Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 613

“Vì sao ngươi không giết hắn?” Hoa Uyển Ti đỡ Kim Phi Dao, mắt nhìn về phía trước.

Kim Phi Dao hắc hắc cười, làm động đến vết thương, lập tức kêu a một tiếng, “Bởi vì hắn nuôi một con thỏ vô dụng.”

“Sự đồng tình của ngươi luôn dùng ở những chỗ rất kỳ quái, con thỏ không có người nuôi cũng không đói chết được.” Hoa Uyển Ti không biết nói gì, đây là con thỏ dạng gì chứ?

Lúc này, Mập Mạp đi tới, còn khoa tay múa chân, “Ta đã nhìn thấy con thỏ kia, đùi to thế này này, rất béo. Đã vài lần ta định bắt nó nướng ăn mà không được.”

“Các ngươi có thể đừng nói chuyện con thỏ nữa không hả? Mau mau cầm máu, băng bó cho ta, muốn ta chết sao?” thấy Mập Mạp cũng nói về thỏ, Kim Phi Dao tức giận mắng.

Nơi các nàng đang ở là một không gian đầy ánh sáng, trên đầu là một mảnh lửa đỏ, đó chính là nham thạch của núi lửa. Nơi này là do Kim Phi Dao phát hiện ra sau một thời gian dài quan sát núi lửa, thấy có một ngày có một con Viêm long đi đến nơi đây liền lao thẳng vào trong nham thạch rồi không trở ra nữa.

Kim Phi Dao cảm thấy rất kỳ quái, Viêm long sống nhờ vào nham thạch, làm sao có thể đi xuống là bị thiêu chết được. Vì thế, nàng liền nổi lòng nghi ngờ với nơi này, mang theo hai người Mập Mạp hạ xuống, tìm kiếm nửa ngày trong nham thạch nóng bức vô cùng. Chậm rãi thử vài lần thì phát hiện được một vị trí, chỉ cần dùng sức đánh vào là không gian sẽ vặn vẹo, xuất hiện một cửa vào.

Dè dặt cẩn trọng tiến vào trong liền đi tới chỗ toàn là ánh sáng này, không có Viêm long cũng không có bảo tàng, cái gì cũng không có. Ba người tìm kiếm nửa ngày, còn công kích bốn phía mới phát hiện ở tận cùng bên trong có một cửa ra.

Mập Mạp xuất lực mở cửa ra, không đợi ba người đi vào thì bên trong đã vụt lao ra một con Viêm long. Viêm long giương nanh múa vuốt nhào tới các nàng, Kim Phi Dao vội vàng xuất thủ công kích, lại phát hiện đây chẳng phải Viêm long chân chính mà chỉ là hồn phách chưa tiêu tán của nó mà thôi.

Tuy chỉ là hồn phách nhưng uy lực cũng không nhỏ, xuất quỷ nhập thần trong không gian ánh sáng này làm ba người gặp phiền toái không nhỏ. Mà tệ hơn là ở chỗ cửa ra còn liên tiếp có hồn phách Viêm long bay ra, đợi Mập Mạp đóng lại cửa thì đã có hơn mười long hồn bay loạn chung quanh rồi.

Các nàng tốn không ít thời gian đối phó với những long hồn này, cuối cùng Hoa Uyển Ti phát hiện ra nàng có thể nuốt những hồn phách này, hút toàn bộ hồn phách Viêm long vào trong cơ thể. Phát hiện ngoài ý muốn này làm nàng thu được lợi ích không nhỏ, lấy hồn bổ hồn làm cho hồn phách của nàng cường đại hơn.

Ba người cơ hồ đồng thời nghĩ đến một điểm, nếu sớm biết việc này thì tốt quá, người chết trong đại chiến rất nhiều, thật là lãng phí. Xem ra sau này ngoài linh thạch ra còn thể tới Âm Trạch mua hồn phách cho Hoa Uyển Ti bổ thân thể. Nếu Mập Mạp cũng ăn người thì ba người đã có thể là tà tu một cách triệt để, không một kẻ là người tốt.

Vì thế, sau đó Mập Mạp đi mở cửa, thả long hồn bên trong ra, Hoa Uyển Ti coi chừng ở bên ngoài ăn luôn. Một lần thả một lần ăn, hai người phối hợp rất nhịp nhàng. Lúc trước Kim Phi Dao nhìn thấy hoàn cảnh nơi này, đột nhiên nghĩ không bằng đưa Bạch Giản Trúc tới đây, dùng phương thức này để giải quyết mâu thuẫn giữa hai người.

Con thỏ! Nếu Bạch Giản Trúc chết thì A Ngốc phải biến thành thỏ hoang rồi. Cho nên nàng quyết định không giết Bạch Giản Trúc, nếu giết hắn, không biết Trúc Hư Vô có mang Hỗn Độn tới tìm nàng phiền toái hay không nữa. Trúc Hư Vô thì không có vấn đề, nhưng gia hỏa Hỗn Độn tâm thần không bình thường kia lại rất phiền toái.

