Kim Phi Dao đột nhiên nảy sinh ác ý, nơi này không có ai khác, ai biết được Diễm Văn trân châu tốt xấu thế nào. Dứt khoát giết người diệt khẩu hoặc là trực tiếp bỏ chạy.
Đúng lúc này, đột nhiên có người im hơi lặng tiếng bơi ra, “Lá Cây, sao ngươi lại ở đây?”
Nữ yêu tộc kia thấy người tới thì kinh hỉ cười, bơi qua lôi kéo người nọ,
nói: “Trương bá bá, ta đang ở đây lấy Diễm Văn trân châu thì người này
đột nhiên nhảy ra hét lớn một tiếng làm ta sợ, hại ta thất thủ, Diễm Văn trân châu chạy mất, hiện tại đang nói chuyện bồi thường.”
Người được nàng gọi là Trương bá bá nhìn thoáng qua Kim Phi Dao, “Ngươi định bồi thường thế nào?”
Kim Phi Dao tỏ vẻ thành khẩn đáp: “Ta nguyện ý bồi thường theo ý của Lá Cây tiểu thư, có điều là trên người ta tạm thời không có linh thảo và đan
dược, có thể thư thư cho ta không?”
“Long Ngâm đan cũng không có một viên?” người này có chút kinh ngạc, lại có người nghèo đến mức này, cơ hồ tới mức ăn xin rồi.
Lá Cây cảm thấy mình quá xui xẻo, lại gặp phải tên gia hỏa nghèo như vậy,
“Trương bá bá, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ, cũng không thể để
nàng đi như vậy.”
Kim Phi Dao không hé răng, vẻ mặt lạnh nhạt
nhìn xem hai người bọn họ định xử lý mình thế nào. Mà nàng có thể không
lạnh nhạt sao? Vị mà nữ yêu tộc tên Lá Cây gọi là Trương bá bá kia là
một gã Nhân tộc Hóa Thần sơ kỳ.
Nhìn bộ dạng thân thuộc của hai
người, Kim Phi Dao cảm thấy quá buồn cười. Không phải nói ba tộc vốn đối địch lẫn nhau sao? Vậy thì cảnh tượng hài hòa này đến cùng là sao? Nhân tộc lại có quan hệ tốt với một nữ hài yêu tộc như vậy, nàng vốn định
chạy lấy người nhưng giờ thì hết cách rồi, không thể chống lại vị tu sĩ
Hóa Thần kỳ này được, hiện tại linh lực chưa khôi phục, lại chưa quen
hoạt động dưới đáy biển, trước tiên phải xem bọn hắn định bắt nàng đền
thế nào đã.
“Đúng rồi, tiểu điếm nhà ngươi không phải đang thiếu
tiểu nhị sao? Không bằng bảo nàng tới làm việc đi. Dù sao nàng cũng đã
Nguyên Anh kỳ rồi, chỉ cần bao ăn ở, để nàng làm một năm rưỡi trả nợ rồi để nàng đi.” Trương tu sĩ nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ ra việc nhà Lá Cây
có mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ, đúng lúc đang thiếu người làm.
“Ta đồng ý, có điều, ta còn có một linh thú, có thể cũng bao nó ăn ở không? Nó rất có năng lực, khí lực lớn lại nghe lời, ngay cả việc trông cửa
hàng cũng làm được.” Kim Phi Dao sáng mắt, nhanh chóng cười nói.
Đây đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, nàng còn chưa biết gì về nơi này, đúng lúc được bao ăn bao ở, biết đi đâu tìm được chuyện tiện nghi như vậy?
Thấy nàng đồng ý quá nhanh, Lá Cây có chút hoảng loạn, “Ngươi nghèo như vậy, sẽ không định ở lì nhà ta không đi đó chứ?”
Khóe mắt Kim Phi Dao giật giật, sau đó nàng cười nói: “Làm sao có thể? Ta đã Nguyên Anh trung kỳ, đi ra ngoài giết chút yêu thú cũng được mà, sao có thể ở mãi nhà ngươi? Ta ở là vì trả nợ, nếu ngươi tin ta thì cho ta
khất nợ trước, chờ ta đi kiếm được linh thảo về sẽ trả cho ngươi.”
“Quên đi, ta nghe Trương bá bá. Nhà ta cũng đang thiếu một tiểu nhị, sau này
ta sẽ trông cửa hàng, ngươi đi ra ngoài kiếm hàng, trả hết nợ cho ta thì ta sẽ cho ngươi đi.” Lá Cây nghĩ nghĩ, nếu giờ để nàng đi thì biết đến
lúc nào mới quay lại? Chỉ cần bao ăn bao ở, chạy đi đâu tìm được tu sĩ
Nguyên Anh về làm tiểu nhị chứ? Kể cả có ra giá cao thì cũng không có ai chịu làm.
“Đúng lúc ta cũng phải đi về, cùng nhau về luôn đi.”
Không biết có phải Trương tu sĩ sợ Kim Phi Dao chạy mất không mà lại đưa ra đề nghị đưa hai nàng về Thanh Lưu Linh giới.
