có ngày bị người ta bắt đi nuôi chim.
Nếu không tìm được nữ tử phàm nhân,
hoặc người tìm về lại bị chết thì những nữ tử phục vụ trong cửa hàng bọn họ sẽ bị ép buộc phải đi thay, mà có thêm một phàm nhân là nàng thì có
thể giúp các nàng bớt đi một phần nguy hiểm.
Thấy sắc mặt Kim Phi Dao khó coi, Tôn Dịch có chút sợ hãi nói: “Chỉ cần tiên tử lộ tu vi ra
thì sẽ không có ai tới tìm tiên tử phiền toái nữa. Bây giờ là thời gian
khó khăn, ngươi lại dùng bộ dáng phàm nhân hành tẩu, tự nhiên sẽ bị
người tranh cướp.”
“Chu Tước kia không phải là thánh thú sao? Sao lại ăn thịt người? Trên đảo này ngay cả tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng có, vậy
mà vẫn nhẫn nhịn chuyện ba năm nộp người một lần?” Kim Phi Dao có chút
nghi hoặc.
Tô Dịch dừng một chút, nói: “Chu Tước vốn ăn người,
tính cách lại thô bạo, tuy nhiên lông của nó có khả năng kháng lạnh rất
mạnh, là tài liệu cực phẩm để luyện chế áo phòng ngự. Cứ ba năm nó sẽ
thả ba cọng lông xuống cho mọi người, mọi người thay phiên nhau nhận.
Hơn nữa, Thiên Định Vân mọc ra từ Thất Trọng Thiên, những Thiên Định Vân được thánh hỏa của Chu Tước thiêu đốt có thể làm linh thảo sinh trưởng
nhanh gấp đôi loại bình thường.”
Nhanh gấp đôi… Kim Phi Dao nhẩm
tính, vậy thì linh thảo trăm năm chỉ cần năm mươi năm là thu hoạch được, nếu vậy thì đúng là ai cũng không muốn giết Chu Tước. Nếu Thiên Định
Vân không được Chu Tước thiêu đốt qua thì tốc độ sinh trưởng kia không
có nữa, như vậy rất thiệt hại cho tu sĩ. Hơn nữa, ba năm mới ăn chưa tới một ngàn người, đối với những tu sĩ này mà nói thì quả thực không tính
là nghiêm trọng, chỉ cần thuận tay bắt vài người tới là được.
Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao tiếp tục hỏi: “Con Chu Tước này ngoài lông ra thì còn cái gì khác không? Có trứng không?”
Tôn Dịch sửng sốt một chút, “Không biết có trứng hay không, hình như Chu
Tước là công. Tuy nhiên, có người từng lên đó nói là nhìn thấy một cái
gì đó giống trứng, cao bằng một người lớn, không biết có phải là trứng
Chu Tước mà tiên tử nói đến hay không.”
Nghe hắn nói xong, Kim
Phi Dao âm thầm tính toán, Chu Tước còn tốt hơn Kỳ Lân. Chu Tước có
thánh đan và máu, còn cả một thân lông nữa, nhiều lông như vậy hẳn là đủ để luyện hai cái áo choàng, ta và Hoa Uyển Ti mỗi người một bộ. Nếu
chuyện trứng Chu Tước là thật, ăn vào cũng là đại bổ.
Nàng hoàn
toàn không lo lắng chuyện Chu Tước thần thú kỳ có bao nhiêu lợi hại,
trực tiếp chủ ý ăn người. Có điều, phải làm thế nào mới giết được Chu
Tước? Kim Phi Dao đưa mắt đánh giá Tôn Dịch một cái, đột nhiên nảy ra ý
hay, người trên đảo này chẳng phải không giết được Chu Tước mà là bọn họ muốn có Thiên Định Vân. Nếu Chu Tước chủ động muốn bọn họ chết thì bọn
họ sẽ ra tay thôi.
Tôn Dịch bị nàng nhìn cho sợ hãi, đột nhiên
nghĩ đến một khả năng, liệu có phải hắn sẽ bị nàng đưa ra ngoài Du Vân
Linh giới rồi giết? Đi ra ngoài thì có giết cả vạn người, cấm chế của Du Vân Linh giới cũng sẽ không để ý tới.
