Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 680

Trong đêm tối tinh thần trở nên rõ ràng vô cùng, sáng ngời hơn trước kia rất nhiều.

Kim Phi Dao ngồi trong hư không Thức Hải, bên người ngồi một con Thao Thiết mập mạp, nó ngáp một cái rồi lười biếng nằm sấp xuống. Nàng ngẩng đầu đếm sao, càng đếm càng loạn, đếm tới lúc không phân biệt nổi là chỗ này đã đếm chưa.

“Quên đi, dù sao cũng không đếm hết được, đây hẳn không phải là số Nguyên Anh ta đã ăn biến thành chứ, ta đâu có ăn nhiều người như vậy.” nàng đành phải từ bỏ, sau đó nói với Thao Thiết bên cạnh: “Bế quan quá nhàm chán, ngươi đứng lên lăn lộn cho ta xem đi.”

“A ô!” Thao Thiết bị nàng đẩy đứng lên, khó chịu lắc lông, gầm nhẹ một tiếng rồi vui vẻ chạy mất.

Kim Phi Dao vội hô lên: “Này! Ngươi đứng lại cho ta, chơi với ta một chút chứ.”

Nhưng Thao Thiết căn bản không để ý đến nàng, lắc mông càng chạy càng xa, thân thể màu đen xen lẫn trong đêm tối, chỉ một lát đã không thấy thân ảnh.

“Không kẻ nào nghe lời, thật là!” Kim Phi Dao tức giận mắng nhưng Thao Thiết đã sớm chạy trốn, trừ bỏ bầu trời sao ra thì không có gì khác.

Kim Phi Dao ra vào Thức Hải đã rất nhiều lần. Lần này là lần thứ ba mươi, đợi ở trong này đã ba tháng. Thời gian dài như vậy nhưng nàng vẫn không tìm được biện pháp tiến giai Hợp Thể kỳ. Thở dài một tiếng, nàng thất vọng lắc đầu, Phi Thiên đan này quả nhiên không thể tiết kiệm, với tư chất của nàng nếu không có ngoại lực thì không thể tiến giai.

Nàng ra khỏi Thức Hải, lấy Phi Thiên đan ra. Kim Phi Dao muốn giữ Phi Thiên đan lại, sau này nếu quá nghèo còn có thể mang xuống Thần cấp giới đổi linh thạch. Tu sĩ Luyện Hư kỳ dưới hạ giới sẽ rất cuồng nhiệt với loại đan dược có thể trực tiếp giúp tiến giai Hợp Thể kỳ như Phi Thiên đan.

Tuy nhiên, nàng chết sống cũng không thể tự tiến giai bằng năng lực của mình, Phi Thiên đan không thể tiết kiệm được, đợi sau này tiến giai, có thể luyện được thì sẽ luyện đưa xuống hạ giới, giá cao bán cho các tu sĩ Luyện Hư kỳ vậy.

Phi Thiên đan gồ ghề đầy góc cạnh được mang ra, cầm trong tay nhìn hơn nửa ngày Kim Phi Dao rốt cục cũng cho được vào miệng. Phi Thiên đan vừa vào bụng, nàng lập tức tiến vào Thức Hải, bốn phía vẫn như vậy, cũng không biết tiến giai xong thì Thức Hải sẽ biến thành dạng gì.

“Nóng quá!” đột nhiên, Kim Phi Dao cảm thấy nóng bức, bên trong Thức Hải hẳn không thể nóng như vậy, ngay cả mồ hôi cũng chảy ra rồi. Lau mồ hôi trên đầu, nàng không hiểu sao lại xuất hiện tình huống này, chẳng lẽ là điềm báo sắp tiến giai?

Đang nghĩ thì một đường kim quang từ trên bắn xuống, đặc biệt chói mặt trong Thức Hải tràn đầy sao này. Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn, phát hiện trong hắc ám bị xé rách ra một lỗ hổng, chum tia sáng bắn xuống từ đó. Lỗ hổng càng lúc càng lớn, chùm tia sáng cũng càng lúc càng rộng, bầu trời sao giống như một tấm màn bị vén lên, lộ ra quang mang chói mắt.

