Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 629

Lục tìm trong sơn phúc bị hủy hoại cả nửa ngày, Kim Phi Dao thu được vài thứ, đều là của Hiên Viên Bình, những thứ đáng giá đều nằm trong tay Bố Tự Du. Mập Mạp muốn mang hết những thứ ở trong đài cao đi nhưng sau khi hắn lật xem lại phát hiện toàn là những thứ vụn vặt.

Bố Tự Du lại ngồi lên phi thảm để Kim Phi Dao đưa hắn đến Thế Đạo Kinh gần nhất. Lý do hắn đưa ra là hắn đã dùng lực quá nhiều nên mệt mỏi, không thể tự bay được. Kim Phi Dao vừa vặn có chuyện muốn hỏi hắn cho nên liền đưa hắn tới Thế Đạo Kinh. Lam Tinh đi theo phía sau, còn phải tìm Yêu tộc đưa nàng trở về nữa.

Đi tới thành Thước Thương ở Thất Cấp Thần giới, Lam Tinh vì quá to lớn nên phải ở lại ngọn núi ngoài thành, động tĩnh ở Thiên Phong Nhất Các quá lớn cho nên có không ít tu sĩ chạy tới xem náo nhiệt. Lam Tinh ngồi ngoài thành lập tức bị người vây xem, tuy nhiên động tác của Thế Đạo Kinh đúng là nhanh vô cùng, Bố Tự Du còn chưa vào thành đã có người chạy ra.

Phân phó vài tiếng liền có người nhận nhiệm vụ đưa Lam Tinh về Thần giới có Yêu tộc ở. Đối với việc Kim Phi Dao lại lần nữa cứu mình, Lam Tinh có vẻ phi thường cảm kích, nhưng Khoa Phụ tộc quá nghèo, tu vi quá thấp, căn bản không có gì đáng giá để báo đáp nàng, chỉ có thể bảo nàng lúc nào rảnh thì tới Tiêu Linh giới uống nước quả, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Nhìn theo Lam Tinh cao lớn được Thế Đạo Kinh mang đi, Kim Phi Dao mới cùng Mập Mạp và Hoa Uyển Ti đi theo Bố Tự Du tới Thế Đạo Kinh. Thế Đạo Kinh ở Linh cấp giới còn gọi Bố Tự Du một tiếng thiếu chủ, còn ở đây thì có thể là vì thiếu chủ quá nhiều cho nên hắn được gọi là sáu mươi bảy gia, cũng không vì hắn tu vi cao mà đổi cách xưng hô, mà có lẽ ngay cả bọn họ cũng không biết vị sáu mươi bảy gia này đã Hợp Thể kỳ.

Kim Phi Dao cảm thấy buồn cười, sáu mươi bảy gia cũng quá dài, gọi như vậy nghe thật kỳ quái. Bố Tự Du lại không thấy có gì buồn cười, sau khi vào Thế Đạo Kinh liền đi ra hậu viện, ngồi xuống ghế thở dài: “Vì chuyện này mà thân phận của ta chắc chắn bị truyền ra, sau này làm gì có gia hỏa nào mù mắt chạy đến cướp bóc ta nữa!”

“Ngươi tỉnh đi, trực tiếp tới Độ Thiên giới đi. Nghe nói bên trên có rất nhiều thứ tốt, ngươi làm vài món xuống dưới, tìm trưởng lão Ma tộc đổi lấy linh thạch, tốt hơn ngươi đi cướp bóc nhiều.” Kim Phi Dao lườm hắn, từ sau khi biết Bố Tự Du có tu vi cao, nàng luôn luôn rất khó chịu.

Vẻ mặt Bố Tự Du buồn khổ, hắn sầu mi khổ kiếm kể lể: “Lên đó cũng không dễ dàng a, nếu không phải vì chuyện này mà ta có thể giao dịch với bộ tộc Hoàng Đế thì ta đã không quản chuyện của Hiên Viên Bình rồi. Chỉ sợ ta còn phải ở lại đây mấy trăm năm nữa mới xong, hơn nữa ở trên đó muốn tìm một nơi có người là không dễ dàng, không có người mua tình báo Thế Đạo Kinh, ta đi hoàn toàn không có đất dụng võ. Không giống ở đây, khắp nơi đều có người, tùy tiện tìm một nhà là có thể tìm hiểu được chuyện thú vị, chỉ sợ đi lên đó sẽ mất lạc thú nhân sinh.”

