Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 513

Ban đêm, tuy không phải dạ hắc phong cao mà là minh nguyệt tỏa sáng, Kim Phi Dao vẫn quyết định đi tới phía sau núi của Vạn Thú sơn trang một tiếng. Kỳ thực, chủ yếu là nàng muốn tiêu thực, cộng thêm sớm phát hiện chút dấu vết để lại để còn nhanh chóng trở về.

Một thân Quạ Đen của Kim Phi Dao chính là đặc biệt chuẩn bị cho những dịp như thế này, nàng quay sang cười nhạo Hoa Uyển Ti và Mập Mạp đang thay quần áo: “Ai bảo các ngươi mặc châu quang bảo khí, giờ đã hiểu ta mới là chân lý chưa?”

Tròng một bộ hắc y ra ngoài Chu Tước y, Hoa Uyển Ti bất mãn nhíu mày: “Bộ đồ hoa lệ này chẳng phải do ngươi luyện sao, lúc đó ngươi chỉ cần tùy tay xử lý một cái là sẽ không trở nên diễm lệ như vậy, bây giờ còn nói mát.”

“Nếu ta làm cho nó trở nên xám xịt thì ngươi có chịu mặc không? Người không biết còn tưởng ta ngược đãi ngươi.” Kim Phi Dao ha ha cười nói, nàng rất thích nhìn các nàng gặp phiền toái.

Ba người chuẩn bị xong liền dán Ẩn Thân phù rồi theo cửa sổ bay ra ngoài, đã dùng Ẩn Thân phù còn mặc hắc y là để để phòng trường hợp Ẩn Thân phù mất hiệu lực lại vì quần áo quá hoa lệ mà bại lộ.

Lướt qua ngọn núi giống ghế dựa kia, ba người men theo cấm chế đi tới phía sau núi. Phía trước núi thì cấm chế còn sáng trưng, cái gì cũng nhìn thấy nhưng vừa ra sau núi là sương trắng lan tràn, nhìn là biết không muốn cho người khác nhìn thấy bên trong. Tuy không có thủ vệ nhưng cũng không nhìn được gì, nếu cứ thế xông vào thì dường như quá choáng váng.

Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao không dám loạn chạm vào cấm chế mà thối lui sang bên cạnh chờ, muốn nhìn một chút xem có người ra vào hay không. Theo nàng nghĩ, nếu nơi này có vấn đề mà không thể cho người khác biết thì hẳn là phải diễn ra ở nơi không có người ra vào. Dù sao nàng cũng không bận, cứ canh giữ ở chỗ này xem sao.

Lần này vừa đợi là đợi luôn hai canh giờ, Ẩn Thân phù cũng đổi ba lần.

“Thật là nhàm chán, chúng ta trở về đi, mai đi vào từ cửa trước thôi.” Mập Mạp nhàm chán ngáp một cái, chậc lưỡi nói.

“Gấp cái gì, nếu chán quá thì ngươi ngắm trăng đi.” Kim Phi Dao từ từ nhắm hai mắt, cảm nhận mùi vị trong không khí. Bị cấm chế ngăn trở, nàng không ngửi thấy chút mùi nào của thần thú.

Cẩn thận nhớ lại, tuy rằng đó là hương vị thần thú nhưng hình như rất nhạt, cảm giác như đối phương không có nội đan hoặc Nguyên Anh. Có lẽ đối phương tu vi quá thấp, còn chưa có Nguyên Anh. Chỉ cần có thể đi vào trong đó xem xét là biết rốt cục có chuyện gì xảy ra.

Lại đợt một lát, tựa hồ thực sự sẽ không có người ra vào, Kim Phi Dao định trở về. Đột nhiên, nàng quay đầu nhìn ra phía xa, vội vàng gọi Hoa Uyển Ti và Mập Mạp lui ra phía sau: “Đi, ẩn nấp!”

Không biết có chuyện gì xảy ra, Hoa Uyển Ti và Mập Mạp theo nàng bay tới gần ngọn núi bên cạnh, ở đây chỉ cần quay người là có thể trở lại khu chợ.

Một khắc sau, từ xa có hai người bay tới. Một gã nam tử trung niên đã Luyện Hư sơ kỳ, phía sau là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ. Ngay phía sau bọn họ còn có một cái lồng được kéo bằng linh lực, trong lồng có một người nằm sấp, trên người đầy vết máu.

Nhờ ánh trăng, Kim Phi Dao nhìn kỹ, nhất thời liền vui vẻ: “Chu Tước? Kẻ này bị người ta bắt được rồi.”

Kẻ trong lồng kia chính là Chu Tước lần trước bị nàng và Ân Nguyệt đánh cho trọng thương ở Du Vân Linh giới, sau khi bị vặt hết lông chim mới chật vật đào tẩu được, không ngờ lại nhìn thấy hắn ở đây. Tuy nhiên, tình hình rất không tốt, nhìn bộ dáng của hắn trong lồng thì chắc hẳn đã bị đánh thảm hơn lần trước.

Hai người mang theo Chu Tước bay về phía sau núi, sương trắng quay cuồng, lộ ra một đường cho người đi vào.

