Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 626

“Kim Phi huynh, hôm nay lại đến phiên ngươi.” Kim Phi Dao đã rất quen thuộc với người Thần Uy giáo, vừa mới chuẩn bị đi tiếp nhận vị trí luyện hóa Bổ Thiên thạch đã có người nhiệt tình chào hỏi.

Kim Phi Dao gật đầu lên tiếng trả lời, ngẩng đầu nhìn luyện lô trước mắt, Bổ Thiên thạch bên trong không phải là khó luyện bình thường, đến bây giờ vẫn còn không ít chưa bị luyện hóa thành nước. Hơn nữa, nàng cũng đã đào xuyên núi đá, thả Thiên Sí điểu ra ngoài, thế nhưng đã hơn hai mươi ngày rồi mà Bố Tự Du lại không hề có động tĩnh gì.

Chẳng lẽ Thiên Sí điểu chưa truyền tin tức đến tay bọn họ đã bị người Thần Uy giáo bắt rồi? Không thể nào, nếu bị phát hiện thì phải có phản ứng, tình hình hiện tại lại rất bình thường, không có nửa điểm khác thường.

Ngồi vào bên cạnh luyện lô bắt đầu luyện hóa Bổ Thiên thạch, Kim Phi Dao lại trải qua ba ngày. Bố Tự Du vẫn không xuất hiện, cũng không thấy Thiên Phong Nhất Các có bất kỳ dấu hiệu bị tấn công nào. Cuối cùng, ngay cả Hoa Uyển Ti và Mập Mạp cũng không đợi được, tới hỏi xem có chuyện gì, chẳng lẽ nàng thực sự có ý định cắm rễ trong Thần Uy giáo?

Kim Phi Dao mới là người tức giận nhất, bản thân còn muốn sớm được ra ngoài nhưng Bố Tự Du không tới thì phải làm sao? Chẳng lẽ dựa vào sức mình mà chạy? Nghĩ mãi cũng không có cách nào, đã không đến thì tự nàng đi cứu người, lại lấy các thứ trong tiểu đảo nổi ra, cùng lắm thì không cần tiểu đảo nổi nữa, để xem những kẻ có vô số giới tử cảnh vực kia sẽ làm sao!

Vì thế, nhân lúc không cần đi luyện hóa Bổ Thiên thạch, nàng ở trong động tìm chỗ ngồi xuống, thương lượng đối sách từ xa với hai người Hoa Uyển Ti. Muốn chạy trốn đương nhiên phải lợi dụng lúc Hiên Viên Bình không có ở đây, còn phải mượn sức Lam Tinh, để nàng mở đường cho mọi người, sợ đám giáo chúng kia không có việc gì, vì ích lợi mà xông xa ngăn cản nàng.

Như vậy thì còn phải làm cho bọn họ biết Hiên Viên Bình muốn hủy đồ của bọn họ. Nhưng chuyện này hiện tại không thể nói ra, chẳng phải ai cũng có giới tử cảnh vực tốt, nếu tìm đúng người nghèo như nàng thì khó nói còn có thể làm cho người ta vì ghen tị mà không đứng về phía nàng, ngược lại còn vì tài liệu lôi tính mà cố ý làm hỏng chuyện. Không ít người nếu không có giới tử cảnh vực thì tốc độ tiến triển tu vi sẽ giảm bớt, đối với người khác thì chỉ có lợi chứ không có chỗ hỏng.

Huống chi, nàng hoàn toàn không biết trên người ai có giới tử cảnh vực, không có ai mang ra triển lãm cho ngươi xem cả. Kim Phi Dao đành phải quyết định bừa, đến lúc chạy đi sẽ hô to một tiếng là được.

