Kim Phi Dao trở về từ chỗ yêu long, chuẩn bị vài ngày, nàng thu hồi Thập
Nhị Yêu Linh trận, tùy tiện bày một pháp trận dự phòng lên tiểu viện rồi mang Mập Mạp và Hoa Uyển Ti ra ngoài.
Nàng dẫn chúng nó ra ngoài Bách Hợp thành, cẩn thận tìm một nơi không có người chiếm, đáy biển nơi này rất bằng phẳng, toàn là cát trắng, san hô không nhiều, cũng không
có hải tảo gì đó ngăn cản tầm mắt. Cái gì cũng tốt, chỉ có một vấn đề,
đó là không có hậu duệ thần thú hay động vật biển nào cả, chỉ thỉnh
thoảng xuất hiện mấy con cá bình thường bơi qua.
Căn khoảng cách
một ngàn trượng, Kim Phi Dao bày Thập Nhị Yêu Linh trận ra. Để củng cố
địa bàn của mình và hạn chế động vật biển chạy trốn, không ít người đã
bày pháp trận trong địa bàn. Kim Phi Dao muốn bắt một ít động vật biển
nên cũng làm một pháp trận, để động vật biển không chạy đến địa bàn của
người khác.
Mập Mạp ngồi im không nói gì trong địa bàn, nhìn bốn
phía trống rỗng, nghĩ xem động vật biển ở đâu ra. Hoa Uyển Ti thì khoanh tay nhìn Kim Phi Dao bận bịu, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Chúng ta ở đây làm gì? Nơi này không có một con cá nào, có canh giữ ở đây cũng vô
dụng. Không bằng để ta dùng mỹ nhân kế đi quyến rũ vài tu sĩ, để bọn họ
cho mượn địa bàn.
Kim Phi Dao đang vội bày trận, đứng cách nàng
khá xa, mà nàng lại không truyền âm cho nên không nghe rõ nàng nói gì.
Nghĩ rằng cũng không phải là chuyện quan trọng gì liền giả vờ như không
nghe thấy, tiếp tục bận bịu bày trận.
“Ộp ộp.” Mập Mạp ngồi bên cạnh Hoa Uyển Ti, nói với nàng.
Hoa Uyển Ti liếc mắt nhìn nó một cái, tức giận nói: “Ta không phải Tiểu Uyển, không hiểu ngươi nói cái gì.”
Mập Mạp bĩu môi, lấy từ trong túi càn khôn ra tấm mộc bài, cầm linh bút
định viết lên trên, nhưng linh bút vừa mới hiện ra thì linh dịch đã bị
hòa lẫn vào nước biển, căn bản không thể viết nổi cái gì.
Nhìn
linh dịch phiêu tán trong nước biển, Hoa Uyển Ti cười nhạo: “Đồ đầu đất
nhà ngươi, làm sao mà viết chữ trong nước biển được.”
Mập Mạp nhìn nhìn nàng, cất hai thứ kia vào túi càn khôn, sau đó nhàn nhạt nói: “Ộp.”
Hoa Uyển Ti lại nhướng mày, chỉ vào nó mà chất vấn, “Ngươi vừa rồi có ý gì, có phải là đang cười ta không hả?”
“Ộp?” Mập Mạp giơ tay ếch làm động tác ngươi hiểu lầm rồi, nhưng lại khoa tay múa chân thêm mấy cái, ý nói ngươi nghe không hiểu, sao lại còn loạn
nói người khác.
“Ngươi vừa rồi chắc chắn là đang nói ta.” Hoa
Uyển Ti chỉ vào Mập Mạp mà mắng, thái độ của kẻ này rõ ràng là nói nàng
nói bậy, chỉ là nàng nghe không hiểu tiếng ếch, không có bằng chứng
thôi.
“Ộp.”
“Ngươi nói ta cố tình gây sự?”
“Ộp…”
“Ai thèm quấn quít lấy ngươi không tha?”
