Tiếng Thời Gian Du Dương

Chương 12

Trước hôn lễ, tôi và Bình An đều rất bận rộn, nếu không phải bận chuẩn bị cho lễ cưới thì cũng là do hai người có quá nhiều bạn bè, những cuộc hội họp gặp mặt liên miên, không thể dứt ra được.

Thực ra, tôi không hề thích thú với những bữa tiệc độc thân này. Một đám ngồi với nhau, cảm thán rằng hôn nhân giống như một cuốn tiểu thuyết mà hai nhân vật chính chết ngay từ chương đầu. Cho dù có nghĩ đi nghĩ lại thì tôi, Thẩm An Bình cũng muốn làm nhân vật chính cho cuốn tiểu thuyết ấy, còn Bình An, cô ấy lại có vẻ thờ ơ.

“Thẩm thiếu gia, cậu thực sự quyết tâm rồi sao? Hôn nhân là một nấm mồ đấy!”

Tôi thầm chậm cầm chai rượu, rót đầy ly. “Tranh thủ lúc có người còn chưa cảm thấy như vậy, mình quyết nhanh một chút, chậm thì có khi không lấy được vợ như chơi. Nấm mồ thì nấm mồ. Mình trời không sợ, đất không sợ!”

Tôi nói xong, cả đám người rít lên, lao vào, xúm lấy tôi “đánh tập thể”! Tôi bị dính một cú đấm, khi định thần lại thì không còn biết trong đám hỗn độn đó, quả đấm từ đâu bay ra.

Chuông điện thoại bỗng vang lên, là Bình An gọi.

Một tay cầm điện thoại lên nghe, một tay vuốt lại đầu tóc. Trong điện thoại là giọng của Quan Tiểu Bảo: “Thẩm An Bình, em báo cho anh biết, nha đầu Cố Bình An nhà anh đang say khướt ở đây này. Nếu mười phút nữa anh không đến mang cô ấy đi, em không dám đảm bảo là không có chuyện gì xảy ra đâu nhé!”

Tôi chau mày, tắt điện thoại, khua tay vớ lấy áo khoác, còn chưa kịp đứng dậy, lũ tiểu tử đã nhao nhao:

“y! Thẩm thiếu gia! Như thế này là không được nhé! Bọn mình vì ai mà tổ chức tiệc độc thân? Cậu bỏ đi giữa chừng như thế này là hơi bị thiếu nghĩa khí đấy!”

“Chuẩn luôn! Cậu bỏ đi như thế này là không phải với anh em đâu nhé!”

Cuối cùng, trước khi tôi rời đi, Quan Đại Bảo cũng không quên buông một câu: “Thẩm thiếu gia hoàn lương rồi, anh em chúng ta tự sát phạt nhau vậy.”

Nha đầu Cố Bình An này quả thật giống Quan Tiểu Bảo miêu tả qua điện thoại, uống đến mức nằm bẹp gí trên sofa, lúc tôi đến, cô ấy giống y con mèo nhỏ ngoan ngoãn chui vào lòng tôi. Không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy vô cùng mãn nguyện, vô cùng bình yên.

Bao nhiêu năm như vậy, không chỉ một lần tôi hạ quyết tâm sẽ rời xa, nhưng cuối cùng lần nào tôi cũng bất chấp sĩ diện quay về tìm cô ấy. Quan Đại Bảo nói tôi ngu. Nghĩ lại, làm đàn ông, ngu thì ngu, không ngu làm sao lấy được vợ?

Cố lão gia, Cố phu nhân nghe thấy tiếng chúng tôi trở về liền bước ra.

“Con bé này sao mà say đến mức này cơ chứ? Sớm muộn gì cũng chết trong chai rượu mất thôi! Thật là mẹ không hiểu nổi con thích nó ở điểm nào nữa.” Cố Phu nhân nhìn Bình An than thở rồi quay sang cười với tôi.

Cố lão gia định chạy ra đỡ Bình An liền bị Cố phu nhân cản lại. Bà chỉ tay lên trên lầu, nói: “Mau! Mau! Dìu nó lên phòng. Hôm nay con cũng ở lại đây luôn đi! Giường của Bình An, mẹ mới thay cái mới, đủ chỗ cho cả hai đứa!”

Tôi khẽ gật gật đầu, ôm Bình An về phòng.

Do uống nhiều nên hai má cô ấy ửng hồng, người mềm nhũn, giống y con mèo nhỏ. Bờ môi hồng hồng xinh xắn thỉnh thoảng lại khẽ động đậy, trông đáng yêu vô cùng.