Nghĩ nghĩ liền quyết định trước tiên phải mượn sức Lam Tinh, vì thế Hoa Uyển Ti liền nói cho Lam Tinh biết Kim Phi Dao đã sớm trà trộn trong giáo chúng, muốn cứu các nàng ra ngoài. Còn tùy tiện hư cấu một cái, nói Khoa Phụ tộc cũng ủy thác nàng, muốn cứu Lam Tinh ra khỏi biển lửa. Điều này làm Lam Tinh cảm động rối tinh rối mù, không ngờ Kim Phi Dao vẫn tốt bụng như trước, năm lần bảy lượt tới cứu mình. Tộc nhân cũng đồng ý cho nàng không cần nghe theo lời Thần tộc, vậy là có thể yên tâm trở về.

Mặc dù Lam Tinh có do dự nhưng dưới sự dụ dỗ của Hoa Uyển Ti, cộng thêm thế công của ân nhân thì đã nhẹ nhàng cầm nàng xuống. Nàng lo lắng nhất là Hiên Viên Bình sẽ gây bất lợi cho tộc nhân của mình, Hoa Uyển Ti cam đoan với nàng, lần trước là do không có chuẩn bị cho nên mới để Hiên Viên Bình tới thôn, lần này chắc chắn sẽ không để hắn làm được điều đó, nàng cứ việc thoải mái tư tưởng.

Theo kế hoạch của bốn người thì phải rời đi trước khi luyện hóa xong Bổ Thiên thạch, nếu không thì chỉ cần Bổ Thiên thạch luyện hóa xong, toàn bộ tu sĩ Luyện Hư sẽ nhàn rỗi, số ngời khoanh tay xem náo nhiệt chắc chắn không thể đoán biết, vẫn nên thừa dịp rối loạn mà đi thì tốt hơn.

Trước khi luyện hóa xong thì sẽ có một phần tu sĩ bận đi luyện hóa, những người khác phải ở lại trong động quật để điều dưỡng, người sẽ ít hơn.

Hiên Viên Bình cũng sẽ không thể vì Bổ Thiên thạch luyện hóa chưa xong mà chạy đến đây canh chừng không đi, nhưng hiện tại cơ hội không còn nhiều, Bổ Thiên thạch đã gần luyện hóa xong hoàn toàn, phải lập tức rời đi.

Ngày rời đi chính là ngày đến lượt Kim Phi Dao luyện hóa Bổ Thiên thạch, nàng lựa chọn ngày này là vì sẽ có mấy ngày trước để nghỉ ngơi, bổ sung lại số linh lực đã dùng, tinh thần cũng tốt nhất.

Nàng chầm chậm đi đến bên cạnh lò luyện, nhìn vào vị trí của người đang đứng đó chờ nàng, đột nhiên mở miệng nói với vài tên tu sĩ vừa thay phiên: “Các vị, Bổ Thiên thạch này căn bản không phải dùng để luyện chế chi bảo trấn giáo gì cả, Hiên Viên Bình muốn lấy thứ này để tu bổ cái khe không gian thông giữa Thần cấp giới và Độ Thiên giới, chỉ cần hắn tu bổ xong thì tu sĩ Hợp Thể kỳ trên Độ Thiên giới sẽ không thể xuống dưới, mà tất cả các loại giới tử cảnh vực sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, không thể đi vào nữa.”

Lời của nàng làm những người này sửng sốt, thứ như giới tử cảnh vực thì khi tu vi đã lên tới mức này, cơ hồ ai cũng có. Mặc kệ là để trồng linh thảo, nuôi linh thú hay là để ở. Nhân lúc bọn họ còn đang sững sờ, Kim Phi Dao cười cười: “Các vị, cáo từ! Tài liệu lôi tính này kỳ thực cũng không khó kiếm, chỉ cần vây khốn Hiên Viên Bình, hạ cấm chế lên người hắn, bắt buộc hắn mỗi ngày luyện tài liệu lôi tính ra là được, không cần phải bị hắn quản chế, dù sao hắn cũng chỉ có chút giá trị đó.”

Tuy có không ít người cũng sinh ra ý tưởng này lúc nhìn thấy Hiên Viên Bình luyện chế tài liệu lôi tính nhưng lực uy hiếp của lôi thuật vẫn còn đó, không có người dám nói ra ý tưởng này. Tuy nhiên, bị nàng nhắc tới, mọi người đều khắc sâu lại chuyện này.