Sau khi mắt thích ứng, nàng phát hiện trên không trung xuất hiện một vầng thái dương. Nhiệt độ nóng rực đã thối lui, cảm giác hiện tại chính là ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người làm da tê tê.

Những vì sao kia đều biến mất rồi sao? Ánh mặt trời tuy rất tốt nhưng sao nhìn cũng rất xinh đẹp. Kim Phi Dao tìm kiếm chung quanh, đột nhiên phát hiện dưới chân không còn là hư vô nữa mà đã xuất hiện mặt đất trong như kính, nàng quỳ rạp xuống nhìn, chỉ thấy toàn bộ sao đã ở bên dưới.

Nàng đứng phía trên mặt kính, phía trên là ban ngày phía dưới là đêm tối, Thức Hải đã một phân thành hai, có ngày đêm luân hồi. Có ánh mặt trời, Thao Thiết không biết chạy từ đâu ra, thoải mái lăn lộn dưới ánh nắng, vui sướng phơi nắng.

Nhìn cảnh sắc này, nhãn tình Kim Phi Dao sáng lên, liền ra khỏi Thức Hải. Lúc hai mắt mở ra, nàng đã tiến giai Hợp Thể kỳ, mà thời gian cũng đã đi qua gần trăm năm.

“Có đan dược thay đổi tư chất không vậy, tiến giai như vậy thực quá hại người. Có Phi Thiên đan và linh khí nồng đậm như thế, ta chỉ cần tu đến đại viên mãn rồi ăn đan dược là được, vậy mà còn mất nhiều thời gian như vậy. Aizzz, ông trời thật đáng giận!” tuy tiến giai nhưng Kim Phi Dao lại rất khó chịu, không cần đi ra ngoài nàng cũng biết Mập Mạp và Hoa Uyển Ti đã sớm tiến giai, đều dùng thứ tốt cả, dựa vào cái gì mà bọn họ lại tiến giai nhanh như vậy trong khi nàng thì chậm muốn chết?

Bên ngoài Bách Vị lâu, Mập Mạp và Hoa Uyển Ti đã đợi rất lâu, từ lúc bắt đầu có chút dị tượng bọn họ đã bắt đầu đợi. Nhưng không nghĩ tới dị tượng vừa xuất hiện một chút, hai người tưởng rằng sắp tiến giai thì dị tượng lại tiêu tán mất. Vài năm sau dị tượng lại xuất hiện, thế nhưng lại cũng giống như lần trước, chưa được vài ngày đã biến mất.

Cứ phản phản phục phục như vậy vài lần làm cho mấy người Mập Mạp đều phiền chán, ngươi muốn tiến giai thì tiến, không tiến thì thôi, trêu đùa người khác rất thú vị sao?

Dị tượng bây giờ cũng thế, có tiến giai hay không cũng không biết nữa. Mây đen lại xuất ra, nhưng quay cuồng nửa ngày lại lộ ra ánh mặt trời. Đây là dị tượng hay là điềm báo Nguyệt Dương xuất hiện vậy?

Ánh mặt trời lộ ra chỉ một canh giờ, sau đó lại thối lui khiến cho bọn họ ngạc nhiên. May mà trong Bách Vị lâu truyền ra hơi thở Hợp Thể kỳ, mấy người Mập Mạp mới khẳng định Kim Phi Dao đã tiến giai.

Hai người trăm mối cảm xúc ngổn ngang, còn tưởng rằng lại giống như lần trước, đợi bốn trăm năm dưới lòng núi lửa mới đợi được Kim Phi Dao tiến giai. Lần này rốt cục nhờ có đan dược, chỉ cần một trăm năm đã thành công.

