Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 570

Lưu Bàn Sơn điều động Kim Phi Dao và Văn vương rời khỏi, mà người được phái tới thay thế cũng cùng tộc đàn với Văn vương, những binh lính Yêu tộc kia sẽ không cần phải đi theo bọn họ nữa. Nghe nói hai người phải đi, mọi người nhất thời nóng nảy, Bánh Bao bệ hạ đi rồi sẽ không có bánh bao ăn, vì thế bánh bao của Kim Phi Dao càng bán chạy, ai cũng muốn ăn thêm vài cái trước khi nàng đi mất.

Mọi người chỉ hận bánh bao này không thể để lâu, sau khi chín chỉ có thể rời khỏi Thập Phục Địa Ngục nửa canh giờ là linh khí bên trong sẽ bay hết, cho nên phải ăn hết trong vòng nửa canh giờ. Như vậy bọn họ không thể mua tồn trữ, để trong túi càn khôn cũng không được. Bánh bao sống thì có thể để trong túi càn khôn nhưng ăn sống thì cơ hồ không có hiệu quả gì, bọn họ lại không có bản lĩnh hấp cho chúng chín.

Không có cách nào, mọi người chỉ có thể ngồi vây quanh nàng, dùng sức nhét bánh bao vào miệng.

Đối với sự nhiệt tình của chúng Yêu tộc, Kim Phi Dao rất cao hứng, nhân dịp này có thể kiếm được không ít linh thạch, dứt khoát để Hoa Uyển Ti vọt tới Luyện Hư kỳ luôn. Cao hứng thì cao hứng nhưng dạ dày của những Yêu tộc này thật sự nhỏ đến mức khiến người ta thương tâm, một ngày có thể ăn được hai mươi cái bánh bao đã là cực hạn, đây còn là do Kim Phi Dao bớt xén nguyên liệu, cố ý làm bánh bao bé lại.

Vỏ mỏng một chút, thịt nhân bánh nhiều hơn một chút, tuy nhỏ hơn nhưng không mất hiệu quả, nàng cũng muốn làm nhỏ hơn nữa nhưng một chiếc bánh từ bằng nắm tay đùng một cái biến thành bằng quả táo thì không thể nào nói nổi.

Nhưng dù có như vậy thì nhóm tiểu sâu này liều chết cũng chỉ có thể ăn hết hai khối linh thạch thượng phẩm một ngày, có mấy Yêu tộc ở chủng tộc khác thì dạ dày lớn hơn một chút nhưng ăn tới hai mươi cái là cũng suýt nghẹn chết, nhìn thấy bánh bao là có cảm giác buồn nôn, đã ăn đến phát ngấy, nếu không phải vì tu vi thì bọn họ thật muốn dẫm nát bánh bao rồi.

“Văn vương, ngươi phải cẩn thận đó, chỉ có ba người đi, đừng để bị Nhân tộc giết chết.” tới thay Văn vương là một Yêu tộc Hóa Thần hậu kỳ, to cao, da đen, hắn vỗ vỗ vai Văn vương, nói.

Văn vương gật đầu, người nọ là đồng tộc của hắn, cự giác xác lang, tên gọi là Giác Lang. Vì hắn không phải tiến giai từ cự giác xác lang thú cho nên không có danh hiệu vương. Chỉ có nhóm điểu yêu ở Cô Thụ Thần giới mới bị Kim Phi Dao lừa mà người người đều tự xưng vương, không cần tư tế phong.

Văn vương cũng nhắc nhở Giác Lang: “Nhân tộc hai lần tấn công đều bị chúng ta tiêu diệt, chắc chắn sẽ tương đối hận chúng ta, ngươi tốt nhất nên tử thủ, đừng dễ dàng xuất hiện.”

Giác Lang không mạnh ở tiến công mà là phòng thủ. Đối với phòng thủ hắn đặc biệt giỏi, chỉ cần là phòng ngự hắn làm ra thì tu sĩ Luyện Hư cũng phải tốn một ít công phu mới có thể phá giải, cho nên Văn vương cũng yên tâm, chỉ cần không bị đối phương khiêu khích xuất chiến là được.

Trong lúc hắn cáo biệt ở đây thì Kim Phi Dao vẫn còn bán bánh bao. Bánh bao sau nửa canh giờ mới mất hết linh khí, mọi người đều muốn mua một ít, chờ trong bụng tiêu hóa hết lại ăn tiếp, nhiều chút nào hay chút ấy.

“Nhưng sao ở chỗ ngươi mỗi người đều ngậm một cái bánh bao trong miệng vậy? Thật sự quá kỳ quái.” Giác Lang cảm thấy rất không hiểu, rốt cục bệ hạ kia đang làm cái gì mà lại bán bánh bao ở trong doanh địa như vậy?

“Chuyện này… một lời khó nói hết.” Văn vương giải thích cho hắn một lượt, Giác Lang không ngờ bánh bao của bệ hạ lại có công hiệu tốt như vậy, vậy thì hắn cũng phải mua vài cái để ăn. Vì thế, hắn liền mau chóng chen vào, mua mười cái bánh bao của Kim Phi Dao, Kim Phi Dao đương nhiên không quản là ai mua, chỉ cần có linh thạch là được, trước khi rời đi phải kiếm một món đã.

Giác Lang ăn bánh bao, lông mày nhíu lại, nghi hoặc nói với Văn vương: “Bánh bao của bệ hạ quá khó ăn, vậy mà các ngươi lại có thể vui vẻ ăn như vậy.”

“Hiện tại đang phải đối chiến với Nhân tộc, có thể tăng thêm một ít tu vi cũng là chuyện tốt, còn đòi hỏi cái gì. Đan dược ngươi đều nuốt trôi được, ăn vài cái bánh bao còn có thể chết sao?” Văn vương tà tà liếc hắn, đem luôn những lời Kim Phi Dao mắng hắn nói lại.

“Không ngờ ngươi lại nói loại lời này, ta thấy bệ hạ kia thật không đáng tin cậy, tự ngươi hãy cẩn thận một chút.” Giác Lang có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, sao Văn vương lại có vẻ phiền chán như vậy, xem ra bệ hạ này không dễ hầu hạ nha.

Bán xong cái bánh bao cuối cùng, Kim Phi Dao lại bỏ thêm bánh mới vào trong chõ rồi cùng Mập Mạp và Văn vương rời đi. Vẫn ngồi phi thảm, điều này làm Kim Phi Dao nghi hoặc không thôi, không biết phi thảm của nàng có lực hấp dẫn gì, vì sao chỉ cần lộ ra thứ này thì những người khác sẽ không dùng pháp bảo phi hành của mình nữa.

Vấn đề này luôn không có ai trả lời nàng nhưng hôm nay rốt cục nàng cũng có được đáp án từ chỗ Văn vương. Văn vương sờ sờ phi thảm, nói: “Ta vừa nhìn thấy thứ này liên có cảm giác nhẹ nhàng như được về nhà. Mặc kệ là ngồi hay là nằm, giống như đều không có vấn đề, cảm giác phi thường tùy ý. Hơn nữa, không cần ngồi lâu cũng quen, luôn cảm thấy thứ này vốn đã được bản thân dùng nhiều năm.”

“Ngươi đừng có đánh chủ ý với nó, ta đã dùng thứ này rất nhiều năm chứ đâu phải các ngươi, vì sao lại nghĩ như vậy chứ? Rốt cục phi thảm có điểm nào làm các ngươi cảm giác quen thuộc như thế?” Kim Phi Dao nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hắn, hoài nghi những người trước đó cũng nghĩ như vậy.

