Tiểu Vân ra khỏi phòng Đàm Sâm, mấy đồng nghiệp nữ liền nhanh chóng vây lấy: “Thế nào thế nào? Sếp nói thế nào? Có kinh hỉ hay không a? Hắc hắc hắc ha ha ha ~”
“Không có.” Tiểu Vân lắc đầu, thần sắc khó nén thất vọng, “Sếp phản ứng rất bình thường, mọi người đừng hỏi nữa…..”
“Ôi chao…… không thể nào……” các cô nhất thời phát ra thiếng than thở tiếc nuối, “Bình thường thấy sếp hay quan tâm em, bọn này còn tưởng rằng ngài có ý với em.”
“Có lẽ là vì em nhỏ tuổi nhất ở đây, hơn nữa lại là người mới a.” Tiểu Vân cười cười.
“Lại nói, sếp hình như vẫn còn độc thân, chưa từng nghe nói ngài ấy có bạn gái….”
“Đúng vậy đúng vậy, đàn ông như ngài ấy vừa cao vừa nam tính, là loại nam nhân rất được hoan nghênh, như thế nào lại cam nguyện độc thân a…..”
“Tớ nói này, sếp không lẽ là cái loại kia….”
“Loại nào loại nào? A! Chẳng lẽ ý cậu là….”
Âm lượng của mấy cô nàng hạ thấp đến quỷ dị, bắt đầu thì thì thầm thầm khe khẽ nói nhỏ.
“Đầu năm nay, càng là đàn ông nam tính lại càng dễ biến thành gay, các cậu nói xem cái người XXX và người XXX, trước kia ai có thể nghĩ đến hai người bọn họ sẽ là một đôi!”
“Huống chi, chúng ta một ngày tiếp xúc với hàng tá tuấn nam mỹ nữ, chuyện này xảy ra cũng không có gì lạ~”
“Tớ đồng ý! Dung mạo của sếp nhìn cũng rất thu hút!”
“Đúng vậy đúng vậy! Đừng nhìn ngài ấy bình thường mặc tây trang nghiêm chỉnh, kỳ thật a, thắt lưng ngài ấy vừa nhỏ vừa rất dẻo dai uyển chuyển nha….”
Nội dung nói chuyện càng ngày càng có phương hướng chuyển biến kỳ quái, nhóm đồng nghiệp nam mồ hôi đổ như mưa, quyết định giả ngu không nghe không thấy đám nữ nhân đáng sợ kia.
Trạch Đằng nấp ở CPU máy tính phía sau Tiểu Vân, đem mấy câu trò chuyện của các nàng thu hết vào lỗ tai.
— Nguyên lai Tiểu Sâm vẫn còn độc thân! Thật tốt quá!
Bất quá cái thùng sắt này sao lại nóng vậy, không khéo nó sẽ biến thành rắn nướng mất….
Trạch Đằng gian nan bò ra bên ngoài, tiếp xúc với mặt sàn lạnh lẽo, nó rốt cuộc thoải mái mà yên lặng thở dài.
“Tóm lại, em không nên nản lòng, dù sao sếp còn độc thân, em cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.” Cả đám chị em đều an ủi cô nàng vừa mới thất bại trong tình trường.
Tiểu Vân dừng một chút, nhẹ nhàng gật đầu: “Mọi người mau trở về làm việc đi, không cần lo lắng cho em.”
Sau khi nhóm đồng nghiệp tản ra, Tiểu Vân không yên lòng xoay xoay bút, đây là thói quen lưu lại hồi nàng còn học Đại học, một khi có tâm sự sẽ vô thức dùng ngón tay kẹp lấy bút xoay tròn, tựa hồ làm như vậy có thể bình tĩnh trở lại.
Hôm nay cô nàng Tiểu Vân không có tâm trạng, vừa mới xoay hai cái bút đã rớt xuống, lăn lôn lốc xuống bàn làm việc.
Nàng nhướn mi, xoay người lại tìm, không ngờ bắt gặp một đôi mắt phát ra lục quang!
“Nha a a a –!!”
Khắp văn phòng đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai, đồng sự lập tức nhìn qua: “Làm sao vậy?!”
“Có….. có rắn!” Tiểu Vân lùi xa ba mét, cả người run run chỉ vào cái bàn, “Nơi đó có rắn!”
