Thật sự không chịu nổi hư tình giả ý của bọn họ, dù sao cũng không có khả năng nhường Lục Dã Thần giới, còn không bằng làm cho bọn họ đánh nhau luôn. Vì thế, Kim Phi Dao nhảy lên, chỉ vào Ngô Vô mà quát: “Hồng mao lão nhân, nhìn thấy đại nhân của chúng ta còn không quỳ xuống? Nể mặt thân hồng mao của ngươi không khác gì Yêu tộc, mau mau bỏ gian tà theo chính nghĩa, trở lại trong Yêu tộc đi.”
Một lời này làm ánh mắt mọi người toàn bộ dừng trên người nàng, sau đó Kim Phi Dao thật lạnh nhạt ôm quyền hướng Ân Nguyệt: “Đại nhân, ta đã giúp ngươi nói rồi, giờ thì mời ngươi!” sau khi nói xong, Kim Phi Dao liền thối lui ra phía sau Ân Nguyệt, bộ dáng không còn gì liên quan đến mình.
Ân Nguyệt chống ô, nghiêng đầu theo dõi hắn, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, bên tai lại nghe thấy Ngô Vô giận dữ rống lên: “Ân Nguyệt ngươi thật sự quá càn rỡ. Ta thấy ngươi tu luyện đến bây giờ quả thật không dễ dàng, còn định tha ngươi một mạng, vậy mà ngươi đã không cảm kích còn xuất khẩu cuồng ngôn, hôm nay ngươi nhất định phải chết ở đây!”
“Chỉ là một tiểu Thần giới, chúng ta mà đánh thì nơi này sẽ bị hủy, ngươi vẫn nên thối lui đi.” Ân Nguyệt lắc đầu, ôn nhu cười nói.
Hai gã Luyện Hư kỳ cứ đứng như vậy, không ai chịu động thủ trước. Chủ yếu là trước mắt không có cái gì có thể đáng giá để bọn họ tranh đấu cho nên không ai muốn ra tay quá nặng, nhưng đến thì cũng đến rồi, cũng không thể cứ như vậy chạy lấy người được, vì thế liền bắt đầu kêu gào, ngươi nói một câu ta khuyên một câu, cứ thế bất động cả nửa ngày.
Một màn này diễn ra rất lâu, Kim Phi Dao nhàm chán đứng một bên, cảm thấy mọi người quá keo kiệt, đến cũng đến rồi, cứ đánh nhau một hồi, ai thua thì cút đi. Không phải chỉ là bị thương thì rớt tu vi, cộng thêm tiêu hủy vài món pháp bảo sao, căn bản không phải là chuyện gì đáng ngại cả. Nàng cho rằng người người đều giống như nàng, pháp bảo bản mạng bị hủy cũng không chớp mắt một cái.
Đứng đứng, Kim Phi Dao đột nhiên nhớ tới chỗ bánh bao lúc trước đưa cho Văn vương mà hắn từ chối, mà trong Thập Phục Địa Ngục vì chuẩn bị cho chiến tranh đã đặt đây bánh mới, nếu không ăn thì rất lãng phí. Vì thế, nàng liền lấy bánh bao ra, ngồi xuống ngay cạnh Ân Nguyệt mà ăn.
Ngô Vô không muốn động thủ với Ân Nguyệt, nếu lúc trước biết là Ân Nguyệt thì hắn đã không đồng ý đi. Còn tưởng rằng chỉ là tà tu phổ thông, lại không ngờ là khúc xương cứng này. Bên trong Nhật Nguyệt môn chắc chắn có người muốn chỉnh hắn, với khuôn mặt này của Ân Nguyệt, chỉ cần báo lại là bọn họ có thể nhận ra, làm sao có thể nói chỉ là một tà tu phổ thông chứ.
