Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 5

Quả nhiên, nghi trượng trưởng lão cũng quá tham lam.

Hắn nói, chỉ cần chịu đưa ra một ngàn khối hạ phẩm linh thạch thì hắn sẽ lập tức đóng gói Kim Phi Dao giao nộp. Dù sao cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn, nếu có bị người ở trên biết thì cũng sẽ không trách tội bản thân.

Việc này Đông thúc không làm chủ được, đành phải nói phải trở về thương lượng cùng tộc trưởng, chỉ cần đừng để Kim Phi Dao chạy trốn là được. Đây là vấn đề liên quan đến túi tiền, nghi trượng trưởng lão tất nhiên luôn miệng đáp ứng.

Sau khi Đông thúc rời đi, nghi trượng trưởng lão nghĩ ngợi, cảm thấy vẫn là gọi Kim Phi Dao tới bên người trông coi mới có thể yên tâm, liền ra lệnh cho đệ tử tìm Kim Phi Dao tới. Lại không nghĩ rằng chẳng tìm được ai, lúc này Kim Phi Dao đã chạy trốn được hơn một canh giờ.

*********

Kim Phi Dao ra khỏi Hằng Thực phái liền chạy một mạch tới thành gần nhất là thành Dự Hưng. Vào thành Dự Hưng, nàng vội vàng tìm mấy cửa hàng mua bao lớn bao nhỏ đồ đạc rồi lại vội vã rời khỏi thành.

Sau khi ra khỏi thành, nàng không đi trên đường lớn mà chui vào trong rừng cây, tìm đường nhỏ mà đi, hướng tới thành Lạc Tiên.

Nàng khoác trên lưng một gói đồ rất lớn, giống như một con ốc sên đang hành tẩu trên sơn đạo giữa đám cây cỏ um tùm. Thỉnh thoảng cũng gặp phải chỗ không có đường, nàng lại lấy đao ra tự mở đường.

Nàng cũng muốn đi đường lớn, tìm một cái xe ngựa thoải mái tới thành Lạc Tiên nhưng lại sợ bọn Đông thúc đuổi theo, vì an toàn nên đành hải đi đường nhỏ trong núi. Mà trong gói đồ siêu to phía sau đều là đồ dùng hàng ngày nàng mua ở thành Dụ Hưng, đi bộ đến thành Lạc Tiên ít nhất cũng phải mất hai, ba tháng.

May mà dọc đường đi cũng không có yêu thú cao giai, hơn nữa nàng cũng có chút bản lĩnh, chỉ cần chuẩn bị thích đáng, chỉ chọn sơn đạo mà đi thì cũng không có gì nguy hiểm.

Gói đồ phía sau thường xuyên bị cành cây vướng vào khiến Kim Phi Dao khó chịu cực kỳ. Lại nhớ tới túi trữ vật trị giá năm mươi hạ phẩm linh thạch một cái ở trong tiệm kia, nàng lại càng cảm thấy không có tiền thật sự là một chuyện quá bi thảm.

Túi trữ vật kia tuy rằng không gian không lớn nhưng cũng đủ để chứa hơn mười cái túi to, một chút đồ này của nàng căn bản không chiếm tới một phần ba. Hơn nữa lại chỉ cần đặt trong người hoặc treo bên hông là được, vừa nhỏ gọn lại không nặng nề. Chỉ tiếc, đối với người mà tài sản chỉ có ba khối hạ phẩm linh thạch như Kim Phi Dao mà nói thì cái giá này thật sự quá cao, chỉ có thể mơ tưởng mà thôi.

Đột nhiên, từ trong đám cỏ nhảy ra một con gà, đập cánh phóng qua trước mặt nàng, hai cánh rực rỡ diễm lệ lóe lên. Tay phải Kim Phi Dao vừa giơ lên đã bắt được con gà, dùng sức bẻ gãy cổ nó.

“Cũng may mắn ghê, tự nhiên bắt được con gà, vậy là xong bữa chiều.” Kim Phi Dao vui vẻ treo gà lên một cành cây vác theo, thấy trời đã tối liền tìm nơi ăn ngủ.

Lại đi tiếp hơn nửa canh giờ nữa, nàng đi đến một dòng suối nhỏ, tìm một chỗ tương đối bằng phẳng bên bờ suối, bỏ gói đồ trên người xuống.

Lúc này sắc trời đã dần tối, Kim Phi Dao tìm mấy cành cây khô nhóm một đống lửa, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn đã nhanh tay xử lý con gà dưới dòng suối. Tuy loại gà này không đáng tiền, cũng không có lực công kích gì nhưng đám lông màu sắc dài mười tấc trên đầu nó thì dùng làm trang sức cũng tốt.

Rửa sạch sẽ đám lông rồi cất đi, Kim Phi Dao xuyên đao qua con gà rồi đặt trên ngọn lửa.

Nàng lấy trong bọc đồ ra mấy thứ, mấy bình nhỏ gia vị, một bịch nước đã uống hết, cuối cùng nàng còn lấy ra được một cái chăn bông.