Tựa hồ nhìn thấu tâm tư
của hắn, Kim Phi Dao cười nói: “Ngươi yên tâm, ta không giết ngươi đâu,
ta còn cho ngươi trở về báo cáo kết quả công tác nữa kia. Ta thật sự
không có tu vi, chỉ là trời sinh lực đại vô cùng, nếu ngươi sớm nói ra
chuyện đó thì ta đã không đánh ngươi. Chu Tước, ta cũng muốn đi gặp một
lần, nhìn xem Chu Tước trong truyền thuyết trông như thế nào.”
Tôn Dịch trợn mắt há mồm nhìn Kim Phi Dao, người này ăn nhiều quá lú lẫn
hay sao mà còn chủ động đi tìm Chu Tước, làm thức ăn cho nó? Tuy nhiên,
nghĩ lại thì như vậy hắn cũng hoàn thành nhiệm vụ, còn nhặt lại được một cái mạng, mặc kệ ngươi lên đó làm gì, nếu thật sự là tu sĩ ngụy trang,
Chu Tước được ăn tu sĩ sẽ càng cao hứng, có khi còn ước gì tất cả nữ
nhân đưa lên đều là tu sĩ. Mà hắn tuy gãy hơn nửa xương cốt nhưng chỉ
cần tĩnh dưỡng mấy tháng, ăn một ít đan dược là sẽ lại sinh long hoạt
hổ.
Vì thế, hắn liền khách khí nói: “Tiên tử đã nói như vậy thì
ta sẽ đưa ngươi về tiệm chúng ta, ba ngày sau phải giao người đi Thất
Trọng Thiên. Có điều, hiện tại ta không động đậy được, có thể để ta phát bùa Truyền Âm gọi người tới đón không?”
“Được!” Kim Phi Dao cũng không muốn cõng hắn về, xương người này bị gãy nhiều như vậy, kể cả
muốn cõng cũng không có cách nào để cõng.
Tôn Dịch khó khăn lấy
ra một tờ bùa Truyền Âm, kể chuyện xảy ra ở đây xong, bùa Truyền Âm liền hóa thành một đường ánh sáng vàng bay đi. Hai người cứ thế chờ người
trong cửa hàng Tôn Dịch tới, trong khi đó Kim Phi Dao vẫn lạnh nhạt ăn
uống, không hề có ý chia cho hắn.
Một lát sau, có sáu người vội
vã chạy tới, đầu lĩnh chính là tu sĩ phúc hậu mấy ngày trước. Bọn họ tới hiện trường liền thấy Kim Phi Dao đang ngồi trên một tảng đá, chớp mắt
nhìn bọn họ, còn Tôn Dịch thì nằm dưới đất không hề nhúc nhích, nhìn
thấy bọn họ thì cười khổ, “Sư huynh!”
Người này chính là Mao
Quân, nhị sư huynh của Tôn Dịch, bị sư môn phái đến nơi này quản lý cửa
hàng. Hắn dùng thần thức đảo qua sư đệ dưới đất, phát hiện xương hắn bị
đánh gãy không ít. Tôn sư đệ đã Kết Đan trung kỳ, trong Du Vân Linh giới muốn đánh nhau chỉ có thể dùng vũ lực, kể cả là bị tu sĩ Nguyên Anh
đánh thì cũng không có khả năng gãy xương thành như vậy, giờ muốn nối
lại cũng phải cần ít nhất một, hai năm.
Hắn nghi hoặc nhìn về
phía Kim Phi Dao bên cạnh, trong bùa Truyền Âm cũng nói rõ ràng chuyện
xảy ra nhưng hắn vẫn không thể tin một nữ tử trông bình thường như vậy
lại có thể đánh Tôn Dịch thành dạng này.
“Sư huynh, chúng ta về
tiệm trước rồi hãy nói.” Lúc này Tôn Dịch dùng linh lực che phủ toàn
thân mà vẫn cảm thấy đau đớn, chỉ có thể vội bảo sư huynh đưa mình về
trước.
Mao Quân vội vàng vẫy tay một cái, năm người phía sau liền chạy tới, cẩn thận nâng Tôn Dịch lên một cái cáng rồi khênh về. Còn hắn thì quyết định đi sau cùng Kim Phi Dao, nếu không một đoàn người đi
nâng Tôn Dịch trọng thương trở về có chút khó coi.
