Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 587

Thụy Mẫn vừa chết, trong Tân Long môn lập tức không còn bất kỳ ai có thể đối kháng với tu sĩ Hóa Thần kỳ, các đệ tử không bị ngất đã sớm chạy trốn, ai ngất xỉu thì tiếp tục xỉu, kể cả có tỉnh lại cũng muốn tiếp tục giả bộ bất tỉnh. Mà những trưởng lão kia là trụ cột của Tân Long môn, nếu không giải quyết, cứ để mặc cho bọn họ chạy đi thì chính là tai họa ngầm to lớn đối với Kim Khôn môn.

Vì thế, ba người ngăn chặn tu sĩ cao giai, bắt đầu chém giết. Một màn này cơ hồ là đơn phương chém giết, tu sĩ Nguyên Anh làm sao có thể chống lại Hóa Thần kỳ, Tân Long môn hoàn toàn bị dìm trong biển máu. Huyết nhục bay đầy trời nhuộm cây cối hoa cỏ thành màu đỏ, vốn tất cả ngọn núi xanh tốt giờ trở nên đỏ au, vô cùng xinh đẹp.

Hai ngày sau, Trử Du mang theo đệ tử chạy tới Tân Long môn thì cảnh chém giết đã xong từ lâu, từ xa đã thấy màu đỏ chói mắt. Hắn đã từng đến Tân Long môn, không nghe nói có nhiều hoa hồng như vậy nha, lòng có chút nghi hoặc. Còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, hắn đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hoa hồng cái gì, đó chính là máu!

Nhìn cả ngọn núi nhuốm màu đỏ, trong lòng Trử Du vô cùng khiếp sợ, phải giết bao nhiêu người mới làm ra động tĩnh lớn như vậy? Cả ngọn núi đều bị nhiễm đỏ, bảo sao sư phụ không bao giờ đưa sư thúc về, một ma nhân giết người như vậy dù đặt ở môn phái nào cũng đều trở thành đối tượng chờ bị người khác liên hợp thảo phạt a!

Kỳ thực Kim Phi Dao cũng không giết bao nhiêu người, chỉ vì quyền sáo Thú Bạo cho nên mỗi lần lấy máu đều phun thành dòng, làm giống như máu chảy thành sông vậy, chứ bình thường tu sĩ giết người căn bản không thể làm ra nhiều máu như vậy, cùng lắm chỉ có một bãi ở dưới đất thôi. Hơn nữa, nàng còn làm máu phun lên không trung, đến lúc rơi xuống đất càng bắn tung tóe khắp nơi, thoạt nhìn phá lệ dọa người.

Lúc này Kim Phi Dao đã sớm đã lục soát, vơ vét hết cả Tân Long môn, chỉ cần cấp địa bàn cho Kim Khôn môn là được, dù nàng không cướp của cải đi, Kim Khôn môn có tiếp nhận cũng không tiện mang những thứ đó đi. Hiện tại nàng lấy đi sạch sẽ, sau này kể cả có kẻ nào chính nghĩa yêu cầu Kim Khôn môn giao ra của cải của Tân Long môn thì cũng không có gì để giao, sẽ bớt được rất nhiều phiền toái.

Đương nhiên, đây chỉ là cái cớ của nàng, chủ yếu vẫn là nàng muốn lấy đi mà thôi.

Hải Lam Âm một thân đầy máu ngồi trên ghế đá, ánh mắt có chút dại ra. Hai tay nàng đặt trên gối, không ngừng có máu chảy xuống. Đây không phải máu của nàng, cũng không phải là máu của tu sĩ mà nàng giết chết, đây là máu do Kim Phi Dao giết người phun ra. Không chỉ trên người mà cả trên tóc nàng cũng đều là máu.

Giết người thì Hải Lam Âm không sợ, thời gian làm tán tu nàng cũng đã giết người, nhưng giết người thành như vậy thì nàng lại chưa từng thấy qua, khắp tầm mắt ngoài màu đỏ vẫn là màu đỏ, thực làm lòng nàng rung động vô cùng, thật lâu không thể bình tĩnh.

Trên quảng trường vẫn còn khá nhiều đệ tử, người người dính đầy máu ngồi ở đó, người bị thương không có bao nhiêu nhưng tâm bị thương lại có rất nhiều. Bọn họ an vị trong máu đồng môn, bị Kim Phi Dao nhốt trong cấm chế, không ai trốn thoát.

Kim Phi Dao lấy hết của cải của Tân Long môn xong thì đi tới phía trước cấm chế, hung tàn nhìn bọn họ, sau đó hắc hắc cười nói: “Để ta nghĩ xem nên ăn luôn các ngươi hay là hạ cấm chế để các ngươi làm việc cho ta. Nói đi, các ngươi muốn bị ta ăn cho thống khoái hay là sống mà không bằng chết?”

Các đệ tử trong cấm chế nhất thời đủ mọi loại vẻ mặt, có hận, có điên cuồng cũng có sợ hãi.

Thấy bọn họ không nói gì, Kim Phi Dao vẫy vẫy tay với Mập Mạp, Mập Mạp ngầm hiểu chạy tới, lấy từ túi càn khôn ra một cái đỉnh lớn, dùng Hoa Tiêu thuật rót đầy nước vào đỉnh, cuối cùng ném một đoàn yêu hỏa xuống đáy đỉnh, bắt đầu đun nước.

Đám đệ tử đê giai của Tân Long môn nhìn đại đỉnh kia, có chút không rõ nàng định làm gì. Trong hiểu biết của bọn họ thì chưa từng thấy việc cực kỳ tàn ác gì, những thứ hôm qua nhìn thấy đã là tàn bạo nhất rồi. Hiện tại lại bày đại đỉnh ra thật khiến người ta có cảm giác không tốt.

Kim Phi Dao truyền âm cho Mập Mạp, bảo hắn làm yếu bớt yêu hỏa, như vậy nước mới lâu sôi, khỏi phải vướng cảnh nước sôi mà người Kim Khôn môn còn chưa tới. Nếu nước sôi mà còn chưa nấu người thì sẽ không diễn tiếp được, mà nếu nấu thật thì ai ăn? Quả nhiên, cả đại đỉnh nước cứ thế chậm rãi đun, đun tới một canh giờ mới bắt đầu có hơi nước bốc lên, lại thêm nửa canh giờ nữa mới sủi tăm.

Nàng đi đến bên đỉnh nhìn nhìn, nói với Mập Mạp: “Được rồi, có thể hạ nồi. Ngươi đi chọn một người mà ngươi thích đi, ta tặng cơ hội này cho ngươi.”

Mập Mạp trừng mắt lườm nàng một cái, sao lại đùn việc này cho hắn? Hắn bộ dạng đáng yêu như vậy, căn bản không thể dọa người. Nhưng Kim Phi Dao lại trừng lại hắn vài lần, Mập Mạp đành phải ra vẻ biến thái, nhe răng trợn mắt đi đến bên cấm chế, nhìn vào trong.

“Nam thịt quá già, không hợp khẩu vị. Nữ thì lại quá nhiều thịt béo, chẳng lẽ không có ai non mềm một chút?” hắn vừa nhìn vừa lầu bầu, thanh âm đương nhiên là đủ cho năm, sáu trăm tên đệ tử bên trong nghe thấy. Không chờ bọn hắn kịp run rẩy, Mập Mạp đã lớn tiếng hỏi: “Trong số các ngươi có tiểu hài tử không? Tốt nhất là tầm bốn, năm tuổi.”

Hóa ra nấu nước để ăn thịt người, đám đệ tử Tân Long môn phát hoảng, liền có người phẫn nộ quát: “Đám Yêu tộc ăn người các ngươi sẽ gặp báo ứng!”

“A, ý là không có? Nghĩ cũng đúng, nhỏ tuổi như vậy là quá sớm để tu tiên, khó nói còn phải chùi đít cho bọn hắn. Quên đi, vậy thì nữ hài gần mười tuổi đi, loại đó cũng được.” Mập Mạp tận lực làm cho bản thân trông đáng ghét một chút, sợ không dọa được những tu sĩ này.

Nhưng hắn nghĩ nhiều quá rồi, chính bộ dáng mặt hồng răng trắng, thiên chân khả ái của hắn nói ra lời muốn ăn thịt người mới càng làm cho người ta cảm thấy hoảng sợ. Cho nên, không cần phải làm cho biểu cảm trở nên dữ tợn, kể cả lúc này Mập Mạp chỉ mỉm cười, chớp chớp đôi mắt to thì nhìn thế nào cũng giống một ác ma đáng sợ.

Hắn đi nửa ngày ngoài cấm chế, chọn tam nhặt tứ kéo dài thời gian, cuối cùng cảm thấy đi đến phiền, liền tiện tay chỉ vào một người trong đó: “Ngươi đi, tìm phiền chết người. Dù sao cũng ăn hết, liền bắt đầu từ ngươi.”

Bị chỉ là một nữ hài mười ba, mười bốn tuổi, mặt đầy vết máu nấp sau một tráng hán, mà người chung quanh cũng có ý thức ngăn cản cho nàng. Rõ ràng có thể thấy được nữ hài này bình thường rất được các sư huynh yêu thương.

“Muốn ăn thì ngươi ăn ta đi, làm ra loại chuyện đó với một tiểu hài tử, ngươi không thấy thật quá đáng sao?” không hổ danh là danh môn chính phái, không ít đệ tử che ở phía trước nàng đều giận dữ hét lên, một đám muốn hiến thân, kể cả là chờ chết cũng không thể mất khí tiết.

Mập Mạp vươn ngón tay lắc lắc, khinh thường nói: “Ngươi coi như hết, da cứng thịt dai, ta không có hứng thú.” Sau đó, tay hắn hư không một trảo, nữ hài kia đã bị hút ra cấm chế.

Nàng còn cao hơn Mập Mạp một cái đầu nhưng bị hắn túm lấy thì không thể động đậy nửa phần, bị Mập Mạp kéo tới bên đỉnh. Tiện tay dùng nước xoa xoa mặt nữ hài, hắn vừa lòng gật đầu: “Lão đại, chọn người này đi, thoạt nhìn da thịt non mịn, hương vị hẳn là không tệ. Có điều, cả người toàn máu, có cần rửa đi không?”

Kim Phi Dao nhìn thoáng dưới chân núi, người Kim Khôn môn còn chưa tới, sau đó nàng liếc nhìn Hải Lam Âm một cái, nói: “Không cần, cứ ném vào nồi.”

“Được.” Mập Mạp không chút suy nghĩ, nhấc nữ hài chuẩn bị ném vào đỉnh. Trong đó là nước sôi, nếu bị ném vào thì hẳn phải chết không nghi ngờ, trong cấm chế rộ lên tiếng mắng chửi, Mập Mạp và Kim Phi Dao hoàn toàn không nghe thấy.

Hải Lam Âm sửng sốt, nàng vẫn cho rằng Kim Phi Dao chỉ hù dọa những đệ tử này thôi, lại không ngờ Mập Mạp thực sự muốn ném nữ hài xuống, nàng đứng vụt lên, ra sức hô: “Dừng tay!”

Mập Mạp ngừng tay, nữ hài chỉ còn cách mặt nước có một chưởng, thủy khí không ngừng bốc lên mặt nàng, tóc đã ngâm trong nước, nàng sợ tới mức hét to. Tiếng hét của nàng không chỉ làm đệ tử Tân Long môn phẫn nộ mà còn dẫn đến vô tận sợ hãi, không lâu nữa bọn họ cũng sẽ bị ném vào trong đó, bị hai yêu thú kia ăn thịt.

“Gì vậy?” Kim Phi Dao nhìn Hải Lam Âm, khó hiểu hỏi, người này quả nhiên nhảy ra ngăn cản, chỉ hy vọng ngươi kéo dài thời gian chút, nếu không người Kim Khôn môn sẽ không tới kịp. Tuy nhiên, sao lại đi chậm như thế chứ, bọn người kia rốt cục đang làm cái gì vậy.

Người Kim Khôn môn kỳ thực đã tới chỗ sơn môn rồi nhưng dòng máu chảy từ trên núi xuống cộng thêm cảnh cây cối hoa cỏ bị nhiễm đỏ đã làm các đệ tử kinh hãi đảm khiêu. Kể cả Trử Du muốn bảo bọn hắn đi mau một chút thì ai nấy cũng thần sắc khẩn trương, thận trọng từng bước, chỉ sợ có cái gì đó nhảy ra công kích. Cảnh tượng nơi này làm cho ngay cả Trử Du cũng cảm thấy có chút kinh hãi, đối với sư thúc thì sợ hãi lại lớn hơn tôn kính vài phần.

Hải Lam Âm dồn dập đi đến trước mặt Mập Mạp, đoạt lấy nữ hài, sau đó giận dữ nói với Kim Phi Dao: “Ngươi lại ăn người!”

“Cũng không phải ngươi chưa từng thấy, có gì kỳ quái?” Kim Phi Dao tìm một chỗ ngồi xuống, lạnh nhạt nhìn Hải Lam Âm. Nàng sở dĩ không nói kế hoạch cho Hải Lam Âm là vì Đạo Đài sơn dù thế nào cũng có quan hệ với nàng, hơn nữa người này đầu óc đơn giản, chắc chắn sẽ để lộ dấu vết, không thể để nàng gây phiền toái cho mình được.

Huống chi, đây là cầu ưu việt cho bản thân, Hải Lam Âm chỉ cần đi tới giết người báo thù là xong. Đáng tiếc, ngay cả thống khoái báo thù nàng cũng không làm được, nếu không có bản thân ở đây thì tám phần là nàng lại tin lời người khác. Kim Phi Dao thậm chí còn hoài nghi lời của Hải trưởng lão gì đó với Hải Lam Âm trước kia rốt cục có phải là sự thật hay không, cũng có khả năng là dối gạt nàng mà thôi.

Mặc kệ là lừa hay không lừa, dù sao Tân Long môn cũng nhất định phải về tay Kim Khôn môn, chuyện nhà của Hải Lam Âm không liên quan tới nàng. Cừu này là thật cũng phải báo, giả cũng phải báo, đã đi đến bước này thì phải đi tới cùng.

“Các ngươi không thể làm như vậy, bọn họ không liên quan đến chuyện này, căn bản không biết gì cả.” Hải Lam Âm chính là người như vậy, nàng cũng không biết mình phải bảo vệ những người này làm gì, nhưng từ trong tiềm thức nàng đã muốn làm như vậy.

Kim Phi Dao không hé răng, chỉ hảo hảo nhìn nàng. Tân Long môn ở Thần cấp giới còn cần nàng xuất lực, hiện tại chỉ là diễn trò thôi, không cần phải làm căng quá, như vậy sẽ không đi tiếp được. Vì thế, nàng chỉ trầm mặc, sau đó thở dài một tiếng.

Đúng lúc này, ấn theo kế hoạch, Trử Du mang theo đệ tử Kim Khôn môn rốt cục đi đến nơi này, hô lớn với mấy người Kim Phi Dao: “Đám yêu nghiệt các ngươi lại giết người nấu ăn.”

“A!” Kim Phi Dao ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn bọn họ, vẻ mặt như muốn giết người.

Kể cả nàng đã thay đổi dung mạo, Trử Du và các đệ tử Kim Khôn môn vẫn cảm giác được một sát ý rất mạnh đâm thẳng vào thể xác và tinh thần.
Bình Luận (0)
Comment