Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 556

Kim Phi Dao hâm mộ nhìn Nhâm Hiên Chi, người này còn tốt hơn đan dược nha, “Nói như vậy thì một buổi tối có thể đề cao năm mươi năm tu vi, mười ngày là có năm trăm năm tu vi, như vậy thì sao tu vi của ngươi lại thấp như vậy? Mau tìm người song tu đi.”

Vẻ mặt nàng rất kích động, còn hưng phấn hơn cả lúc nhìn thấy đồ ăn có thể tăng hai mươi năm tu vi ở Bách Vị lâu. Nàng đã hỏi thăm về những đồ ăn đó, riêng tài liệu nấu ăn đã không phải một người có thể làm được mà là toàn bộ Bách Vị lâu ra tay làm ra. So sánh với việc thiên tân vạn khổ tìm nguyên liệu nấu ăn thì kiểu giống như Nhâm Hiên Chi, buổi tối ngủ có thể gia tăng tu vi quả thực là thoải mái đến cực điểm.

“Ngươi hưng phấn như vậy làm gì? Ta nói là nữ tu có thể đề cao năm mươi năm tu vi, đâu phải nói ta!” Nhâm Hiên Chi bị ánh mắt nóng rực của nàng dọa, vội vàng giải thích.

“A? Nói như vậy thì ngươi là độ tu, đem tu vi độ cho nữ tu sĩ song tu cùng ngươi. Đây hoàn toàn là lấy nhân vì thiện, ta thật sự đã nhìn lầm ngươi rồi, cứ luôn nghĩ ngươi là một người xấu bình bình thản thản cơ. Xì, không ngờ lại là người tốt.” Kim Phi Dao nghe vậy thì cười nhạt, bộ dáng coi thường.

Nhâm Hiên Chi nhất thời có chút sửng sốt, không ngờ không làm chuyện xấu lại bị coi thường, rốt cục là nàng đang nghĩ cái gì vậy? Bị Thao Thiết xem thường khiến trong lòng hắn rất khó chịu, người nay có tư cách gì mà xem thường hắn? Vì thế, hắn tức giận bất bình nói: “Đâu phải ta làm không công, tuy không thể gia tăng năm mươi năm tu vi nhưng mười năm thì vẫn có. Chẳng qua là không thể làm cả ngày cả đêm được, việc này phi thường tiêu phí linh lực, một tháng mới làm một lần, nếu không thì đâu cần phải xếp hàng.”

“Vẫn là quá ít, thực không thú vị, ta vẫn nên đi luyện nấu ăn thì hơn, cái kia thú vị hơn.” Kim Phi Dao nhất thời mất hứng thú, ép buộc nửa ngày mà lại chỉ có hiệu quả như vậy, xem ra phải thải bổ bọn họ thì tu vi mới tăng mau. Nhưng nào có nhiều nữ tu sĩ cho bọn họ thải bổ như vậy, cuối cùng chỉ có thể song tu.

“Chúng ta vào đi thôi.” Nhâm Hiên Chi không để ý nàng mà lôi kéo Hoa Uyển Ti định vào trong Long các, lại bị những nữ tu sĩ ở cửa trợn mắt nhìn qua. Các nàng đã chờ ở đây lâu ngày, lúc này lại có người đi cửa sau, làm sao không khiến người ta phát hỏa cơ chứ? Trong Long các đành phải cử người Nhậm gia đi ra khuyên can mọi người, có thế mới làm cho mấy người Nhâm Hiên Chi chen được vào trong.

Chỉ cần vào qua cửa là có cấm chế, những kháng nghị bất mãn kia lập tức bị chắn bên ngoài, một hoa viên tinh xảo xuất hiện trước mặt. Kim Phi Dao lòng còn sợ hãi nói: “Cũng không phải tranh cướp bảo vật, có cần hung mãnh như vậy không?”

