Kim Phi Dao yên tâm đi lại trong thành, không hề lo lắng gặp phải người quen. Hiện tại mắt Bạch Giản Trúc vừa mới khỏi, kể cả có gặp nàng thì hẳn là sẽ không nhảy ra tự tìm mất mặt.
Không biết nơi này có Âm Trạch không, trong Âm Trạch không có linh thảo, tên kia hẳn là không mua mấy thứ này, cứ tìm đại một cửa hàng cũng được. Thuê một chiếc thuyền nhỏ, các nàng một hàng ba người lười biếng ngồi trên thuyền, để thuyền phu tùy ý đi loanh quanh trong thành.
Lúc này đèn hoa vừa lên, đầu các con thuyền đều treo Dạ Quang thạch, các cửa hàng ven đường cũng đèn đuốc sáng trưng, Kim Phi Dao bảo thuyền phu tìm một cửa hàng không quá nhỏ cũng không phải là của Nhật Nguyệt môn để vào. Đợi lúc đi ra thì nàng đã xử lý được không ít pháp bảo và tài liệu thấp phẩm.
Một lần nữa ngồi lên thuyền, nàng liền đi tới chỗ bán hạt giống, muốn mua một ít hạt giống, lúc về sẽ trồng trong tiểu đảo nổi. Mấy thứ này không phải là linh thảo mà năm càng lâu càng tốt, chúng chỉ cần mấy tháng là có thể trưởng thành, hạt giống sau này nàng có thể tự giữ lại, còn lần đầu tiên thì phải đi mua. Ngay cả một đĩa rau xào cũng không làm được, loại công tác đi ra ngoài tìm nguyên liệu độc đáo làm đồ ăn vẫn nên để sau rồi nói.
Lúc này, trên đường bên thủy đạo đột nhiên tụ tập hai nhóm người, từ Kết Đan kỳ tới Nguyên Anh kỳ, hung thần ác sát nhìn đối phương, không khí thoạt nhìn phi thường khẩn trương. Kim Phi Dao tò mò ngồi thẳng lên, tự nói: “Đánh nhau? Hóa ra trong thành Khê Thần có thể tùy ý đánh nhau, ta còn tưởng rằng đã cấm bay thì cũng không thể động thủ.”
“Tiền bối, bọn họ hễ không có việc gì là lại nháo như vậy, không đánh nhau đâu, người trong thành cũng đã quen rồi.” thuyền phu là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, nếu bình thường không có việc thì ngồi trên thuyền tu luyện, có khách thì chèo thuyền.
“Đã Nguyên Anh kỳ rồi mà còn đứng bên đường cãi nhau, thật là quá dọa người.” nghe nói không đánh nhau, Kim Phi Dao thất vọng ngả người, thực không thú vị.
“Đó là tranh địa bàn, vốn tất cả hoa lâu trong thành Khê Thần đều do Nhậm gia quản lý, cung phụng hàng năm nộp lên cũng đều cho bọn hắn, nhưng một trăm năm trước lại có một nữ tu sĩ tới trấn Liễu Khê ở bên cạnh, vài chục năm gần đây thế lực càng lúc càng lớn, không chỉ chiếm mấy chục thành trấn nhỏ chung quanh mà ngay cả kha khá hoa lâu trong thành Khê Thần cũng quay đầu sang chỗ nàng kia. Bởi vậy nên những người ủng hộ hai bên đôi khi lại gây gổ với nhau.” Thuyền phu chống thuyền cười nói.
Hoa lâu? Kim Phi Dao mờ mịt hỏi: “Hoa lâu là cái gì?”
“Là chỗ để song tu…” thuyền phu ngừng một chút, liền chỉ vào những tiểu lâu xinh đẹp bên cạnh bờ sông, giải thích: “Các tu sĩ bình thường thì tìm song tu đạo lữ, kết thành đôi, gắn bó suốt đời, nhưng có rất nhiều nữ tu sĩ lại không tu luyện song tu pháp, nam tu sĩ tu luyện pháp đó cũng không nhiều, nếu muốn song tu thì hiệu quả sẽ không cao, hơn nữa các tu sĩ thường xuyên bôn tẩu bên ngoài, không thể cả ngày mang đạo lữ ở bên người, mà những hoa lâu đó là để cung cấp cho các tu sĩ dùng.”
“Không phải là thanh lâu, kỹ viện sao, nói hoa lâu làm ta không hiểu gì.” Hóa ra là thứ đó, lại nói tiếp, ở bên bờ sông toàn là những phòng ở kiểu này, thành Khê Thần này chính là một thành thanh lâu nha.
Thuyền phu vội vàng giải thích: “Tiền bối hiểu lầm rồi, không phải là thanh lâu. Ở đây các tu sĩ sẽ thuê phòng ở, không phải là thuê người. Cứ mỗi mười ngày, bên hồ Hoa Khê ngoài thành sẽ có không ít nam nữ tu sĩ tụ tập, bọn họ sẽ tìm kiếm đối tượng có thể song tu ở đó, sau đó trở lại hoa lâu. Hoa lâu chỉ cung cấp nơi dừng chân và các loại công pháp song tu cộng thêm vài đồ dùng song tu thôi.”
