Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 649

“Hà… hà…” Kim Phi Dao nấp sau một gốc đại thụ, dùng sức thở hồng hộc. Một con Nguyệt Quang thú cao lớn đang đứng ở phía sau gốc cây nàng ẩn nấp, nhẹ nhàng hít hít ngửi ngửi tìm kiếm hương vị của nàng.

Kim Phi Dao vội ngậm miệng lại, chậm rãi hô hấp, sợ bị con Nguyệt Quang thú này phát hiện. Lúc trước trong lúc vô ý xử lý được một con Hoàng Toái ma xà, nhặt được gần mười vạn khối linh thạch làm cho nàng nhất thời đắc ý vênh váo, cho rằng bản thân dù không thể hoành hành ngang ngược ở trong này thì ít nhất cũng có thể giết một ít ma thú kiếm linh thạch.

Ai biết được sau đó liền gặp phải Nguyệt Quang thú. Đây là một loại ma thú đầu như đầu chim, có cánh nhưng không biết bay, thân thể như thú. Nó có thính lực vô cùng sâu sắc, chỉ một cái đã phát hện ra Kim Phi Dao, vừa há mồm rít gào với nàng một tiếng đã thổi bay nàng đi. Thực lực chênh nhau không phải lớn bình thường, Kim Phi Dao liền chạy trốn, ý tưởng liệp sát ma thú kiếm linh thạch lập tức trở thành hư không, cứu mạng mới là quan trọng nhất.

Xoa xoa vết máu trên mặt, Kim Phi Dao không dám cử động mạnh, thu hết hơi thở toàn thân lại, chỉ sợ bị Nguyệt Quang thú phát hiện. Ngay cả chút linh lực nho nhỏ để khởi động Ẩn Thân phù cũng bị Nguyệt Quang thú nhận ra.

“Oành!” đai thụ phía sau chấn động, lá cây rào rào rơi xuống. tim Kim Phi Dao co rụt một cái, Nguyệt Quang thú lại đang công kích cây cối bốn phía. Nếu không có những gốc đại thụ thoạt nhìn như không chịu nổi một kích lại ngay cả ma thú cũng không đánh gãy này thì nàng đã sớm bị Nguyệt Quang thú ăn rồi.

Ngay lúc Kim Phi Dao khẩn trương vạn phần, trước mặt đột nhiên bay tới một người tí hon cao bằng hai bàn tay. Diện mạo tinh xảo, trên người có hoa văn rực rỡ lòe lòe tỏa sáng giống như đang mặc quần áo đính kim phấn. Phía sau lưng có đôi cánh trong suốt xinh đẹp như chuồn chuồn, trên đôi cánh còn có quang mang nhàn nhạt, phi thường đáng yêu.

Tuy nhiên, hiện tại Kim Phi Dao không có tâm trí ngắm nghía, nhìn người tí hon này vài lần, cảm thấy nàng hẳn là không có uy hiếp gì với mình, nàng định không để ý tới người tí hon này nữa. Cho rằng người tí hon sẽ tự động rời đi nhưng lại thấy nàng ngừng lại trên chiếc lá cây bên cạnh, một lát sau lại bay vài vòng quanh Kim Phi Dao. Kim Phi Dao sợ hãi, đôi cánh tỏa sáng này nếu làm Nguyệt Quang thú chú ý thì phải làm sao!

“Tránh ra, mau tránh ra, nếu không thì ta sẽ cắt cánh của ngươi.” Kim Phi Dao dùng sức vẫy tay về phía nàng, muốn đuổi người tí hon xinh đẹp này đi.

Không ngờ, người tí hon kia không những không đi mà còn tới gần, nhẹ giọng nói: “Ngươi đi theo ta, ta có thể giúp ngươi thoát khỏi Nguyệt Quang thú.”