Tiểu Chu đã chạy tới cúi đầu nhìn, an ủi vỗ vỗ bả vai nàng: “Đừng sợ đừng sợ, rắn này là sếp nuôi, nó không cắn người.” Nói xong Tiểu Chu cẩn thận như mèo vươn tay định bắt Trạch Đằng.
Trạch Đằng uốn éo thân người, tiến vào khe hỡ giữa bàn làm việc và vách tường, Tiểu Chu chỉ kịp chụp không khí.
“Sao lại thế này?” Đàm Sâm nghe tiếng thét, liền nhanh chóng đến đây, “Tiểu Chu, có phải là rắn của ta không?”
“Ân….. nó đã chạy mất rồi.”
Đàm Sâm hung hăng nhíu mày — tên chết bầm này! Sớm biết thế sẽ không đem nó đến công ty, chỉ biết gây phiền toái!
“Mọi người bình tĩnh một chút đừng náo loạn, đó là rắn nuôi, không có độc, cũng sẽ không cắn người, nếu có người nhìn thấy nó, trực tiếp nói cho ta biết là được rồi.
Đàm Sâm dặn dò xong, lại đi xem xét vài vòng, không phát hiện bóng dáng Trạch Đằng, đành phải nghiến răng nghiến lợi trở lại văn phòng mình.
— mẹ nó, nếu hắn còn đáp ứng mang con rắn ngu ngốc này ra khỏi nhà lần nữa, tên hắn sẽ viết ngược lại!
Cơn tức giận vừa dâng lên không được vài giây, di động Đàm Sâm đã vang lên.
Hắn mở điện thoại muốn nhìn xem người nào không sợ chết, dám ở thời điểm này chàng họng, kết quả không nghĩ tới cư nhiên là Thịnh Minh Hiên.
Cơn tức giận lập tức chặn lại ở cổ họng, Đàm Sâm hít một hơi nói: “…….. Thịnh sư huynh?”
Thanh âm ôn hòa của Thịnh Minh Hiên theo ống nghe truyền tới, Đàm Sâm có thể phát giác trong đó ý cười thản nhiên như ánh dương: “Tiểu Sâm, không quấy rầy cậu làm việc chứ.”
Đàm Sâm sửng sốt một chút, gãi tóc, “Làm gì có, tôi lúc này rất rảnh, sư huynh muốn bàn chuyện quảng cáo sao? Như vậy, một tiếng sao tôi…..”
Thịnh Minh Hiên bỗng nhiên cắt ngang, ngữ khí mang theo lo lắng: “Tâm tình cậu có vẻ như không tốt lắm, làm sao vậy?”
“……..A?” Đàm Sâm một mực phủ nhận, “Không có, chỉ là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi thôi.”
“Ha ha, cậu a, hồi còn Đại học tính đã hay nóng nảy, nói đi, là ai chọc sư đệ tôi mất hứng?”
Không biết có phải ảo giác hay không, Đàm Sâm cảm thấy Thịnh Minh Hiên hôm nay nói chuyện có phần sủng nịnh, khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái lắm.
“Sư huynh a, tôi lớn như vậy rồi, đừng chọc tôi nữa, tôi quả thật không có gì, nhưng mà anh gọi đến hẳn là có chuyện quan trọng?”
“Ân”, Thịnh Minh Hiên dừng một chút, “Là chuyện quảng cáo, tôi muốn cùng cậu gặp mặt bàn bạc.”
“Được, anh nói cho tôi biết thời gian, tôi sẽ trực tiếp đến công ty anh.”
“Không không, hôm nay tôi làm việc tại nhà” Thịnh Minh Hiên cười cười, “Cho nên, phiền sư đệ đến hàn xá một lần.”
“Này…… cũng được.” Đàm Sâm vừa định hỏi địa chỉ nhà Thịnh Minh Hiên, lại nghe đối phương nói: “Tốt lắm, đến giờ tan tầm tôi ở cửa công ty chờ cậu.”
Kết thúc cuộc thoại, Đàm Sâm nhướng mi gõ gõ tay lên mặt bàn, cảm thấy có chút khó hiểu.
Tuy nói hắn cùng Thịnh Minh Hiên thời đại học quan hệ không tồi, nhưng dù sao hai năm qua cũng không gặp mặt, người kia vừa về nước đã liên hệ với mình, hơn nữa thái độ rất thân thiện…. Chẳng lẽ là lo lắng năng lực của hắn sẽ làm không tốt lần quảng cáo này? Cho nên muốn bàn một phương án dự phòng trước?