“Người như ngươi mà cũng có thể tiến giai đến Hợp Thể kỳ, các tu sĩ nghiêm túc tu luyện khác phải làm sao bây giờ, thật sự là quá châm chọc.” Kim Phi Dao ghen tị cực kỳ, loại người không nghiêm cẩn tu luyện này cũng có thể tiến giai nhanh như vậy, hoàn toàn là làm người ta hận nha.

“Chuyện này cũng không thể trách ta, tất cả đều do Lang đại nhân làm hại. Hắn nói cần người đi giúp hắn làm việc, nói ăn đan dược cửu phẩm của hắn vào là có thể từ Luyện Hư trung kỳ tiến giai đến hậu kỳ. Ta cảm thấy đến hậu kỳ thì lúc gian lận mới không chịu thiệt, vì thế liền ăn đan dược hắn cho, nhưng không ngờ lại trực tiếp tiến giai đến Hợp Thể kỳ.” Bố Tự Du thống khổ nói, giống như tiến giai đến Hợp Thể kỳ là một chuyện vô cùng thống khổ, bộ dáng ở trong phúc mà không biết phúc này làm người nhìn thật muốn đánh cho hắn một trận.

Kim Phi Dao nói: “Không cần giả bộ, việc tốt như thế người khác còn không được chạm vào đâu, ngươi còn kêu khổ thấu trời cái gì. Đan dược gì mà lại có thể trực tiếp làm người ta tiến giai Hợp Thể kỳ vậy?”

“Cửu phẩm Tuyết Tan thần hoàn, là đan dược mà tu sĩ Hợp Thể kỳ dùng để đánh sâu vào Đại Thừa kỳ. May mà ta có pháp trận Bố Dao cho, nếu không đã bị thiên lôi đánh chết rồi. Ngươi cũng thấy đấy, ngày đó thiên lôi một khắc cũng không ngừng, liên tục đánh xuống ta, dù có cương da thiết cốt cũng không chịu nổi loại công kích này.” Bố Tự Du lắc đầu nói.

Được tiện nghi còn khoe mẽ! Kim Phi Dao cắn răng nhìn hắn, thật muốn đánh hắn một chút. Tuy nhiên, hình như hiện tại nàng không đánh lại hắn, nếu để hắn lộ tu vi Hợp Thể kỳ thì hắn còn phải lo nghĩ đến thiên lôi, lúc đó hẳn là mới có thể xuống tay. Không được, không thể để hắn thoải mái như vậy, nhất định phải làm chút gì mới được.

“Ngươi thu Hiên Viên Bình đi rồi, ta xuất lực nhiều như vậy mà lại không có chỗ tốt gì, thế này thực không công bằng.” vì thế, nàng liền nhìn chằm chằm vào túi càn khôn của Bố Tự Du, nói.

Sao Bố Tự Du có thể không biết nàng có chủ ý gì, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đây là giao dịch giữa ta và bộ tộc Hoàng Đế, không thể chia cho ngươi, tất cả phải đưa tới Độ Thiên giới nữa. Vài ngày nữa ta phải đi lên, giao thứ đó về cho họ, ngươi có muốn cùng ta đi chơi không?”

“Ta đâu có bệnh, nghe nói hoàn cảnh bên trên rất kém, ta mới Luyện Hư kỳ, đi lên làm gì?” Kim Phi Dao hừ một tiếng, một nơi toàn là tu sĩ Hợp Thể kỳ, nàng đi lên canh cửa cho người khác sao?

“Không phải ngươi có cái ô kia sao, đi lên sẽ không sợ bị lôi đánh.” Bố Tự Du nhìn chằm chằm cái ô của nàng, thứ này thật đúng là tốt, không ngờ nàng có thể kiếm được nhiều tài liệu lôi tính như vậy.