Kim Phi Dao ngạc nhiên nhìn nàng, có thể nói cũng không có gì lạ, nhưng lại đi giúp nàng thì có vẻ rất quái dị. Không rõ người tí hon này là cái gì cho nên nàng chỉ đứng đó nhìn, cũng không phản ứng lại.

Người tí hon bĩu môi, tức giận đá một cái lá cây, xem ra phi thường bất mãn với phản ứng của Kim Phi Dao. Phát tiết xong, nàng lại lặng lẽ nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta không phải ma thú. Ngươi đi theo ta, cam đoan sẽ không bị Nguyệt Quang thú phát hiện.”

Người tí hon trước mặt nhìn thế nào cũng dễ đối phó hơn Nguyệt Quang thú, do dự một chút, Kim Phi Dao liền lặng lẽ rời khỏi gốc đại thụ, lại gần người tí hon. Đi theo sau người tí hon, nang phi thường cẩn thận rời đi, vậy mà lại thật sự không bị ma thú gần đó phát hiện.

Có người tí hon dẫn đường, nàng vòng qua mấy bụi cây, đi tới một nơi cây cối tương đối dày đặc. Cây cối ở đây cách nhau chưa đầy hai người cho nên những ma thú to lớn kia không thể tiến vào, coi như tương đối an toàn. Ngoài những trái cây sáng rọi kia thì trong lúc hành tẩu luôn có vô số những con sâu nhỏ giống như đom đóm bay lên, sáng lấp lánh vây quanh nàng.

Đến đây đã không còn bị Nguyệt Quang thú phát hiện, Kim Phi Dao liền cảm ơn người tí hon: “Đa tạ giúp đỡ, hiện tại hẳn là đã an toàn.”

Người tí hon dừng lại, ngại ngùng cười nói: “Ngươi không cần khách khí như vậy, ta tên là Quả Bưởi, là người Thụ tộc.”

“Thụ tộc? Là một trong số Thần tộc sao?” Kim Phi Dao chưa từng nghe nói tới Thụ tộc, nhưng chỉ cần không phải là ma thú, vô hại với bản thân là được.

Quả Bưởi bay tới, nói: “Coi như vậy. Chúng ta càng tiếp cận thiên địa hơn, cũng không tiếp xúc với ngoại nhân.”

“Vậy ngươi cứu ta làm gì?” Kim Phi Dao nghi hoặc hỏi, được cứu là chuyện tốt nhưng đã là bình thường không tiếp xúc người ngoài, lần này cũng không thể là coi trọng bản thân, cảm thấy có duyên nên mới cứu được.

“Ta… chúng ta muốn mời ngươi giúp một việc. Vì không thể rời khỏi lòng đất, chúng ta muốn đi tìm người cũng không được. Mặc dù cũng có tu sĩ xuống dưới liệp sát ma thú nhưng chúng ta đã đợi ở đây rất lâu rồi vẫn không tìm được người nào. Hôm nay vừa vặn nhìn thấy ngươi cho nên liền định mời ngươi giúp một việc.” Quả Bưởi cười tủm tỉm nói.

Kim Phi Dao nhìn nàng, không phải là giết ma thú gì đó chứ? Kể cả là tìm người giúp đỡ cũng không nhìn xem sao? Bản thân mới Luyện Hư sơ kỳ, có thể giúp đỡ cái gì chứ.

Thấy nàng không hé răng, Quả Bưởi dạo một vòng trong không trung, cười nói: “Chúng ta hãy đi trước đi, ngươi có đồng ý hay không cũng được. Nếu không đồng ý thì phiền ngươi sau khi ra ngoài hãy nói với người khác một tiếng để xem có ai nguyện ý giúp chúng ta hay không, chúng ta sẽ trả thù lao.”

Bé như vậy chẳng lẽ còn ăn người sao? Sợ cái gì! Khó nói lại có kỳ ngộ gì đó không biết chừng. Kim Phi Dao nghĩ nghĩ rồi đi theo Quả Bưởi. Dù sao cũng đã tới đây rồi, Thụ tộc này chắc chắn có điều kỳ lạ, khó nói không phải là việc gì khó mà chỉ cần đưa tay ra là có thể giải quyết.