Kim Phi Dao đồng thời truyền âm cho Hoa Uyển Ti: “Hành động!”

Hoa Uyển Ti đột nhiên đứng lên, mở miệng phun ra pháp bảo bản mạng, vạn điểu hóa cầu. Cuốn tranh mở ra, bên trên chỉ có một con chim nhỏ như chim sẻ, nàng điểm vào con chim, con chim liền biến hóa bay ra khỏi bức tranh. Cánh vỗ một cái, chim sẻ vọt tới thạch bích, va chạm vào vách núi gây ra thanh âm vang dội, đá núi thật dày đã bị chim nhỏ đâm thủng một lỗ, ánh mặt trời xuyên thấu vào trong động.

Dưới sự khống chế của Hoa Uyển Ti, chim nhỏ không ngừng đánh tới thạch bích, thạch bích bị đánh thành cái sàng, trong động quật tràn đầy cột sáng. Lúc này Kim Phi Dao đã phi thân nhảy lên, Minh hỏa trên tay dừng lại trên chiếc vòng buôc quanh chân Hoa Uyển Ti, hai thứ chạm vào nhau, tiếng bùm bùm vang lên, mấy giây sau vòng đã gãy. Nàng đáp lên vai Lam Tinh, chỉ vào thạch bích đã bị đánh thành cái sàng, hô lên: “Phá vỡ thạch bích, chúng ta đi!”

Lam Tinh thân là thị vệ của Thần tộc Hiên Viên Bình, đứng vụt dậy, dùng sức đẩy vào vách núi, tiếng rào rào không ngừng, vách núi đã bị sập. Thiên Phong Nhất Các phía trên cũng bị lay động kịch liệt, phòng ốc rơi xuống theo vách núi sập.

Lam Tinh tạo phản! Người Thần Uy giáo thấy chỉ trong nháy mắt, toàn bộ môn phái đã bị hủy, trên đầu rỗng tuếch, động rộng rãi biến thành cái hố, toàn bộ Thần Uy giáo lộ ra dưới ánh mặt trời.

Mọi người có chút kinh ngạc, trong tình hình này thì phải làm sao? Khoanh tay đứng nhìn hay là xuất thủ ngăn cản?

Lúc này, Kim Phi Dao lại làm một chuyện phá hoại thật lớn, nàng ném một đoàn Minh hỏa vào luyện lô. Minh hỏa hừng hực vây quanh luyện lô, một lát sau đã đông lạnh cả Bổ Thiên thạch đang tan chảy và luyện lô cùng một chỗ. Muốn sử dụng Bổ Thiên thạch thì phải một lần nữa luyện lại, cũng là một chuyện phiền toái!

“Ngươi là người phương nào?” nơi này vừa xảy ra chuyện, Hiên Viên Bình đã biết, vội vã chạy tới, vừa tới đã thấy Minh hỏa vây quanh luyện lô. Lôi điện trong tay chợt lóe, một trận lôi quang từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh diệt Minh hỏa.

Kim Phi Dao không quay đầu, căn bản không quan tâm câu hỏi của Hiên Viên Bình, chỉ bảo Lam Tinh chạy đi.

“Muốn đi?” Hiên Viên Bình nhìn thấy, trong tay lại loáng lôi điện, đánh tới Lam Tinh.

Kim Phi Dao mau chóng lấy lôi ô ra che lưng Lam Tinh, vựa vặn ngăn cản lôi điện. Tiếng roẹt roẹt vang lên, Hiên Viên Bình đang chuẩn bị cười lạnh thì thấy lôi điện biến mất, Lam Tinh và tu sĩ kia đều hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không bị lôi điện của hắn làm bị thương. Mà trên tay người nọ cầm một cái ô cũ màu xám trắng, trên người không biết đã mặc một bộ chiến giáp màu đen có hoa văn bạc từ lúc nào.

Hiên Viên Bình nhíu mày một cái, “Pháp bảo kháng lôi?”