Lá Cây rất cao
hứng lôi kéo tay tu sĩ họ Trương, cười nói: “Vậy là ta có thể ngồi Bạch
Thủy ngư của Trương bá bá sao? Cảm ơn Trương bá bá!”
Kim Phi Dao
lắng nghe, kể cả là tu sĩ nói chuyện nhưng do ở trong nước biển nên vẫn
có chút vang vang, không rõ ràng như trên bờ. Nơi này là một Linh giới
hoàn toàn mới nên nàng phải nghe cẩn thận, nếu sớm biết Yêu tộc và Nhân
tộc có quan hệ tốt như vậy thì nàng đã không giả dạng làm Yêu tộc. Ít
nhất làm Nhân tộc thì sẽ không có dấu vết chứ chuyện của Yêu tộc nàng
vốn không biết gì, ai biết lúc nào sẽ bị lộ.
Tu sĩ họ Trương vỗ
túi linh thú, một con cá lớn màu trắng xuất hiện, nó dài chừng ba
trượng, hai mắt nhỏ tí, thân thể dẹt giống như con chim đang dang cánh,
phía sau kéo theo một cái đuôi dài hình quạt trong suốt, thoạt nhìn rất
dịu ngoan.
“Lên đi!” Trương tu sĩ nhảy lên Bạch Thủy ngư, Lá Cây
cũng vô cùng vui vẻ ngồi lên lưng cá, thấy Kim Phi Dao còn đứng một bên
thì giơ tay đón nàng. Kim Phi Dao liền thu Thông Thiên Như Ý lại, cũng
ngồi lên Bạch Thủy ngư.
Hai người đều không có phản ứng gì trước
việc nàng thu Thông Thiên Như Ý lại bởi dù là ai thì cũng sẽ không cảm
thấy nàng có thể mọc được một thứ vây cá cứng ngắc như vậy được, ở một
nơi toàn là cá thế này thì không ai mắc sai lầm đó.
Sau đó, Bạch
Thủy ngư quẫy đuôi bơi nhanh đi, tiết kiệm không ít sức lực so với tự
mình du động, tốc độ chỉ chậm hơn phi hành trong không trung một chút.
Kim Phi Dao cảm thấy mình dùng Thông Thiên Như Ý bơi lội kỳ thực là ốc
sên chạy, vừa chậm vừa buồn cười.
Bạch Thủy ngư bơi nửa canh giờ
thì xâm nhập một địa phương dưới mặt nước phải vạn trượng, cảnh vật
chung quanh đã thay đổi, không còn là nước biển đen ngòm vô tận nữa. Ở
đây đã có thể nhìn thấy đáy biển, từng cây san hô cao ba, bốn trượng
đứng sừng sững, vô số những cái bong bóng bay ra từ những lỗ nhỏ trên
cây san hô, những bọt khí sáng long lanh này chiếu cho cảnh vật chung
quanh sáng bừng.
Các cây san hô đều có màu sắc diễm lệ, dưới ánh
sáng của bọt khí trở nên phi thường đẹp mắt, mà bên trong cây còn có đủ
loại cá với mọi kiểu dáng bơi qua bơi lại, náo nhiệt phi phàm.
Đáy biển không có ánh mặt trời nhưng ngoài những bọt khí của cây san hô ra
thì trên đường còn có rất nhiều thứ gì đó đang tỏa sáng. Kim Phi Dao
nheo mắt cẩn thận nhìn, phát hiện đó là những con trai lớn đang há
miệng, bên trong có những viên ngọc từ bé bằng con mắt đến to như nắm
tay, ánh sáng của chúng còn hơn dạ quang thạch vài lần.
Đây là
thứ tốt, ở mấy Linh giới trước kia đều không có mấy thứ này, nếu lấy rồi bán lại thì chắc chắn có thể chiếm thị trường của dạ quang thạch. Vốn
định nhặt vài viên về thay cho dạ quang thạch để giả dạng yêu tộc tốt
hơn nhưng động tác này chắc chắn rất dễ thấy, Kim Phi Dao tạm thời rút
lại chủ ý. Hiện tại đang ngồi cùng bọn họ trên Bạch Thủy ngư, căn bản
không cần nàng lấy dạ quang thạch gì đó ra dùng, nàng không nên làm ra
hành động thiếu suy nghĩ nào.
Dưới đáy biển phần lớn là san hô,
nhưng ngoài ra còn có những khu rừng hải tảo, chủ yếu do các loại rong
biển có độc dài gần mười trượng tạo thành. Trừ những nơi có trân châu
chiếu sáng thì các nơi khác đều tối đen, nhìn rất âm trầm khủng bố. Chỉ
vì cách quá xa, thần thức Kim Phi Dao không tới được, nếu không nàng
thực muốn nhìn xem bên trong có yêu thú hay không.
Bay khoảng hơn hai canh giờ qua những cánh đồng san hô, phía trước xuất hiện một thành trấn, chính là Thanh Lưu Linh giới mà Kim Phi Dao vẫn tò mò bấy lâu.
Trên Linh giới Du Cảnh Kính có ghi tên tòa thành này, gọi là Bách Hợp
thành.