“Đây là… nghe qua thì hình như thật có ý tứ nha.” Kim Phi Dao ngẩn người, đây là xem mắt bên hồ nha, như vậy có thể hẹn tới hoa lâu để song tu. Không cần nói chuyện tình cảm, chỉ nhìn diện mạo, tám phần còn có kỹ thuận song tu nữa.
“Nếu tiền bối cảm thấy hứng thú thì có thể tới hồ Hoa Khê nhìn xem, đêm nay vừa vặn có tụ hội. Mà Nhậm gia này cũng vì vậy mà ầm ĩ lên, tuy nhiên sẽ không ảnh hưởng gì đến hội ở hồ Hoa Khê.” Thấy Kim Phi Dao tỏ ra hứng thú, thuyền phu liền giới thiệu.
Kim Phi Dao có chút kỳ quái nói: “Đây không phải là lưỡng tình tương duyệt sao, Nhậm gia ầm ĩ cái gì chứ?”
“Bởi vì Nhậm gia có phương pháp song tu vô cùng lợi hại, song tu cùng bọn họ hiệu quả tăng tu vi rất cao, tuy gia tộc bọn họ không có nữ nhân nhưng cũng đã bồi dưỡng ra không ít nữ đệ tử. Lúc trước ở Hoa Khê hồ hội luôn có rất nhiều tu sĩ ưu tiên lựa chọn các nàng, như vậy Nhậm gia có thể kiếm được nhiều ưu việt. Mà nữ tu sĩ muốn song tu cùng bọn hắn thì phải xếp hàng, nếu không sẽ thể được. Nhưng từ khi nữ tu sĩ kia tới thì tất cả nam tu sĩ đều xếp hàng sang bên đó, sinh ý bị cướp đi, Nhậm gia đương nhiên không vui.” Loại chuyện này là loại chuyện mà người người đều thích tán gẫu, lúc thuyền phu giảng giải thật sự là hưng trí bừng bừng.
Kim Phi Dao cũng nghe rất vui vẻ, thậm chí còn có chút không phúc hậu nghĩ, Nhậm gia này không phải chính là người nhà tên Nhâm Hiên Chi kia chứ! Nếu thật sự là người nhà thì đúng là buồn cười, không ngờ người nhà họ đều đi làm việc này, thật là thú vị.
“Đi thôi, ra ngoài thành, chúng ta tới hồ Hoa Khê nhìn xem.” Kim Phi Dao ha ha cười nói, muốn tới kiến thức một lần xem các nam nữ tu sĩ tìm người ngủ như thế nào. Hạt giống không cần mua vội, cứ để thuyền phu chèo đi thôi.
Thành Khê Thần có hà đạo nối thẳng ra hồ Hoa Khê cho nên các nàng liền trực tiếp ngồi thuyền theo hà đạo ra ngoài. Hà đạo sau khi ra khỏi thành thì trở nên rộng rãi, mà bên cạnh cũng có thêm không ít thuyền. Kim Phi Dao nghĩ, vẻ mặt quái dị nhìn Hoa Uyển Ti, muốn nàng bỏ tấm sa che mặt ra.
Hoa Uyển Ti hạ mạng che mặt xuống, lườm nàng: “Nếu ngươi muốn đùa giỡn nam tu sĩ thì tự ngươi đi đi, sao lại muốn tìm ta?”
Kim Phi Dao chà xát hai tay, hắc hắc cười nói: “Không có cách nào, loại thời điểm này chắc chắn ngươi phải xuất mã, bộ dạng như ta căn bản không có ai đến bắt chuyện.”
“Ngươi cứ chơi đi, đến lúc trêu chọc phải tu sĩ Luyện Hư kỳ thì ta sẽ xem ngươi làm sao.” Dưới ánh trăng, Hoa Uyển Ti thật sự là đẹp đến kinh người, lúc này lại còn tỏ ra hờn dỗi với Kim Phi Dao làm cho thuyền phu nhìn mà suýt ngã khỏi thuyền.
“Thuyền phu, ở đây không có cường thưởng nữ tu sĩ đó chứ?” Kim Phi Dao quay đầu hỏi thuyền phu.
Hắn lấy lại bình tĩnh, lắc đầu: “Không có, kể cả có người có toan tính này cũng sẽ không thể dùng cách cứng rắn được, bởi vì nơi này không chỉ có nam tu sĩ Luyện Hư kỳ mà có cả nữ tu sĩ nữa. Chỉ cần có người dám cường thưởng thì chính là chạm đến lợi ích của đối phương, sẽ làm người ta cảm thấy bị khinh thị. Trước kia đã từng đánh vài lần, hiện tại cơ bản không có loại chuyện này.”
“Không có là tốt, ha ha ha ha.” Kim Phi Dao che miệng cười rộ lên.