Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 541

Canh trong đỉnh nhanh chóng cạn dần, rất nhanh đã hết sạch, Kim Phi Dao ngồi dưới đáy nồi, trên người không có một giọt canh. Nàng ngẩng đầu nhìn tu sĩ trên đỉnh, lau miệng cười nói: “Ta muốn bắt đầu, tốc độ thêm thức ăn của tiền bối cần phải nhanh hơn một chút, nếu không thì không đủ ăn.”

“Khẩu khí thật lớn!” chủ nhân của Thiên Hạ nồi hét lớn một tiếng, nhảy dựng lên, đáy nồi lập tức nóng lên, canh còn vương lại xèo xèo bốc hơi.

Kim Phi Dao cảm thấy dưới mông nóng rực, nhanh chóng nhảy dựng lên, phi thân dẫm nát một miếng thịt, “Ngươi thiêu thịt hay thiêu người vậy? Cũng không nhắc nhở một tiếng đã đốt nóng như vậy!”

Nhìn tu sĩ Luyện Hư vung đũa, lật giở thịt trong đỉnh, thịt vốn đã chín càng toát ra mùi thơm nức mũi. Hơn nữa, cây đũa còn bốc lên từng lưỡi đao gió, xẻ những rãnh sâu trên các miếng thịt, những lưỡi đao gió này đánh lên thành đỉnh sẽ bị văng lại, lao thẳng vào Kim Phi Dao.

“Ăn chút thịt mà cũng nguy hiểm như vậy!” Kim Phi Dao chậc lưỡi, phi thân nhảy dựng lên, hóa thân thành Thao Thiết, mở cái miệng rộng ra hút hết toàn bộ thịt vào. Cuối cùng còn vươn đầu lưỡi liếm một lượt trong đỉnh, toàn bộ đại đỉnh giống như vừa được rửa, dị thường sạch sẽ sáng ngời.

Tu sĩ Luyện Hư kỳ một tay cầm đũa, một tay nâng cao một miếng thịt cao bằng ba người, vốn đang chuẩn bị ném vào trong nồi, hiện tại hắn nâng thịt nhìn lòng đỉnh sáng ngời vô cùng, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Đỉnh này đã mấy trăm năm chưa rửa vì thịt trong đỉnh chưa từng có người ăn hết, hắn tiếc, không muốn đổ mỹ thực mà hắn tỉ mỉ nấu ra, nhưng bảo tự hắn ăn thì hắn lại không có bản sự này, cho nên chiếc đỉnh này đã không còn sạch sẽ như lúc mới nhìn thấy, thế mà giờ đây lại sáng ngời như thế, giống hệt như mới.

Nhưng… đây là bị liếm sạch sẽ!

“Ta thắng!” Kim Phi Dao biến trở về nhân thân, đứng ở cạnh đỉnh, cười nói với hắn.

“Không ngờ lại có chiêu này, thực hồn thần thú sao?” nồi đã được liếm sạch sẽ, giờ mà ném thịt xuống còn không phải là lần thứ hai so đấu? Vì thế, vị tu sĩ kia không cam tâm thu đũa, trong miệng bất mãn nói thầm. Không ngờ lại còn có chiêu này, kiểu nuốt cả miếng, hương vị cũng không nhận ra kia thực là quá lãng phí.

Kim Phi Dao nhảy xuống đỉnh, chạy đến bên mấy người Bố Tự Du, cười nói: “Ăn sạch rồi, giờ có thể nếm thử thịt rồi chứ?”

“Chỉ một miếng thôi đấy.” Bố Tự Du nén đau lòng, đáp.

“Không thể nào! Rõ ràng tiền bối nói là cho hai miếng thịt. Thế mà ngươi lại chỉ cắt cho ta một mẩu, đồ tâm địa đen tối nhà ngươi, cái gì cũng không làm mà lại lấy đi nhiều như vậy, ngươi lừa quỷ à!” Kim Phi Dao bất mãn nói, công việc ăn thịt là do nàng làm, dựa vào cái gì mà hắn lại lấy công?

Bố Tự Du cào cào tóc, khó xử nói: “Không có cách nào, nếu chỉ một miếng thì còn dễ nói, không cần chia cho bác. Nhưng giờ lại có hai miếng, vừa khéo mỗi người một miếng, thôi để ta lấy miếng của bác cắt hai mẩu cho ngươi vậy.”

“Thịt này và Lang đại nhân có quan hệ gì? Có phải ngươi không muốn cho ta cho nên mới cố ý nói vậy?” Kim Phi Dao liếc mắt nhìn hắn, sao cứ hễ có việc tốt là sẽ có liên quan đến Lang đại nhân như vậy?

“Hoài đại nhân muốn tổ chức sinh nhật, đây là thọ lễ ta chuẩn bị. Nàng cũng mời bác tới cho nên mỗi người một phần.” Bố Tự Du ha ha cười nói.

Kim Phi Dao dùng ngón tay chọc vào ngực hắn, tức giận nói: “Vừa rồi rõ ràng ngươi nói có khả năng là dùng để luyện đan, hơn nữa đều là tu sĩ già cỗi rồi mà còn cả ngày làm sinh nhật! Ngươi nhìn ta đi, ta chưa từng làm loại nhàn sự đó.”