Đột nhiên tôi nghĩ đến lời của Cố lão gia, Cố phu nhân: “Con bé Cố Bình An này, cho dù nó có làm việc gì thì mẹ cũng không thể nổi giận được với nó, không hiểu sao chúng ta lại có thể nuông chiều con bé đến vậy, cho dù nó muốn thứ gì, mẹ cũng sẽ không kìm được lòng mà đi tìm về cho nó.”

Lúc ấy tôi cũng chỉ cười, giờ nghĩ lại, càng ngẫm càng thấy đúng. Cô bé ngốc nghếch này đúng là có sức hút đặc biệt. Cãi nhau với cô ấy, tôi chỉ có thể giơ hai tay lên đầu hàng. “Anh nghĩ chắc là do kiếp trước anh nợ em nên kiếp này phải trả em cả đời rồi!”

Cố Bình An thường đắc ý trả lời tôi: “Cái này cũng không chắc chắn lắm đâu, phải tìm hiểu kĩ lại xem thế nào. Em nghĩ, đến kiếp sau sau nữa anh vẫn thiếu nợ em đấy!”

Cái miệng này đúng là sắc như dao. Cứa một cái là làm người ta đau điếng, đến mức không còn muốn đáp trả câu nào.

Cô ấy đã ngủ say, tôi rảnh rỗi bước về phía tủ sách thử tìm một cuốn để giết thời gian, không ngờ lại tìm thấy một cuốn sách có cái tên rất quen thuộc Oliver Twist của Charles Dickens.

Cầm cuốn sách trên tay, tôi vừa hé mở, một tờ giấy nhỏ rơi ra, là tờ giấy mà hồi đó, trước khi đưa cuốn sách cho Bình An, tôi đã kẹp vào.

Cô bé ngốc nghếch này quả nhiên chưa hề mở cuốn sách ra lần nào.

Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể tự trách mình lúc đó quá ngốc nghếch, nhìn nhiều người biểu lộ tình cảm với cô ấy, cũng thấy cuống, nhưng lại không dám biểu lộ, không dám từ bỏ sĩ diện để nói thẳng với cô ấy, sợ cô ấy cười. Tuy vậy, mỗi lần có người bày tỏ tình cảm với cô ấy, cô ấy đều không nể nang gì mà nổi cơn thịnh nộ.

Trong lớp có một cậu bạn trước đó có mượn cô ấy một cuốn sách, sau đó, nhờ tôi trả lại cho cô ấy. Cuốn sách nằm trong tay tôi gần một tuần, tôi mới lấy hết dũng khí kẹp vào đó một tờ giấy.

Không ngờ, sau khi trao trả cuốn sách, tôi chờ đợi mòn mỏi cả một tháng trời không hề thấy cô ấy có bất cứ phản ứng gì. Cuối cùng, không kiềm chế được, tôi quay sang hỏi cô ấy: “Sách anh đưa cho em, em đọc chưa vậy? Không phải cô giáo tụi em nói đọc xong cuốn sách đó phải viết báo cáo hay sao?”

Cô ấy cười lớn. “Nói thừa! Đương nhiên là em đọc rồi, báo cáo đương nhiên em cũng nộp lâu rồi!”

Thực sự lúc ấy tôi cảm thấy rất hụt hẫng. Hóa ra cô ấy đối với tôi không hề có chút tình cảm đặc biệt nào. Là cô ấy không muốn tôi phải bối rối nên cố tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Trong lòng tôi thoáng chút thất vọng, nhưng tất nhiên tôi không hề nói ra. Là con trai, đương nhiên phải có chút phong độ.

Cho đến sau này, một lần đi ăn cùng nhau, Quan Tiểu Bảo nhắc đến chuyện một bạn theo đuổi Cố Bình An không thành liền cay cú vạch trần cô mỗi lần phải đọc sách, viết báo cáo đều nhờ người khác làm hộ. Đến lúc đó, tôi mới biết thực ra cô ấy chưa bao giờ đọc cuốn sách đó.

Tôi đã thực sự rất tức giận, nhưng không hiểu sao, trong lòng cũng dâng lên niềm vui mừng khôn tả. Kể ra như vậy cũng tốt. Không ai biết mình đã nói gì, làm gì. Cô ấy vẫn ở bên cạnh tôi, vậy là đủ.

Nhìn tờ giấy, tôi như nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của mình trước đây, không kìm được, đành thốt lên: “Thẩm An Bình ơi Thẩm An Bình, nhà ngươi đúng là tên ngốc mà!”

Đang tự kỷ, cuốn sách và tờ giấy trong tay tôi bị một bàn tay khác nhấc lên. Cố Bình An không biết thức dậy từ lúc nào đã tiến đến bên tôi.

“Tỉnh rồi sao? Còn đau đầu không?”

Cô ấy lắc lắc đầu, miệng nở một nụ cười tinh quái. Anh xem gì mà chăm chú vậy?” Khẽ cúi đầu, cô ấy thốt lên: “Tại sao lại là nét chữ của anh vậy? Đây là cái gì vậy anh Thẩm An Bình?”

Tôi khẽ chép miệng, gập cuốn Oliver Twist lại.

“Còn là gì nữa! Là thư tay anh viết cho em đấy! Ai ngờ sách em chẳng mở ra đọc lấy một lần!”

Cố Bình An mân mê tờ giấy, khuôn mặt rạng rỡ y như mấy bà thím đi chợ mua được đồ rẻ, chất lượng tốt. “Hóa ra anh dành tình cảm cho em từ lâu như vậy rồi cơ đấy! Em nói cho anh biết, may mà trước đây em không phát hiện ra, chứ phát hiện ra thì có khi em đã trói anh lại, đem đến đồn công an rồi. Anh lưu manh như vậy, lại còn viết “Thân gửi Cố Bình An...” Ôi trời đất ơi, em buồn cười chết mất!”

Vừa nói cô ấy vừa mở tờ giấy trên tay. Đột nhiên cô ấy im bặt, cầm bức “tâm thư” ấn vào trán tôi.

“Heo ngốc Thẩm An Bình này! Anh viết như thế này à?!...”

Tôi mở tờ giấy ra. Thật không ngờ tôi của ngày ấy lại thật thà đến vậy: “Cố Bình An! Khu nghĩa trang gia đình nhà anh có hướng phong thủy khá đẹp. Em có đồng ý sau này chết đi sẽ được an táng trong khu nghĩa trang nhà anh không?”

Tôi nheo mắt cười. “Thực ra anh nghĩ như vậy cũng khá thành thật đấy chứ?”

Cố Bình An trừng mắt. “Thành thật cái đầu anh! Cút!”

Trước hôn lễ một ngày, theo nghi thức truyền thống, chúng tôi không được phép gặp mặt nhau. Hai giờ sáng, Cố Bình An gọi cho tôi, cô ấy và tôi đều không ngủ được. Cũng không biết là nói chuyện đến đâu, cô ấy lại bật khóc.

Những tiếng nấc vang lên trong điện thoại: “Thẩm An Bình, em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Thật đấy! Em không muốn nhắm mắt, em muốn giá mà mình có thể cứ như thế này, hạnh phúc đến hết cuộc đời.”

Tôi không nói gì, chỉ tự trách mình không thể ở bên cô ấy, không thể dịu dàng ôm cô ấy vào lòng mà vỗ về, dỗ dành, an ủi.

Cô ấy là như vậy, luôn là cô bé mít ướt. Lần nào cũng khóc đến sức cùng lực kiệt. Tôi thường mong ước một điều, nếu có thể khiến cô ấy ngừng khóc thì cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, tôi cũng cam lòng.

Cô ấy thuộc cung Song Ngư. Cô gái cung Song Ngư bình thường luôn tỏ ra ngang bướng, ấy thế mà vào những thời khắc đặc biệt cô ấy lại là cô gái đa sầu đa cảm.

“Thẩm An Bình! Em cảm thấy rất day dứt. Liệu Mạc Phi có hận em không?”

“Không đâu, ngốc ạ!”

Mạc Phi không hề hận cô ấy. Trước khi rời đi, Mạc Phi có đến gặp tôi, nói chuyện như hai người bạn. Cô ấy kể lại cuộc sống mười mấy năm qua, mất mát cũng như khổ đau. Cuối cùng, cô ấy nói: “Anh đối xử với Cố Bình An tốt một chút. Cô ấy thực sự là một cô công chúa nhỏ. Mọi người đều yêu quý cô ấy.”

Tôi hiểu “mọi người” bao gồm cả cô ấy - Mạc Phi. Nếu không, có lẽ mọi chuyện đã đi theo hướng khác và Mạc Phi cũng không quyết định ra đi.

Cuộc đời có hợp tất có tan, không phải mọi sự biệt ly đều đi cùng khổ đau.

Có một số chuyện, khi đối diện với những người thân thiết nhất của mình đều không nói được thành lời. Tôi hiểu điều đó, tôi luôn hiểu điều đó.

Bốn giờ sáng, cửa phòng của hai chúng tôi đồng thời vang lên tiếng gọi.

Cố Bình An sụt sịt. “Em phải dậy trang điểm rồi, mẹ nói có khi phải làm mất cả ngày ấy. Em cúp máy đây!”

Tôi ngập ngừng, rồi cất tiếng gọi khe khẽ: “Bình An...”

“Sao nữa?”

Tôi cười, tôi đang ngập tràn trong hạnh phúc. “Bình An! Anh đến cưới em đây!”
Bình Luận (0)
Comment