Môn phái của
bọn họ không quá lớn, cửa hàng cũng không ở mấy tầng dưới mà trên tầng
sáu. Kim Phi Dao cười cười, cùng hắn đi bộ lên trên, vừa đi vừa nói
chuyện phiếm. Mạo Quân có hỏi dò lai lịch của Kim Phi Dao nhưng đều bị
nàng dùng cụm từ “thần lực trời sinh” nói lảng đi.
Lúc đi ngang
qua tầng bốn, Kim Phi Dao liếc mắt nhìn một cái, trông thấy tòa nhà Âm
Trạch âm trầm khủng bố kia độc chiếm cả U Ám tầng. Có lẽ tầng vân đảo
này có cái tên như vậy chính là vì có Âm Trạch ở bên trên.
Kim
Phi Dao thực không rõ, Ân Nguyệt tính kế mình, muốn để người khác đến
bắt mình là vô tình hay cố ý? Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ lại là biết, người này không phải ngốc tử, chắc chắn không phải là vô tình rồi.
Nếu là cố ý tính kế thì lại càng khó hiểu. Kể cả nàng có che giấu tu vi thì vẫn là Nguyên Anh trung kỳ, các cửa hàng khác đến ép buộc nàng chỉ là
tự đi tìm rủi ro, hoàn toàn không có khả năng hãm hại nàng. Nếu muốn âm
đối thủ cạnh tranh, có nhiều cửa hàng như vậy, làm sao hắn có thể khẳng
định người hắn muốn đối phó nhất định sẽ đến bắt nàng?
Hơn nữa, ném nàng vào hoàn cảnh này cũng không phải là lừa nàng thay phàm nhân đi nuôi chim, rốt cục là có tác dụng gì?
Kim Phi Dao nghĩ tới nghĩ lui vẫn không rõ được ý tứ của Ân Nguyệt, tuy
nhiên hiện tại nàng cũng lười đi tìm hắn, đợi chuyện này xong xuôi sẽ
tìm hắn phiền toái. Đến lúc đó nhất định phải làm người này xuất huyết
nhiều mới được, cũng dám đùa giỡn ta!
Ba ngày sau, trên môt tầng
của Du Vân Linh giới xuất hiện một chiếc linh thuyền to lớn. Tu sĩ phụ
trách toàn bộ sự vụ của Du Vân Linh giới đang ghi lại những nữ tử mà các cửa hàng đưa tới.
Đại đa số các nữ nử mới gần mười tuổi, chỉ có
vài người là thoạt nhìn tương đương Kim Phi Dao, khoảng hai mươi tuổi.
Đa phần bọn họ đã biết mình bị mang đi nuôi chim, người người khóc đến
hoa dung thất sắc. Có vài người không nghe lời, không chịu lên thuyền,
vùng vẫy đòi chạy đều bị tu sĩ đánh một đòn cho nhãn mạo kim tinh, không thể động đậy.
Làm người ta không nói được lời nào là lại có cửa
hàng đưa tới lão phu nhân bốn, năm mươi tuổi, bị tu sĩ ghi danh mắng cho cẩu huyết lâm đầu, còn đánh dấu vào sổ. Xem ra không chỉ không lấy được lông Chu Tước mà có khi lần sau còn phải tiếp tục dâng người, còn bị
phạt nặng.
Lão phu nhân cũng phải nhận, rốt cục cũng vẫn là nữ,
kể cả có già cũng phải đủ số lượng, mắng xong rồi vẫn đẩy bà lão lên
thuyền.
Kim Phi Dao đã sớm lên thuyền dưới danh nghĩa cửa hàng
của Mao Quân, đang ngồi trong một góc linh thuyền ăn hạt thông, nhìn đám nữ tử mang theo vẻ mặt u ám lên thuyền. Nhìn bộ dáng nhàn nhã của nàng
tựa hồ không phải đi chịu chết mà là đi dã ngoại khiến mọi người cảm
thấy cáu giận, nếu trong số những nữ tử kia có tu sĩ thì có khi đã nhảy
đến cào rách mặt nàng rồi.