“Lần này ngươi đừng ăn, đợi tới sinh nhật ta sẽ đưa cho ngươi một bao linh thạch, thế nào?” Bố Tự Du bị nàng chọc thì nhe răng cười nói.

“Lúc đó ai còn nhớ được loại chuyện này, luôn hôm nay đi thôi, chia một miếng cho ta.” Kim Phi Dao nhún vai, tùy tiện nói.

Bố Tự Du còn định nói gì nữa, Hoa Uyển Ti lại chen vào, tò mò hỏi: “Phi Dao, ngươi thế nào?”

Kim Phi Dao không hiểu hỏi: “Cái gì thế nào? A, ngươi hỏi bụng hả? Còn chưa lửng dạ, lão nhân kia nấu cơm quá chậm.”

“Hả?” tu sĩ Luyện Hư đang ngồi trên đỉnh suy nghĩ xem nên rửa lại nồi lần nữa hay cứ thế dùng tiếp liền quay đầu lại, trừng mắt nhìn Kim Phi Dao. Cừ thật, có thể ăn nhiều như vậy đúng không? Vậy thì đừng nghĩ có thể dễ dàng bước đi như vậy.

“Ai hỏi ngươi cái này!” Hoa Uyển Ti lườm nàng, “Ta hỏi Hắc Thủy kiến, ngươi uống hết chỗ rượu đó, không có phản ứng gì sao? Thứ này để tráng dương nha…”

“Nữ nhân lại không có dương, tráng thế nào a!” Kim Phi Dao tò mò nhìn nàng, sao ngay cả cái này cũng không rõ chứ, không dương thì tráng cái gì?

“Không sao?”

“Không sao, tự ngươi nhìn đi, không phải ta vẫn rất tốt sao!”

“Thoạt nhìn thì hình như đúng là không có việc gì.”

“Đương nhiên. Ta là ai chứ, uống chút rượu còn có thể thế nào?”

“Ta nghĩ ngươi uống nhiều quá sẽ tráng dương quá mức, dáng người biến hình, còn có thể mọc râu và lông chân, vậy thì quá đáng sợ.” Hoa Uyển Ti đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới, hình như đúng là không có vấn đề gì, liền gật đầu nói.

Mập Mạp nghe vậy liền đi tới, “Trước kia nàng uống Thần Cơ thủy tự luyện đã biến thành như vậy rồi. Đúng là cười chết người, cơ ngực lớn thế này này, trên chân hình như đầy lông rậm nữa. Ha ha ha ha, cười chết người, còn có không ít nữ tu sĩ thấy nàng khỏe mạnh, rất có cảm giác an toàn cho nên ném mị nhãn cơ.”

Kim Phi Dao duỗi chân ra đạp một cước vào Mập Mạp, Mập Mạp đau đớn kêu lên một tiếng, ôm chân nhảy sang bên cạnh.

“Cho các ngươi, ta đã thua nên sẽ đưa thịt cho các ngươi.” Tu sĩ trên đỉnh rốt cục quyết định, đỉnh này cứ để người khác đi rửa, chưa từng nghe nói đến chuyện tự thần trù đi rửa nồi bao giờ. Sau đó, hắn nhảy xuống, lấy từ túi càn khôn ra hai cái bao, ném tới.

Bố Tự Du dùng bả vai huých Kim Phi Dao sang bên, đưa tay ra đón lấy thứ đó. Không ngờ hắn lại phản ứng nhanh như vậy, hơn nữa lực đạo lại không nhỏ, Kim Phi Dao bỗng tức giận.

Nhìn thứ không biết tên kia, Kim Phi Dao chạm vào hắn, nói: “Mở ra nhìn xem sao, ta chưa từng nhìn thấy thịt này, không cho ăn cũng phải cho ta liếc mắt một cái chứ.”

Bố Tự Du nghĩ nghĩ rồi nói: “Nhìn cũng được nhưng ngươi không thể cắn hoặc làm dính nước bọt lên.”

“Ngươi coi ta là kẻ ngu ngốc sao? Ta là bệ hạ Yêu tộc, ai lại đi làm chuyện không biết xấu hổ đó.” Vẻ mặt Kim Phi Dao giận dữ, lời này là sao chứ, ai có thể làm được loại chuyện đó?

“Vậy ngươi xem đi.” Đã nói đến nước này, Bố Tự Du cất một gói thịt đi, chuẩn bị mở một gói ra cho Kim Phi Dao kiến thức một cái. Hoa Uyển Ti và Mập Mạp cũng tiến lại, muốn nhìn một chút thứ thịt khiến cho các tu sĩ muốn mà không được này.

Lá cây lục sắc mở ra, bên trong xuất hiện một thứ gì đó màu vàng nhạt trong suốt, to bằng nắm tay. Kim Phi Dao nhìn chằm chằm miếng thịt kia, thứ này thực khác xa tưởng tượng của nàng, không phải thịt nên đỏ hoặc trắng hoặc hồng sao? Loại màu vàng trong suốt này là cái gì?

Do dự một chút, nàng ngẩng đầu nhìn Bố Tự Du, nghiêm trang hỏi: “Đây là yêu thú nùng hả?”

“Ngươi nói cái gì vậy? Đáng ghét!” Bố Tự Du ghét bỏ nhìn nàng.

Kim Phi Dao bất mãn lầu bầu: “Ai bảo các ngươi toàn ăn mấy thứ cổ quái này, không phải tiên thì là nùng, người ta nhìn thấy đã phiền chán.”

“Thôi đi, những thứ ngươi ăn mới là ghê tởm đó.” Bố Tự Du bọc miếng thịt lại, định cất vào túi càn khôn.

“Không phải ngươi nói cắt cho ta hai mẩu sao?” thấy hắn định cất thịt đi, Kim Phi Dao bĩu môi, bất mãn hỏi.

Bố Tự Du trừng mắt nhìn nàng, tức giận hỏi: “Không phải ngươi vừa nói giống nùng sao? Bây giờ còn muốn ăn?”

“Ta nhìn kỹ lại thì thấy hơi giống bì lợn đông lạnh, trong suốt lại co dãn, hẳn là ăn rất ngon.” Kim Phi Dao ha ha cười, quên sạch lời vừa nói.

“Không cho, ngươi đừng nghĩ đến chuyện ăn. Muốn ăn thì tự mình kiếm đi, ta phải trở về.” Bố Tự Du nhanh nhẹn cất thịt đi, thà chết chứ không chịu chia cho nàng.

“Quỷ hẹp hòi!” Kim Phi Dao mắng một tiếng, ánh mắt liếc sang thần trù bên cạnh.

Thần trù khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngươi tới đây!”

“Ta?” Kim Phi Dao nhìn chung quanh, hình như là đang gọi nàng, vì thế liền tò mò đi qua, “Tiền bối tìm ta có chuyện gì?”

“Ta họ Thạch, gọi ta là Thạch tiền bối hoặc thực thần là được. Ngươi muốn ăn thịt?” Thạch thực thần nhìn nàng, hỏi.

Kim Phi Dao sờ sờ đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng không muốn ăn, nhưng nếu ngươi muốn mời ta thì ta đành cố mà làm, nhấm nháp một chút cũng được.”

“… Cừ thật, ngươi đúng là không khách khí nha. Trù nghệ của ta vẫn chưa từng có ai nhấm nháp cho tử tế, ta thấy dạ dày ngươi lớn, ngươi ở lại ăn đi. Không ăn hết hơn một trăm món thì ngươi không được rời đi. Bọn họ muốn đi thì được nhưng ngươi thì phải ở lại, hơn nữa không cho biến thân.” Thạch trù thần hừ lạnh một tiếng, để xem ngươi làm sao!

Ánh mắt Kim Phi Dao là lạ nhìn hắn: “Thạch tiền bối, ngươi xác định muốn ta ở lại ăn giúp ngươi?”

“Đúng vậy! Nếu ngươi không ở lại thì tất cả đều phải chết!” Thạch trù thần nheo mắt, ý định đã quyết.

“Thật tốt quá, rốt cục ta có thể không cần tự nấu cơm. Thạch tiền bối, ngươi không biết hai tên kia nấu cơm khó ăn thế nào đâu. Không ngờ lại có tiền bối Luyện Hư kỳ nấu cơm cho ta, mà lượng lại lớn như vậy, thật sự là quá tốt!” Kim Phi Dao chỉ vào Mập Mạp và Hoa Uyển Ti, cao hứng phấn chấn cười nói.

Mập Mạp đã sớm dỏng tai lên, nghe thấy có loại chuyện tốt này liền chạy tới, vẻ mặt thiên chân khả ai nhìn Thạch trù thần, nũng nịu hỏi: “Thạch gia gia, ta thì sao? Ta có thể cùng ăn không?”

“…” Thạch trù thần nhìn hai kẻ này, trong lòng không biết là tư vị gì. Trước kia ép người ta ở lại ăn thì mười người có tới chín muốn chạy, chỉ có một người không chạy thì cuối cùng cũng suýt chết. Bây giờ lại tranh nhau tới ăn, chẳng lẽ trù nghệ của ta rốt cục có thể có tri âm?

“Muốn ăn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, ta chỉ sợ các ngươi ăn không vô! Hừ.” Thạch trù thần uy nghiêm hừ lạnh một tiếng, bàn tay to huy gạt, “Các ngươi trước tiên rửa đỉnh cho sạch sẽ, không thể liếm được!”

“Không thành vấn đề!” Kim Phi Dao và Mập Mạp ha ha cười, vút một cái phi thân nhảy lên đại đỉnh, vui vẻ đi rửa đỉnh.

Hoa Uyển Ti nhìn hai người đang cao hứng phấn chấn, quay đầu nói với Bố Tự Du: “Bố đạo hữu, xem ra ngươi phải một mình trở về rồi.”
Bình Luận (0)
Comment