“Chỗ nào…” Văn vương bắt đầu tìm kiếm trên phi thảm, sau đó tùy ý chỉ vào vài chỗ rồi nói: “Ngươi xem, những chỗ này đều có vết bẩn, hình như có ai sờ soạng vào thứ gì đó rồi tùy ý bôi lên vậy. Nói như thế nào nhỉ, chính là có hơi cũ, hơi bẩn, tựa như tấm da thú trải tên giường ta trước kia vậy.”

Kim Phi Dao mắt lạnh nhìn hắn, Mập Mạp thì ôm bụng ở bên cạnh cuồng tiếu, dấu bàn tay kia không biết là của ai nhưng trên phi thảm quả thật không thiếu chỗ bẩn. Bẩn thì không quá bẩn, lại luôn có loại cảm giác thân thiết lạ lùng.

Văn vương còn cảm thán một cái, “Pháp bảo phi hành bình thường đều sáng bóng, tựa như nơi ở của một vài người vậy, sạch sẽ rối tinh rối mù, làm cho người khác có cảm giác vừa dẫm lên là sẽ bẩn, rất không thoải mái. Cái thảm này thì vừa khéo, cảm giác giống như mình có thể làm gì ở trên cũng được, hoàn toàn không cần cẩn thận chú ý, dù sao nó vốn đã không quá sạch sẽ, thật sự là quá thoải mái.”

“Đó là vì ngươi vốn thích những chỗ bẩn thỉu, người khác chắc chắn không phải vì vậy, bọn họ chắc chắn là cảm thấy phi thảm rất thoải mái cho nên mới thích ngồi.” Kim Phi Dao đương nhiên không thừa nhận là vì phi thảm bẩn cho nên mọi người cảm thấy không sợ làm bẩn, tùy tiện ép buộc đều được, ai ai cũng ngồi phi thảm.

Tuy nhiên, nàng nhớ lại thì hình như những người ngồi trên phi thảm không có ai yêu quý nó. Giày không cởi, mang nguyên một đống đất dẫm lên, tay cầm đồ bẩn cũng tùy tiện lau vào, nhiều lúc ăn cái gì đó cũng ném vỏ xuống, thường thường là rơi vào phi thảm.

Kim Phi Dao đột nhiên nhớ ra, những tu sĩ nhìn như nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ đó hình như đã từng làm rất nhiều thứ trên phi thảm của nàng. Mập Mạp ngủ chảy nước miếng trên phi thảm, Bố Tự Du làm rơi tàn thuốc xuống, băng quan của Bạch Giản Trúc còn làm ướt hơn một nửa thảm, Chu Tước còn làm vấy cả máu từ vết thường lên, ngay cả Lang đại nhân cũng vài lần làm đổ nước trà vào phi thảm, và không một ai trong số đó cởi giày.

Đương nhiên, Kim Phi Dao cũng chưa từng cởi giày, mà phi thảm sau lần thêm tài liệu luyện chế lại được tẩy sạch thì sau đó vẫn chưa từng được giặt lần nào. Hiện tại được Văn vương khích lệ, nàng cảm thấy có chút tức giận, nghe qua thì là khen phi thảm cho cảm giác thân thiết, kỳ thực là nói nó bẩn đến mức làm người ta cảm thấy tùy ý, làm gì cũng không sao.

Kim Phi Dao âm thầm hạ quyết tâm, sau khi tới doanh địa sẽ lập tức dùng chân hỏa thiêu đốt phi thảm một phen, thật sự là quá đáng giận.

Một doanh địa khác ở Hà Thạch Thần giới gặp phải công kích mãnh liệt của Nhân tộc, Yêu tộc vốn đã lui lại hơn hai trăm dặm nhưng Nhân tộc vẫn theo đuổi không bỏ. Đối phương có hai gã tu sĩ Hóa Thần kỳ, trên tay có Quang Minh kính có thể phản xạ công kích của pháp thuật, pháp thuật Yêu tộc thả ra còn chưa đánh trúng bọn họ đã bị bắn ngược trở về.

Yêu tộc trấn thủ bên này có hơn ba trăm người, giờ đây chỉ còn lại hơn sáu mươi người nhưng vẫn đau khổ kiên trì. Đối với bọn họ mà nói, lợi ích của Yêu tộc chính là lợi ích của bọn họ, bảo bọn họ bảo vệ Hà Thạch Thần giới thì bọn họ nhất định phải bảo vệ nó, tuyệt đối không lùi bước. Hiện tại bọn họ đã bị Nhân tộc vây quanh, cấm chế vội vàng bày ra đã sắp không ngăn được thế tiến công của Nhân tộc.

Dẫn dắt bọn họ là một gã Hóa Thần trung kỳ tên Mãnh Nhạc của Mao Thú tộc, thủ hạ cũng phần lớn là tộc nhân của hắn, bọn họ ai ai cũng cao lớn, thoạt nhìn uy mãnh vô cùng, nhưng hiện tại lại chết rất nhiều, cơ hồ sắp bị diệt toàn bộ.

“Lão đại, phải làm sao bây giờ?” Yêu tộc đối với những người đứng đầu, ngoại trừ tộc trưởng ra thì cơ hồ đều gọi là lão đại, lúc này bọn họ bị nhốt trong cấm chế nho nhỏ, chịu đựng công kích mãnh liệt của Nhân tộc từ bên ngoài. Có người nói: “Không bằng để ta ra ngoài tự bạo yêu đan, nổ chết vài người bọn họ cũng coi như có kết quả.”

“Không được!” Mãnh Nhạc cau mày, lúc trước trong lúc lui quân, tộc nhân chỉ cần không phải lập tức bị giết thì đều tự bạo yêu đan trước khi chết. Làm như vậy chỉ có thể làm bị thương Nhân tộc, giúp bọn họ có thể thuận lợi lui lại phía sau. Nếu đều tự bạo yêu đan chết thì phần đất mà bọn họ bảo vệ sẽ rơi vào tay Nhân tộc. Nếu để Nhân tộc tiến vào Hà Thạch Thần giới thì sẽ có khả năng từ phía sau bọc đánh các doanh địa khác.

Cho dù muốn tự bạo yêu đan thì cũng phải nghĩ cách nổ chết hai gã Nhân tộc Hóa Thần kỳ kia, tốt nhất là nổ luôn cả Quang Minh kính kia nữa. Cắn răng, Mãnh Nhạc hung hăng nói: “Ta đi! Các ngươi chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ, tự bạo yêu đan không hữu hiệu gì với hai gã tu sĩ Hóa Thần kỳ kia cả. Các ngươi che cho ta, ta đi lên ôm bọn họ cùng nhau nổ.”

“Vậy chúng ta đi trước, tự bạo khiến cho bọn họ hỗn loạn, sau đó lão đại đi lên liều mạng với Nhân tộc!” những Yêu tộc khác nghe vậy thì nhiệt huyết sôi trào, giống như không phải đi chịu chết mà là đi cướp bảo bối vậy, người người đều hưng phấn, không có chút do dự nào.

“Xuất phát!” Mãnh Nhạc hét lớn một tiếng, định mang theo người lao ra khỏi cấm chế.

Đúng lúc này, từ phía sau Nhân tộc truyền đến thanh âm cao hứng phấn chấn: “Hóa ra là chạy đến đây, ta còn bảo sao tìm khắp nơi không thấy ai. Oa, rất nhiều người nha, còn to lớn như vậy, nhất định là dạ dày rất lớn. Chắc chắn bọn hắn ăn tốt hơn nhóm tiểu sâu kia, ít nhất một ngày phải hết năm mươi cái bánh bao.”

“Ngươi có thể đứng đắn một chút không hả, bọn họ đều sắp bị Nhân tộc vây diệt hết rồi.”

Theo tiếng nói chuyện, từ phía sau Nhân tộc xuất hiện hai nam một nữ.
Bình Luận (0)
Comment