Kim Phi Dao không để ý đến hắn mà nhảy lên vai Lam Tinh, định thừa dịp các tu sĩ khác còn chưa muốn ra tay để rời đi. Việc này đã chọc giận Hiên Viên Bình, người này dám không để ý tới hắn, loại coi thường này khiến hắn phi thường tức giận. Hơn nữa, lại còn muốn mang cả thần nữ của hắn đi, phần không khí tươi mát duy nhất cũng dám mang đi chính là thuần túy muốn chết!

Vì thế, hắn chỉ vào Kim Phi Dao, giận dữ hét lên: “Giết chết bọn họ cho ta, mỗi người một tài liệu lôi tính!”

“Hừ!” Kim Phi Dao không ngờ người này lại hào phóng như vậy, lại cho mỗi người một tài liệu lôi tính, đám tu sĩ này chắc chắn sẽ không phủi tay đứng nhìn. Quả nhiên, mọi người đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt liền vọt tới các nàng, cũng có vài vị Luyện Hư kỳ.

Kim Phi Dao rời khỏi người Lam Tinh, đứng trong không trung hét lớn một tiếng: “Mang các nàng đi mau!”

Lam Tinh tu vi không rõ nhưng Hoa Uyển Ti và Mập Mạp thì chưa đến Luyện Hư kỳ, đối phó với những người này sẽ rất khó. Nhưng Hoa Uyển Ti và Mập Mạp cũng không chịu đi mà một người xuất ra Lưu Tinh chùy nọc độc, một người thả móng tay dài ra, bay lại gần nàng. Sau đó, nàng nghe Hoa Uyển Ti truyền âm: “Tu sĩ Luyện Hư kỳ chỉ là muốn kiếm ưu việt, tập trung xử lý một người là có thể uy hiếp những người khác!”

Hiện tại cũng không phải thời điểm để nói mấy lời vô nghĩa như các ngươi đi mau, mọi người không thể cùng chết. Kim Phi Dao vốn muốn bảo các nàng ra ngoài tìm Thế Đạo Kinh hoăc là viện binh Yêu tộc, tuy nhiên hiện tại thoạt nhìn thì hình như không được nữa rồi.

“Được rồi.” Kim Phi Dao khẽ cắn môi, trên tay nổi lên quyền bao Thú Bạo, yêu khí màu đen xen lẫn linh lực trào ra khắp thân thể, trong mấy giây, sừng Thao Thiết mọc ra, đồng tử biến đen làm cho người ta sợ hãi, hé miệng cười một cái, lộ ra hai đôi răng nanh. Phía sau mông không biết đã mọc ra một cái đuôi từ bao giờ, hình thái cao nhất của Tan thuật đã hoàn thành.

Hiên Viên Bình nhìn Kim Phi Dao, đột nhiên kinh hỉ mở miệng: “Thao Thiết? Vận khí thật không tệ, tọa kỵ cũng tự tìm tới!”

“Hừ, chỉ bằng ngươi mà có tư cách tọa sao!” Kim Phi Dao hừ lạnh một tiếng, đánh vào một hỏa phượng đang công tới. Chỉ một quyền, một tiếng nổ vang lên, khí lãng trùng trùng khiến người không mở mắt ra được. Hỏa phượng trình độ Luyện Hư kỳ đã bị một quyền của Kim Phi Dao đánh tan, hắc đồng co rụt lại, Kim Phi Dao lập tức vọt tới trước mặt tên tu sĩ Luyện Hư đã thả hỏa phượng, hung hăng đánh vào ngực hắn.

Máu tươi văng ra, theo dòng máu tươi bay ra phía sau khuỷu tay, tu sĩ Luyện Hư kỳ kia bị đánh vào vách đá, lập tức làm sụp vách nham thạch, cả người bay ra ngoài.

Liếm liếm vết máu trên quyền sáo, Kim Phi Dao quay sang mọi người, cười cười: “Đánh chết các ngươi!”
Bình Luận (0)
Comment