Thập Nhị Yêu Linh trận trên đỉnh Bách Vị lâu thối lui, cửa sổ bị đẩy ra, Kim Phi Dao rầu rĩ không vui bay xuống. Nhìn nàng vẻ mặt khó chịu, Hoa Uyển Ti không hiểu hỏi: “Ngươi xị mặt làm cái gì? Bây giờ đã không cần ăn đan dược, xem như có thể quang minh chính đại ở trên Độ Thiên giới, lại có thể thuận buồm xuôi gió giết ma thú, sao lại không vui như vậy?”

“Ta vốn muốn mang Phi Thiên đan đi bán nhưng không ngờ ăn Phi Thiên đan vào vẫn phải tốn nhiều thời gian tiến giai như vậy, đã vài lần ta tiến tới gần nhưng lại không thể bước qua được vách ngăn kia, ta khẳng định là không có thiên phú tu luyện!” Kim Phi Dao đáp.

“Được rồi, không cần ra vẻ thương cảm gì cả. Tư chất của ngươi vốn còn kém, nếu không dùng linh thạch thúc đẩy thì ngươi tới được Trúc Cơ kỳ đã là cực hạn. Kỳ thực phóng tầm mắt nhìn ra thì có thể đến Hợp Thể kỳ mà không có kỳ ngộ hoặc tư chất là tốt rồi, bọn họ tiến giai cũng không thuận lợi như vậy, trong lòng ngươi kỳ thực đang cười trộm chứ gì.” Hoa Uyển Ti

Kim Phi Dao lườm nàng một cái: “Thật là, ta đau lòng Phi Thiên đan cũng không được sao!”

“Chỉ cần có tài liệu thì tự đi luyện là được. Muốn ăn bao nhiêu thì luyện bấy nhiêu, ăn thay đường cũng được. Ngươi đã nhàn hạ trăm năm, hiện tại có thể cùng làm việc rồi. Chuyện bổ thiên là do ngươi đề ra, ta đã nói với Thái Hạo Diễn rồi, nếu không bổ được thì không chỉ là chuyện thất tín đâu.” Hoa Uyển Ti nhắc nhở nàng, chuyện bổ thiên hẳn là có thể khởi công, nếu cứ kéo dài mãi thì sẽ có khả năng đến một ngày liền quên sạch.

“Cái gì? Ta vừa mới tiến giai, còn phải củng cố tu vi, để ta nghỉ ngơi trăm năm đã. Các ngươi làm trước đi, ta có thể ở bên cạnh trông coi.” Kim Phi Dao nghe nói phải làm việc thì định chạy trốn.

Mập Mạp đã chờ giờ phút này từ lâu, liền đưa tay kéo áo nàng: “Lão đại, lúc đó ta ngay cả thân còn không thể cử động các ngươi đã ném không ít công việc cho ta làm, hiện tại ngươi đang khỏe mạnh làm sao có thể chạy trốn! Uyển Ti cũng vậy, vừa tiến giai đi ra là bắt đầu xử lý sự vụ của Bách Vị lâu, ngươi so sánh với chúng ta còn lợi hại hơn, có thể giống như chúng ta, vừa làm việc vừa củng cố.”

“Ngươi đây là nhân cơ hội trả đũa!” Kim Phi Dao bất mãn nói, có linh thú như vậy thật là xui tám đời.

“Ngươi bất nhân ta bất nghĩa, muốn nhàn hạ ư, không có cửa đâu!” Mập Mạp bất vi sở động, đợi lâu như vậy cũng không thể để nàng chạy mất, trăm năm nay hắn đã ra ngoài nhặt về bao nhiêu là Bổ Thiên thạch, làm cho các tu sĩ đi ngang qua nhìn thấy đều coi hắn là ngốc tử. Bọn họ cứ hỏi thăm một lần, biết hắn muốn nhặt về bổ thiên thì đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, biểu lộ ra vẻ kỳ thị không che giấu.

Loại cảm giác này phải để lão đại hưởng thụ một cái mới được.

