Máy bay xuyên qua đám mây hạ cánh xuống sân bay Hồng Kiều, Thượng Hải. Nguyễn Tuyên xách ba lô và kéo vali của Vưu Minh Viễn. Hắn nhìn chăm chú vào một chiếc máy bay đang cất cánh khác cho đến khi nó khuất bóng trong tầng mây dày.
Rời nhà ga, Nguyễn Tuyên hỏi Vưu Minh Viễn: “Mình đi đâu đây? Về nhà anh à?”
“Tôi trả nhà thuê trước khi đi du lịch rồi.” Vưu Minh Viễn tháo kính râm xuống. Đôi mắt mỏi mệt và khuôn mặt hốc hác, trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi. Trông anh như thể rệu rã hơn sau chuyến bay hơn ba giờ đồng hồ. “Ngày mai tôi phải nhập viện, hôm nay ở khách sạn đi em.”
Nguyễn Tuyên ngập ngừng: “Nếu anh không ngại, hay đến nhà tôi ngủ?”
Vưu Minh Viễn nhướng mày: “Em muốn tiết kiệm tiền cho tôi đấy à?”
“Ai bảo có người khen tôi tốt bụng chi.” Nguyễn Tuyên nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vưu Minh Viễn rồi nắm lấy cánh tay anh như chốn không người, tình nguyện trở thành cái nạng của anh. “Nhà tôi lộn xộn cực, nhưng dù sao vẫn ở được.”
Vưu Minh Viễn nói một cách chắc chắn: “Tốt hơn khách sạn mà em.”
Những khu ổ chuột trong đô thị phồn hoa, đường phố chật chội, dây điện ngổn ngang. Vài căn nhà xập xệ dột nát chen chúc trong dãy phòng trọ mái ngói, xung quanh là đủ loại công trình trái phép.
Trên hành lang ẩm thấp lạnh lẽo đến buốt xương, Nguyễn Tuyên rút chìa khóa trong túi ra. Hắn vặn khóa cửa, một mùi hương hỗn hợp khó tả xộc thẳng vào mũi.
Vưu Minh Viễn bước vào nhà mà chẳng hề do dự. Căn phòng đơn rộng ba mươi mét vuông chất đầy chai lọ; trên bàn cà phê chất đống mì gói và trái cây hư thối, bên cạnh còn có thức ăn vặt hết hạn sử dụng. Phải nói rằng, ngay cả ánh mắt cũng chẳng biết nên đặt vào đâu.
Nguyễn Tuyên đẩy cửa sổ ra. Tháng tư của Thượng Hải hãy còn ấm áp. Hắn làm một hơi thuốc cho đã thèm: “Anh chờ chút, tôi dọn dẹp đã.”
“Không cần đâu em.” Vưu Minh Viễn cởi cúc áo gió, ngồi xuống chiếc giường xem như là sạch sẽ của Nguyễn Tuyên. “Nơi này được lắm.”
Nguyễn Tuyên chạy vội đến, nâng cánh tay anh lên: “Quần áo của anh là hàng đắt tiền. Để tôi thay bộ drap giường mới đi.”
“Tôi không để tâm tới mấy thứ đó.” Vưu Minh Viễn tháo đồng hồ đeo tay đặt lên bàn. Đoạn anh ngả đầu xuống chiếc gối mềm mại. “Tôi hơi mệt. Cho tôi ngủ một lát nhé.”
“Anh vậy thì sao ngủ được?” Nguyễn Tuyên thở dài. Hắn ngậm điếu thuốc, cúi người xuống. “Không cởi áo khoác thì thôi, ít nhất cũng phải cởi giày cởi tất chứ?”
Ngờ đâu Vưu Minh Viễn đã nhắm mắt, đáp lại Nguyễn Tuyên là nhịp thở yếu ớt mà đều đặn của anh.
“Hầy. Ông trời con này.” Nguyễn Tuyên than ngắn thở dài. Hắn giúp Vưu Minh Viễn cởi giày, cởi tất và kéo chăn cho anh. “Lớn tồng ngồng thế này mà còn làm người ta phải lo lắng.”
Trong căn phòng bẩn thỉu và bừa bộn, Nguyễn Tuyên ngồi chồm hổm bên chiếc giường hẹp. Hắn cẩn thận quan sát khuôn mặt đang say giấc của Vưu Minh Viễn, nhìn anh không chớp mắt.
Bẵng đi một lúc, Nguyễn Tuyên dụi tắt điếu thuốc. Hắn vén chăn lên rồi nằm xuống, nghiêng người về phía Vưu Minh Viễn.
Suốt ba mươi năm cuộc đời, nội tâm hắn chưa bao giờ bình lặng như lúc này. Trần nhà bong tróc nặng nề, các góc tường dày đặc mạng nhện, đồ đạc bạc màu, đèn chùm hư hỏng. Nguyễn Tuyên đưa mắt nhìn Vưu Minh Viễn, dùng ngón út của mình móc lấy ngón cái của anh.
Chắc Vưu Minh Viễn không phải phù thủy đâu nhỉ? Nguyễn Tuyên nghĩ, chứ không vì sao nhịp tim của hắn mãi không trở về trạng thái bình thường. Hắn chỉ mới quen biết anh bốn ngày mà thôi.
Thật muốn hôn hàng mi dài của anh ấy…
Mẹ kiếp, gặp quỷ rồi!
Hắn cố gắng thu hồi dòng suy nghĩ điên loạn. Nguyễn Tuyên ngước mắt nhìn Vưu Minh Viễn, khẽ hỏi: “Anh muốn chết thật sao?”
“Ừm.” Vưu Minh Viễn nói nhỏ. “Em không nỡ xa tôi à?”
Nguyễn Tuyên tròn mắt: “Vãi, anh còn chưa ngủ hả?”
“Tôi sắp ngủ rồi.” Vưu Minh Viễn ôm hắn vào lòng. Thấy sức lực anh không đủ, Nguyễn Tuyên bèn chủ động kề mặt lên ngực anh. Hắn nghe thấy anh lẩm bẩm trong miệng. “Ai ngờ em…”
Nguyễn Tuyên ngạc nhiên: “Anh có cảm giác hả?”
Thật lâu sau, Vưu Minh Viễn mới bật ra một chữ: “Chật.”
“Ồ.” Nguyễn Tuyên tự giác nhích người ra ngoài. Nhưng Vưu Minh Viễn bá đạo kéo hắn trở về trong ngực. Hắn chớp mắt, giẫm lên mu bàn chân lạnh lẽo của anh. “Anh nói chật mà?”
Vưu Minh Viễn ngang ngược: “Nhưng ôm em ấm.”
Nếu không phải vì anh có bệnh thì Nguyễn Tuyên tôi đây nhất định đá anh xuống giường. Người gì đâu khó chiều hết sức!
Nguyễn Tuyên chửi ầm trong lòng một hồi, sau đó hít hà mùi hương trên quần áo của Vưu Minh Viễn. Hắn ngẩng đầu lên, áp môi mình vào môi anh. Hắn mút. Hắn cắn. Hơi thở ấm áp hòa quyện vào nhau, hắn nhắm mắt và thì thầm: “Lạ nhỉ, hình như em không nỡ xa anh thật rồi.”
Hết chương 4