Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 494

Do dự một chút, Hoa Uyển Ti nhẹ nhàng thở dài, sao sự tình lại phát triển thành như vậy, thật sự làm người ta cảm thấy quỷ dị nha. Dè dặt cẩn trọng nhìn Kim Phi Dao đang ngồi phía trước, nàng vẫn hỏi: “Bây giờ phải làm sao?”

“Hử? Chuyện gì?” Kim Phi Dao quay đầu lại, cũng là vẻ mặt mờ mịt.

Hoa Uyển Ti sửng sốt một cái, đành phải nói ra: “Chúng ta làm thế nào đi ra ngoài, nơi này là chỗ nào còn không biết.”

Kim Phi Dao đứng lên nhìn phía sau, sau đó lạnh nhạt nói: “Bọn họ tám phần là đã đi rồi, chúng ta lặng lẽ theo sau. Chờ lúc bọn hắn đi ra ngoài thì chúng ta cũng đi ra theo.”

“Không được!” Hoa Uyển Ti quát một tiếng, cau mày bất khả tư nghị nhìn nàng.

“Vì sao? Vậy thì chúng ta đi ra ngoài thế nào?” Kim Phi Dao không hiểu nhìn nàng, chẳng lẽ còn có cách khác?

Hoa Uyển Ti đỡ trán, không thể không nề hà nói: “Ngươi rốt cục đang nghĩ cái gì? Vừa rồi ngươi đánh người ta thành như vậy, còn nhục nhã hắn, cuối cùng khí phách mười phần rời khỏi. Hiện tại lại quay về lặng lẽ đi theo phía sau, lúc ra ngoài nếu bị người khác nhìn thấy thì người ta sẽ nhìn ngươi thế nào?”

“Thấy thế nào? Tám phần là sẽ không nói gì, muốn chết đi! Ha ha ha ha.” Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái nghĩ nghĩ, sau đó cười hề hề nói.

“Tâm tình ngươi cũng khôi phục nhanh quá thôi.” Hoa Uyển Ti bị nàng làm cho nổi trận lôi đình. Người gì vậy chứ, vừa mới lửa giận tận trời chưa được một khắc, thế mà bây giờ đã khôi phục bộ dáng cũ, còn muốn theo đuôi Bạch Giản Trúc tìm đường ra ngoài.

Kim Phi Dao bĩu môi, bất mãn lầu bầu: “Người gì vậy chứ, còn không cho người ta tâm tình tốt.”

“Dù sao ta cũng không đồng ý đi theo bọn họ, loại chuyện dọa người này ta sẽ không làm.” Hoa Uyển Ti nghiến răng nghiến lợi, kiên quyết phản đối.

“Việc mất mặt làm còn thiếu sao?” Kim Phi Dao lại cào cào tóc, vẻ mặt không hiểu hỏi.

“…” Hoa Uyển Ti không nói gì nhìn nàng, cuối cùng cắn răng một cái để Tiểu Uyển đi ra, bản thân né vào trong. Tiểu Uyển vừa ra đã lập tức khóc lớn, chủi hết nước mắt nước mũi lên bộ đồ Quạ Đen của Kim Phi Dao, chết sống nháo không chịu đi, còn lăn lộn trên phi thảm ăn vạ. Cuối cùng, Kim Phi Dao không có cách nào, chỉ phải đồng ý tự mình tìm đường ra, không đi theo bọn Bạch Giản Trúc nữa.

Tiểu Uyển hoàn thành nhiệm vụ, cảm thấy mỹ mãn quay trở về, lại để Hoa Uyển Ti đi ra. Nhìn vẻ mặt không cam tâm của Kim Phi Dao, nàng chỉ có thể làm như không thấy. Cuối cùng, thật sự vô pháp, đành phải lừa gạt nói: “Nữ nhân kia không phải là nữ nhi của đường chủ gì đó trong Nhật Nguyệt môn sao? Bên ngoài chắc chắn có người của Nhật Nguyệt môn canh chừng, Bạch Giản Trúc lại biết thân phận Thao Thiết của ngươi, nếu đến lúc đó hắn nói ra ngoài thì ngươi còn thoát được sao? Vậy nên chúng ta vẫn nên đi đường khác thôi, không nên mạo hiểm.”

“Hắn sẽ không nói. Hắn chẳng qua chỉ muốn làm một cây trúc già nhưng không may lại mãi là tiểu hài tử bị vây trong cây măng thôi. Tâm chí không đủ, cho nên ta mới nói hắn hiện tại không có tư cách nói điều kiện với ta, ta không muốn khi dễ tiểu hài tử.” Kim Phi Dao ngồi trên phi thảm, quay đầu cười với Hoa Uyển Ti.

“Đừng có ra vẻ lão khí hoành thu có thể nhìn thấu vạn hướng thế gian nữa, trưởng bối không bao giờ làm giống như ngươi.” Hoa Uyển Ti phẩy phẩy tay, chỉ cần nàng không làm chuyện mất mặt kia là được, thích nói gì thì tùy nàng.