“Chỉ cần có thể thoải mái đề cao tu vi thì xếp hàng đương nhiên vẫn nhanh hơn khổ tu, đông người là đương nhiên. Tu sĩ ai chẳng sống từ mấy trăm đến hơn một ngàn năm, ngay cả ngươi cũng không coi song tu là chuyện gì to tát thì người khác làm sao có thể làm to chuyện. Tuy rằng bế quan một lần là vài chục năm nhưng thời gian cũng không vì thế mà trôi qua nhanh hơn, vẫn dài lâu như vậy, ai nên song tu thì song tu, ai đáng chết thì chết, mọi người không nghĩ nhiều như vậy đâu.” Nhâm Hiên Chi nhàn nhạt nói.

“Cái ngươi nói ta đương nhiên biết, nhưng chen chúc ở cửa như vậy cũng không phải là cách hay nha.” Kim Phi Dao cười khổ nói, canh giữ ở cửa như vậy thật là đáng sợ, không biết còn tưởng rằng ham muốn nam nhân quá mức.

Nhâm Hiên Chi lại không cho là đúng, nói: “Ngươi tới trấn Liễu Khê mà xem, bên đó nam tu sĩ còn chen đến độ sắp đánh nhau rồi. Thật không biết nữ nhân kia tu loại song tu thuật nào mà cả đêm không cần ngừng, lúc mới tới mới là Nguyên Anh trung kỳ, chỉ thuê một hoa lâu ở. Không ngờ mới qua mười mấy năm đã tiến giai đến Hóa Thần sơ kỳ, tháng trước đã Hóa Thần trung kỳ rồi. Tốc độ tăng tu vi như vậy quá mức kinh người, thật muốn hái bổ nàng.”

Nghe khẩu khí hắn lúc đầu còn nhàn nhạt, sau đó còn thêm một chút oán giận khiến Kim Phi Dao có chút tò mò, rốt cục là dạng nữ nhân gì mà lại lợi hại như vậy. Tuy nhiên, nàng còn có chuyện muốn hỏi, liền tò mò nói: “Nhâm huynh, ngươi bây giờ còn song tu không?”

“Tu chứ, công pháp của ta đại bộ phận phải song tu, sao lại không tu?” Nhâm Hiên Chi khó hiểu nhìn nàng, việc này thì khác gì người khác hỏi Kim Phi Dao là ngươi về sau có còn ăn hay không, thật buồn cười!

“Không có việc gì, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Đúng rồi, ta ở đâu?” Kim Phi Dao vuốt mặt cười nói.

Nhâm Hiên Chi vung tay lên, bên cạnh đi tới một nam tử Kết Đan kỳ, hắn nói với người nọ: “Hiếu Chi, đây là bằng hữu của ta, tạm thời ở lại nơi này, ngươi tìm một căn phòng rộng cho nàng.”

“Thất ca, có cung cấp nam nhân cho nàng không?” nam tử tên Hiếu Chi kia nhìn Nhâm Hiên Chi, nghiêm túc hỏi.

“Không cần, nếu nàng đòi ăn gì thì ngươi hãy nhớ, nhất định phải thu linh thạch, ngàn vạn không được nói là mời nàng ăn, Long Các sẽ phá sản!” Nhâm Hiên Chi cẩn thận dặn dò, sau đó liền kéo tay Hoa Uyển Ti, muốn đưa nàng tới phòng mình tiếp tục tâm sự.

Thân hình Kim Phi Dao chợt lóe, chắn trước mặt hắn, “Ngươi đãi khách không được nha, ở không tốt, ta mang Hoa Uyển Ti đi.”

“Người Long Các chúng ta vốn không ăn gì, cùng lắm cũng chỉ có người nhàn rỗi pha chút trà thôi, chúng ta không phải là Bách Vị lâu. Thành Khê Thần có một Bách Vị lâu là đủ rồi, nếu ngươi muốn ăn gì thì cứ gọi, Bách Vị lâu có đưa đồ ăn tận nơi đấy. Như vậy đi, chỗ ta còn có linh trà loại tốt nhất, lát nữa ta sẽ đưa tới cho ngươi.” Nhâm Hiên Chi cau mày, những linh thực đó không phải ai cũng làm, đâu phải ai cũng rảnh rỗi mà làm một phòng bếp chứ. Vừa rồi hắn nói như vậy là sợ đường đệ của mình bị Kim Phi Dao kéo tới Bách Vị lâu rồi bắt Long Các hỗ trợ trả linh thạch.

“Hừ, đúng là tên gia hỏa không biết thưởng thức.” Kim Phi Dao hừ một tiếng, không còn cách nào khác, đành phải thả hắn đi, quay đầu đi theo người tên Hiếu Chi kia tới chỗ ở của mình.

Nhậm gia đãi khách chỉ có thể xem như bình thường, cũng không biết có phải do sinh ý quá tốt không mà cơ hồ tất cả các cửa phòng đều đóng, hơn nữa còn có cách âm trận, Kim Phi Dao không nghe được gì. Ngoài Hiếu Chi ra thì nàng chưa từng gặp ai.

“Ngươi thật sự muốn ở nơi này hả? Đúng là phòng rộng nhưng ở cửa nhiều nữ nhân như vậy thật không thú vị nha.” Mập Mạp đi quanh phòng vài vòng, ngáp một cái nhàm chán nói.

“Ở tạm đã, ta muốn hỏi thăm Nhâm Hiên Chi một chuyện cho nên mới vào đây cùng hắn. Nếu không lúc ở cửa ta đã đi rồi, nhiều nữ nhân như vậy, cảm giác thật là phiền toái.” Kim Phi Dao ngồi ở giữa phòng, lấy lò luyện đan của mình ra. Chiếc lò luyện đan này sau khi rơi vào tay nàng thì mới được dùng vài lần để luyện đan rồi luân lạc thành nồi thịt, trước kia ở Lục Hình Ý Động đã nấu không ít đồ ăn với nó.

Mập Mạp ngạc nhiên nhìn nàng, tìm Nhâm Hiên Chi còn có thể hỏi thăm chuyện gì chứ, “Ngươi muốn hỏi chuyện gì?”

“Mãnh thú! Lúc đứng ở cửa ta ngửi thấy toàn bộ Long Các đều là hương vị Cùng Kỳ, ít nhất cũng phải có ba, bốn mươi người. Kể cả tên Hiếu Chi mới Kết Đan kỳ kia cũng có hương vị Cùng Kỳ trên người, hắn cũng là người có thực hồn Cùng Kỳ. Trước kia ta chưa từng gặp hai người có cùng thực hồn cho nên cảm thấy rất hiếu kỳ. Nếu quả thực có mấy chục Cùng Kỳ thì chắc chắn còn có Thao Thiết thứ hai.” Kim Phi Dao nói.

Mập Mạp ngây ngẩn cả người, không ngờ nơi này lại có nhiều Cùng Kỳ như vậy. Tuy nhiên, không phải đã có người tốt hơn để hỏi chuyện này sao: “Vì sao ngươi không hỏi Chu Tước? Hắn có thực hồn, lại là con lão tư tế, hỏi hắn càng thêm rõ ràng chứ.”

“Lúc đó ta không ngờ lại có nhiều thực hồn mãnh thú như vậy, chỉ hỏi hắn xem còn có thực hồn Thao Thiết nào không, hắn nói là không có. Không nói tới chuyện có thực hồn cùng loại cho nên lúc đó ta cho rằng mỗi loại chỉ có một con, hoặc là phải đợi một người chết đi thì thực hồn kia mới có khả năng đi tìm người tiếp theo. Mà cũng có thể lúc người chết thì thực hồn cũng chết, mãnh thú trên Thiên Cấp giới lại thả thực hồn xuống dưới. Ai mà biết được về phương diện này thì rốt cục là có chuyện gì xảy ra chứ.” Kim Phi Dao lắc đầu, Chu Tước cũng không biết chuyện này, có lẽ phải tự mình đi tìm lão tư tế mới được. Tuy nhiên, chỉ vì loại việc nhỏ này mà đặc biệt đi một chuyến thì có vẻ quá mức phiền toái.

“Đợi Uyển Ti chuốc cho hắn chút thuốc mê thì ta sẽ tới hỏi hắn.” Kim Phi Dao cũng không vội, vừa vặn đang nhàn hạ, có thể dùng lò luyện đan để tập luyện nấu nướng.

Bản thân nàng ăn rất khỏe, lại biết phẩm đồ ăn, khó nói lại có thiên phú trên phương diện nấu nướng. Từ nay về sau, tu sĩ Đại Thừa, Hợp Thể kỳ cũng phải đến cầu nàng, đưa lên các loại bảo vật, bày sẵn con đường phía trước cho nàng chỉ để nhờ nàng tự tay làm cho vài món ăn ấy chứ.

Nghĩ đến tiền đồ vô hạn sau này, Kim Phi Dao hắc hắc cười, tựa hồ ngày lành đã sắp tới.

Hôm sau Hoa Uyển Ti mới về, Kim Phi Dao và Mập Mạp đều nhìn kỹ nàng, sao có thể tán gẫu lâu như vậy, hơn nữa Nhâm Hiên Chi lại có thể để nàng trở về, cũng thật khó được, có phải là lại làm ra chuyện gì để Hoa Uyển Ti bắt nạt rồi hay không?

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của hai người, Hoa Uyển Ti cười nói: “Hắn nói hôm nay có người hẹn song tu cho nên phải đi.”

“Thật vội nha.” Kim Phi Dao trố mắt một hồi, gật gật đầu, tu luyện quả nhiên không thể trì hoãn, bởi vậy nàng cũng phải nỗ lực luyện nấu ăn.

“Ngươi mang lò luyện đan ra đây làm gì? Sao lại đột nhiên nhớ tới chuyện luyện đan vậy?” Hoa Uyển Ti nhìn lò luyện đan trong phòng, có chút ngạc nhiên hỏi.

Kim Phi Dao cười: “Ta luyện nấu nướng, nấu một nồi thịt, đang áp tất cả linh khí vào trong. Có lẽ sắp ăn được rồi, một nhân tài như ta chắc chắn có thiên phú nấu cơm, một lần thành công.”

“Vậy thì tốt, ta cũng cảm thấy ngươi học nấu cơm sẽ tốt hơn. Các tu sĩ khác kể cả có muốn dùng phương pháp này để tu luyện cũng không thể ăn được nhiều như vậy, không giống như ngươi có thể ăn vô chừng mực. Có thể ăn đúng là phúc nha, hơi mở miệng là có thể đề cao tu vi, không biết là đã khiến cho bao nhiêu người đỏ mắt ghen tỵ.” Hoa Uyển Ti gật đầu, rất đồng ý với việc làm của nàng.

“Đơng nhiên, ta đã sớm nói tu sĩ phải ăn cơm rồi.” Kim Phi Dao lắc lắc đầu, cười nói.

Tiếng cười còn chưa dứt, lò luyện đan đột nhiên đại phóng bạch quang, một tiếng nổ lớn vang lên, lò luyện đan đã bị nổ vỡ.

Ba tầng phòng của Long Các bị nổ một hố to, hơn một nửa số phòng bị phá, mấy người Kim Phi Dao tuy đã kịp thời mở linh quang che phủ nhưng vẫn bị khí lãng từ vụ nổ thổi bay vào tường.

Nắp lò luyện đan loảng xoảng rơi xuống đất giống như cái bánh nướng bị hỏng, xoay tròn vài vòng rồi lăn tới trước mặt Kim Phi Dao. Nhìn đống cặn bã đen sì này, Kim Phi Dao kinh hãi, sao nấu đồ ăn mà cũng nguy hiểm như vậy chứ?
Bình Luận (0)
Comment