Mập Mạp cũng nhận ra Chu Tước, tò mò nói: “Sao người này lại bị ngược đãi như vậy, chẳng lẽ bọn họ muốn nấu canh gà sao?”

“Ngoài ăn ra trong đầu ngươi còn có cái khác không hả?” tuy không nhìn thấy người nhưng Kim Phi Dao vẫn dùng thần thức biết được Mập Mạp ở chỗ nào, vì thế liền hướng về phía hắn lườm một cái.

Đây chính là nhược điểm của linh phù đê giai, hiệu quả ngày càng kém, thần thức quét qua liền biết có người hay không, chỉ có thể dùng khi đối phương tu vi thấp hoặc không sử dụng thần thức. Người nàng gặp càng ngày càng lợi hại, Ẩn Thân phù không còn sử dụng thuận buồm xuôi gió như trước kia nữa.

Lúc này Hoa Uyển Ti đột nhiên nói: “Chu Tước kia có tu vi tương đương ngươi, giờ đã bị người dễ dàng bắt được, hơn nữa bình thường bắt tu sĩ đều dùng dây trói, đằng này lại dùng lồng để nhốt, điều này chứng tỏ bọn họ biết thân phận của Chu Tước, rõ ràng không xem hắn là người. Nếu ngươi chạy vào Vạn Thú sơn trang, dựa vào kinh nghiệm của bọn họ, ngươi cảm thấy bọn họ có nhận ra ngươi là Thao Thiết hay không?”

“Nếu ngươi bị nhốt vào lồng thì chúng ta không có bản lĩnh cứu ngươi ra. Không bằng trực tiếp quay về bẩm báo xem Thế Đạo Kinh quyết định thế nào, là phái người tới hay là tiếp tục quan vọng.”

Kim Phi Dao cắn môi, có chút không cam tâm nói: “Ta đây còn kém cả Nguyên Anh kỳ tiểu Bố, hắn nhận nhiệm vụ Thiên cấp, ta chỉ nhận một tiểu nhiệm vụ Huyền cấp mà còn sợ hãi rụt rè. Như vậy về sau ta còn mặt mũi nào mà sống, nhìn thấy hắn là ta lại ngượng ngùng.”

“Đi về trước rồi nói sau, dù sao bây giờ cũng không vào được, trở về thương lượng đối sách đã.” Hoa Uyển Ti cau mày nói. Vừa rồi đã thấy bên trong có tu sĩ Luyện Hư kỳ, nơi này lại là nơi chuyên nuôi dưỡng linh thú, không nhận ra Kim Phi Dao mới là lạ.

Nhưng sau khi trở về vẫn không thương lượng được kết quả, vẫn là Kim Phi Dao hóa thành Thao Thiết, sau đó cho Hoa Uyển Ti vào túi càn khôn, cõng Mập Mạp đi vào. Tuy nhiên, với vấn đề thân phận thì Kim Phi Dao đã có ý kiến hay.

“Thế nào, hiện tại không nhìn ra ta là Thao Thiết rồi chứ?” Kim Phi Dao khoe lớp lông trên thân, một thân lông đen giờ xuất hiện vô số những chấm màu bạc, cái đuôi thì bạc toàn bộ.

“Liếc mắt một cái thật đúng là không nhìn ra là thứ gì.” Hoa Uyển Ti đang cầm một chiếc bút vẽ phù trên tay, phù dịch màu bạc trên bút còn chưa khô, nàng nhìn chằm chằm thú thân của Kim Phi Dao nửa ngày, có chút không chắc chắn nói: “Chỉ là ta không quá hiểu biết về linh thú, người trong nghề hẳn là liếc mắt một cái có thể nhìn ra là được vẽ lên.”

“Kể cả là vẽ thì cũng phải ngẩn người mới nghĩ ra đó là cái gì. Hơn nữa, giờ ta đã hóa thành rất nhỏ, ai sẽ liên tưởng đến Thao Thiết chứ.” Để tiện hành động, Kim Phi Dao đã khống chế kích cỡ cơ thể xuống còn bằng một bàn tay, với kích cỡ này, nhìn thế nào cũng không có ai liên tưởng đến Thao Thiết hung mãnh được mà chỉ nghĩ là một ấu tử linh thú nào đó thôi.

“Đi thôi!” thấy đã không còn vấn đề, Kim Phi Dao thu Hoa Uyển Ti vào miệng, sau đó Mập Mạp hóa thành Thái Tử thú nhỏ bé nhảy lên lưng nàng, nhanh nhẹn dán Ẩn Thân phù, nàng liền theo cửa sổ nhảy ra ngoài.

Đến cửa Vạn Thú sơn trang, vẫn người đến người đi như trước, Kim Phi Dao theo sau một gã tu sĩ bước vào, sau đó ném mọi người lại, một mình bước theo con đường bạch ngọc về phía trước.

Phía sau núi tuy nhìn thấy được nhưng lại không biết đường đi, hôm qua ngồi trên thuyền cả nửa ngày cũng chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy một chút đường lộ ra dưới tán cây. Nàng đi tới trước Thiên Đoàn viên, đây là nơi mà người ngoài có thể đi lại nhiều nhất, những nơi khác đều là ở giữa sườn núi hoặc dưới chân núi.

