Văn vương đứng ngoài
loa phòng của Kim Phi Dao, cho người đấm cửa, trong thời khắc này mà còn dám che chở cho Nhân tộc, đối nghịch với Yêu tộc, quả thực là muốn tìm
cái chết mà.
Kim Phi Dao mở Thập Nhị Yêu Linh trận, ngồi trong
nhà hỏi: “Sao lại thế này? Ta mới bế quan một năm mà đã nháo thành như
vậy, rốt cục là có chuyện gì xảy ra.”
“Rất không hay ho.” Hoa Uyển Ti thở dài, chậm rãi kể lại.
Hóa ra là hai tháng sau khi Kim Phi Dao bế quan, trong Bách Hợp thành đột
nhiên có rất nhiều yêu tộc tới, tất cả đều là yêu tộc trốn tránh chiến
loạn từ các Linh giới khác, trong đó có không ít thị thiếp, gia nhân của các yêu tộc cao giai. Nhất thời, trong thành kín chỗ, ngay cả nhà của
các yêu tộc phổ thông cũng phải ghép người ở cùng, các cửa hàng mở ra
cũng không có hàng hóa nên đều bị lấy ra cho người ở.
Lý do làm
bọn họ chạy hết tới đây là vì nơi này có pháp trận cường đại, kể cả hai
tộc Nhân – Ma có tới thì cũng có thể ngăn cản. Hơn nữa, nơi này là biển
sâu, hai tộc Nhân – Ma ở đây không thể phát huy thực lực, còn Hải yêu
tộc thì ngược lại, có thể mượn nước biển để sử dụng năng lực của mình.
Nghe nói tới đại trận lợi hại, Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ,
đứng chỗ này là có thể nhìn thấy thịt khô yêu long. Nàng nhịn không được nhếch miệng, đã ăn hơn một nửa rồi, không biết đại trận đã bị yếu đến
mức nào.
Mấy năm đầu nàng cắt thịt yêu long từng miếng gần bằng
bàn tay, sau đó thì càng ngày cắt càng nhiều, dần dần gia tăng diện
tích. Trước lúc bế quan, mỗi lần nàng phải cắt một khối bằng cả cái chậu rửa mặt. Mà thịt yêu long dày đến gần một trượng, các nàng chỉ cắt một
mảnh nhỏ, căn bản không thể bị phát hiện.
“Mập Mạp, hiện tại ngươi cắt bằng ngần nào?” Kim Phi Dao hỏi Mập Mạp.
Mập Mạp sửng sốt một cái, nghĩ nghĩ rồi bắt đầu hoa tay múa chân, nhìn độ
lớn nhỏ thì cũng phải to gấp đôi so với lúc trước khi nàng bế quan.
“Có lầm hay không? Ngươi cắt một miếng to như vậy mà đại trận không có phản ứng gì? Không thể nào, chắc chắn phải có gì đó khác thường.” Kim Phi
Dao có chút kinh ngạc là vì sao đại trận không có gì dị thường.
Nghĩ đến chuyện lúc trước mình cũng cảm thấy phiền toái, không tăng miếng
cắt từng chút một mà một phát cắt bằng hai lần, lúc đó đại trận giống
như một con ếch bị ném vào trong lửa, lập tức chuyển động làm nàng sợ
tới mức oạch một cái trốn về phòng. Lo lắng đề phòng mất mấy ngày, thấy
đại trận không tới tìm mình phiền toái nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Trong thành cũng nghiêm ngặt tra xét vài ngày, ngay cả Thủy Quân vương cũng
xuất ra, vây quanh thịt yêu long vài ngày mới tản đi. Sau này, nàng đến
hỏi yêu long đã giải quyết thế nào, yêu long mắng nàng một trận cẩu
huyết lâm đầu, sau đó mới nói là nó làm bộ phản kháng đại trận mới khiến cho đại trận khác thường, vì thế mà nó bị Thủy Quân vương dùng bí pháp
được truyền lại ép buộc vài ngày.
Điều này làm cho Kim Phi Dao
rất khó hiểu, không biết Mập Mạp làm thế nào, vì thế lại hỏi: “Vì sao
ngươi có thể cắt nhiều như vậy?”
Mập Mạp ngẩng đầu, đắc ý nói: “Ộp ộp ộp.”
“Ngươi nói cái gì? Yêu long ở bên trong dùng lực lượng của chính mình để áp
chế dị động của đại trận?” Kim Phi Dao lắp bắp kinh hãi, lực lượng của
yêu long lại có thể dùng đến nước này, bảo sao lời nói càng ngày càng
hùng hậu, âm thanh hét thật lớn.
“Vì yêu tộc tới quá nhiều, hiện
phòng ở không đủ dùng, bon họ đã tới đây rất nhiều lần vì thân phận của
ta, muốn đuổi chúng ta đi. Tuy nhiên, ta đoán nếu đi ra ngoài thì với số người hận chúng ta, chắc chắn chúng ta sẽ phải ăn trái cây thối.” Hoa
Uyển Ti tiếp tục nói.
Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, quyết định đi tìm
yêu long thương lượng, “Nơi này chỉ sợ không đợi nổi nữa, yêu tộc càng
ngày càng nhiều, ta thì ngay cả Thủy Quân vương cũng không đánh lại, đến lúc sự tình căng thẳng chúng ta muốn đi sẽ càng khó. Ta đi hỏi yêu long xem có cách nào làm nhanh hơn được không, chiến sự càng dài thì yêu tộc đến đây càng nhiều.”
“Vậy giải quyết Văn vương ngoài kia thế
nào?” Hoa Uyển Ti hỏi, lúc này Văn vương dẫn theo mấy chục người tới vây ngoài cửa, phái người đấm vào pháp trận.
Kim Phi Dao khinh miệt
cười nói: “Không cần để ý đến hắn, cứ để cho bọn hắn đánh đi. Bọn họ sợ
đại trận, không dám trực tiếp dùng thuật công kích Thập Nhị Yêu Linh
trận, chỉ dám lấy pháp bảo làm chùy mà dùng, có đánh trăm năm cũng không vỡ. Hiện tại chúng ta phải nghĩ cách mang thịt yêu long rời khỏi nơi
này, đó mới là mấu chốt.”
Nói xong, nàng đứng dậy, đi tới cửa sổ, bỏ lớp ngăn cách sương mù của Thập Nhị Yêu Linh trận, nhìn Văn vương
bên ngoài pháp trận.
Người này thoạt nhìn tinh thần rất tốt, đang lạnh nhạt ngồi trên lưng cá nhìn mọi người phá cửa. Hắn cũng biết như
vậy rất khó đập vỡ pháp trận nhưng hắn lại không dám bảo thủ hạ dùng
pháp thuật công kích, ai cũng không muốn bị pháp trận đánh thành thịt
vụn. Tuy nhiên, hiện tại có rất nhiều thời gian, ầm ĩ cũng phải làm cho
các nàng đi ra.
“Này, đại muỗi.” Kim Phi Dao đứng ở cửa sổ, hô lên.
Xưng hô như vậy thực quá vô lễ, Văn vương nhướng mày định tức giận mắng,
nhưng Kim Phi Dao không đợi hắn mở miệng đã liên thanh nói: “Hiện tại ở
bên ngoài đánh nhau kịch liệt như thế mà ngươi lại lâm trận bỏ chạy,
trốn tới đây nhàn hạ, yêu tộc có một người như ngươi thật là mất mặt.
Thân là yêu tộc chỉ biết bắt nạt đồng tộc, ta thực cảm thấy xấu hổ thay
cho ngươi. Biết điều thì mau cút đi, ta cũng có tộc đàn đó. Nếu ngươi có năng lực thì đi giết hai tộc Nhân, Ma đi.”
Nhanh nhẹn trào phúng xong, nàng đóng Thập Nhị Yêu Linh trận lại, chỗ cửa sổ lại là một mảnh sương trắng.
Văn vương bị nàng mắng nổi trận lôi đình, nếu không phải lần này cần hộ
tống Thất Tinh công chúa đến Bách Hợp thành thành thì bây giờ hắn còn
đang ở trên chiến trường giết chóc kìa. Lúc này nghe nói Kim Phi Dao làm ra việc diệt sát tất cả động vật biển, lại còn tiếp tục dẫn tên Nhân
tộc kia nghênh ngang ở lại Bách Hợp thành, hắn liền cảm thấy trong lòng
không thoải mái.
Hơn nữa, theo như lời Thủy Quân vương thì Kim
Phi Dao này cũng không xem như là yêu tộc thuần túy, chỉ là bán yêu nhân thôi. Vốn lần trước nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, muốn giết nàng uống
máu, sau này lại nghĩ đều là đồng tộc, làm như vậy có chút không phải.
Mà lúc này thì đối phương chỉ là nhân yêu, hoàn toàn không cần lo lắng
vấn đề đồng tộc nữa.
“Đánh cho ta, bắt các nàng ra đây!” Văn
vương phẫn nộ quát, phái mấy người khỏe nhất ra đánh pháp trận. Đại trận đáng chết này, nếu không có nó thì hắn đã dùng pháp thuật đánh rồi.
“Ngươi cố ý trêu chọc hắn làm gì? Ngươi xem, hiện tại đánh càng ác liệt hơn.”
Hoa Uyển Ti lắc đầu, Kim Phi Dao thật là, còn cố ý làm Văn vương tức
giận.
Kim Phi Dao hắc hắc cười, “Nếu bọn họ không gây động tĩnh
lớn thì lát nữa ta dùng Ẩn Thân phù bay ra, pháp trận vừa dao động là sẽ bị phát hiện. Hiện tại vừa vặn để Thập Nhị Yêu Linh trận nổi lên sóng
gió theo động tác của bọn họ, ta đi ra ngoài tìm yêu long một cái, nói
không chừng có thể tìm ra biện pháp tốt nào đó.”
Kim Phi Dao dán
Ẩn Thân phù, thừa dịp bên ngoài đánh cho khí thế ngất trời, nhanh chóng
chạy ra ngoài theo lối cửa sổ. Đây cũng là nguyên nhân mà cửa sổ đã bị
vỡ vài năm nàng cũng không lắp lại, nếu lấy vỏ sò làm cửa thì lúc mở ra
không phải càng dễ thấy sao? Lúc đi ra nàng còn gặp phải mấy hòn đá,
thuần thục tránh thoát những phi thạch đó, nàng liền bay đến chỗ thịt
khô.
Đến chỗ yêu long, nàng trực tiếp truyền âm: “Lão yêu long, mau ra đây, ta có việc tìm ngươi.”
“Chuyện gì?” yêu long lười biếng lên tiếng, “A, ngươi tiến giai Nguyên Anh hậu
kỳ, lại còn rất nhanh nữa, đây đều là công lao của ta.”
“Công lao của ngươi cái gì, chuyện này không có nửa điểm quan hệ gì tới ngươi
hết. Thịt ngươi vừa dai vừa cứng, chẳng có chút hiệu quả nào cả, ta tới
tìm ngươi có chuyện đây.” Kim Phi Dao lườm thịt khô một cái, còn không
biết xấu hổ nhận công lao của mình, kỳ thực không có chút tác dụng nào
cả.
Yêu long thấy nàng giống như có việc gấp thật liền lên tinh thần, hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Kim Phi Dao cũng không lôi thôi, nói ngắn gọn về tình hình của bản thân
hiện tại, mà nó thân là mắt trận, cũng rõ ràng sự tình trong Bách Hợp
thành, không cần nàng phải giải thích thế cục. Nói xong, Kim Phi Dao
nghiêm trang hỏi: “Hiện tại làm sao? Ta phải rời khỏi nơi này, nhưng
ngươi vẫn còn khoảng nửa pháp trận chưa trừ bỏ. Nghĩ cách đi, tốt nhất
là có thể một lần trừ bỏ pháp trận trên người ngươi, sau đó chúng ta
liền rời đi. Nếu ta bị giết chết thì ngươi cũng không rời khỏi đây được
đâu.”
“Không cần uy hiếp ta.” Yêu long hừ một tiếng, nói: “Nếu
ngươi thật sự vội như vậy thì chỉ có một cách. Ngươi ăn một hơi hết toàn bộ pháp trận, ta dùng tất cả sức lực để ngăn chặn đại trận xử phạt
ngươi. Sau đó ngươi thu hết thịt rồng đi, nhưng nửa thực hồn của ta có
thể sẽ vì dùng sức quá độ mà ngủ say.”
“Có cách tốt như vậy sao
ngươi không nói sớm? Ngủ say thì ngủ say, cũng đâu phải chuyện gì đáng
ngại, lãng phí của ta nhiều năm như vậy.” Kim Phi Dao vừa nghe liền tức
giận mắng.
Yêu long cũng nổi giận đùng đùng: “Nếu không phải pháp trận tiêu thất hơn một nửa thì ta làm sao có thể ngăn chặn đại trận
được. Ngươi cũng đừng nghĩ là dễ dàng như thế, nếu không phải ta âm thầm khởi động linh thạch dự phòng để duy trì đại trận thì đã sớm bị người
Bách Hợp thành phát hiện nó bị yếu đi rồi.”
Kim Phi Dao không
phục, hừ hừ: “Hóa ra đại trận này còn có thể dựa vào linh thạch, ngươi
biết thật nhiều nha. Như vậy không phải là nếu ngươi có đi theo ta thì
đại trận này cũng sẽ không bị hủy diệt sao, chỉ cần đổi linh thạch vào
dùng là được.”
“Đương nhiên, người làm ra đại trận này làm sao có thể chỉ trông vào lực lượng thân thể ta được, hơn nữa ta chỉ là nửa
đường bị treo ở đây, Quan Hải trận này vốn là dùng linh thạch để khởi
động.” Yêu long hừ hừ, nhắc tới chuyện cũ là lòng nó lại trăm mối ngổn
ngang.
“Quan Hải trận? Thứ này hóa ra không phải là Bách Hợp trận sao? Nói đến đây mới nhớ, ta luôn quên hỏi ngươi một chuyện, việc yêu
tộc không thể lên thần cấp giới đó, ngươi có biết nguyên nhân không?”
Kim Phi Dao đột nhiên nhớ tới chuyện kia, lần nào cũng quên hỏi, cứ cắt
thịt xong là đi luôn, hiện tại nhắc tới thì hỏi luôn.
Yêu long trầm mặc một lát mới chầm chậm nói: “Đương nhiên ta biết, nếu nói đến chuyện này thì phải nói từ Bách Hợp thành.”
“Không thể nào, yêu tộc không thể lên thần cấp giới lại là do Bách Hợp thành?
Hoàn toàn không nhìn ra là Bách Hợp thành còn có tác dụng lớn như vậy
nha.” Kim Phi Dao lắp bắp kinh hãi, không lợi hại đến vậy chứ?
Yêu long hừ lạnh một tiếng: “Ta nói tới người làm ra Bách Hợp thành này,
tên Nhân tộc đáng ghét lại cuồng vọng lại đáng giận lại đáng sợ kia cơ.”
“Tu kiến Bách Hợp thành lại là Nhân tộc? Ngươi định hù chết người sao?”