“Đừng có giả lười với lão nương, còn không phải là chưa vừa lòng
sao.” Sao Chân Linh Thụ Mẫu có thể không biết ý tứ nàng, dù sao cũng đã
sống mấy vạn năm, đương nhiên rất hiểu loại tiểu tâm địa gian giảo này.
Kim Phi Dao mặt dày mày dạn đáp: “Như vậy đi, lại cho ta chọn một thứ, dù
sao cũng không phải của ngươi, bày ở đó cũng chỉ có thể tích bụi.”
“Không được, nếu hắn trở về không thấy đồ lại rời nhà đi thì làm sao bây giờ.” Chân Linh Thụ Mẫu lập tức từ chối, căn bản không có đường thương lượng.
“Hắn đã đi bao lâu rồi?” Kim Phi Dao nghi ngờ nam nhân này đã chết hoặc là đã hoàn toàn quên thụ mẫu, sẽ không về nữa.
Nhắc tới phu quân, vẻ mặt Chân Linh Thụ Mẫu nhất thời trở nên hạnh phúc, “Đã đi hơn năm ngàn năm rồi, không tính quá lâu.”
Kim Phi Dao khiếp sợ vô cùng nhìn nàng, đã đi năm ngàn năm rồi mà còn ở đây đợi chờ. Nếu không phải mình đánh thức nàng thì nàng vẫn còn định ngủ
tiếp, định ngủ hai mươi vạn năm sao?
“Aizzz… vậy thì không cầm đồ
của hắn, chính ngươi cho ta gì đó là được.” Kim Phi Dao không cam tâm cứ thế tay không mà về, thứ tốt rải khắp phòng thế này, dù sao cũng phải
kiếm được thứ gì đó.
Chân Linh Thụ Mẫu nhìn nàng đã muốn cười, lần này tỉnh lại lại gặp được người da mặt dày như vậy, hơn nữa lại luôn
cảm thấy nàng thật đáng đánh đòn. Lúc khi dễ nàng, nhìn nàng muốn phản
kháng lại không phản kháng được, lúc thì vuốt mông ngựa lúc lại nói lung tung, thật sự rất thú vị.
Không bằng lại trêu đùa nàng lúc nữa,
vừa vặn đang nhàm chán. Chân Linh Thụ Mẫu nghĩ, nhìn Kim Phi Dao nói:
“Đã như vậy, ta có thể cho ngươi một bảo vật.”
“Bảo vật gì?” Kim
Phi Dao vừa nghe đã thấy hứng thú, Chân Linh Thụ Mẫu đã sống lâu như
vậy, chắc chắn không ít thứ tốt, chỉ cần nhặt được chút rác của nàng
cũng đủ rồi.
Chân Linh Thụ Mẫu híp mắt, kéo chiếc váy lá cây lên, chuẩn bị đi lên trên, “Đi theo ta, tự nhiên có thứ tốt cho ngươi.”
“Không phải là ngươi không thể rời khỏi chỗ này sao?” thấy nàng định đi ra ngoài, Kim Phi Dao vội hỏi.
Ngay cả đám Phi Thiên vương cũng phát hoảng, rời đi sẽ chết, nếu Cô Thụ Thần giới héo rũ thì bọn họ sẽ mất đi nơi sinh sống từ nhỏ tới giờ.
“Trong đầu các ngươi nuôi cá sao? Chỗ này là dưới tàng cây, trên tán cây cũng
là phạm vi của ta, nếu ai cả ngày ở trong thụ động hắc ám thì chỉ cần
không phải là chết cũng không chịu nổi. Lão nương cũng phải hít thở
không khí, hóng gió được không hả?” Chân Linh Thụ Mẫu tức giận nói.
Khóe miệng Kim Phi Dao giật giật, đành phải mang theo người đi sau nàng lên trên.
Hải Lam Âm đi cuối cùng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Ngoài kẻ da mặt
dày như Kim Phi Dao, làm gì có ai chịu được bị người khác nói muốn tu
luyện song tu công pháp trước mặt bao người chứ, lại còn trong tình
huống không có đạo lữ đã chuẩn bị sẵn sàng để tìm nam nhân, nàng cúi đầu đi sau cùng như vậy là bình thường.
Ra bên ngoài, Chân Linh Thụ
Mẫu đứng trên một cành cây, khắp người tản mát ra hơi thở tươi mát,
những nơi bị sét đánh bắt đầu khôi phục, lá cây bị mất cũng bắt đầu mọc
ra, kỳ lạ nhất là Chân Linh thụ vốn không ra hoa cũng đã nở hoa với hơn
mười màu sắc khác nhau.
Trên mỗi cành kiểu gì cũng có những bông
hoa đủ mọi màu, chưa đến nửa canh giờ, toàn bộ Cô Thụ Thần giới trở
thành một biển hoa, lúc gió thổi qua, cả Cô Thụ Thần giới sẽ chìm trong
cơn mưa hoa, cảnh sắc có thể nói là đẹp không sao tả xiết.
Yêu tộc nhìn Cô Thụ Thần giới lạ lẫm này, trong lòng ngổn ngang trăm mối, hóa
ra quê hương của mình vốn trông như thế này, vậy mà chỉ vì một nam nhân
mà một Cô Thụ Thần giới đẹp như vậy biến thành đại thụ bình thường, thật sự đáng giận a!
“Thật là xinh đẹp, đây mới là Cô Thụ Thần giới
chân chính hả.” Kim Phi Dao cũng khen vài câu, ánh mắt nóng bừng chờ đợi dừng lại trên người Chân Linh Thụ Mẫu.
Chân Linh Thụ Mẫu sao lại không biết nàng đang chờ, liền vươn tay sờ lên cành cây, nói: “Đừng gấp, bảo vật sắp tới rồi.”
Trong lúc nói chuyện, bên trong nhánh cây bắt đầu xuất hiện quang cầu chớp
động, một đám quang cầu lóe sáng mọc ra trên cây, lúc chớp lúc tắt.
Đợi quang cầu to bằng đầu người thì bốp một tiếng, nổ tung, từ trong có một tiểu nhân với đôi cánh trong suốt bay ra. Các nàng chỉ cao bằng một bàn tay, trên người không có quần áo mà chỉ có hoa văn kỳ quái các màu.
Trong lúc bay, trên cánh còn có vô số tinh trần chớp động rơi xuống, phi thường đáng yêu xinh đẹp.
“Di?” Kim Phi Dao tò mò di một tiếng,
thứ này làm nàng nhớ tới tiểu nhân bên người Nhâm Hiên Chi, tuy tương tự nhưng lại có điểm khác nhau, tiểu nhân trước mắt hoa lệ hơn, lại có cảm giác siêu phàm thoát tục.
Chân Linh Thụ Mẫu vươn tay, một tiểu
nhân toàn thân trải kín hoa văn lục sắc, tóc trên đầu cũng xanh lục liền bay lại, ngồi lên ngón tay nàng. Lục sắc tinh trấn vẫn không ngừng hạ
xuống từ hai cánh, rất thu hút ánh nhìn.
“Đây là Chân Linh tinh
hồn, là tinh hồn sinh ra từ bên trong Chân Linh thụ, cũng có thể nói là
hài tử của ta. Các nàng không phải là yêu thú, chỉ là thực vật, sống lâu như Chân Linh thụ. Ta cho ngươi Chân Linh tinh hồn này, ngươi mang đi
đi.” Chân Linh Thụ Mẫu duối tay, Chân Linh tinh hồn nhận được mệnh lệnh, nghe lời bay đến bên người Kim Phi Dao, đầu tiên nó bay quanh nàng hai
vòng, sau đó dừng lại ở lòng bàn tay đang vươn ra của nàng.
Kim
Phi Dao, Hoa Uyển Ti và Mập Mạp cùng chụm đầu nhìn tinh hồn trong tay.
Tinh hồn khéo léo, tinh xảo, ngẩng cao đầu, thái độ cao ngạo có vẻ rất
đáng yêu. Thái độ cao ngạo kia tám phần là bị ảnh hưởng từ Chân Linh Thụ Mẫu, có thể bỏ qua không nhìn.
Tinh hồn ngẩng đầu nhìn lướt qua
ba gia hỏa đang vây quanh nàng, ánh mắt dừng lại trên người Mập Mạp, tựa hồ rất hứng thú với bảo châu trên đầu nó, nó đột nhiên bay lên ngang
đầu Mập Mạp. Cẩn thận đánh giá thải châu trên đầu Mập Mạp, tựa hồ cảm
giác thứ hoa lệ này mới xứng với mình, nó liền vui vẻ ngồi trên đầu Mập
Mạp.
“Mập Mạp chết bầm!” Kim Phi Dao không phục mắng một tiếng,
tuy Mập Mạp lúc nào cũng làm toàn chuyện đáng khinh nhưng hiện tại nó
lại mang một lớp da trắng như nhuận ngọc, trên đầu có thất thải bảo
châu, vẻ mặt trước kia hàm hậu thành thật thì sau khi tiến giai cấp chín liền biến thành đáng yêu. Nó cả ngày ra vẻ đáng yêu khiến cho các nữ tu sĩ vừa nhìn thấy liền yêu thích, Kim Phi Dao thực hoài nghi nó đã tu
ếch mị thuật.
Tinh hồn này đúng là xinh đẹp, nhưng nàng lấy thứ
này làm gì? Bên người đã có quá nhiều kẻ ăn không ngồi rồi rồi, nàng
cũng đâu có mở thiện đường? Vì thế, Kim Phi Dao liền hỏi Chân Linh Thụ
Mẫu: “Đại thần, tinh hồn này đúng là rất xinh đep, nhưng có ích lợi gì
chứ?”
“Bình thường mang nó bên người sẽ rất có khí chất, có thể cho ngươi thêm không ít mặt mũi.” Chân Linh Thụ Mẫu cười tủm tỉm nói.
Kim Phi Dao bẹt bẹt miệng, chỉ vào tinh hồn đang ngồi trên đầu Mập Mạp
không chịu rời đi: “Đại thần, ngươi nhìn nó đi, cứ dính lấy Mập Mạp
không chịu rời, làm sao có thể cho ta mặt mũi? Hơn nữa, ta mang theo
nàng làm gì, nàng ở lại đây mới là tốt nhất.”
Chân Linh Thụ Mẫu
không tiếp lời nàng mà phối hợp nói: “Sau khi Hóa Thần kỳ, chỉ có một
vài đan dược có thể tăng tu vi thôi, mà phần lớn là các loại thiên địa
chi quả. Kể cả mấy loại đan dược kia cũng cần các loại linh thảo đặc
biệt để luyện chế, phi thường khó tìm. Tinh hồn này có thể giúp ngươi
tìm những linh thảo đó hoặc các thiên địa chi quả, ngươi nói xem có hữu
dụng không?”
“Hả?” Kim Phi Dao lúc này nhìn tinh hồn đã không còn
cảm giác có hoa không quả như lúc nãy nữa, hiện trong lòng nàng đang
mừng như điên, thứ này chính là bảo bối nha.
“Hữu dụng, hữu dụng!
Thứ này tốt hơn các thứ khác nhiều.” nàng vui mừng gật đầu, tinh hồn có
cao ngạo cũng không thành vấn đề, chỉ cần có thể tìm được thiên địa chi
quả và linh thảo là được.
“Sau khi nó rời khỏi Chân Linh thụ thì
phải dùng linh thảo để nuôi dưỡng, tuy nhiên cũng không kén chọn gì,
linh thảo nào cũng được. Nó không thể tiến giai cho nên không cần quan
tâm những chuyện khác, cũng không biết nói tiếng người, nhưng linh thú
của ngươi biết nói tiếng người, cứ để nó nghe rồi dịch lại. Lời nói cũng chỉ là linh thảo hoặc là phát hiện tin tức thiên địa chi quả, những thứ khác thì không nói.” Chân Linh Thụ Mẫu hieps mắt nhìn tinh hồn, cười có chút xấu xa.
Kim Phi Dao rất hài lòng với tinh hồn này, tuy pháp
bảo tốt nhưng đây lại là tinh hồn có thể hỗ trợ tìm linh thảo. Linh thảo linh quả là thứ tốt, có đôi khi dùng linh thạch cũng không mua được,
nàng sắp phát tài rồi.
Hài lòng rồi, nàng tươi cười khả cúc nói:
“Thụ mẫu đại thần, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm phu
quân của ngươi về. Ngươi có thể cho ta biết hắn họ gì tên gì, còn cả đặc điểm bên ngoài, tốt nhất là hắn ở môn phái nào, chủng tộc cũng cần phải nhớ lại một chút, cái này rất quan trọng.”
Chân Linh Thụ Mẫu nhìn mưa hoa trong không trung, nhớ lại nam nhân khiến nàng vừa yêu vừa hận
kia. Một lát sau nàng mới từ từ nói: “Hắn là Nhân tộc, bề ngoài anh tuấn tiêu sái, có thể ngâm thơ vẽ tranh, biết đánh đàn. Tao nhã lại luôn
nhàn nhạt cười, hắn rất chu đáo, tư chất là số một số hai trên thế gian, đối với ta lại càng tốt hơn.”
“Người này quá hoàn mỹ rồi, tên gọi là gì, có môn phái không?” Kim Phi Dao nghe vậy thì thấy quá hoàn mỹ,
mà cũng đúng, nếu không ưu tú như vậy thì chắc chắn sẽ không được Chân
Linh Thụ Mẫu coi trọng.
“Tên ư?” Chân Linh Thụ Mẫu ngọt ngào cười, “Hắn gọi ta là Linh nhi, ta gọi hắn Bảo ca ca, hắn là tán tu không môn không phái.”
“Họ Bảo, có tên đầy đủ không?” Kim Phi Dao cảm thấy họ này khá hay, một nam nhân ưu tú như vậy gọi là Bảo cũng không đủ.
Chân Linh Thụ Mẫu lắc đầu cười: “Không phải họ Bảo, hắn họ Tiêu, tên Tiêu
Bảo. Ta toàn gọi hắn là Bảo ca ca, hắn cũng không có môn phái.”
“Họ Tiêu à? Ta cũng quen một tên họ Tiêu, tuy nhiên chắc chắn không phải là người ngươi muốn tìm. Người nọ dị thường đáng khinh và ác ôn, hoàn toàn không có chút liên quan nào với người ngươi nói cả.” Nghe đến họ Tiêu,
Kim Phi Dao đột nhiên nhớ tới Kính huynh, hình như tên kia cũng họ Tiêu.
“Đương nhiên, phu quân ta hoàn mỹ như vậy làm sao có thể giao tiếp với người
như ngươi.” Chân Linh Thụ Mẫu chau mày, phi thường tự hào nói.
Kim Phi Dao không biết nói gì, cũng lười phản bác nàng, khó nói hắn là một
hán tử thô to, chỉ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi cho nên mới thấy
hoàn mỹ thôi.
Chân Linh Thụ Mẫu lại nói tiếp: “Hắn là kỳ tài pháp
trận, thủ pháp bày trận không người có thể sánh bằng, lúc hắn Hóa Thần
kỳ thì ngay cả tu sĩ Luyện Hư kỳ cũng không dám tới gần địa bàn của hắn, chỉ sợ vô tình tiến vào trận pháp nào đó.”
Lời này trực tiếp làm
Kim Phi Dao chấn kinh, nói nửa ngày lại hóa ra đúng là Kính huynh. Họ
Tiêu, kỳ tài pháp trận, ngoài Kính huynh còn có thể là ai? Nhưng mà
những phẩm chất tao nhã, đối xử chu đáo, đánh đàn ngâm thơ gì gì đó là
mô tả ai vậy?