Đi đến cửa Thiên Đoàn viên, Kim Phi Dao dạo qua một vòng, tuy rằng có thể đi thẳng ra phía sau núi bằng cách xuyên qua rừng cây nhưng nàng dùng thần thức lại phát hiện được trong không ít lùm cây có cấm chế. Nếu mạo muội đi vào chỉ sợ sẽ bị phát hiện, phải giữ hiệu quả của Ẩn Thân phù càng lâu càng tốt. Ngồi canh giữ ở đây một hồi, nàng phát hiện có mọt con đường nhỏ không có người đi, những con đường khác thỉnh thoảng còn có tu sĩ đi qua nhưng con đường này lại vô cùng yên tĩnh, nửa người cũng không có.

“Hẳn chính là con đường này.” Kim Phi Dao nhận định là con đường này, bước nhanh tới, dọc đường đi không hề gặp người cũng như cấm chế nhưng lại không phải đi tới sau núi mà là một tòa lầu các ẩn mình trong cây cối.

Từ xa nàng đã nhìn thấy tên tu sĩ Luyện Hư kỳ tối hôm qua đang ngồi ở trên lầu nói gì đó với một nữ tử Hóa Thần kỳ. Không ngờ lại đi tới nơi này, Kim Phi Dao nhịn không được oán thầm: “Rốt cục phía sau núi phải đi từ đâu đây, làm cho thành thần bí như vậy làm gì chứ.”

Ngay lúc nàng đang do dự nên đi qua hay là quay đầu lại thì phiến đá phía dưới tòa lầu các bị người đẩy ra một cánh cửa, từ bên trong có một lão nhân Hóa Thần hậu kỳ đầu tóc rối bù đi ra.

Lão nhân điên điên khùng khùng đi ra khung cửa, bước nhanh lên lầu, có tu sĩ Luyện Hư ở đây, dù hắn có điên cũng không dám trực tiếp bay lên, nhảy vào cửa sổ mà đứng lên bàn người khác.

Nhìn chằm chằm cánh cửa đá có vẻ thần bí kia, Kim Phi Dao không hề do dự, thần thái tự nhiên chạy chậm tới, bộ pháp lẫn cảm xúc đều không khác gì linh thú, cứ như vậy thuận lợi đi tới trước cửa đá, tiến vào.

Tên tu sĩ Luyện Hư kia đột nhiên nghiêng đầu, nói với nữ tử Hóa Thần hậu kỳ kia; “Lão nhân này đi ra cũng không đóng cửa đá lại, vừa rồi có một con linh thú nhỏ ngậm một con mồi chạy vào đó rồi.”

“A, để ta gọi người bắt nó ra. Lần trước điều động nhân thủ xong liền hay xảy ra tình trạng ấu tử chạy đến. Ta đã nói rồi, cứ nuôi thả rời rạc như vậy là không được, thế nhưng bên trên lại cứ muốn đối xử tử tế với linh thú, nói như vậy linh thú sẽ càng khỏe mạnh, bán sẽ được giá. Nhưng như vậy đã hơn một năm, cũng không thấy sinh ý nhiều hơn chút nào.” Nàng kia có chút bất mãn nói.

“Người nọ thích linh thú, không phải ngươi không biết, chẳng qua là có ấu tử chạy vào, ngươi phái vài người để ý là được.” tu sĩ Luyện Hư không đồng ý, nói.

Nghe xong lời này, nữ tử liền cười lạnh một tiếng: “Nếu thật sự là thích linh thú, vậy những thứ ở phía sau núi là để làm gì, cười chết người.”

“Bớt lo chuyện người khác đi, cứ làm tốt phận của mình là được, ngươi cũng không muốn ra phía sau núi đợi đấy chứ?” tu sĩ Luyện Hư khuyên bảo.

“Ta thà chết chứ không đi.” Trong lúc hai người nói chuyện, lão nhân kia đã lên đến trên lầu, nữ tử liền không khách khí trách cứ: “Sao ngươi lại quên đóng cửa đá vào? Có con thú nhỏ chạy vào đó rồi.”

Lão nhân không để ý lời quở trách của nàng mà hưng phấn vươn bàn tay đầy máu lên: “Tối hôm qua mang được Chu Tước về thật là tốt quá, ta đã chuẩn bị tốt, hiện tại ta muốn ký chủ.”

“Gấp như vậy?” nữ tử hơi hơi chau mày.

“Ta mặc kệ, ta hiện tại muốn đồng nam đồng nữ ngoài Kết Đan kỳ, đừng có cầm thứ khác đến lừa ta, đây không phải là lạn phẩm trước kia, ta muốn có ký chủ chắc ăn nhất.” lão nhân nhất thời lớn tiếng ồn ào, không chiếm được yêu cầu sẽ không bỏ qua.

“Đã biết!” nữ tử không muốn nghe hắn ầm ĩ, lạnh giọng mắng.
Bình Luận (0)
Comment