— Xem ra cuộc làm ăn này phải dốc toàn lực ứng phó a.
“Tiểu Sâm, ngươi muốn đi đâu?” Trạch Đằng không biết đã trở về khi nào, núp dưới một cái bàn gần đó cẩn thận thò đầu ra tìm hiểu, phỏng chừng là đã thủ thế tùy thời mà chạy trốn.
“Ngươi chạy đi đâu?” Đàm Sâm đem một tập văn kiện quăng đến, “Đây là nơi làm việc của ta, ngươi muốn quậy thành gì nữa mới cam tâm?”
“Thực xin lỗi, ta thật sự không phải cố ý….” Trạch Đằng tội nghiệp nói.
“Đủ rồi, ngươi không cần giải thích” Đàm Sâm phiền toái phất tay, “Lát nữa ta phải đến nhà một người bạn, ngươi đợi ở trong xe ta, không cần đi theo.”
“Tiểu Sâm!” Trạch Đằng hoảng, “Thực xin lỗi thực xin lỗi! Ta lần sao không bao giờ như vậy nữa, ngươi tha thứ cho ta đi!”
“Ngươi đã cam đoan như vậy vô số lần” Đàm Sâm mặt lạnh băng băng, ngay cả nhìn y một cái cũng lười, “Ta thật là ngu ngốc, cư nhiên đem ngươi đến công ty….”
Trạch Đằng cẩn thận lắng nghe bị những lời này hung hăng đâm bị thương, trong lúc nhất thời giương miệng nói không nên lời.
Y rõ ràng không muốn gây phiền toái cho Đàm Sâm….. Vừa rồi nếu không phải cô nàng ngốc kia làm rơi bút xuống đất, y làm sao bị phát hiện được?
Y chíỉ là, chỉ là muốn tìm hiểu thêm một chút chuyện liên quan đến Tiểu Sâm, vì nỗi gì lại thành ra như bây giờ….
Trạch Đằng buồn bã bò lên sofa, cuộn mình thành một vòng, cúi đầu thở dài một cái.
Sau, Đàm Sâm vẫn không quan tâm y, y cũng không có can đảm đi chọc giận Đàm Sâm lần nữa.
Cứ như vậy đến giờ tan tầm.
Đàm Sâm nhìn đồng hồ, ước chừng Thịnh Minh Hiên sắp đến, vì vậy đứng dậy nhấc Trạch Đằng lên nói: “Nghe này, đối phương là khách hàng rất quan trọng, ngươi không được gây cho ta một chút xíu phiền toái nào thêm nữa, nếu không ta cho ngươi nhảy dù trở về núi.”
Trạch Đằng thè thè lưỡi gật đầu như giã tỏi, cố gắng ra vẻ bé ngoan.
Đàm Sâm tùy tiện mở ra một quyển sách đem Trạch đằng kẹp ở trong, sau đó ôm quyển sách ra thang máy xuống lầu.
Hắn đi vào bãi đỗ xe, đem quyển sách để vào trong Audi A6, khóa xe, sau khi đã bảo đảm vạn vô nhất thất, mới thi thi nhiên nhiên đi gặp Thịnh Minh Hiên.
* vạn vô nhất thất: vạn lần không thể thất thủ
“Đàm Sâm, bên này!”
Thịnh Minh Hiên hôm nay mặc thường phục, thực không giống với bộ dáng âu phục giày da nghiêm chỉnh ngày hôm qua, y vừa thấy Đàm Sâm đến liền nở nụ cười, như đạn được khai hỏa, phạm vi sát thương trong vòng hai mươi mét hạ gục hết thảy sinh vật nữ!
“Sư huynh anh thật đúng là tới đón tôi a….” Đàm Sâm xấu hổ đi đến, vừa thấy logo của xe, nhất thời kinh ngạc nói: “Ai u, xe này thật không tồi, mới mua?”
“Sao, đây là lễ vật cha tặng khi tôi về nước, tôi đi làm cũng chưa bao lâu, làm sao có thể mua được loại xe đắt tiền thế này.” Thịnh Minh Hiên thản nhiên khởi động xe, “Lại nói tiếp a, tôi so ra còn kém cậu, hai năm ngắn ngủi đã có sự nghiệp sáng lạn như vậy, thực rất giỏi.”