Đi theo Quả Bưởi một hồi trong rừng cây, các nàng đi tới một bãi đất trống nhỏ. Nơi này có không ít Thụ tộc, màu sắc không giống nhau, tất cả đều đang ngồi trên cành cây hoặc là bay trong không trung nhìn Kim Phi Dao, còn có thể nghe thấy các nàng khe khẽ nói nhỏ.

“Thật tốt quá, Quả Bưởi tìm được người rồi.”

“Nhưng tu vi quá thấp, liệu có hữu dụng không?”

“Cũng không phải là việc gì khó, hẳn là không sao.”

Nghe những người tí hon này nói chuyện, Kim Phi Dao xác định nơi này thật sự có việc cần nhờ người khác làm, hơn nữa nàng còn tinh mắt phát hiện ra ở đây có rất nhiều linh thảo. Linh thảo đều từ nghìn năm trở lên, mọc rất chỉnh tề, rõ ràng không phải là tùy tiện mọc. Càng đến gần trung tâm thì linh thảo lại càng tốt, ngay cả vạn năm cũng có.

Chẳng lẽ những Thụ tộc này là do linh thảo sống quá lâu, sau thành tinh, hình thành dược linh sao? Thế thì quá hoang đường, chẳng lẽ lúc luyện đan phải ném một đám người tí hon này vào đan lô hay sao? Kim Phi Dao nhìn linh thảo, lại nhìn Quả Bưởi và những người tí hon này, cam thấy màu sắc hình như rất giống linh thảo, hoài nghi đây là linh thảo hóa tinh.

Thụ tộc càng ngày càng đông, nghe nói Quả Bưởi nhặt được người về, còn cứu một mạng thì người người đều tốt bụng nói: “Tu vi thấp như vậy thì đừng có đi ra ngoài, nơi này rất nguy hiểm. Nếu không có Quả Bưởi thì sợ rằng ngươi đã bị Nguyệt Quang thú ăn rồi.”

“Đúng vậy, tiểu hài tử không thể chạy xuống đất, trưởng bối của ngươi thật là lơ là.”

Kim Phi Dao thấy đúng là hết chỗ nói, một đám cao hai bàn tay mà nói chuyện thật lão khí hoành thu. Lát nữa bắt hết về, e là Khương Thủy Nhiên sẽ không bảo nàng trở ra lấy linh thảo nữa.

“Chính là nơi này, ngươi có thể di chuyển thứ này đi giúp chúng ta không?” Quả Bưởi đứng dưới một gốc cây, chỉ vào vật dưới gốc cây, nói.

Kim Phi Dao tò mò nhìn, ở chỗ rễ cây có một quả trứng cao tới ngực nàng, Quả trứng lẳng lặng tựa vào rễ cây, lớp vỏ ngoài màu trắng tinh, thỉnh thoảng lại có ám quang chợt lóe. Toàn bộ quả trứng tản mát ra từng trận linh khí, vừa nhìn là biết không phải trứng yêu thú, lại càng không nói tới chuyện nơi này vốn không có yêu thú, chỉ có ma thú.

Nhìn quả trứn tràn đầy linh khí, Kim Phi Dao khó hiểu hỏi: “Trứng này là của ai?”

“Chúng ta cũng không biết, có một ngày nó đột nhiên xuất hiện ở đây, tính đến giờ đã hơn bốn trăm năm rồi mà vẫn chưa thấy nở. Chúng ta muốn nhờ ngươi mang nó đi, tùy ngươi xử trí.” Quả Bưởi ngồi lên cành cây bên cạnh, đầy mắt chờ đợi nhìn nàng.