Nhưng lúc này không thể mất mặt, trở về cũng không dễ báo cáo kết quả công tác, nếu có thể dùng khí thế dọa hắn lui thì tốt. Hắn nghĩ thì dễ nhưng Ân Nguyệt lại không dễ chơi. Hắn và Yêu tộc chính là việc làm ăn, nếu việc làm ăn không thành thì hắn cũng không có gì tổn thất. Yêu tộc hy sinh hai trăm tên, bản thân chắc chắn sẽ không chết ở đây, đánh và không đánh không có gì phải suy nghĩ.
Đương nhiên, người khôn khéo như hắn sẽ không làm lãng phí bất kỳ chút tinh lực không cần thiết nào, đâu có ai trả tiền cho hắn.
Đúng lúc này, Kim Phi Dao không kiêng nể gì ăn xong bánh bao, ánh mắt luôn chăm chú vào mái tóc của Ngô Vô. Tóc hồng hồng, dựng thẳng như hỏa diễm làm nàng cân nhắc rất lâu.
Loại thời điểm này còn ngồi một bên ăn bánh bao! Ngô Vô đã sớm nghe nói Yêu tộc có một Bánh Bao bệ hạ, tuy nhiên chỉ là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, hắn không để trong mắt. Nhìn nàng thật sự ăn bánh bao, hắn chỉ cảm thấy trong lòng một trận phiền chán.
Đột nhiên, Kim Phi Dao đứng lên, lớn tiếng hỏi hắn: “Vì sao tóc của ngươi lại dựng thẳng như vậy? Có phải là dùng phát tịch không? Một lão nhân mà lại dùng đồ nữ nhân, thực quá đàn bà.”
Không biết vì sao, bộ dạng nàng vừa cầm bánh bao ăn vừa tò mò đặt câu hỏi làm cho trong lòng Ngô Vô dâng lên lửa giận. Lại dám nói hắn là đàn bà, tên Bánh Bao này rốt cục có biết nàng đang nói chuyện với ai không? Một tu sĩ Hóa Thần kỳ mà cuồng vọng như vậy, hôm nay không động thủ thì sau này còn mặt mũi nào gặp người?
Ngô Vô nhấc tay, trong tay đột nhiên xuất hiện một đoàn Ô Kim hỏa, hỏa cầu chỉ bằng nắm tay, vô hại bay tới Kim Phi Dao. Kim Phi Dao ngoài miệng vẫn ngậm bánh bao, sửng sốt một cái, linh lực dưới chân khu động, cả người vụt bay ra ngoài.
Đúng lúc này, ngón tay Ân Nguyệt khẽ nhúc nhích, những yêu thi đứng phía trước toàn bộ dâng lên đón đầu, chính hắn thì vút lên không trung. Động tác này của hắn làm cho Yêu tộc cảm thấy không đúng, ào ào bay lên tránh khỏi hỏa cầu thoạt nhìn rất nhỏ kia.
Tiểu hỏa cầu nện lên Thảo thành, một tiếng nổ vang lên, cấm chế của Thảo thành mạnh mẽ nổ ra. Đây căn bản không phải là thanh âm cấm chế bị nổ mà là thanh âm công kích của Ô Kim hỏa. Mọi người cảm thấy một luồng khí lãng nóng rực đập vào mặt, trước mắt đầy trời ánh lửa, toàn bộ Thảo thành đã bị thiêu trong Ô Kim hỏa.
Phần lớn phòng ốc bị khí lãng đạp đổ, số còn lại lập tức biến thành hư vô trong Ô Kim hỏa, toàn bộ Thảo thành lập tức biến thành một đống đổ nát màu đen, ngoài chỗ Lôi tuyền đang nhấp nhoáng từng đợt lôi ảnh ngăn cản toàn bộ Ô Kim hỏa thì tất cả các thứ khác không thừa lại chút gì.
“Thật hung tàn a!” Kim Phi Dao phát hoảng, vừa rồi nếu nàng chạy chậm một chút thì đã bị Ô Kim hỏa đốt rồi. Tuy nhiên, nhìn xuống tay thì thấy lớp vỏ ngoài của bánh bao đã bị nướng vàng óng ánh, cắn thử một miếng, thành bánh nướng rồi!