Kim Phi Dao vui tươi hơn hở cười, “Ta là sư muội của sư tổ hắn, tên sư tổ kia của hắn ngoài việc sủng đám đồ tôn này thì căn bản không biết quản giáo. Ta thay sư tổ hắn dạy hắn, về sau thành tài còn không phải đều là ưu việt của bọn họ sao.”

“Được tiện nghi còn khoe mẽ.” Hoa Uyển Ti hừ một tiếng, không nghe nàng nói hươu nói vượn nữa.

Không có người dẫn đường, hai người đành phải tự kiếm đường ra, không khí u buồn kia tiếp tục phiêu tán chung quanh, đám sương mù lan tràn phía trước như không có điểm tận cùng. Cứ đi như vậy cũng không phải cách, Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn không trung, điều khiển phi thảm bay lên, định tìm đường từ phía trên. Chẳng phải tất cả mọi nơi đều là sương mù, vẫn thỉnh thoảng có chỗ có thể nhìn thấy bầu trời.

Bay ra tầng sương mù, hai nàng bay lên trời, nhìn ra chung quanh. Ngoài sương mù thì cũng có đôi chỗ lộ ra mặt cỏ ẩm ướt, không có thứ gì để làm dấu hiệu. Tuy nhiên, bay trên cao tầm mắt tốt hơn trong sương mù nhiều, vì thế hai nàng liền bay như vậy, thần thức quét qua các nơi tìm kiếm yêu thú hoặc vật sống.

Cứ thế bay một canh giờ, Kim Phi Dao đột nhiên nhìn thấy phía trước có ánh sáng vụt lóe, liền đẩy nhanh tốc độ bay đi qua. Đến lúc xuyên thấu qua khe hở của tầng sương mù mới phát hiện ra nơi này có một cái hồ nhỏ xinh đẹp.

Mặt nước gần bờ hiện ra màu lam diễm lệ còn trong lòng hồ thì tối đen một mảnh, sâu không thấy đáy. Mặt hồ vô cùng phẳng lặng, ngoài sương mù mỏng manh thì một chút gió thổi gợn mặt nước cũng không có, vẫn yên tĩnh sấm nhân như trước.

Hoa Uyển Ti đánh giá chung quanh, đột nhiên nói: “Từ việc bọn họ lấy đi vật trong đầu yêu thú kia mà thấy thì chẳng phải là vô ý xông tới như chúng ta mà là chuyên môn tới đây liệp sát yêu thú. Mặc kệ là vào bằng cách nào, chắc chắn có đường ra, lúc trước ngươi thấy bọn họ đi theo hướng nào?”

Kim Phi Dao liếc mắt lườm nàng, tức giận nói: “Có lầm hay không? Ta bảo theo dõi bọn họ thì ngươi kiên quyết phản đối, còn đưa Tiểu Uyển ra ép buộc ta. Vậy mà giờ lại còn không biết xấu hổ hỏi ta hướng đi của Bạch Giản Trúc. Sau khi ngươi nói thì ta cũng lười phải xem bọn hắn đi chỗ nào, ai biết hiện tại đã chạy đi đâu rồi.”

“Ngươi cũng quá cố chấp!” Hoa Uyển Ti than thở một câu.

“Ngươi! Người này!” Kim Phi Dao hung hăng trừng mắt với nàng, không học cái gì lại đi học tính xấu của Mập Mạp, còn đâu vẻ lạnh lùng cao ngạo trước đây?

Đứng ở bên hồ, Kim Phi Dao nhìn chằm chằm mặt hồ, sau đó đột nhiên nói: “Cái hồ này có cổ quái.”

“Cổ quái thế nào?” Hoa Uyển Ti tò mò hỏi, nàng cũng nhìn cái hồ này nhưng lại không phát hiện có chỗ nào không thích hợp.

“Những chỗ khác đều là cỏ, chỉ có nơi này có cái hồ này, hơn nữa, tất cả nước trên cỏ đều là từ nơi này mà ra.” Kim Phi Dao giải thích.

Hoa Uyển Ti nghiêm cẩn lắng nghe, gật đầu tán thành: “Sau đó thì sao?”

Kim Phi Dao nhìn trái nhìn phải một phen, khẳng định: “Sau đó thì chúng ta phải xuống nước nhìn xem.”

“…” Hoa Uyển Ti dừng một chút, sau đó thật khinh bỉ nói: “Thật ra ngươi cảm thấy bốn phía đều là cỏ, chỉ có nơi này có hồ cho nên lặn xuống hồ tìm kiếm sẽ bớt việc hơn đi loạn chung quanh tìm kiếm.”

“Đáng ghét, sao ngươi cứ phải nói trực tiếp như vậy!” Kim Phi Dao ha ha cười đáp, sau đó tạo ra minh quang bong bóng, mang theo Hoa Uyển Ti nhảy vào nước.