Còn không bắng cứ như vậy buông tha Bạch Giản Trúc, chỉ cần hắn về sau đừng tìm nàng gây phiền toái là được rồi. Hắn thiếu tâm nhãn như vậy, chắc chắn sẽ mắc mưu, chỉ cần nàng chết ở trước mặt hắn thì hắn sẽ thôi tâm ngyện, sau đó trở về sống những ngày tháng của mình. Làm chuyện tốt như vậy, có phải ta quá thiện lương không?

Kim Phi Dao thật vô sỉ nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy nàng quá tốt, thành toàn Bạch Giản Trúc, làm hắn về sau có thể sống những ngày tháng vui vẻ, thật sự là quá vĩ đại.

Hiện tại, theo kế hoạch của các nàng, chuyện của Bạch Giản Trúc hẳn là đã giải quyết xong, các nàng thì tiến vào tàng bảo địa của yêu long. Nàng cảm thấy yêu long quả thực lợi hại, tàng bảo địa cũng làm kín đáo được như vậy, còn bắt bao nhiêu hồn phách Viêm long tới thủ vệ, có thể nói là dụng tâm lương khổ, thứ bên trong chắc chắn rất đáng giá.

Mập Mạp mở cửa ra thật lâu mà vẫn không thấy có hồn phách Viêm long nào bay ra, xem ra tất cả hồn phách đều đã bị Hoa Uyển Ti nuốt hết.

Mập Mạp mở đường, Hoa Uyển Ti đỡ Kim Phi Dao bước vào nhập khẩu, đợi ba người các nàng vào trong, nhập khẩu liền tự động đóng lại, phiến ánh sáng này lại khôi phục nguyên dạng.

Vừa tiến vào trong không gian, trước mắt liền tối đen, từ hắc ám có mùi hôi thối truyền tới. Kim Phi Dao nhanh nhẹn ném ra một viên Thái Dương trân châu, chiếu bốn phía sáng như ban ngày. Đợi thấy rõ tình cảnh bên trong, ba người nhất thời cấm khẩu. Nơi này mà lại là bảo tàng của yêu long mà các nàng ép buộc vất vả mấy tháng mới tìm được?

Đầy đất là thi thể Viêm long, hỏa diễm trên người đã tắt, có con còn đã biến thành bạch cốt, có con thì vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, đa phần là long thi đang phân hủy. Long thi xếp thành núi, nếu không phải có những bức từng phong trúc ngăn trở thì chỉ sợ đã tràn hết ra thành thi hải rồi.

Vảy của Viêm long chỉ có lấy được xuống lúc nó còn sống, dùng linh lực xử lý không để cho hỏa diễm bị tắt thì mới hữu dụng, còn loại vảy đã mất đi hỏa diễm này căn bản không có tác dụng gì. Tuy cũng có thể dùng làm than để đốt nhưng nàng không dùng tới vật như vậy a! Hơn nữa, ở đây lại thối muốn chết, rõ ràng không phải tàng bảo địa gì mà mà phần mộ của Viêm long!

Kim Phi Dao nhìn núi thi long trước mắt, khẽ cắn môi bảo Hoa Uyển Ti ném lửa qua, thiêu hủy toàn bộ, dù sao ở đây ngoài yêu đan ra cũng không còn gì hữu dụng. Hỏa viêm thuật phổ thông ném lên thi thể yêu long, lập tức đốt cháy long lân màu đen, trong phút chốc đại hỏa đầy trời, ngay cả đám phong trúc cũng bị đốt theo.

Đại hỏa ngùn ngụt, Mập Mạp kết xuất linh quang che phủ chặn hỏa diễm, ba người đứng coi chừng trong hỏa diễm đúng bốn mươi ngày, trận đại hỏa này mới dịu đi. Thừa dịp này, Kim Phi Dao băng bó vết thương, dùng linh lực trị liệu gần khỏi hẳn. Đến lúc đại hỏa tắt hoàn toàn, ba người tìm kiếm yêu đan Viêm long trong đống tro tàn, chúng nó trời sinh lấy lửa làm thức ăn, loại tiểu hỏa này không thể thiêu hủy yêu đan.

Nhưng đừng nói một viên yêu đan, nửa viên yêu đan cũng không có, điều này làm cho Kim Phi Dao cảm thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ Viêm long không có yêu đan? Loại chuyện này căn bản không có khả năng xuất hiện, chắc chắn là rơi ở đâu đó rồi. Nàng nói với Mập Mạp và Hoa Uyển Ti: “Cẩn thận tìm cho ta, ta không tin là không tìm được cái gì! Yêu long chết dẫm, cũng dám gạt ta, lấy một nghĩa địa Viêm long đối phó ta. Đừng để ta có cơ hội phi thăng, nếu không thì ngươi biết mặt!”

Diện tích nghĩa địa rồng không hề nhỏ, phong trúc mênh mông vô bờ, đáng tiếc đều bị trận đại hỏa thiêu rụi. Trong thế giới hắc ám đầy bụi trúc chỉ có chỗ các nàng đứng là được Thái Dương trân châu chiếu sáng.

Mập Mạp và Hoa Uyển Ti dùng thần thức tìm một vòng vẫn không tìm được bất kỳ một viên yêu đan nào, tin tức này làm cho Kim Phi Dao thất vọng cực độ. Nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, yêu đan cửu giai là thứ tốt, nhất định phải tìm ra, nếu không thì đã phí công tới đây.

Dưới sự thúc giục của Kim Phi Dao, Mập Mạp và Hoa Uyển Ti mỗi người cầm một viên trân châu, bắt đầu tìm trong các bụi trúc, nhìn tư thế thì tựa hồ không lấy được yêu đan Kim Phi Dao sẽ không đi ra ngoài.

Kể cả có tìm được yêu đan, Kim Phi Dao cũng tạm thời không định ra ngoài, ai biết được tên Bạch Giản Trúc kia có còn ở ngoài đó hay không. Nếu giờ đi ra bị hắn nhìn thấy thì màn diễn của nàng không phải lãng phí sao? Chỉ cần nơi này không có gia hỏa nào gây bất lợi cho nàng thì nàng tạm thời cứ ở lại.

“A!” đột nhiên, Mập Mạp đang tìm kiếm yêu đan phát ra tiếng hét thảm, Kim Phi Dao đứng bật dậy, bay tới chỗ hắn hét. Hoa Uyển Ti cũng từ nơi khác chạy lại, hai người phi thân về phía Mập Mạp. Gia hỏa da dày thịt béo như Mập Mạp mà có thể bị làm cho phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy thì chắc chắn là đã nhận phải công kích cường đại, xem ra nơi này không thật sự an toàn!

Bởi vì Kim Phi Dao bị thương, Hoa Uyển Ti liền đi phía trước, nếu quả gặp phải địch nhân cường đại thì tình trạng của Kim Phi Dao cũng không thích hợp đối chiến. Nhưng lúc đến nơi, hai người bị một màn trước mắt chấn động.

Kim Phi Dao giương miệng sững sờ ở đó, Mập Mạp nằm bất động phía trước một bụi trúc, thân mình trắng noãn trở nên đen sì, trên người có khói bốc lên. Hoa Uyển Ti nhanh nhẹn đến bên cạnh hắn xem xét, may mắn là chỉ hôn mê, tim vẫn đập, còn chưa chết. Thấy Mập Mạp chưa chết, ánh mắt nàng cũng nhìn về phía trước, trong mắt hiện lên vẻ kinh thán.

“Ngươi nói yêu long có biết nơi này có thứ này không?” ánh mắt Kim Phi Dao luôn ngơ ngác nhìn phía trước, đột nhiên mở miệng nói.

Hoa Uyển Ti lắc đầu nói: “Có lẽ là không biết. Ta không biết Độ Thiên giới rốt cục cần bao nhiêu tài liệu lôi tính nhưng ta đoán kể cả là tu sĩ Đại Thừa kỳ mà biết có vật như vậy ở đây thì cũng không thể bỏ mặc.”

“Ta cũng nghĩ như vậy, thật sự phải cảm tạ yêu long nha, cho ta một phần đại lễ tốt như vậy.” Kim Phi Dao ôm miệng vết thương, hắc hắc cười. So sánh với thứ trước mắt, chút thương Bạch Giản Trúc gây ra căn bản không coi là gì. Nàng vươn tay tung Phong quyển thuật, thổi hết những bụi trúc bốn phía, vật kia liền lộ ra toàn bộ.

Đó là một lôi cô xanh vàng lóng lánh, thân dài nhỏ cao gần bằng hai người, cái tán bên trên còn to hơn cái ô hai thanh bình thường. Trên khắp lôi cô có lôi quang chớp động, Mập Mạp đúng là bị nó đánh cho nên trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Tài liệu lôi tính lớn như vậy mà lại giấu trong phần mộ Viêm long, nếu truyền ra ngoài, đừng nói tu sĩ Luyện Hư kỳ, chỉ sợ cả Hợp Thể kỳ cũng từ Độ Thiên giới xuống để cướp đi.

Đối với Kim Phi Dao lúc này mà nói, đây hoàn toàn là bánh thịt từ trên trời rơi xuống, chẳng lẽ làm chuyện tốt thật sự được hảo báo, hiện thế báo lập tức tới ngay?
Bình Luận (0)
Comment