Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 561

Còn chưa đợi được cơ hội tới Bách Vị lâu ăn miễn phí, Kim Phi Dao đã đợi được Nhâm Hiên Chi. Sau khi bị người nhà hắn đuổi ra nàng vẫn chưa gặp lại hắn, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy một con chim màu xám bay tới truyền tin cho Hoa Uyển Ti. Kim Phi Dao có tò mò đọc thử, trong đó toàn là nhàn thoại, ngay cả chuyện tối qua hái nữ nhân nào cũng viết lên.

Đối với loại nội dung này, Kim Phi Dao cảm thấy hai người sợ là đã vướng phải ma chướng, loại chuyện đó mà cũng đem ra tán gẫu với nữ nhân sao? Hơn nữa, Hoa Uyển Ti lại tán gẫu rất vui vẻ, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, cơ hồ còn muốn chỉ điểm hắn một chút.

Lúc Nhâm Hiên Chi tiêu sái chạy tới thì trên ta còn cầm một cái hộp, sau khi đi vào liền ném hộp cho Kim Phi Dao, sau đó đi tìm Hoa Uyển Ti.

Kim Phi Dao ngạc nhiên mở hộp ra, bên trong là món điểm tâm của Bách Vị lâu, mấy miếng bánh ba màu. Ăn ăn, nàng không thức thời chạy qua, muốn xem xem bọn hắn đang làm gì, thấy Nhâm Hiên Chi đưa cho Hoa Uyển Ti một chiếc trâm cài làm từ xương thú, không nói đến pháp bảo, ngay cả pháp khí cũng không phải.

“Không đáng giá tiền!” nàng đứng bên cạnh, thuận miệng nói.

“Đi qua một bên, ngươi thì biết gì.” Nhâm Hiên Chi khoát tay với Kim Phi Dao, sau đó cầm trâm cài lên đầu Hoa Uyển Ti.

Hoa Uyển Ti chỉ cười tủm tỉm rót trà cho hắn, nói: “Sao hôm nay lại tới?”

“Có việc, cũng là muốn tới thăm ngươi.”

“Ta có gì đẹp mắt, cũng chỉ thế này thôi, ngươi nên dụng tâm tu luyện đi, thực lực quá thấp thì không biết sẽ bị giết lúc nào đâu.”

“Ngươi yên tâm, ta bây giờ cũng lười phai đi xúi giục người khác làm chuyện xấu, một lòng hướng về tu luyện.”

“Không biết thì còn tưởng rằng các ngươi là đạo lữ, cuộc đối thoại này nghe mà nổi da gà.” Kim Phi Dao nhét miếng bánh ba màu cuối cùng vào miệng, vỗ vỗ cái hộp không, làu bàu một câu rồi định tránh xa khỏi hai kẻ điên này.

Nhâm Hiên Chi vội gọi nàng lại: “Khoan đã, ta hôm nay tới là có việc tìm ngươi.”

Kim Phi Dao chậc lưỡi đáp: “Đừng tưởng rằng ngươi quấn lấy Hoa Uyển Ti là có thể dùng một hộp bánh tam sắc năm trăm linh thạch đuổi ta đi. Tìm ta làm việc thì phải trả đại giới, trước tiên cứ phải nói rõ.”

“Lại chưa nói không có thù lao mà. Nghe nói ngươi quen Hải nữ ở trấn Liễu Khê à? Mấy hôm trước ngươi giết người của nàng mà nàng lại không làm phiền ngươi, còn mười ngươi tới chơi.” Nhâm Hiên Chi liếc nàng một cái, bắt đầu nói chính sự.

“Quen, nếu ngươi muốn song tu với nàng thì cứ đến đấy là được. Chỗ của nàng tuy rằng nam nhân chất thành núi nhưng thêm một mình ngươi cũng không sao, không cần bảo ta giới thiệu. Tuy nhiên, có phải ngươi có gian tế không mà biết rõ ràng vậy?” Kim Phi Dao gật đầu, hóa ra là đến vì Hải Lam Âm, không biết định làm gì.

Nhâm Hiên Chi cười nói: “Chỗ nàng có nhiều nam nhân như vậy, có vài tin tức lọt ra cũng rất bình thường. Ta chỉ muốn ngươi làm sứ giả, đàm phán mọi người không cần náo loạn, cứ cướp đến cướp đi đều không có lợi cho cả hai bên.”