Kim Phi Dao không còn cách nào, đành phải khoát tay nói: “Đã biết, vậy thì trước tiên bổ một ít ra chơi đùa, nhìn xem có phiền toái hay không.”

“Kể cả là phiền toái cũng phải làm, Thái Hạo Diễn còn chờ chúng ta đó!” Hoa Uyển Ti kiên định nói, theo thời gian trôi qua, nàng càng cảm thấy bổ thiên là việc lợi nhiều hơn hại.

Rơi vào đường cùng, Kim Phi Dao không kịp nghỉ ngơi đã phải đi đầu động thủ, luyện chế Bổ Thiên thạch. Bổ Thiên thạch có thể dùng chân hỏa để luyện chế, cũng có thể cho vào luyện lô rồi luyện hóa. So sánh ra thì dùng chân hỏa sẽ nhanh hơn nhưng lại cần có người ngồi ở đó, còn nếu đặt trong luyện lô thì giống như Hiên Viên Bình vậy, cho người ngồi ngoài thay phiên rót linh lực vào, để lửa ở dưới thiêu đốt là được.

Cả hai phương pháp này Kim Phi Dao đều không muốn dùng, nhất là khi các nàng chỉ có ba người, mấy người Niệm Khê không có tu vi không thể làm chuyện này, nếu thực sự đi làm không phải là cả ngày không thể rời khỏi Bổ Thiên thạch sao? Trong trấn Tố Vị lại còn có không ít việc phải hoàn thành, ví dụ như ra ngoài săn ma thú, còn nhặt Bổ Thiên thạch, tất cả mọi việc đều cần có người làm.

Tuy trên người còn có linh thạch nhưng miệng ăn núi lở, càng không nói đến món nợ của Thái Hạo Diễn, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy. Hơn nữa, trong trăm năm này đã qua hai mươi lần Nguyệt Dương, đại bộ phận tu sĩ đã mua đồ dùng của Mập Mạp, khoảng thời gian kiếm lớn đã qua, về sau chắc chắn việc buôn bán sẽ khó khăn. Chỉ có đi liệp sát ma thú, tìm kiếm linh thảo mới là đường chính để kiếm linh thạch, cái này không thể không đi làm.

Hạ quyết tâm, Kim Phi Dao đi tìm Thái Hạo Diễn, lấy cái bếp lò mua ở Tinh La Linh giới ra, xin hắn gia công một cái để có thể đặt linh thạch vào là có thể phóng ra linh hỏa.

Đây là lần đầu tiên Thái Hạo Diễn nhìn thấy một thứ đê giai đến không thể đê giai hơn. Đã có chân hỏa tùy tay ném ra là có thể đốt bùn đất thành lưu ly, ai còn đi dùng thứ mạc danh kỳ diệu này? Tuy nhiên, đối với pháp trận phù chú thì hắn vẫn cảm thấy hứng thú, liền giữ lại thứ này, bảo Kim Phi Dao chờ.

“Dùng lô hỏa để luyện chế Bổ Thiên thạch, loại việc ăn bớt nguyên vật liệu như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được!” Hoa Uyển Ti rất bội phục nói, trên phương diện nhàn hạ thì Kim Phi Dao và Mập Mạp thật sự là không phân biệt được cao thấp.

“Ta cảm thấy Thái Hạo Diễn tiền bối chắc chắn có thể thành công. Chúng ta cứ luyện cái cái luyện lô ra, sau đó chỉ cần ném linh thạch vào là được. Đến lúc đó cho Tiểu Uyển đứng trông, nếu hết linh thạch thì ném linh thạch vào, chúng ta có thể đi làm chuyện khác.” Kim Phi Dao ha ha cười nói, đã tìm ra việc cho Tiểu Uyển làm.

Nhìn Tiểu Uyển đang vui vẻ cầm cái máy xay gió chạy khắp nơi, Hoa Uyển Ti không khỏi lắc đầu, thật đúng là tận dụng hết mức.
Bình Luận (0)
Comment