Lúc này, Văn vương vọt tới, sốt ruột hô lên với Kim Phi Dao: “Bệ hạ đừng ăn nữa, tất cả yêu thi đều bị thiêu chết rồi, chúng ta sẽ phải trực tiếp đi đối phó Nhân tộc đó.”
“Hả?” Kim Phi Dao cũng thấy lúc Ô Kim hỏa bay tới thì Ân Nguyệt liền dâng hết yêu thi lên, bản thân thì chạy đi rất xa. Hiện tại yêu thi đã bị thiêu sạch sẽ, mà tu sĩ Nhân tộc ngoài Ngô Vô ra còn có sáu trăm người.
Nàng chấn động, vội vàng kêu lên với Ân Nguyệt: “Ân đạo hữu, ngươi thiêu hết yêu thi đi thì chúng ta phải đối phó với sáu trăm người này thế nào đây?”
“Ta không rảnh, lúc đối chiến với hắn không thể khống chế một vạn yêu thi này. Đây là Ô Kim hỏa hắn tu luyện ra, đã có hỏa hậu khá dày, chỉ cần tiến vào Hợp Thể kỳ là có thể luyện thành Kim Ô hỏa, uy lực không thể coi thường. Thứ này là khắc tinh của yêu thi, ta quản không được các ngươi, những người khác sẽ do các ngươi đối phó.” Ân Nguyệt thu ô, híp mắt lộ mặt dưới ánh mặt trời.
“Sao lại như vậy chứ!” Kim Phi Dao căm giận mắng, còn tưởng rằng có thể ngồi chờ thu chiến lợi phẩm là được, không ngờ còn phải tự lên sân khấu, đối diện lại nhiều tu sĩ như vậy. Tuy rằng có câu ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây để hình dung làm người không thể đắc ý vênh váo, nhưng thế này thì cũng quá nhanh, nàng còn chưa đắc ý được vài ngày nha!
“Ta thấy tám phần là do lời nói của bệ hạ đã chọc giận hắn cho nên hắn mới sử dụng Ô Kim hỏa. Tuy nhiên, may mắn là Lôi Ti ngư lại không sợ Ô Kim hỏa, xem ra Lôi tuyền này cũng là một bảo vật.” Lúc này đã không còn cách nào, Văn vương vừa bất mãn trách cứ vừa chuẩn bị cho huyết chiến.
Kim Phi Dao tức giận bất bình nhét bánh bao vào miệng, quát Văn vương: “Ngươi thì biết cái gì! Nếu không có ta khiêu khích thì bọn họ có thể đứng đó tán gẫu vài năm. Nhiệm vụ của chúng ta là hấp dẫn tu sĩ Luyện Hư kỳ tới, càng nhiều càng tốt, nếu đứng tán gẫu vài năm thì Ngân Lưu Thần giới còn có thế cướp được sao, tu sĩ Luyện Hư kỳ của các ngươi sẽ bị giết sạch, đến lúc đó thì không cần đại trận, các ngươi cũng phải trở lại Linh cấp giới hết.”
Văn vương bị lời nói chính nghĩa của nàng nói cho không nói ra lời, tuy lời rất có đạo lý nhưng lại rõ ràng có thể nghe được chỉ là ngụy biện, thế nhưng lại không có cách nào phản bác nàng, Văn vương tức giận đến mức cảm thấy giảm thọ.
Đã thế, Kim Phi Dao lại còn chẳng để ý hừ hừ, “Ô Kim hỏa với Kim Ô hỏa cái gì, cũng chỉ là đổi vị trí cái tên thôi, cho rằng như vậy là có thể lừa người sao, thứ này căn bản không là cái gì, không có gì đáng sợ!”
“Bệ hạ có cách đối phó với Ô Kim hỏa?” Văn vương kinh ngạc nhìn nàng, chẳng lẽ Kim Phi Dao Hóa Thần hậu kỳ lại có thần thông gì mà ngay cả tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ cũng đánh được?
Kim Phi Dao hừ lạnh một tiếng: “Không có cách nào. Không phải còn có Ân đại nhân của các ngươi ở đây sao, giao cho hắn đi làm là được.”
“…” Văn vương không nói gì mất một lúc rồi khẽ cắn môi, thúc giục: “Bệ hạ, có thể giao chiến chưa? Những người khác đã đánh nhau rồi.”
Nhìn sang bên cạnh, Ân Nguyệt đã cùng Ngô Vô đối chiến, mà các Yêu tộc khác cũng đánh nhau với Nhân tộc, tuy nhiên số lượng Yêu tộc ít hơn Nhân tộc rất nhiều, thế đan lực bạc, thoạt nhìn có cảm giác như thiêu thân lao vào lửa. Mập Mạp cũng không biết chạy vào đám người từ lúc nào, Lưu Tinh chùy phối hợp Thải châu tung hoành. Kim Phi Dao đành phải mang Thú Bạo lên, kéo Thập Phục Địa Ngục vọt tới gia nhập chiến đấu.
Ân Nguyệt và Ngô Vô chiến đấu rất kịch liệt, đối diện với khắc tinh của tà tu, hắn hóa thân thành Hạn Bạt, mang theo một thân mùi hôi và độc khí lên chiến đấu. Trong phạm vi năm dặm, chỉ cần tới gần bọn họ thì không bị thiêu chết cũng bị độc chết.
Cái mũi Kim Phi Dao rất thính, hương vị trên người Ân Nguyệt khiến nàng thống khổ muốn chết, đành phải che mũi lại. Nhìn hai gã tu sĩ Luyện Hư kỳ đánh nhau lan ra chung quanh, nàng linh cơ vừa động, một lần nữa biến thành Thao Thiết, sau đó huy gạt cự chưởng, đánh tu sĩ Nhân tộc bay tới chỗ Ngô Vô và Ân Nguyệt đang đánh nhau.
Cách này rất đơn giản, khí lực của nàng lớn, bây giờ còn thêm cả uy lực của quyền sáo Thú Bạo, tu sĩ Nhân tộc bị nàng đánh bay trùng trùng. Đánh như vậy vốn không thể chết người nhưng chỗ bay tới lại là chiến trường của tu sĩ Luyện Hư kỳ, đi vào một người diệt một người, khiến cho Ngô Vô có chút trở tay không kịp.
Những người này là do hắn mang tới, hiện tại bị ném hết tới đây, có rất nhiều người chết là do hắn thiêu, đây không phải là tự giết lẫn nhau sao? Có đôi lúc vì cố kỵ chuyện này mà tay chân hắn luống cuống, làm cho tên Ân Nguyệt không chút cố kỵ kia nhặt được tiện nghi, thừa dịp hắn chưa kịp chuẩn bị, một dấu tay tối như mực liền sờ vào tay trái của Ngô Vô.
Sắc mặt Ngô Vô đại biến, vội vàng rút một cây đao ra, nhanh nhẹn chém đứt tay trái. Dùng linh lực hàn gắn vết thương, hắn lại ném ra một đoàn Ô Kim hỏa, nương hỏa thế để ngăn cản bàn tay đang tiếp tục sờ tới của Ân Nguyệt, vèo một cái lui về phía sau.
Thân hình vĩ đại của Kim Phi Dao xuyên qua đám người, đang vùi đầu khổ lao, thấy một người liền chụp bay một người, chờ Ngô Vô và Ân Nguyệt làm gả y cho mình, lại thấy Ngô Vô kéo cái tay cụt bay ra ngoài, những tu sĩ kia thấy Ngô Vô lui đi cũng mau chóng bỏ chạy. Nàng thấy tức giận, phẫn hận mắng: “Các ngươi rốt cục tới nơi này làm gì vậy? Đánh được một lúc đã bỏ chạy, không có chút lĩnh ngộ tự giác hy sinh gì cả.”
“Được rồi, không chịu chết là tốt rồi.” Mập Mạp đứng bên cạnh, tức giận mắng.