Cái đầu tiên đập vào mắt là một màn hào quang cấm chế vĩ
đại rộng chừng mười vạn trượng. Màn hào quang hình tròn, chỗ cao nhất
cũng lên tới ba ngàn trượng, bên trong màn hào quang trong suốt đó là
một thành thị rực rỡ sắc màu, tất cả đều được tạo thành từ các vật phẩm
của biển. San hô, vỏ sò, đá ngầm hình thù kỳ quái, còn có xương cốt động vật biển trắng như ngọc… tất cả đều là tài liệu để sửa chữa, chế tạo
phòng ở.
Hơn nữa, không biết có phải người ở đây nhàn quá không
mà treo vô số trân châu lên tường, vì thế không cần bất kỳ nguồn sáng
nào, chỉ riêng đám trân châu này đã chiếu cả tòa thành sáng như tuyết.
Kim Phi Dao tự dưng nghĩ, nơi này sáng như vậy không phải là căn bản không
phân chia ban ngày và ban đêm sao? Nếu có người có thai, thích ngủ mà ở
nơi này thì không phải thống khổ đến chết sao? Phải che chắn thế nào mới làm cho phòng ngủ tối lại được?
Hơn nữa, pháp trận này thực sự
quá lớn, là pháp trận lớn nhất mà nàng từng thấy, nếu phải tiêu hao linh thạch thì còn không nghèo chết? Lúc Kim Phi Dao nghĩ như vậy lại đã
quên mất khi trước Lá Cây đã từng nói, linh thạch là thứ không đáng giá
tiền, chỉ có kẻ nghèo mới tính xem phải dùng bao nhiêu linh thạch giữ
trận.
Một cái đại trận còn chưa tính, điều khiến Kim Phi Dao phải chậc lưỡi là những đảo nổi bay ở bốn phía đại trận. Những hòn đảo kia
đều là đá ngầm dưới đáy biển, trên mỗi đảo đá ngầm đều có pháp trận hình thành những màn hào quang nho nhỏ, bên trong các màn hào quang cũng có
phòng ở xinh đẹp. Mà những tiểu đảo nổi này còn bay tới bay lui, tuy
nhiên vẫn nối liền với pháp trận lớn nhất.
Lúc này, chung quanh
đã có tu sĩ xuất hiện, cưỡi các loại linh thú loài cá, Kim Phi Dao cúi
đầu, trong lòng thầm mắng những kẻ loạn truyền tin đồn kia.
Trên
lưng những linh thú cá kia, tu sĩ ba tộc Nhân, Ma, Yêu thường xuyên ngồi chung với nhau, còn có vài đôi nam nữ rõ ràng là quan hệ không bình
thường. Trong Bách Hợp thành cũng có cùng cảnh tượng, căn bản không hạn
chế phi hành, tu sĩ tùy ý bay lượn, có thể đi ra ngoài từ bất kỳ vị trí
nào trên đại trận. Kim Phi Dao thấy bọn họ phụt một tiếng lao ra ngoài
pháp trận, sau đó nhanh chóng ném ra các loại linh thú, bỏ đi.
Bên trong pháp trận là không khí, không có nước biển nhưng lại không thấy
một ai sau khi ra khỏi pháp trận dùng pháp bảo tránh nước mà cứ thế ngâm mình trong nước biển. Điều này làm cho Kim Phi Dao cảm thấy khó hiểu,
dùng pháp bảo tránh nước có thể làm quần áo không bị ướt, tại sao lại
không chịu dùng?
Nhưng nàng không mở miệng hỏi, không rên môt
tiếng ngồi trên lưng cá nghe Lá Cây và Trương tu sĩ nói chuyện phiếm,
toàn là những việc vặt vãnh trong nhà.
Rốt cục cũng tới gần Bách
Hợp thành, Bạch Thủy ngư xuyên vào trong pháp trận, chợt môt tiếng xì
vang lên, Kim Phi Dao cảm thấy cả người nóng lên, một lớp sương trắng
bốc cao, bộ quần áo ướt sũng lập tức khô. Hóa ra pháp trận này còn có
thần thông đó, không biết còn có tác dụng nào khác không.
Tiến
nhập Bách Hợp thành, Bạch Thủy ngư vẫn không bị thu hồi mà vẫn xòe đuôi, dưới bụng mọc ra một đôi vây cá trong suốt, vỗ liên tục như hai cánh
chim, tiếp tục phi hành trong không trung.
Ở giữa Bách Hợp thành
có cái gì đó màu đỏ sậm treo cao, Kim Phi Dao đã nhìn thấy từ xa, còn
tưởng rằng là vải vóc gì đó. Đến lúc Bạch Thủy ngư bơi qua nó, nàng nhìn kỹ mới cảm thấy không đúng, đây không phải là vải đỏ gì cả mà là một
cây thịt khô cực lớn.
“A, ai mà lại phơi một khối thịt khô lớn
như vậy trong Bách Hợp thành chứ?” Kim Phi Dao rốt cục không nhịn nổi
nữa, giật mình hỏi.