Kim Phi Dao vội giấu cái ô ra sau lưng, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi đừng có nhằm vào thứ này, ta chết cũng không đưa cho ngươi. Ngươi còn nhìn nữa là ta liền nuốt nó vào bụng!”

“Quỷ hẹp hòi!” Bố Tự Du cười cười, lại hỏi: “Lần này ngươi xuất quan, định đi đâu?”

“Đương nhiên phải đi kiếm linh thạch và tìm tài liệu lôi tính, theo như kiểu tiêu phí mà các ngươi nói thì hiện tại ta mà không chuẩn bị, đến lúc Hợp Thể kỳ sẽ không tồn đủ linh thạch. Ngay cả người như ngươi mà vẫn còn ở Thần cấp giới thì ta càng không có linh thạch để đi lên.” Kim Phi Dao nhún vai, bất đắc dĩ nói.

Bố Tự Du gật đầu, nghĩ nàng cũng chỉ có thể làm như vậy, nếu không thì đúng là không có chỗ nào có thể kiếm được linh thạch.

Hai người lại nói chuyện phiếm một hồi, Kim Phi Dao liền định rời đi, trước tiên phải tìm một chỗ ở rồi tính tiếp. Thế Đạo Kinh không rộng, tất cả đều lấy tiêu chi là tiết kiệm linh thạch, chỉ đủ cho bọn Bố Tự Du ở.

Nhưng còn chưa ra khỏi hậu viện đã có một người vội vã xông vào, vừa sải bước vào trong viện vừa nói vớ Bố Tự Du: “Du đại nhân, ta rốt cục cũng tìm được ngươi!”

Kim Phi Dao sửng sốt, sao Hồng lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Hơn nữa, bộ dáng này là có chuyện gì xảy ra? Thương thế trên thân thể chỉ tùy tiện băng bó qua loa, mái tóc bóng mượt ngày thường lúc này cũng rối tung, vẻ mặt tiều tụy, vừa nhìn là biết bị thương nhưng không được điều dưỡng tốt đã trực tiếp đi tìm Bố Tự Du.

Hồng không ngờ bốn trăm năm không gặp, giờ lại thấy Kim Phi Dao ở trong này, hắn ngây ngẩn cả người, sau khi phục hồi tinh thần thì sắc mặt rất khó coi, tựa hồ cũng không muốn nhìn thấy Kim Phi Dao ở đây.

“Ngươi bày bộ mặt đó ra làm gì? Ta chỉ vừa vặn đi ngang qua, hơn nữa Hùng ca lại không có ở đây. Ta không thể gặp hắn nhưng cũng không thể cả ngươi cũng không thể gặp chứ.” Nhìn mặt hắn, Kim Phi Dao nói.

Bố Tự Du nhìn một thân thương tích của Hồng, tinh thần lập tức tỉnh táo, hưng trí bừng bừng hỏi: “Hóa ra là Hồng, ngươi tìm ta có chuyện gì? Mau ngồi xuống nói nghe một chút, thân thương tích này của ngươi là do ai đánh? Danh tính, môn phái của đối phương là gì? Pháp bảo có gì đặc biệt, ngươi nói cho ta nghe đi.”

Hồng không hé răng, hắn cũng biết Bố Tự Du thích nhất là hỏi thăm loại chuyện này, hiện tại quả thật có chuyện quan trọng muốn tìm hắn nhưng vì có Kim Phi Dao đứng bên cạnh, hắn lại hơi do dự. Đưa mắt nhìn nàng vài lần, tựa hồ muốn để nàng thức thời một chút, mau chóng rời đi.

Thế nhưng Kim Phi Dao sau khi bị hắn ghét bỏ nhìn thì cũng đột nhiên trở nên kỳ quái, cứ đứng ì ra đó không chịu đi. Hồng lại dùng sức trừng mắt nhìn nàng vài lần, Kim Phi Dao vẫn thờ ơ, muốn nói thì nói, không nói thì cùng nhau đứng ở đây, xem ai đứng lâu hơn!

Thật sự không còn cách nào, Hồng đành phải nói với Bố Tự Du: “Du đại nhân, ngươi dẫn ta đi Độ Thiên giới đi.”

“Đi Độ Thiên giới? Không phải ngươi vừa mới đến Luyện Hư trung kỳ, muốn đi Độ Thiên giới làm gì?” Bố Tự Du ngạc nhiên nhìn hắn, không phải là muốn đi tìm Lang đại nhân đó chứ, mới Luyện Hư trung kỳ đã muốn lên Độ Thiên giới?

Hồng khẽ cắn môi nói: “Ta nhất định phải đi Độ Thiên giới, ta có chuyện quan trọng phải làm.”

“Đưa ngươi đi thì không có gì, nhưng pháp bảo lôi tính của ta không thể duy trì cho hai người đi lên, ngươi đã chuẩn bị pháp bảo lôi tính chưa? Nửa đường bị sét đánh chết thì ta cũng không có cach nào, hơn nữa lên bên trên rồi thì có khả năng ngươi nửa bước cũng khó dời đi đó. Đến cùng là có chuyện gì? Nếu chỉ là muốn chút đặc sản thì ta có thể giúp ngươi cầm một ít xuống.” Bố Tự Du nhìn Hồng, người này đúng là khác bình thường, rốt cục đã xảy ra chuyện gì chứ! Thật sự là tò mò nha, mau mau nói ra căn nguyên đi, ta còn chờ ghi lại vào sổ đây.

Hồng thở dài một hơi, đột nhiên không nóng nảy nữa, tìm một cái ghế ngồi xuống. Che lại miệng vết thương mà lúc trước không rảnh chữa trị, sau đó mới mở miệng nói; “Hồn phách của một bằng hữu của ta bị người chế trụ, hiện tại thân thể đang nằm trong tay người khác. Cướp thân thể hắn là một hồn phách rất lợi hại, ta không có cách nào giết được hắn để bằng hữu đoạt lại thân thể. Ta đã đi hỏi thăm, đối phó người như vậy phải có một linh dược, chỉ cần ăn linh dược đó vào là có thể đuổi hồn phách khác thường trong thân thể ra, đến lúc đó có thể giúp bằng hữu đoạt lại thân thể.”

“Linh dược gì?” Bố Tự Du hỏi.

“Tỉnh Thần Hoa Lộ của tộc Thần Nông, ta phải đi Độ Thiên giới lấy linh dược này về.” ánh mắt Hồng kiên định nhìn Bố Tự Du, kể cả có khó khăn hắn cũng phải lên Độ Thiên giới.

Kim Phi Dao đứng một bên nghe Hồng nói xong, đột nhiên mở miệng hỏi: “Bằng hữu mà ngươi nói không phải chính là Hùng Thiên Khôn chứ?”

Thân thể Hồng cứng lại một cái, sau đó thừa nhận: “Đúng vậy!”

“Vì sao? Vân lão và hắn ở chung rất tốt mà, hơn nữa Hùng ca vẫn luôn có thể áp chế hắn, làm sao lại bị Vân lão chiếm thân thể được?” Kim Phi Dao nhìn Hồng, ép hỏi.

Hồng liếc nhìn Kim Phi Dao một cái, rốt cục nói: “Trong lúc vô ý, hắn đã biết ta nói cho ngươi chuyện của hắn nên trở mặt với ta. Thân thương tích này đều là do hắn đánh, mà hắn cũng bị thương. Không biết Vân lão làm gì mà đột nhiên thừa dịp hắn tâm trí đại loạn, chiếm lấy thân thể hắn. Ta đã dùng hết mọi cách mới vây khốn được hắn, hiện tại đang dùng Sương Băng đông lạnh hắn lại, phái Ma tộc dùng Ma tộc áp chế Vân lão. Nếu không mang Tỉnh Thần Hoa Lộ trở về thì có khả năng sẽ làm Vân lão cắn nuốt hồn phách của hắn.”

Kim Phi Dao nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: “Làm sao hắn lại biết?”

Hồng khó khăn mở miệng: “Lúc ta uống nhiều đã nói lỡ miệng.”

“Các ngươi không lúc nào uống ít được sao!” Kim Phi Dao nhất thời hết chỗ nói nổi, những nam nhân này đều làm cái gì vậy chứ!
Bình Luận (0)
Comment