Cũng không biết vì sao Kim Phi Dao lại cảm thấy cái hồ này có vấn đề, hơi thở khiến người ta u buồn muốn chết kia ở nơi này là nặng nhất. Dưới đáy hồ này biết đâu lại có thứ gì đó quái dị, đi ra ngoài là chuyện nhỏ, phải kiếm được thứ tốt đền bù tổn thất mới được.

Trong hồ nước cũng không có thứ gì, không nói tới yêu thú mà ngay cả bèo hay rong cũng không có, so sánh với trên bờ, nơi này càng thêm dọa người. Mới lặn xuống một chút, minh quang bong bóng đột nhiên đụng phải cái gì đó, ngừng lại.

Kim Phi Dao ngây ngẩn cả người, nhìn thì không thấy phía trước mặt có cái gì cả, vì thế nàng để minh quang bong bóng lại gần hơn, trùm lên cả cái thứ gì đó ngăn cách các nàng lặn xuống. Hóa ra là một tầng ngăn trong suốt, sờ vào tay có chút co giãn, bên dưới lại là hồ nước xanh đen.

“Quả nhiên có cổ quái, chắc chắn phía dưới có cái gì đó cho nên bị người ngăn lại.” Kim Phi Dao nói với Hoa Uyển Ti bên cạnh.

Hoa Uyển Ti cũng sờ sờ tầng trong suốt đó, cảm giác tương đối rắn chắc: “Chúng ta có đi vào không? Có lẽ bên trong phong bế yêu thú nào đó, là loại mà chúng ta không thể đối phó chẳng hạn?”

“Mặc kệ nó, cứ đấm một quyền thử xem, có lẽ phía dưới có bảo bối.” gặp loại chuyện quỷ dị này, Kim Phi Dao không làm cho rõ thì sẽ không đi, cầu phú quý trong hiểm nguy vốn là câu nói mà nàng luôn thờ phụng.

Nàng đi lên phía trước, chiêu Thông Thiên Như Ý ra, hóa thành một cây gậy dài nửa trượng, đầu gậy bén nhọn vô cùng đặt lên tầng trong suốt kia. Sau đó nàng bảo Hoa Uyển Ti lùi ra sau một chút, tuôn linh lực vào Thông Thiên Như Ý, mạnh mẽ đâm xuống. Theo suy nghĩ của nàng, những thứ co giãn như vậy thì đâm sẽ dễ phá hơn là đánh, như vậy sẽ không dễ bị bắn ngược lại.

Thông Thiên Như Ý đâm lên tầng trong suốt, còn chưa đâm thủng đã nghe được một trận tiếng kêu sợ hãi. Thanh âm này giống như tiếng sấm nổ bên tai, trực tiếp chấn minh quang bong bóng vỡ tan, ngay cả hồ nước cũng bị chấn động quay cuồng, Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti bị nước đẩy đông đẩy tây, có tơ máu từ tai nàng phiêu vào trong nước.

“Đi!” Kim Phi Dao quát một tiếng, kéo Hoa Uyển Ti phóng lên mặt hồ, vừa lao ra khỏi hồ nàng liền ném phi thảm, nhanh chóng chạy lên không trung.

Sau đó liền thấy mặt đất phía dưới chấn động, hồ nước không ngừng sóng sánh ra ngoài, từng sóng nước lớn ào ào đổ lên mặt cỏ bốn phía. Theo chấn động tăng lên, mặt đất bắt đầu vỡ ra, thổ địa chỗ trồi lên chỗ sụt xuống, toàn bộ hồ nước lõm xuống.

“Đây là cái gì vậy?” Kim Phi Dao trợn mắt há mồm nhìn một người ngồi dậy từ mặt có, cái đầu to kinh người. Hồ nước rộng năm, sáu trượng sinh trưởng ngay trên trán người này, dưới trán là hai con mắt. Toàn thân đầy bùn đất, tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra là một người nữ, tóc bị bùn trát lên thành từng mảng.

Cái đầu của nàng thật sự quá lớn, còn lớn gấp hai đầu của Độc Nhãn Cự Nhân mà Kim Phi Dao từng gặp, chủ yếu là Độc Nhãn Cự Nhân chỉ có một con mắt còn nữ nhân này lại có tận ba mắt. Trước kia Kim Phi Dao chỉ cao bằng một ngón tay của Độc Nhãn Cự Nhân, hiện tại lại chỉ bằng nửa ngón tay.

Nàng xoay người đứng lên, vươn bàn tay dính đầy bùn đất che con mắt trên trán, sau đó Kim Phi Dao nghe thấy nàng rống giận: “Là ai dám đâm mắt ta?”

Kim Phi Dao vừa nghe vậy lập tức thu hồi Thông Thiên Như Ý, sau đó la lớn: “Đại tỷ, ngươi làm sao vậy?”

“Uhm.” Người khổng lồ sửng sốt một cái, buông tay ra quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy trong không trung có hai tiểu nhân ngồi trên một mảnh vải, một người trong đó còn vung tay hô to: “Đám hỗn đản Nhật Nguyệt môn này lại dám đâm mắt ngươi, đại tỷ, mắt ngươi không sao chứ?”
Bình Luận (0)
Comment