“Ộp ộp ộp.”
“Thôi thôi, hai đứa các ngươi ầm ĩ cái gì!” Kim Phi Dao đã dọn xong trận, trở về liền thấy Hoa Uyển Ti và Mập Mạp tranh cãi, tức giận mắng: “Không
phải là ngươi nghe không hiểu tiếng ếch sao, sao còn có thể ầm ĩ với nó
như vậy? Yên tĩnh chút đi, ngươi đã có tu vi gì rồi, nghe không hiểu thì đừng nói bừa.”
Sau đó nàng lại trừng mắt nhìn Mập Mạp, “Nàng
nghe không hiểu nhưng ta hiểu, thật sự là không chịu nổi hai ngươi, ngôn ngữ không thông cũng có thể cãi nhau.”
Công bằng mắng cả hai
xong, Kim Phi Dao lấy Thông Thiên Như Ý ra, “Các ngươi hãy chuẩn bị cho
tốt, sắp phải giết động vật biển rồi, không thể để bất cứ con nào chạy
thoát.”
Mập Mạp nghe xong liền chuẩn bị sẵn sàng đón địch, còn
Hoa Uyển Ti thấy hai gia hỏa kia đều như lâm đại địch, cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng cũng đành phải chuẩn bị tốt.
Móng tay nàng dưới tác
dụng của linh lực bắt đầu mọc ra nhanh chóng, sau đó phiêu động trong
nước biển giống như mười sợi dây mềm dẻo, mỗi sợi dài tới năm, sáu
trượng.
Chuẩn bị xong, Hoa Uyển Ti mờ mịt nhìn Kim Phi Dao, cái gì cũng không có, chẳng lẽ là đợi tôm?
Kim Phi Dao hắc hắc cười với Hoa Uyển Ti, sau đó lấy ra một cái túi rất to, túi gặp nước liền có một dòng màu vàng từ trong túi nhẹ nhàng chảy ra.
Dòng nước màu vàng chậm rãi hòa vào trong nước biển, Kim Phi Dao còn
dùng sức vò vò cái túi để thứ bên trong hòa tan triệt để hơn.
Mập Mạp vốn đang lạnh nhạt ngồi một bên, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng kêu lên với Kim Phi Dao: “Ộp ộp ộp.”
Nhìn Mập Mạp hoa chân múa tay một hồi mới nghe rõ nó nói gì, Kim Phi Dao
khoát tay trấn an, “Yên tâm, ngươi không thấy ta để ngũ quan tách biệt
nước biển rồi sao. Đúng rồi, ngươi cũng dùng yêu khí ngăn nước biển lại
đi, nếu thú tính nổi lên thì nơi này không có con ếch nào khác cho ngươi đâu. Có muốn ta làm một cái minh quang bong bóng lên đầu cho ngươi
không?”
“Ộp.” Mập Mạp khoát tay, vội vàng dùng yêu khí ngăn cách
nước biển, thiếu chút nữa thì không cẩn thận hút nước biển lẫn Thôi Tình phấn vào. Nếu hít phải thứ này thì còn không mất mặt chết mới lạ.
“Các ngươi đang làm gì vậy? Ta có cần ngăn cách nước biển không?” Hoa Uyển Ti nhăn mày, tò mò hỏi.
Mập Mạp và Kim Phi Dao cùng quay sang nhìn nàng, sau khi ngẩn người, Kim
Phi Dao cười nói: “Không cần, ngươi hiện tại không hô hấp, kể cả có hít
nước biển này vào cũng không vấn đề, dù sao ngươi cũng không có phản
ứng.”
“Rốt cục ngươi đã bỏ thêm cái gì vậy?” Hoa Uyển Ti phụng phịu hỏi.
“Ta cho mấy con yêu thú dùng Thôi Tình phấn, như vậy là có thể hấp dẫn bọn
nó tới đây. Vì thế, dù địa bàn của ta không có một động vật biển nào,
chỉ cần thứ này lan ra thì đực cái gì cũng có thể kéo tới một đống lớn,
chúng ta chờ phát tài đi.” Kim Phi Dao ha ha cười nói.
Hoa Uyển
Ti á khẩu không trả lời được mà nhìn nàng, lại có cả thứ này, vậy thì
các yêu thú không phải chỉ còn nước chui đầu vào lưới? Đột nhiên, nàng ý thức được một vấn đề, “Thứ này có hữu dụng với yêu tộc không?”
“…” Kim Phi Dao ngẩn người, vuốt mặt, quay sang chỗ khác, trả lời: “Ta cảm thấy hẳn là không có tác dụng.”
“Nếu không có tác dụng thì ngươi còn ngăn nước biển làm gì, chính ngươi cũng sợ đi.” Hoa Uyển Ti nhất quyết không tha, tiếp tục nói.
“Nào có, ta chỉ cảm thấy nước biển quá bẩn, không cẩn thận uống phải sẽ tiêu
chảy thôi.” Kim Phi Dao không chút để ý đáp: “Không sao đâu, chắc chắn
là không sao đâu, ta dùng lượng rất nhỏ, yêu tộc đều có tu vi, hẳn là sẽ không chịu ảnh hưởng.”
Hoa Uyển Ti còn định nói gì đó, Kim Phi
Dao không kiên nhẫn mắng: “Ầm ĩ chết người, ngươi cũng không phải yêu
tộc, quan tâm chuyện đó làm gì, mau chuẩn bị cho tốt đi, động vật biển
sắp tới rồi.”
“Ta là sợ có yêu tộc tu vi cao hơn ngươi đi ngang
qua, sau đó yêu tính nổi lên chạy tới, trong ba kẻ chúng ta đây chỉ có
ngươi có thể trở thành mục tiêu thôi.” Hoa Uyển Ti vuốt mấy lọn tóc đang bay trong nước, lạnh lùng nói.
“Ngươi phải tin tưởng chút kiềm
chế ấy tu sĩ phải có, hơn nữa ta còn dùng Thập Nhị Yêu Linh trận, nếu
thực sự có người tới thì có thể chắn ở bên ngoài.” Kim Phi Dao trấn định nói.
Thấy nàng như vậy, Hoa Uyển Ti tin tưởng vững chắc là nàng
cố ý, đừng nhìn vẻ mặt chất phác của nàng, kỳ thực đang ước gì có yêu
tộc bị ảnh hưởng. Tên Mập Mạp bên cạnh thuần túy muốn xem náo nhiệt cũng có ý nghĩ này, hai gia hỏa này thực sự quá xấu xa rồi.
Cũng
không biết tên yêu tộc nào sẽ không hay ho như vậy, dù sao các nàng cứ
yên tâm canh gác trong Thập Nhị Yêu Linh trận chờ động vật biển là xong. Đợi một hồi lâu vẫn không thấy có một con nào tới, Kim Phi Dao nghi
hoặc nói: “Chẳng lẽ dược lượng không đủ? Ta lấy thêm một bao ra xem
sao.”
Nơi này không giống trên lục địa, nếu trực tiếp lấy môt bao Thôi Tình phấn to ra thì sẽ tan chảy hết, dược lượng nhiều quá cũng
không tốt. Vì thế nàng liền chia Thôi Tình phấn thành từng túi nhỏ, nếu
một túi không đủ thì lại dùng thêm túi khác.
Vuốt túi càn khôn,
thứ này tránh được nước, không sợ nước biển ngấm vào, Kim Phi Dao suy
nghĩ xem có nên lấy thêm một túi phấn nữa không. Có lẽ động vật biển nơi này khác với bên kia, dùng lượng không lớn sẽ không đi ra, năm đó
thuyền Hải Thạch đã dùng một bao rất lớn.
Đúng lúc này, Hoa Uyển Ti chỉ vào phía xa, nói: “Mau nhìn, kia là cái gì?”
Kim Phi Dao vội ngẩng đầu nhìn, thấy phía xa có một mảng đen ngòm đang nhanh chóng bơi tới chỗ các nàng.
“Dẫn tới động vật biển to như vậy? Chẳng lẽ mấy tên gia hỏa trong rảnh biển
ngoài ngàn dặm cũng tới?” nàng cảm thấy như vậy có chút khoa trương, làm sao có thể có một con lớn như vậy, còn lớn hơn cả Đảo Sơn kình.
Đợi bóng đen tới gần, Kim Phi Dao mới nhìn rõ, hóa ra đây là một đàn thú
được tạo thành từ các loại động vật biển, phải tới hai, ba trăm con. Vì
hình thể to nhỏ khác nhau cho nên thoạt nhìn phi thường khổng lồ, mà
trong đó còn có lẫn không ít hậu duệ thần thú.
“Mau chuẩn bị!”
nàng hét lớn một tiếng, thần thức lập tức rót vào Thập Nhị Yêu Linh
trận, Mập Mạp và Hoa Uyển Ti cũng không ngờ lại có nhiều động vật biển
như vậy, cũng lắp bắp kinh hãi, lập tức chuẩn bị chiến đấu.
Ông
một tiếng vang lên, đàn yêu thú điên cuồng tuôn vào Thập Nhị Yêu Linh
trận, trong trận lập tức xuất hiện ảo giác, trước mắt mỗi con yêu thú
nhất thời xuất hiện vô số yêu thú khác phái như trong suy nghĩ. Con đực
thì nhìn thấy một loạt mẫu thú đang nằm chờ nó sủng hạnh, còn trong mắt
con cái thì thấy những con đực cường tráng vô cùng, trong trận trở nên
náo nhiệt.
“Hai người hãy mau ra tay, chỉ cần toàn bộ tiến vào
trong trận, ta sẽ đóng trận lại.” số lượng yêu thú tiến vào trận thật sự rất nhiều, Kim Phi Dao toàn lực khống chế Thập Nhị Yêu Linh trận, kêu
Mập Mạp và Hoa Uyển Ti mau mau ra tay.
Vì nơi này không có động
vật biển quá cao giai, tất cả đều cấp năm, cấp sáu cho nên Mập Mạp thì
còn hơi tốn sức chứ Hoa Uyển Ti thì không, nàng đã Nguyên Anh hậu kỳ,
đối phó đám yêu thú đang trầm mê trong ảo giác này thực giống như thái
rau. Chỉ thấy mười ngón tay nàng vũ động, những chiếc móng tay luyện chế từ móng rồng liền nhanh chóng phi động trong biển.
Mười sợi móng tay dài năm, sáu trượng quét qua nơi nào là nơi đó một mảnh máu đỏ, động vật biển bị nàng cắt thành toái khối.
“Hoa Uyển Ti, ngươi làm cái gì vậy? Giết như vậy làm sao bán được tiền. Da
cũng có thể đổi lấy tiền, ngươi có thể công kích khác đi không hả, đều
bầm thây cả rồi.” Kim Phi Dao thấy vậy thì tức giận mắng.
“Nhất
thời thuận tay, ta sẽ chú ý hơn.” Hoa Uyển Ti không chút thành ý nói,
lực đạo trên tay nhỏ hơn một chút, không tiếp tục khoe khoang năng lực
bản thân như trước. Không có những vũ động khiến người ta hoa cả mắt,
những chiếc móng tay ổn, chuẩn, ngoan, công kích trực tiếp vào chỗ trí
mạng, từng con động vật biển chết đi, cơ hồ không thể nhận ra miệng vết
thương trên cơ thể.
Thấy nàng rốt cục thành thật làm việt, Kim
Phi Dao mới nhẹ nhàng thở ra, “Như vậy còn được, không có việc gì đi
khoe khoang gì chứ.”