Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 529

Hoa Uyển Ti nhìn chung quanh, trong lòng tức giận vô cùng, vừa mới thích ứng được đám yêu binh chồng chất như núi, hiện tại lại mạc danh kỳ diệu lạc vào bao nhiêu là rác.

May mà màn hào quang của nàng khá lớn, đá vụn bụi bặm không rơi vào người nàng, nhưng đám yêu binh kia lại không may như vậy, mặc dù có linh khí bao vây nhưng đá vụn lẫn cát bụi đều nện lên người bọn họ. Nói là đá vụn chứ thực ra to cũng tới hơn một trượng, nhỏ thì khỏi phải nói, trên màn hào quang của nàng toàn bụi là bụi.

“Kim Phi Dao! Rốt cục ngươi đang làm cái gì vậy? Đưa chúng ta ra ngoài, nơi này không thể ở được nữa!” Hoa Uyển Ti hô nửa ngày vẫn không thông tri được cho Kim Phi Dao, vì thế nàng nghĩ đến tia thần thức của Kim Phi Dao trong cơ thể mình. Tìm được tia thần thức kia trong Thức Hải, nàng bắt đầu dùng linh lực quấy rối nó.

Kim Phi Dao nương cuồng phong bay ra, nhờ sức gió lớn cùng với linh lực của mình, bay đi rất xa. Lúc này tiết kiệm được không ít linh lực, nàng còn chưa cần lấy phi thảm, cứ thế bay tự do trong không trung. Nghĩ đến việc nuốt vào nhiều thứ tốt như vậy là nàng lại không nhịn được mà cười.

Đột nhiên, nàng cảm thấy Thức Hải giật giật, tựa hồ có cái gì đó đang quấy rầy Thức Hải. Sửng sốt một chút nàng mới phản ứng lại, đây là thần thức nàng đặt trên người Hoa Uyển Ti mà. Làm sao có thể dị động? Chẳng lẽ Hoa Uyển Ti có vấn đề rồi? Vì thế, Kim Phi Dao liền xuất ra phi thảm, ngồi lên, thân hình biến thành lớn, há miệng phun Hoa Uyển Ti ra.

Rốt cục cũng được đi ra, Hoa Uyển Ti thấy đây là phi thảm thì nhất thời toàn thân buông lỏng, quay đầu liền đưa tay ra muốn bóp cổ Kim Phi Dao.

“Làm gì vậy?” Kim Phi Dao khó hiểu nhìn nàng, nhìn qua thì không có vấn đề gì a, sao vừa ra đã muốn bóp cổ nàng?

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của nàng, Hoa Uyển Ti kéo lông nàng lại hỏi: “Ngươi rốt cục đang làm cái gì mà nuốt nhiều rác như vậy? Một hồi là mấy nghìn Yêu tộc, một hồi lại là một đống rác, chúng ta đều bị chen sắp chết.”

“Bảo sao ta lại cảm thấy bụng trướng trướng, hóa ra là ăn nhiều quá.” Kim Phi Dao vỗ cái chân, ha ha nở nụ cười.

“Cười cái gì mà cười? Ta đang hỏi ngươi đó.” Hoa Uyển Ti tức không chỗ phát, người này lại còn cười được.

Thấy nàng nóng nảy, Kim Phi Dao nhớ ra Mập Mạp và Chu Tước vẫn còn ở bên trong, liền nhổ cả hai người ra. Chu Tước vừa ra liền thở dài, mấy ngày này thật sự là khổ sở nha, cuối cùng cũng được đi ra, dù có chết cũng không vào đó nữa. Mập Mạp thì hưng phấn ngồi trước mặt Kim Phi Dao, cao hứng hỏi: “Lão đại, có việc hay mà sao ngươi không gọi ta? Nhìn ngươi vừa nuốt người vừa nuốt rác là biết đã hủy phòng ở của người khác rồi.”

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là hủy mất Thiên Đỉnh Thần giới thôi. Một ngày nay ta không hề nhàn rỗi, vội muốn chết. Nhìn thấy không? Hiện tại đã là buổi tối mà ta vẫn còn chạy trối chết, có thể tưởng tượng được lúc trước có bao nhiêu nguy hiểm.” Kim Phi Dao đắc ý cười cười, ngoài việc Lang đại nhân bảo nàng nuốt yêu binh ra thì nàng kể hết lại chuyện hôm nay một lần, không hề cố kỵ Chu Tước. Nàng cũng không biết chuyện Lang đại nhân có thể nói ra được không, nhưng chỉ cần không đề cập tới hắn thì kể cả có bị truyền ra cũng có thể để người khác tự đoán xem rốt cục là ai sai sử.

Không ngờ một việc dễ dàng lại bị Kim Phi Dao biến thành như vậy, hủy hoại toàn bộ Thiên Đỉnh Thần giới. Nàng lại ăn luôn cả ba nghìn yêu binh của Nhật Nguyệt môn, nếu chuyện này bị điều tra ra thì tội sẽ to lắm. Vì thế, ánh mắt Hoa Uyển Ti liền liếc sang Chu Tước bên cạnh, nghĩ xem có nên giết con chim này đi để diệt khẩu không, dù sao có tiểu Kim và Mập Mạp ở đây, giết chết hắn hẳn là không thành vấn đề.

Chu Tước phát hiện ra ánh mắt của Hoa Uyển Ti, khoát tay đáp; “Không cần nhìn ta, ta không có hứng thú với chuyện này. Ta là người Yêu tộc, sẽ không nói ra chuyện này với Nhân tộc, chỉ cần không phải do người khác nói thì chắc chắn sẽ được chôn sâu trong bụng ta.”

“Tin ngươi được sao?” Hoa Uyển Ti nheo mắt lại nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ chất vấn.

Hai người đối địch lẫn nhau, không khí phi thường nghiêm túc, đây là thời điểm liên quan đến sinh tử tồn vong của hai bên, không thể có nửa điểm qua loa.

Nhưng bên cạnh lại có hai người nghiêm trọng phá hủy không khí khẩn trương này.

“Mau cho ta xem xem ngươi nuốt được thứ tốt gì, ta muốn tầm bảo!” Mập Mạp nghe nói Kim Phi Dao nuốt hết các thứ trong không trung xong liền ầm ĩ đòi đi tìm bảo.

Kim Phi Dao cũng hưng phấn nói: “Nơi này không thể nhổ ra hết được. Giờ ta sẽ không nhìn xem trong bụng là cái gì, cứ nhổ ra từng thứ một, sau đó đôi ta sẽ cược xem thứ nhổ ra là rác hay là bảo vật. Người đoán sai nếu sau này gặp được đồ ăn ngon sẽ phải nhường ra nửa phần của mình, đoán một lần nhường một lần.”

Mập Mạp chu miệng bất mãn: “Một lần nhường một phần, ngươi nuốt bao nhiêu thứ chứ? Có phải là bắt ta nhường hết thức ăn đời này không?”

“Nói cũng đúng.” Kim Phi Dao vuốt cằm nghĩ nghĩ, “Vậy thì mười lần đi. Ai thua mười lần trước sẽ phải nhường ăn một lần.”

“Được rồi, chỉ cần ngươi không dùng thần thức xem xét, ta không nhất định sẽ thua.” Mập Mạp xắn tay áo, quyết định tham dự ván bài này.

Hoa Uyển Ti cắn cắn môi, chỉ vào Chu Tước mà mắng hai người: “Hai người các ngươi làm cái gì vậy? Chuyện quan trọng như vậy cũng để Chu Tước biết, nếu hắn nói ra thì sao?”

Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái nhìn nàng, lại nhìn Chu Tước, sau đó nhún vai nói: “Đây cũng không phải là chuyện gì đáng ngại, ta mang bộ dáng to lớn như vậy xuất hiện, Nhật Nguyệt môn mà còn không tìm ra ta là ai thì làm sao có thể làm môn phái có thế lực lớn nhất Thần cấp giới nữa. Không cần phải nghĩ loại việc nhỏ này, hai người các ngươi cũng đến đây cùng đoán đi. Dù sao hai người các ngươi cũng không ăn cái gì ngon, liền dùng linh thạch đi, thua một lần mất một linh thạch trung phẩm, ta đủ phúc hậu rồi chứ.”

Chu Tước và Hoa Uyển Ti không nói gì nhìn nàng, cuối cùng dưới sự giảo hoạt của Mập Mạp, hai người ma xui quỷ khiến ngồi xuống, bắt đầu ván bài.

Bốp một tiếng, Kim Phi Dao phun lên phi thảm, một viên đá to bằng nửa người rơi trên phi thảm, sau đó nàng vỗ vỗ tay, cười nói: “Ba người các ngươi lại thua rồi, Mập Mạp thiếu ta sáu mươi ba phần ăn ngon, Uyển Ti thiếu ta một trăm lẻ sáu linh thạch trung phẩm, Chu Tước thì… ta cũng không muốn nói, ngươi đã thiếu ta gần hai trăm khối.”

“Chắc chắn ngươi đã dùng thần thức để nhìn, nếu không thì sao chỉ một mình ngươi thắng mãi? Không công bằng, ngươi nhổ ra tất cả đều là rác, căn bản không có bảo vật.” Chu Tước đứng bật dậy, chỉ vào Kim Phi Dao mà quát.

Nhìn bộ dáng đỏ mặt tía tai của hắn, Kim Phi Dao lạnh nhạt nói: “Rác nhiều lắm, ta cũng không có cách nào cả, tràng cảnh lúc đó ngươi không thấy đâu, toàn bộ Thiên Đỉnh Thần giới đều bị hủy, như vậy tự nhiên là rác nhiều bảo vật ít, nếu rác ít bảo vật nhiều thì mọi người còn nháo cái gì, cứ đi nhặt bảo vật là đủ rồi. Ta đoán xem, lần tới khẳng định ra bảo vật, ngươi có muốn đặt cửa bảo vật không?”

“Đặt bảo vật cái rắm, ta không đặt, ta đặt rác!” Chu Tước đã đặt gần hai trăm lần bảo vật nhưng lần nào cũng là rác. Hắn vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng về sau thua mãi, càng thua hắn lại càng không tin. Hắn không tin trong bụng Kim Phi Dao đều là rác, không nói đến bảo vật, chỉ một thứ có thể dùng được cũng không có. Lúc này hắn quyết định đặt rác.

“Được, bắt đầu!” Kim Phi Dao há mồm phun, một cái hộp ngọc rơi ra, bốn người đều ngây ngẩn cả người.

“A?” Kim Phi Dao cảm thấy cái hộp ngọc này nhìn quen quen, giơ tay nhặt lên, dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Tước, nàng chậm rãi mở hộp. Bên trong có một viên Tinh Viên thạch óng ánh trong suốt, chính là thọ lễ mà tên Long Kế Tường dâng lên Liễu Cơ.

“Không!” Chu Tước ôm đầu, không thể tin hô to lên, sau đó cả người nằm lăn ra thảm không nhúc nhích, hồi lâu sau mới nói: “Ta không chơi cùng các ngươi nữa, các ngươi cố ý đùa bỡn ta.”

Kim Phi Dao lúc này đã cùng bọn Mập Mạp chơi được mười hiệp, nghe Chu Tước nói như vậy nàng liền ném một viên cự thạch hơn một trượng ra khỏi phi thảm, sau đó không hiểu nói: “Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi mà chút suy sụp ấy đã không chịu nổi, đả khởi tinh thần lên! Ngươi xem, trong mười lần này có tới một phần ba là thứ tốt, có lẽ là đến cơ hội của ngươi, hơn nữa, có khả năng ngươi còn có thể đòi lại được số lông nợ ta đấy. Không phải trần truồng rời đi là một chuyện rất tốt, đúng không?”

Chu Tước quay phắt đầu lại, hung tàn nhìn nàng chằm chằm, Kim Phi Dao chỉ cười hì hì nhìn hắn, không hề sợ hãi.

“Đặt cửa bảo vật!” Chu Tước hùng tâm vạn trượng quát.

“Được!” Kim Phi Dao ha ha cười, chuẩn bị phun ra tiếp, lại thấy Hoa Uyển Ti nhìn chằm chằm vào tảng đá vừa bị ném khỏi phi thảm, chậm rãi nói: “Chúng ta ném các thứ đi như vậy hình như không tốt lắm đâu, đá lớn như vậy nếu rơi xuống Linh cấp giới sẽ chết người đấy.”

Kim Phi Dao sửng sốt một cái, sờ sờ mặt rồi lấy ra một cái túi càn khôn, cười nói: “Cái túi này trống, ta ném rác vào đây, đợi tới Tuyền Lạc Thần giới sẽ ném đi.”

“Ta đặt rác!” Hoa Uyển Ti lắc đầu, mở miệng đáp. Sau đó, trên phi thảm lại tiếp tục thanh âm đặt cược nhàm chán lại khiến một số người cực kỳ bi thương.

Bay hai mươi mấy ngày về hướng nam, rốt cục các nàng cũng đi tới Tuyền Lạc Thần giới, phóng mắt nhìn ra, toàn bộ Thần giới là một lục địa rất lớn, tỏa ra màu vàng sáng dưới ánh mặt trời, chẳng phải là hoàng kim hay cái gì khác tương tự mà là cát. Đây là một biển cát mênh mông, trước mắt ngoài cát vàng ra thì không có bất kỳ thứ gì khác.

“Sao lại là loại địa phương này? Chẳng lẽ cứ làm chuyện không gặp được người thì nhất định phải chọn nơi có hoàn cảnh ác liệt sao?” dẫm lên mặt cát nóng bỏng vì bị mặt trời thiêu đốt, Kim Phi Dao thở dài, Thần giới xinh đẹp cuối cùng đều sẽ bị hủy, còn Thần giới hoàn cảnh kém, cái gì cũng không có thì lại có thể trường thọ, thật sự là không công bằng nha.

Hoa Uyển Ti bật ô, nói với nàng: “Những nơi phong cảnh đẹp thì đông dân, việc không gặp được người đương nhiên nên làm ở nơi ít người. Hơn nữa, ngươi phải giao ba nghìn yêu binh ở đây, nếu là nơi không đủ hoang vắng thì ngươi chờ người vây xem sao?”

“Còn yêu binh! Đá vụn và bảo vật trong bụng ta mới thanh lý được một phần mười. Các ngươi cũng quá không ra sức, không đoán nhanh một chút.” Kim Phi Dao xoa thắt lưng, khó chịu trách cứ.

“Còn nói không ra sức! Đó là do ngươi ăn nhiều quá, Chu Tước không chỉ thua hết cả lông toàn thân mà bây giờ còn nợ ngươi vài nghìn khối linh thạch trung phẩm. Tuy không phải là quá nhiều nhưng bị thua đến cáu kỉnh rồi.” Hoa Uyển Ti chỉ ra phía sau, Mập Mạp đang cùng Chu Tước đầu tóc rối bù do vò nhiều đi tới, còn vỗ vỗ vai hắn khuyên giải.

Kim Phi Dao buông tay, “Ta đây là rèn luyện tâm trí cho hắn, chẳng qua chỉ cược có mấy nghìn lần, đều thua cả, có tất yếu phải thương tâm thành như vậy không? Nghĩ xem, Kính huynh kia còn thua cả quần lót mà vẫn hứng khởi đầy tinh thần đó.”

“Ta thấy hắn căn bản là thua thần tinh!” Hoa Uyển Ti nhàn nhạt tiếp lời.
Bình Luận (0)
Comment