“Kể cả nàng có Bách Vị lâu làm hậu trường, chẳng lẽ Nhậm gia các ngươi ở Thần cấp giới lại không có hậu trường gì? Mang cha ngươi hoặc gia gia gì đó ra là được, chẳng lẽ còn song tu chưa đủ, chưa tới Luyện Hư kỳ?” lúc ở Bách Hoan các Kim Phi Dao cũng không biết người Tạ Lập mời tới là ai, đương nhiên không biết gia gia Nhâm Hiên Chi là tu sĩ Luyện Hư kỳ. Nàng chỉ đoán một gia tộc như vậy thì không thể có nổi một người Luyện Hư kỳ, hiện giờ bị bắt nạt như vậy thực là đáng thương.

Nhâm Hiên Chi cảm thấy nói chuyện với nàng đặc biệt tốn sức, nhất là nói tới kết cục của Thần cấp giới với nàng thì chính là đàn gảy tai trâu. Người này nghĩ quá thẳng, cái gì cũng chỉ là một câu nói, khó chịu liền giết, không giết được thì chịu đựng, ngoài cái này ra thì không có cách nào khác.

“Bách Vị lâu và Nhật Nguyệt môn có quan hệ rất tốt, chúng ta là lo lắng chuyện này, hơn nữa thế lực Nhật Nguyệt môn bây giờ quá lớn, Bách Vị lâu làm ăn rất tốt, nếu không thì sao có thể để nàng như vậy? Mặc dù ở Thủy Tạ Thần giới đều là tiểu bối của Nhậm gia nhưng cũng không thể cứ thế nhịn được.”

Không ngờ Bách Vị lâu và Nhật Nguyệt môn lại là một phe, vậy không phải là đối địch với nàng sao? Khoan, nói như vậy thì… Kim Phi Dao nhìn Nhâm Hiên Chi, cười gian nói: “Vậy Nhậm gia và Yêu tộc có quan hệ thế nào? Các ngươi kỳ thực coi như bán yêu chứ hả?”

Nhâm Hiên Chi ngẩng đầu nhìn nàng, do dự một chút rồi nói: “Cũng tạm, dù sao cũng có chút quan hệ cho nên có quen một ít Yêu tộc. Có đôi khi sẽ giúp người khác lén lút làm ăn với Yêu tộc, còn phương diện khác thì không có gì.”

“Các ngươi cũng muốn thần lão vị chứ gì, đây đúng là cái bánh thơm nha.”Kim Phi Dao hắc hắc cười.

“Biết nhiều cũng không có lợi đối với ngươi.” Nhâm Hiên Chi biến sắc, nghiêm túc cảnh cáo Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao bật ngón tay, Thập Nhị Yêu Linh trận xuất hiện sương trắng, cản tầm nhìn từ bốn phía, nàng dùng yêu khí bức một cái, phù văn kia liền xuất hiện trên mặt. Sau đó, nàng đắc ý dào dạt nói: “Không biết ngươi nhìn thấy bệ hạ Yêu tộc có phải cũng nên tôn xưng một cái không?”

Nhâm Hiên Chi không hiểu, nhìn phù văn trên mặt nàng, cẩn thận xem nửa ngày mới nhìn rõ đây đúng là phù văn của bệ hạ Yêu tộc. Làm sao có thể chứ? Kể cả nàng là Thao Thiết và có lêu lổng trong Yêu tộc thì cùng lắm cũng chỉ có thể có danh hiệu điện hạ mà thôi. Chức danh bệ hạ này là sao? Yêu tộc sao có thể sa đọa như vậy?

Thật sự là chấn kinh rồi, hắn bật thốt: “Làm sao có thể? Gia gia ta mới được thừa kế điện hạ, ngươi dựa vào cái gì mà có thể làm bệ hạ?”

“Hử?” Kim Phi Dao nhìn hắn, nhất thời vui vẻ.

Phát hiện lỡ lời, Nhâm Hiên Chi hít vào một hơi, dứt khoát tức giận bất bình nói thẳng: “Thật không biết ngươi làm sao mà lừa được, tư tế Yêu tộc chắc chắn bị mù rồi, làm sao có thể làm ra loại chuyện này chứ.”

Kim Phi Dao đưa tay nắm bả vai Nhâm Hiên Chi, đắc ý nói: “Hâm mộ hả? Đỏ mắt sao? Ta là bệ hạ Yêu tộc đó, cao hơn ngươi hai cấp bậc. Sao, còn không cúi đầu cung kính gọi ta một tiếng bệ hạ?”

Nhâm Hiên Chi nhìn bộ dáng lên mặt của nàng, sau một lúc lâu đột nhiên nói: “Địa bàn của ngươi ở đâu?”

“Loại tục vật quyền thế này ta căn bản không để vào mắt cho nên đã từ chối hảo ý của tư tế. Ta không nhận địa bàn, ta không phải là người ham hố mấy thứ đó.” Kim Phi Dao ngẩng đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Tục vật? Tám phần là ngươi ngại phiền toái nên mới chỉ nhận danh hiệu mà không được sử quyền lực. Ngươi cho rằng bệ hạ là làm không chứ gì? Theo ta biết, lúc trước ở Thần cấp giới không có một bệ hạ Yêu tộc nào, mà hiện tại lại có một gã, chứng tỏ đến lúc có đại sự thì ngươi sẽ đại biểu Yêu tộc đứng ra sử quyền lực. Nói cách khác, vào lúc đại chiến thì ngươi chính là bia ngắm, dẫn đầu mang theo Yêu tộc đi đối kháng với kẻ thù.” Nhâm Hiên Chi cười lạnh một tiếng. Cái đồ đầu đất này, cho rằng chức danh bệ hạ chỉ lấy tới để đấy sao?

“Ngươi gạt người! Không phải trước kia bệ hạ Yêu tộc cũng tiến nhập thần lão vị sao? Nếu không phải thì ai ngồi lên thần lão vị?” Kim Phi Dao chau mày, không tin nhìn hắn, lần trước tư thế căn bản không nói tới chuyện này, chẳng lẽ làm bệ hạ ngoài việc phải nuôi sống Yêu tộc thì còn muốn giúp bọn hắn diệt thù? Ưu việt không có được nửa phần mà cơ hội chịu chết lại thật nhiều nha.

Nhâm Hiên Chi bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi chỉ biết chút da lông thôi. Bệ hạ Yêu tộc đều đến Độ Thiên giới rồi, ma nhân ở thần lão vị của Ma tộc cũng đều ở Độ Thiên giới. Ngày thường bọn họ chỉ tìm người có danh vọng cao để quản lý thay, nếu thật sự có chuyện quan trọng thì bọn họ mới từ Độ Thiên giới đi xuống, hoặc là dùng bí pháp trực tiếp truyền hình ảnh xuống. Yêu tộc hiện tại đang thiếu cái bia ngắm, ngươi thì thật hay, tự dâng mình lên.”

“Ngươi nói cái gì?” Kim Phi Dao dừng lại, người ngồi ở thần lão vị lại phần lớn ở Độ Thiên giới? Vậy môn chủ Nhật Nguyệt môn thì sao?

“Ngươi đừng có giật mình như vậy, ngay cả môn chủ Nhật Nguyệt môn cũng đã ở Độ Thiên giới nhiều năm. Giống như tổ tiên của ta, chỉ thỉnh thoảng mới xuống dưới một chuyến, mà cũng chỉ là để cầm tài liệu lôi tính lên thôi. Bách Vị lâu cũng thế, Yêu tộc Ma tộc cũng thế, còn cả Thế Đạo Kinh đại danh đỉnh đỉnh nữa. Cơ hồ tất cả các đại môn phái và thế lực lớn đều là công cụ kiếm tài liệu cho sư tôn sư tổ hoặc là tiền bối trên Độ Thiên giới, cung cấp cho bọn họ tu luyện, phi thăng Thiên giới mà thôi.” Dù sao người này cũng là bệ hạ Yêu tộc, Nhâm Hiên Chi không gạt nàng làm gì, nói ra hết.

Kim Phi Dao nghe xong, trong óc hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, nàng có chút sốt ruột hỏi: “Nói như vậy Độ Thiên giới là một nơi tiêu phí rất lớn? Bảo sao tên ngốc Đinh Trác lại bị vây ở Thần cấp giới. Khoan… nói như vậy thì sau khi tu sĩ Hợp Thể kỳ đi lên đó sẽ phải dựa vào đệ tử và tôn bối bên dưới cung cấp nuôi dưỡng mới có thể duy trì tu luyện? Vậy tán tu thì sao? Ta phải làm sao?”

Rốt cục nàng cũng chú ý tới vấn đề này, Nhâm Hiên Chi cảm thấy không phí công giải thích nửa ngày. Tuy nhiên, hắn cũng chỉ có thể đưa ra hai biện pháp: “Cái này cũng dễ giải quyết. Ngươi mở một môn phái, làm cho nó lớn mạnh một chút, để bọn họ cung cấp nuôi dưỡng ngươi, môn phái nhỏ hoặc trung đều không được, kiếm một trăm năm cũng không đủ cho ngươi tiêu phí mười năm trên Độ Thiên giới. Hoặc là ngươi cứ chết già ở Thần cấp giới, kìm hãm tu vi ở Hợp Thể kỳ, dù sao sống cũng lâu, có lẽ chưa tới lúc chết ngươi đã chán sống rồi.”

“Ta ăn no rửng mỡ mới kìm hãm tu vi ở Hợp Thể kỳ. Môn phái thì có một cái, tuy nhiên hình như còn chưa có địa bàn ở Thần cấp giới, vẫn đang ở Linh cấp giới. Hơn nữa, kể cả là cung cấp nuôi dưỡng thì bọn họ cũng sẽ chỉ cung cấp nuôi dưỡng người đứng đầu môn phái thôi chứ một pho tượng như ta thì sẽ không ai dưỡng cả.” Kim Phi Dao cẩn thận suy nghĩ, hiện tại nàng nghèo sắp chết, căn bản không thể lên Độ Thiên giới.

“Độ Thiên giới tiêu phí cũng quá lớn rồi!” giận không thể át, mắng to một câu. Kim Phi Dao hoàn toàn không thể lý giải rốt cục ở trên đó phải tiêu phí cái gì, làm sao có thể cần nhiều người nuôi dưỡng như thế. Bản thân Nhâm Hiên Chi cũng chưa tới đó, đương nhiên không biết bên trên là chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên, việc này không làm khó được Kim Phi Dao, nàng khoanh tay hừ lạnh: “Không sao, cùng lắm thì ta để Mập Mạp tìm mấy trăm hoặc hơn một nghìn ếch cái, sinh cho ta mấy vạn con ếch con, sau đó để chúng nó đi ra ngoài làm cu li, mỗi ngày liệp sát yêu thú, đổi thành linh thạch nuôi dưỡng ta. Còn cả tài liệu lôi tính mà ta hoàn toàn không biết cách sử dụng kia nữa, cũng để chúng nó đi tìm, tìm được thì giao cho ta, như vậy là xong.”

“Hừ, các ngươi có đệ tử đồ tôn, ta có ếch tử ếch tôn, ai sợ ai chứ.” Kim Phi Dao cười lạnh, đã nghĩ ra cách giải quyết.

Mà lời này lại vừa khéo bị Mập Mạp mới ngủ dậy nghe được, hắn nhanh chóng nhặt một viên đá to bằng nắm tay dưới đất lên, nổi giận đùng đùng ném tới, miệng còn nói: “Có bản lĩnh thì tự ngươi sinh mấy vạn đi, đừng có đánh chủ ý lên ta.”

Kim Phi Dao giơ tay chắn viên đá, cũng tức giận mắng: “Nuôi ngươi lâu như vậy, hiện tại chính là lúc báo ân đó, ngươi đã không làm thì thôi lại còn dùng đá đánh ta. Cũng đâu phải ngươi chưa từng làm chuyện này, đã sinh mấy trăm con rồi, mấy vạn con đối với ngươi cũng chỉ là việc nhỏ thôi.”

“Ta liều mạng với ngươi!”

“Ai sợ ai chứ!”

Liếc nhìn nàng một cái, Nhâm Hiên Chi xoay người kéo Hoa Uyển Ti, nói: “Uyển Ti, chúng ta đi du hồ đi, nơi này quá ầm ĩ. Chuyện vừa rồi nhờ các ngươi liên hệ với Hải nữ, ta sẽ nói rõ với ngươi trong lúc du hồ, sau đó ngươi chuyển lời cho Kim Phi Dao. Ta không có cách nào nói chuyện với nàng, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà kéo tới tận Độ Thiên giới rồi.”

“Nàng chính là như vậy, lần sau ngươi mời nàng tới Bách Vị lâu, cam đoan nàng sẽ rất nghe lời ngươi nói.” Hoa Uyển Ti cười nói.

“Ngốc tử mới có thể mời nàng tới Bách Vị lâu.”
Bình Luận (0)
Comment