Tuy rằng y bề ngoài trông rất bình thản, nhưng Đàm Sâm biết khí thế của nam nhân này là giấu vào bên trong, cũng không dễ dàng để lộ ra ngoài, chỉ theo nhất cử nhất động bình thường mà phát ra từng chút một.
Đây cũng chính là mị lực của Thịnh Minh Hiên.
Đàm Sâm thời sinh viên vẫn luôn lấy y làm mục tiêu phấn đấu, lập tức có điểm tự giễu than nhẹ một tiếng, “Sư huynh thật biết nói đùa, tôi cũng không có giỏi giang gì, đều là dốc sức liều mạng mà làm việc suốt hai năm, căn hộ đang ở cũng chỉ là trả góp chứ chưa thanh toán hẳn đâu.”
“A, cậu không cần lo lắng, chỉ cần lần quảng cáo này có thể thuận lợi hoàn thành, tôi cam đoan cậu có thể đem căn hộ hoàn toàn trở thành sở hữu của cậu.”
“……..Hả?” Đàm Sâm kinh ngạc nói, “Công ty anh trả tiền công cao như vậy a? Có chút không thích hợp đi?”
Thịnh Minh Hiên không trả lời, chỉ lắc đầu cười ẩn ý.
Lại nói đến Trạch Đằng bị Đàm Sâm nhẫn tâm bỏ rơi ở trong xe.
Xà yêu đáng thương sau khi phát hiện bản thân bị vứt bỏ tàn nhẫn hiện đang nghĩ biện pháp giải quyết.
Làm một con rắn khẳng định là không có biện pháp mở được khóa xe, nó lại một lần nữa hóa thành lõa nam, đông túm túm tây giật nhẹ, cửa xe vẫn không mở được — Tiểu Sâm quả nhiên không chừa cho y đường lui, quyết tâm đem y nhốt ở trong này!
….. Trên thực tế cũng không phải là không có biện pháp, nhưng nếu vận dụng pháp thuật nhất định sẽ phá hư chiếc xe này, đây là xe của Tiểu Sâm, nó không thể….
Ai…….!
Trạch Đằng chán ngán thất vọng ôm lấy đầu.
Quan hệ của nó và Tiểu Sâm thật vất vả mới dịu đi một chút, đều do tại cô gái ngốc kia! Ngay cả bút cũng giữ không xong! Lại nói, nó nhỏ bé đáng yêu như vậy, cô nàng kia cư nhiên bị dọa đến hét cả lên! Lá gan thực sự so với muỗi còn nhỏ hơn! Nếu không tại nàng, mình sao phải bị Tiểu Sâm trách cứ a…… aiz aiz…..
Trạch Đằng lau khóe mắt, hướng cửa xe đánh một quyền cho hả giận!
Y xuống tay hơi quá trớn, Audi A6 “Bang” một tiếng bị y đánh ra một lỗ thủng đường kính hơn mười centimet.
Trạch Đằng bày ra muôn dạng hoảng sợ trừng mắt nhìn “Hiện trường phạm tội” y tạo thành, cùng lúc trong đầu tấu lên bản sonate địa ngục năm chữ: Bị. đập. chết. chắc. luôn.
Y tuyệt vọng đến cuống tay cuống chân, sau đó mới nghĩ tới cách dùng thuật đem lỗ thủng kia khôi phục nguyên trạng, nhưng bi kịch là vô luận xà yêu cố gắng thế nào, mặt ngoài nguyên bản bóng loáng vẫn có chút gập ghềnh.
Trạch Đằng sợ hãi tim đập rối loạn, tiếng cảnh báo của ô tô vô cùng chói tay, cách đó không xa là hai đồng sự của Đàm Sâm đến lấy xe, chú ý tới động tĩnh bên này, kinh ngạc nói: “Kia không phải xe của sếp sao? Sao lại vang cảnh báo?”
“Hey, có phải bên trong có người không?”
“…… Hình như có! Có thể là kẻ trộm xe? Mau đi xem một chút!”
Trạch Đằng thấy hai thanh niên đang đi tới đây, sợ tới mức oạch một tiếng biến về thành con rắn nhỏ trốn xuống dưới ghế xe, hai người kia xem xét nửa ngày cũng không xét ra trò gì, liền khó hiểu rời đi.