Vội vã trốn chạy mà nàng còn chuẩn bị chu toàn như vậy đấy. Trải chăn ra đất, Kim Phi Dao lại lôi cái bát ngọc ra, đổ nước vào, đặt lên đống lửa để đun nước ấm uống.

Thấy gà đã nướng xong, Kim Phi Dao cầm đao lên, dùng tay xé thịt gà ăn. Vội vã bỏ chạy, nàng còn chưa kịp ăn gì, đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng. Tuy rằng chỉ cho thêm chút muối cũng khiến nàng ăn ngon như cao lương mỹ vị.

Mà trong chiếc bát ngọc trên đống lửa, nước đã bị đun nóng, sôi ùng ục không ngừng.

Đột nhiên, nước trong chén phát ra tiếng xèo xèo, một làn hơi nước bốc lên, nước đã cạn tới đáy. Kim Phi Dao miệng nhồ đầy thịt gà, kinh ngạc nhìn chằm chằm cái bát, nhiều nước như vậy mà phút chốc đã bị hong khô.

Ngay lúc nàng đang sững sờ, một tiếng nổ vang lên, cái bát nổ mạnh, hất bay nàng đi.

“Phi.”

Kim Phi Dao đứng lên, nhổ hết thịt gà lẫn bùn đất trong miệng ra, vừa ngẩng đầu đã bị cảnh tượng trước mặt khiến cho sợ ngây người.

Bốn phía đầy những mảnh ngọc bay bổng, một đoàn ánh sáng màu đen nhỏ như sợi tóc bay tới bay lui bên người nàng, cách đó không xa có một ngọn lửa bé tầm ngón tay màu lam tối.

Kim Phi Dao nhìn chằm chằm ngọn lửa kia, không khỏi kinh ngạc, đây là ma trơi sao? Còn đang nghĩ xem nên tiến lên xem xét hay là tránh xa một chút, tẩu vi thượng sách thì ma trơi đột nhiên đánh tới nàng, khiến nàng sợ hãi bỏ chạy.

Tốc độ của ma trơi cực nhanh, Kim Phi Dao vừa chạy được vài bước thì nó đã đuổi tới, vèo một tiếng, toàn thân nàng lập tức bị ma trơi cắn nuốt.

Không hề có đau đớn như trong tưởng tượng, cũng không có mùi da thịt cháy khét, chỉ có cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Trong mắt Kim Phi Dao xuất hiện một thế giới đỏ sậm, vô số ma tộc đang chém giết chung quanh nàng.

Máu tươi đầy trời, xác người khắp đất. Trong thế giới ảm đạm đó chỉ còn lại vô số thi thể Ma tộc, nhanh chóng biến thành bạch cốt trước mắt Kim Phi Dao.

Thế giới hắc ám tràn ngập xương trắng, từng đốm ma thi Minh hỏa hiện ra, chậm rãi tụ lại, cuối cùng hình thành một khuôn mặt ác ma vĩ đại.

Mặt ma mở to cái miệng rộng, hướng Kim Phi Dao bổ tới.

Kim Phi Dao kêu lên sợ hãi, cảm thấy có vô số thứ tiến vào trong đầu, đầu đau kịch liệt, sau đó ngất đi.

Cũng không biết ngất xỉu bao lâu, cuối cùng Kim Phi Dao vì lạnh quá mà tỉnh. Nàng ngồi dậy, phát hiện bản thân đang ngủ bên cạnh đống lửa, trời đã hơi sáng, đống lửa đã tắt tự bao giờ. Ngoại trừ việc cái bát đã biến mất, ngay cả một mảnh vụn đều không tìm được thì xung quanh không hề có gì khác thường, còn quần áo trên người thì đã bị sương sớm làm cho ẩm ướt, chăn bông bên cạnh cũng trong hoàn cảnh tương tự.

Dù Kim Phi Dao là tu thể, thân thể rất mạnh mẽ nhưng cũng không đến mức không sợ lạnh. Quần áo trên người ẩm ướt, gió thổi qua liền khiến nàng nổi da gà.

Lục tìm đá lửa ra, nàng nhanh chóng nhóm một đống lửa, cành cây đã bị sương sớm dính ướt, làm khói bốc lên mù mịt khiến nàng ho sù sụ.

Thật vất vả lửa mới bén, thân thể bắt đầu ấm áp, Kim Phi Dao mới nhớ lại sự việc hôm qua, định tìm hiểu một chút.

Một hồi ức, giống như đặt trước mắt nàng, một bộ pháp quyết tên “Thiên địa tịch diệt quyết” liền xuất hiện trong đầu.

Trong lòng Kim Phi Dao mừng rỡ điên cuồng, hiểu ra bản thân đã gặp đại vận. Dựa vào dị tượng tối hôm qua thì bộ pháp quyết này chắc chắn không phải là vật phàm. Nàng vội vàng cẩn thận xem xét pháp quyết này trong đầu.

Hơn nửa canh giờ sau Kim Phi Dao mới tỉnh táo lại.

Bộ “Thiên địa tịch diệt quyết” này có ghi lại một loại Minh hỏa do ma thi sinh ra, cái này thì nàng chưa từng nghe thấy bao giờ. Mà bộ pháp quyết này có thể làm tu sĩ dung nhập loại ma thi Minh hỏa này dung nhập vào thân thể để sử dụng, trong đó còn ghi rõ ràng phương pháp tu luyện.

Bộ pháp quyết cũng đề cập, tu vi của ma thi càng cao sẽ sinh ra Minh hỏa có chất lượng càng tuyệt hảo, lúc tu luyện xuất ra Minh hỏa có uy lực càng lớn.

Kim Phi Dao vò vò đầu, vô cùng thất vọng. Ma tộc đã hơn ngàn năm không từng xuất hiện trên địa bàn của Nhân tộc, nàng thì không thể chạy tới địa bàn Ma tộc để tìm thi thể được, khi đó không biết là nàng tìm ma thi hay là tặng nhân thi cho Ma tộc nữa.

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, náo loạn cả đêm cuối cùng cũng là phí công. Nàng thò tay định lấy khăn ra suối rửa mặt, chuẩn bị tiếp tục chạy đi.

Đột nhiên, nàng sờ thấy cái gì đó trong ngực áo, tròn tròn lại có cảm giác hơi lành lạnh. Vừa lấy ra xem, Kim Phi Dao đã há miệng không nói được một lời.

Trong tay nàng là một hạt châu trong suốt to bằng long nhãn, trong hạt châu có một ngọn Minh hỏa màu lam nhỏ bằng hạt đậu tương đang lẳng lặng thiêu đốt.

“Đây là… Ma thi Minh hỏa?” Kim Phi Dao nhìn chằm chằm hạt châu trong tay, hai mắt sáng rực, quả thực không thể tin được cái mà bản thân nhìn thấy.

Vuốt ve hạt châu Minh hỏa trong tay, trong đầu nàng tự động hiện ra trong pháp quyết có nhắc tới đây chính là tinh châu chuyên dùng để bảo tồn Minh hỏa.

Dù sao cũng không có pháp quyết nào khác có thể tu luyện, bộ “Thiên địa tịch diệt quyết” này thoạt nhìn lại có vẻ rất lợi hại, sau khi suy nghĩ thật cẩn thận, Kim Phi Dao quyết định sẽ tu luyện bản pháp quyết này. Hơn nữa, pháp quyết này lại yêu cầu người luyện phải có tố chất thân thể cao, thật thích hợp cho người đã tu thể như nàng. Trong sách còn có mấy đan phương, chuyên dùng để trúc thể cường thân, toàn bộ thật vừa khít với nàng.

Nghĩ ngợt một lát, không bằng hiện tại thử luôn một chút, pháp quyết đã có, cũng có thể chính thức tu luyện. Chỉ cần tiến vào Luyện Khí kỳ thì kể cả có gặp Đông thúc cũng không cần lẩn trốn nữa.

Lại ném vào đống lửa thêm không ít cành cây làm nó chảy bùng lên, Kim Phi Dao ngồi xếp bắng bên cạnh đống lửa. Trước tiên nàng đọc đi đọc lại pháp quyết mấy lần, đến khi hoàn toàn ghi nhớ lại cân nhắc ý tứ từng chữ từng câu trong đó.

Thật ra pháp quyết chỉ có năm câu, viết cũng rất đơn giản dễ hiểu, nhưng nàng lại rất cẩn thận, cho tới tận lúc không còn gì băn khoăn nữa Kim Phi Dao mới bắt đầu tu luyện theo pháp quyết.

Tu luyện theo pháp quyết hơn một canh giờ bên cạnh đống lửa, cứ coi như nàng không có tư chất ưu tú thì cũng có chút cảm giác với linh khí trong thiên địa.

Nàng tốn một ngày không ngừng hấp thu linh khí, dẫn đường linh khí tuần hoàn trong cơ thể theo hướng dẫn của pháp quyết. Cũng không biết do tâm lý hay là pháp quyết thật sự có tác dụng, Kim Phi Dao cảm thấy bên trong đan điền giống như có một chút linh lực, liền quyết định thử dung hợp ma thi Minh hỏa xem sao.

Dựa theo pháp quyết ghi lại, Kim Phi Dao đánh ra pháp quyết với cốt tinh châu, cốt tinh châu liền lung lay thoáng động rồi bay tới không trung, nhưng rất phập phù, lúc nào cũng có thể rơi xuống. Dù sao tu vi của nàng cũng quá thấp, thủ pháp lại mới lạ, có thể đánh ra pháp quyết đã không dễ dàng rồi.

Lại một câu pháp quyết tung ra, cốt linh châu mở ra một nửa, lộ ra Minh hỏa màu lam bên trong, bốn phía lập tức lạnh lẽo, nàng rùng mình một cái.

Kim Phi Dao có chút khẩn trương, liếm liếm môi, hít sâu một hơi, sau đó liền vươn tay về phía ma thi minh hỏa.

Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thê lương thảm thiết chấn động núi rừng yên tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment