Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 94

Nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn, có vài tu sĩ không kiềm chế được, ánh mắt không ngừng nhìn sang phi thiên thuyền của Toàn Tiên môn. Không biết do đã đến giờ hay là Toàn Tiên môn cũng sốt ruột muốn an bài cho bọn họ, Lữ nương nương đột nhiên bay ra khỏi phi thiên thuyền, bên người nàng còn có trưởng lão Kết Đan cầm Bạch Phong Vây Thần kỳ.

Hai người mặt không biểu cảm nhìn mọi người, Lữ nương nhẹ quạt vài cái rồi chậm rãi mở miệng, “Các ngươi quá trẻ tuổi nên có điều không biết, mỗi lần Nam Sơn giới tỷ thí với địa giới khác đều tiến hành bên trong Dung Thiên thạch này. Phương pháp tỷ thí cũng rất đơn giản, tu sĩ sẽ tiến vào từ sơn động phía dưới kia, rồi ở trong đó tìm ra truyền tống trận để ra ngoài là được. Thời hạn là một tháng, nếu qua thời gian này thì Dung Thiên thạch sẽ tự động hủy diệt tất cả dị vật trong đó, mà các ngươi chính là dị vật, cho nên các ngươi phải nhớ kỹ, đừng có quên mất thời gian.”

Thấy chúng tu sĩ đều nhìn chằm chằm vào Bạch Phong Vây Thần kỳ, không quá để ý đến lời nàng, Lữ nương nương dùng quạt che miệng, cười cười: “Các ngươi đừng sốt ruột, trước khi tiến vào Dung Thiên thạch thì ta sẽ trả lại thần thức cho các ngươi. Chúng ta không phải người ác, sẽ không khó xử các ngươi.”

Nghe loại lời dối trá này, nhóm tu sĩ đều không có gì để nói, chỉ chờ bọn họ trả lại thần thức trước lúc tiến vào Dung Thiên thạch. Lữ nương nương nói rất dễ nhưng ai cũng hiểu, chắc chắn không có chuyện đơn giản như vậy, chắc hẳn là một hồi ác chiến.

“Vô số pháp bảo và phúc địa tu luyện đang chờ các ngươi, đi thôi.” Lữ nương nương chỉ cây quạt xuống phía dưới, tươi cười cổ vũ.

Tên tu sĩ Kết Đan mặt lạnh cầm Bạch Phong Vây Thần kỳ lúc này bay xuống phía dưới Dung Thiên thạch. Thần thức nằm trong tay hắn, vì thế mọi người liền đi theo, cùng dừng lại trước cửa vào sơn động. Lúc này vẫn còn có tu sĩ đang đi vào trong Dung Thiên thạch nên tu sĩ Toàn Tiên môn tạm thời đợi ở một bên, lúc này mọi người mới biết Lạc Tiên điện an bài cho tu sĩ Toàn Tiên môn vào trong Dung Thiên thạch cuối cùng.

Đứng một bên nhìn từng tu sĩ Trúc Cơ kia, Kim Phi Dao phát hiện bọn họ tựa hồ đều rất cao hứng, vẻ hưng phấn trên mặt rất rõ ràng. Nàng cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng lẽ trong Dung Thiên thạch còn có thứ tốt gì, làm sao mà những người kia lại vui vẻ như vậy. Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn tảng đá vĩ đại trước mặt, chẳng lẽ bên trong không phải là thạch động sao?

Đợi nửa ngày, ngoài môn nhân Toàn Tiên môn ra thì tu sĩ Trúc Cơ của cả hai bên đã tiến vào Dung Thiên thạch hết. Tên tu sĩ Kết Đan mặt lạnh kia rốt cục cầm Bạch Phong Vây Thần kỳ tới trước cửa sơn động, cách màn sương trắng kia cũng chỉ một ngón tay. Đều đã tới tận đây rồi, cứ ngập ngừng ấp úng cũng vô nghĩa, mọi người thật tự giác xếp hàng đi tới trước mặt hắn. Tên tu sĩ Kết Đan mặt lạnh vừa đánh giá tu sĩ trước mắt vừa thọc tay vào trong Bạch Phong Vây Thần kỳ, một thần thức đã bị bắt lấy.

Thần thức mờ nhạt như có như không kết thành một quang đoàn nhỏ xíu, bị hắn cầm trong tay. Trước ánh mắt của mọi người, hắn nhẹ nhàng thả đoàn thần thức kia ra, thần thức vèo một cái bay vào trong cơ thể tên tu sĩ Trúc Cơ kia. Tu sĩ Trúc Cơ kiểm tra một phen, phát hiện thần thức trở về cũng không có gì dị thường, hắn không nói hai lời liền bước vào trong sương trắng.

“Thật lợi hại.” thấy tu sĩ Kết Đan mặt lạnh không cần hỏi tu sĩ Trúc Cơ trước mắt là ai, chỉ cần liếc mắt một cái đã lấy ra được thần thức của người đó từ trong Bạch Phong Vây Thần kỳ, Kim Phi Dao chỉ cảm thấy tu sĩ Kết Đan thật lợi hại.

Người càng ngày càng ít, Kim Phi Dao cũng đi ra phía trước, nhận lại thần thức từ tay tu sĩ Kết Đan mặt lạnh, kiểm tra một phen, quả thật không bị động tay chân. Nhưng nàng vẫn cẩn thận đặt chút thần thức này vào trong thức hải, dùng minh quang bong bóng để cách ly, dự phòng thần thức bị hạ thủ đoạn mà nàng nhìn không ra, sau đó nàng kéo Mập Mạp, sải bước vào trong màn sương trắng.

Vừa tiến vào trong sương trắng, trước mắt Kim Phi Dao hoa lên, quả nhiên không ngoài sở liệu, màn sương trắng ở cửa vào sơn động chính là một phương pháp che giấu truyền tống trận. Nàng nắm chặt Mập Mạp, không muốn tên Mập Mạp tùy hứng vì không muốn vào túi linh thú mà bị truyền tống đến trời nam đất bắc nào. Sau một lát, hai nàng bị truyền tống vào trong Dung Thiên thạch.

“Đây là đâu? Có phải ta đến nhầm nơi rồi không?” Nhìn cảnh tượng vượt ra ngoài tưởng tượng, Kim Phi Dao kinh ngạc vạn phần. Nếu đây là ảo giác thì bút tích cũng quá lớn rồi.

Từng cơn gió lạnh thổi tới mang theo mùi hoa cỏ nhàn nhạt, trước mắt Kim Phi Dao là một đồng cỏ cao quá gối. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, phía trên không phải là đá như trong tưởng tượng mà là bầu trời y như bên ngoài, có mây trắng và cả mặt trời. Xa xa trong thảm cỏ xanh có một ngọn núi kỳ quái, hình dáng rất kỳ lạ, trông giống như một cây nấm mọc thành tầng từ lớn đến nhỏ. Giữa các tầng mũ nấm nối với nhau bằng thang lầu thật dài, hơn nữa bên trên gần mười tầng nấm còn tu kiến nhiều phòng ốc cực kỳ tinh xảo. Hơn mười thác nước đang chảy xuống từ trên ngọn núi nấm, còn chưa chạm đất đã bị gió thổi tan tạo thành một tầng sương mù lãng đãng, khiến cả tòa núi nấm xa hoa trở nên giống như nơi cho thần tiên ở.

Kim Phi Dao phục hồi lại tinh thần, thả thần thức ra bốn phía, không phát hiện bất cứ tu sĩ nào. Chẳng lẽ ảo giác nhằm vào từng người một, ảo giác của mỗi người là khác nhau cho nên ở chỗ ta mới không có người khác? Muốn đi ra khỏi nơi này thì phải tìm được truyền tống trận, nhưng khi thần thức quét đến nấm sơn thì bị một tầng cấm chế chặn lại, không biết trên đó có truyền tống trận không.

“Xem ra không tới nấm sơn một chuyến là không được. Mập Mạp, chúng ta đi thôi, nhìn xem ảo giác này chân thật đến mức nào.” Kim Phi Dao cười cười, chỗ này còn hơn là mê cung thạch đạo trong tưởng tượng của nàng với cả đống tu sĩ chen chúc chém giết để tranh nhau một cái truyền tống trận.

Nàng hưởng thụ ảo giác rất thật này, mới đi được không xa thì đột nhiên phát hiện trong bụi cỏ có một gốc Thiên Chu thảo hơn ba trăm năm. Kim Phi Dao vạn phần nghi hoặc đứng trước Thiên Chu thảo, cảm thấy ảo giác này cũng thật là, lại còn tạo ra linh thảo bực này để hấp dẫn người ta. Chỉ cần nàng hái cây Thiên Chu thảo này thì khẳng định nó sẽ lập tức hóa thành một con cự thú, há mồm nuốt gọn nàng. Nhưng lại bảo nàng làm như không thấy mà đi qua thì Kim Phi Dao lại thấy bản thân chắc chắn không làm được.

Nghĩ ngợi một lát, nàng cắn răng hạ quyết tâm, bảo Mập Mạp đứng một bên chuẩn bị, sau đó tự mình đi tới hái cây Thiên Chu thảo. Nếu Thiên Chu thảo hóa thành cự thú, muốn cắn nuốt nàng thì sẽ để Mập Mạp dùng lưỡi cuốn nàng về, sau đó chạy tới nơi an toàn để né tránh cự thú công kích.

Tự cảm thấy là đã chuẩn bị hết các đường, Kim Phi Dao chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy ra một cái hộp ngọc, dùng ngọc đao dè dặt cẩn trọng tới gần gốc Thiên Chu thảo. Ngọc đao cắm vào trong đất, không có việc gì. Tay cầm vào Thiên Chu thảo, cũng không có việc gì. Ngọc đao đào Thiên Chu thảo ra khỏi đất, vẫn không có việc gì. Cất Thiên Chu thảo vào trong hộp ngọc, sau đó thả vào trong túi trữ vật, Kim Phi Dao đứng tại chỗ ngẩn người.

“Mập Mạp, còn thất thần làm gì, mau đi tìm linh thảo đi. Những linh thảo này đều là thật, đây không phải là ảo giác.” Kim Phi Dao nhảy dựng lên, quát Mập Mạp, sau đó chui vào trong cỏ tìm linh thảo.

Cười hì hì thu một gốc Vương Căn thảo vào trong hộp ngọc, Kim Phi Dao sung sướng nói: “Bảo sao những tu sĩ kia đầy mặt vui mừng, đi đến nơi này làm gì có ai mất hứng chứ. Cũng không biết bọn họ đi tới chỗ nào, có giống mình không, hay là ở đó càng nhiều thứ tốt hơn?”

Linh thảo trong này không nhiều nhưng số năm đều rất cao, ít nhất cũng vượt qua ba trăm năm, thực là một món hời đối với Kim Phi Dao. Kể cả Đại Nữu cũng được nàng kéo ra trưng dụng tìm kiếm linh thảo. Niệm Khê thì không có chỗ hữu dụng nhưng Kim Phi Dao cũng hào phóng cho nàng đi ra, bảo Mập Mạp cõng nàng để cho tiểu hài tử bị Hoa Khê vứt bỏ này được ngắm cảnh đẹp, để tâm tình tốt lên một chút, đừng có cả ngày kêu Khê nhi Khê nhi không ngừng, phiền chết người.

Sau đó nàng nhìn nấm sơn đẹp đẽ sừng sững trên nền cỏ kia, trong mắt tràn ngập cuồng nhiệt. Nơi đó có phòng ở, chắc chắn bên trong có nhiều thứ tốt, có một tháng thời gian, ngươi cứ chờ ta đi.

Ngay lúc nàng đang hạnh phúc lấy linh thảo thì các tu sĩ khác lại không tốt mệnh như vậy.

“A”, lại một tiếng hét thảm, trên mặt Hùng Thiên Khôn lại vấy thêm máu tươi, thu hồi Cúc Sát kiếm, hắn lạnh lùng nhìn bốn phía chung quanh. Trong thạch đạo âm u chỉ có một mình Hùng Thiên Khôn, mà dưới chân hắn là năm thi thể tu sĩ Trúc Cơ, cánh tay hắn thì đang nhỏ từng giọt máu tươi, hiển nhiên là đã bị thương.

Nhìn năm tên đột nhiên nhảy ra chịu chết này, Hùng Thiên Khôn xoa xoa máu trên mặt. Vừa rồi khi hắn vừa tiến vào trong Dung Thiên thạch đã bị truyền tống đến một cái đầm đen sì. Hắn đi phía trên đầm, thấy một mảng sen Thiên Tinh đang tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt. Đây là tài liệu cực phẩm để luyện chế pháp bảo, trong phòng đấu giá chợ đen phải vài chục năm mới gặp được một đóa, mà hiện tại trước mắt hắn lại có tới hơn trăm đóa to bằng nắm tay. Ngay cả Hùng Thiên Khôn luôn luôn không có hứng thú đối với tài vật cũng phải động dung trước khung cảnh này, cẩn thận hái một đóa sen Thiên Tinh, thu vào túi trữ vật.

Ngay lúc hắn hái được hơn ba mươi đóa sen Thiên Tinh thì cảnh sắc trước mắt đột nhiên hoa lên, hắn hiện thân trong một thạch động âm u, mà đóa sen hắn vừa chạm vào cũng chưa kịp hái, liền biến mất.

Đóa sen vừa biến mất thì năm tên tu sĩ Trúc Cơ từ sơ kỳ tới trung kỳ hiện ra. Bọn họ mắt lộ hung quang, sát khí lan tràn, pháp bảo trong tay dị động, trực tiếp đánh tới Hùng Thiên Khôn còn đang ngơ ngác.

Cúc hoa bay xuống, sát ý khôn cùng, Hùng Thiên Khôn lấy một địch năm, chiến thẳng nhóm tu sĩ này nhưng bản thân cũng bị trọng thương. Hắn thở dài vì mất đi một đống sen Thiên Tinh, đồng thời cũng đang lo lắng cho Kim Phi Dao, vì trong năm người này có hai người không phải là người của Tiêu Thái giới mà là người Nam Sơn giới. Xem ra sự tình đã không chỉ là tỷ thí đơn thuần nữa, tu sĩ Nam Sơn giới lại liên thủ với tu sĩ Tiêu Thái giới cùng công kích tu sĩ Nam Sơn giới.
Bình Luận (0)
Comment