Kim Phi Dao nắm tóc, có chút bất an nói; “Liệu có phải là trứng thần thú hoặc thánh thú không? Nếu tùy tiện mang đi, chẳng lẽ chủ nhân của nó không tìm tới? Hơn nữa, đã hơn bốn trăm năm mà các ngươi vẫn không tìm được người mang nó đi sao?”

Nơi này ở ngay gần địa bàn của Thần Nông tộc, không thể có chuyện bốn trăm năm đều không gặp Thần Nông tộc, nếu không phải là Thụ tộc không đi tìm Thần Nông tộc thì chính là Thần Nông tộc nhìn thấy quả trứng này, biết là cái gì nên không chịu mang nó đi. Nếu chỉ là trứng bình thường thì nàng mang ra ngoài rồi nướng ăn luôn là được, nhưng nếu là trứng thần thú gì gì đó, ăn rồi chỉ sợ tên đẻ trứng kia sẽ tìm ra nàng rồi ăn luôn.

Mà nếu quả thật là thần thú thì giá trị hẳn là rất xa xỉ. Kim Phi Dao nhớ hai con Kỳ Lân ở bên chỗ Hiên Viên thị, dùng thứ này làm tọa kỵ thì lúc xuất môn thực uy phong. Quả trứng này không chừng lại là thánh thú.

Đối với nghi hoặc của Kim Phi Dao, Quả Bưởi liền giải thích: “Trước kia nó chỉ nằm ở đó, không ảnh hưởng gì cho nên chúng ta cũng mặc kệ. Nhưng gần trăm năm trở lại đây thì nó trở nên rất kỳ quái, nghiêm trọng ảnh hưởng đến sự sinh tồn của chúng ta.”

“Nó ăn các ngươi?” Kim Phi Dao khẽ chớp mắt, vội vàng hỏi.

“Cái đó thì không.” Quả Bưởi nói: “Nó hút linh khí chung quanh đi, linh thảo sinh trưởng phi thường chậm, không thể nở hoa kết quả. Không có hoa thì chúng ta không thể lấy được linh mật, mà không kết quả thì chúng ta cũng không thể ủ tương, như vậy chúng ta sẽ chết đói.”

“Thần tộc mà còn có thể đói chết sao?” Kim Phi Dao khựng lại, hóa ra Thần tộc cũng phải ăn, nàng còn tưởng rằng những người này trời sinh ích cốc cơ. Xem ra Thần Nông tộc thích đi thử thảo như vậy kỳ thực là đang tìm kiếm rau dại về nấu ăn.

Quả Bưởi chỉ vào chung quanh, nói; “Chúng ta đương nhiên phải ăn, ngươi nhìn chung quanh đi, linh khí trong vòng năm trượng đã rất mỏng manh, tốc độ sinh trưởng của linh thảo trở nên rất chậm. Nếu tiếp tục để nó ở đây thì linh khí trong nơi ở của chúng ta sẽ trở nên mỏng manh, linh thảo không thể cấp tốc sinh trưởng.”

“Các ngươi có thể thúc đẩy linh thảo?” Trứng với không trứng cái gì, Kim Phi Dao căn bản không nghe vào tai, chỉ chú ý tới câu linh thảo có thể cấp tốc sinh trưởng.

Quả Bưởi gật đầu, “Thụ tộc chúng ta là đại địa chi linh, chỉ cần là nơi chúng ta ở thì linh thảo sẽ cấp tốc sinh trưởng. Tam tộc các ngươi không phải có giới tử cảnh vực gì đó có thể đẩy nhanh tốc độ sinh trưởng của linh thảo sao? Đó đều là những nơi chúng ta từng ở, bị các ngươi mượn khe không gian cướp đi mà thôi. Không có chúng ta ở đó, nó sẽ chậm rãi mất đi hiệu quả, tuy nhiên thứ đó ở trên tay các ngươi lại giống như bảo vật vậy.”

Mắt Kim Phi Dao mở thật to, ánh mắt nhìn Quả Bưởi cũng thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment