Tiếng Thời Gian Du Dương

Chương 9

Chiếc taxi đi trong đêm mưa không quá nhanh, phong cảnh ngoài cửa sổ xe lùi lại phía sau, hàng đèn bên đường như những chú lính canh đứng xếp theo hàng thẳng tắp. Cánh đồng ngô khô héo kẻ một đường thẳng phân cách đường chân trời tạo nên một khung cảnh vỡ vụn khung cảnh ấy vừa tàn tạ vừa thật đẹp. Ánh đèn đường vàng vọt khiến những hạt mưa rơi nghiêng trước mắt như khoác lên mình một lớp ánh sáng màu vàng nhạt khiến con người mơ màng có cảm giác ấm áp, còn cảm giác lạnh buốt của những hạt mưa hắt vào người khi nãy, Cố Bình An chưa khi nào quên.

Cô cụp chiếc ô Thẩm An Bình đưa cho xuống để kế bên chân, những giọt mưa lạnh buốt trên chiếc ô chảy xuống đôi giày, thấm vào da, cảm giác lạnh toát toàn thân.

Khi đến nơi, Cố Bình An mới phát hiện ra rằng mình không mang đủ tiền để trả tiền taxi. Cô đành phải gọi Quan Tiểu Bảo ra trả tiền giúp cô.

Quán bar này nằm ở cuối một con đường hẻo lánh, yên tĩnh, cách xa chốn đô thành phồn hoa, ồn ã. Cửa vào quán bar là một bức tường gạch cao và dốc, bám chắc trên bức tường là cây thường xuân khô héo, chỉ còn lại bộ rễ ở góc chân tường báo hiệu cho sự um tùm trong năm tới.

Quan Tiểu Bảo khoác lấy tay Cố Bình An một cách tinh nghịch, nói: “Hôm nay cậu lại có thể chạy đến đây uống rượu cơ đấy, mình chỉ thử cậu thôi, chứ không hề mong đợi cậu sẽ đồng ý.”

“Ừm.” Cố Bình An khẽ gật đầu, phớt lờ trả lời: “Ngày hôm nay mình đột nhiên cảm thấy nên say một trận ra trò.”

Quan Tiểu Bảo dựa vào kinh nghiệm nhiều năm kết bạn cùng cô, ngay lập tức phát hiện ra trong lời nói tưởng như đơn giản của cô lại có vấn đề, lặng thầm nhìn cô, hỏi: “Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?”

Cố Bình An lắc đầu. “Đâu có, không phải mình cũng độc thân rồi sao, cũng không thể không tiếp xúc với cái mới, con gái mà, thỉnh thoảng cũng nên buông thả bản thân một chút.”

“Mình đợi mỗi câu nói này của cậu thôi đấy!” Quan Tiểu Bảo kích động tự vỗ vào đầu mình, cười híp mắt rồi lôi Cố Bình An bước đi nhanh hơn.

Hai người họ len qua những chiếc bàn san sát trong quầy bar, Cố Bình An lơ đãng xem màn biểu diễn trên bục nhảy, không để ý rằng Quan Tiểu Bảo đã đưa cô đến một bàn đầy người đứng quanh.

Cố Bình An cảm thấy biểu hiện của mình lúc đó thật đáng xấu hổ. Giống như một khán giả bình thường đột nhiên bị ánh đèn sân khấu soi chiếu, tất cả mọi người đều ẩn mình trong bóng tối, chỉ có mình cô đứng dưới ánh đèn, không đường trốn chạy.

Thực ra đèn trong quán bar đã được điều chỉnh theo tiếng nhạc, những mảnh pha lê gắn trên chiếc đèn ở trên trần lấp lánh, nhấp nháy trên đầu Cố Bình An, nhưng ánh mắt soi mói của những người xung quanh khiến Cố Bình An cảm giác như có gai ở sau lưng.

Đặc biệt là điều đó làm cô muốn được say, muốn làm một người say. Thật không dễ dàng gì để quyết định lấy men rượu để xóa đi những ký ức đau khổ mà anh đã đem lại cho cô, lại càng không muốn nhìn anh xuất hiện ngay trước mắt.

Cố Bình An cảm thấy cuống họng mình như bị một ngọn lửa thiêu cháy đến độ cô không nói được lời nào, rõ ràng cô chưa uống ngụm rượu nào, vậy mà lại cảm thấy như mình đã say. Cô mơ màng nhìn Thẩm An Bình, xem bên anh anh có ai ngồi không. Xung quanh, những tia sáng kỳ lạ lập lòe lóe lên, mùi rượu sực nức. Cố Bình An có cảm giác mình như đang ở trong một giấc mơ, nhưng không biết tại sao, tất cả màu sắc đều biến mất, mọi thứ đều bị tráo đổi, chỉ còn lại khuôn mặt thanh cao tự nhiên càng lúc càng hiện rõ. Cô đột nhiên nảy sinh ý muốn thoát khỏi suy nghĩ này, nhưng chưa kịp quay lại với thực tế, cô đã bị Quan Tiểu Bảo lay tỉnh.

“Đây là người chị em của tôi, Cố Bình An.” Cô ấy không nói nhiều, kéo Cố Bình An đến sát bên mình. Cố Bình An lặng im, ngồi xuống, sau đó mới phát hiện người mình lảo đảo, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Cô sa sầm ngước lên, vô tình chạm phải ánh mắt của Thẩm An Bình.

Cô vẫn giữ bộ dạng sợ hãi đó, hoang mang, bối rối nhìn theo anh cho đến khi anh chuyển hướng ánh mắt. Những người xung quanh nói gì, cô đều không nghe rõ. Những người xung quanh có dáng vẻ như thế nào, cô hoàn toàn không chú ý, cô cảm thấy đôi mắt mình lúc này giống như chức năng tập trung lấy nét của máy ảnh. Ngoài Thẩm An Bình, mọi thứ đều mờ ảo, hư vô.

Cố Bình An cảm thấy thấp thỏm, buồn bực, rót rượu vào một cái ly trước mặt. Ly rượu sặc sỡ mang hương vị chua chua, ngọt ngọt, hương rượu từ mũi cô xộc lên não. Như có một ngọn lửa bùng lên, đốt cháy suy nghĩ, cô cảm thấy người nóng đến nỗi không nghĩ được gì khác nữa.

Trong không gian mơ hồ, cô nghe thấy có người nói lớn: “Hôm nay là sinh nhật của Hứa tam thiếu gia của chúng ta, mọi người tặng quà chưa nhỉ?”

Quan Đại Bảo ở cách cô không xa đạp nhẹ lên cái người đang làm huyên náo, chế giễu một câu, nhưng vẫn móc trong túi mình lấy ra vật gì đó, ném qua.

Một người cười, bắt lấy, đột nhiên cười lớn. “Chết tiệt! Đại Bảo! Mày còn dám thực tế hơn nữa cơ à? Tuyệt nhiên là thẻ phòng! Lưu manh chết tiệt!”

“Chết tiệt!” Quan Đại Bảo quắc mắt nhìn cậu ta. “Không cần đưa cho tao! Tránh lãng phí tiền của tao lại để rẻ cho bọn keo kiệt chúng mày!”

Trong tiếng cười lớn huyên náo của đám đông, mọi người đều lên tặng quà. Chỉ có Cố Bình An bị kéo đến bất ngờ nên không chuẩn bị quà. Quan Đại Bảo lại cười toe toét. “Người là do tôi đưa đến, tôi sẽ tặng một phần quà hai người! Thấy thế nào?”

Mặc dù bọn tiểu tử này ăn chơi trác táng quen rồi nhưng một phần là do mới quen biết với Thẩm An Bình và Quan Đại Bảo và cũng may là con gái nên mọi người cũng không làm khó dễ.

Nhưng ai ngờ chủ nhân bữa tiệc sinh nhật hôm nay vẫn làm khó: “Không được, mỗi năm chỉ có một lần sinh nhật, tôi rất muốn có được món quà sinh nhật của Cố tiểu thư đây.”

Lời anh ta nói tuy có vẻ đang làm khó nhưng giọng điệu lại thể hiện sự châm chọc. Ai cũng có thể nghe ra anh ta đang nhắc nhở những thằng con trai khác rằng anh ta rất có cảm tình với cô gái này, người không phận sự, miễn động vào.

Cố Bình An thì không hiểu gì, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Cô cắn môi, liếc nhìn xung quanh, theo thói quen tìm sự giúp đỡ của Thẩm An Bình. Lúc này anh lại đang cúi đầu nghịch chiếc bật lửa, từ đầu đến cuối không hề nhìn lên. Cố Bình An thực sự bối rối, tay siết chặt hơn, cô liếc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở cây piano ở góc sân khấu. Cô từ từ đứng lên, nhìn chủ nhân bữa tiệc sinh nhật, cười. “Tôi không biết hôm nay là sinh nhật anh, vì thế không có sự chuẩn bị trước, bây giờ tôi sẽ chơi một bản nhạc tặng mọi người, ok?”

Quan Đại Bảo có chút kinh ngạc, không ngờ Cố Bình An lại có thể đáp lễ bọn tiểu nhân này, bị sốc nặng, ngay lập tức vỗ tay. “Thật vinh hạnh quá đi! Có biết là Bình An của chúng ta từ khi mười lăm tuổi đến bây giờ chưa từng chơi lại piano không?”

Cố Bình An bị câu nói của Quan Đại Bảo làm cho tỉnh táo hơn. Hồi nhỏ, cô đã có tài năng thiên phú về piano. Thầy dạy piano của cô luôn khen cô có một đôi tay đánh đàn trời sinh. Từ tiểu học đến trung học, giáo viên dạy piano càng ngày càng yêu quý cô.

Mà Mạc Phi, đối thủ lâu năm của cô, cũng giống cô, có tài thiên phú về piano. Mỗi dịp trường có hoạt động gì, hai người bọn họ đều được sắp xếp chơi đàn cùng nhau. Rõ ràng họ không cùng chơi một chiếc đàn, mà như có sự ngầm hiểu, phối hợp hết sức ăn ý. Bây giờ nghĩ lại, đó quả thực là do sự sắp đặt của huyết thống.

Trước mười lăm tuổi, cô luôn siêng năng tập đàn, mong rằng sẽ có một ngày thắng được Mạc Phi. Năm mười lăm tuổi trong một chương trình âm nhạc, chỉ có một người được chọn, giáo viên dạy piano quyết định chọn một trong hai người, Cố Bình An hoặc Mạc Phi. Cố Bình An đã khổ luyện mấy tuần liền nhưng cuối cùng không thắng được Mạc Phi. Mạc Phi luôn giữ thái độ điềm tĩnh, chơi hoàn hảo bản nhạc Đám cưới trong mơ.

Cố Bình An luôn cảm thấy xấu hổ bởi bản nhạc này đối với cô không hề khó, cô đã chọn bản Fantaisie Impromptu của Chopin để phô diễn tài đàn của mình nhằm giành thắng lợi, nhưng không ngờ rằng mình lại thất bại một cách thảm hại.

Cô học đàn, cô nghe Mạc Phi chơi rất nhập tâm, tràn đầy cảm xúc, so với ý nghĩa thuần khiết chỉ là “đàn xong” của cô, không hề giống nhau.

Vì vậy, từ đó cô không bao giờ chơi piano nữa, cả thập kỷ qua Cố Bình An không động vào cây đàn, cũng không muốn nhắc đến những chuyện cũ đáng xấu hổ đó.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, Mạc Phi của lúc đó chơi nhạc nhập tâm như vậy, tràn đầy cảm xúc như vậy, đa phần liên quan đến Thẩm An Bình, bởi tại thời điểm đó, Thẩm An Bình vì một câu nói của Cố Bình An mà yêu cô, cũng bởi vì một lời nói của Cố Bình An mà chia tay.

Đám cưới trong mơ, chỉ cần như vậy là đủ. Đó là thứ cảm xúc như thế nào? Cho đến hôm nay, cuối cùng Cố Bình An cũng đã hiểu được.

Cố Bình An bước lên sân khấu, cô thanh lịch ngồi trước chiếc piano, mở nắp đàn, nhìn thấy các phím đàn đen trắng, rõ ràng đã cả thập kỷ qua cô không động vào nhưng lại không có chút cảm giác xa lạ. Cây đàn như thu hút cô giơ hai bàn tay, đặt lên phím đàn.

Cô nhìn Thẩm An Bình, nhìn Mạc Phi, sau đó thong thả nhắm mắt lại.

Cảm giác quen thuộc trên từng ngón tay, thứ âm nhạc cô chơi như trái tim cô vậy. Giống như trong một giấc mơ, cô bước vào âm nhạc mà thấm thía câu chuyện của một ngôi sao băng trên bầu trời, công chúa xinh đẹp, tình yêu thuần khiết và một kết thúc buồn. Cuối cùng, công chúa trong giấc mơ được gả cho chàng hoàng tử.

Mà còn lại đó phải chăng là giấc mơ? Có lẽ có giấc mơ là đủ rồi.

Cố Bình An bỗng không có ý nghĩ đối địch với Mạc Phi. Mạc Phi của một thập kỷ trước chẳng qua cũng chỉ là một cô bé. Tình cảm của cô đối với Thẩm An Bình thuần khiết mà trong sáng, cô đã trao đi trái tim mình, mà Thẩm An Bình đã nhẫn tâm đè bẹp nó. Có lẽ là báo ứng, cho đến hôm nay cô là tên đầu sỏ của những tội ác thì sẽ cảm thấy một bài hát tâm trạng tương tự.

Âm nhạc làm rung động lòng người, tâm trạng của Cố Bình An thăng trầm theo giai điệu của bản nhạc cho đến khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc.

Tiếng nhạc dừng lại, đôi mắt cô vẫn chưa mở, bởi vì nước mắt đã ngân ngấn nơi khóe mắt. Một khoảng lặng, cô ngăn nước mắt mình không tuôn rơi rồi mỉm cười, đứng dậy.

Một tràng pháo tay nổ vang như sấm, rõ ràng là một bản nhạc mà ai cũng rất quen thuộc, nhưng vì cô chơi nên đã mang lại những cảm xúc khác nhau. Cố Bình An cúi đầu, đóng nắp đàn lại, rời khỏi sân khấu.

Người đàn ông ngồi cạnh chủ nhân bữa tiệc nắm lấy cổ tay anh ta. “Tiểu tử! Không tồi đó! Nếu sớm biết, tôi đã giành lấy cô ấy rồi.”

Quan Tiểu Bảo khì mũi một cái, thầm nghĩ trên thế giới này, thiên nga tuy không ít nhưng cũng không nhiều hơn cóc, từng chơi nhiều loại con gái ngốc nghếch thì nghĩ rằng mình là thánh tình rồi chăng, đúng là vẫn chưa đến lúc phát bệnh. Quan Đại Bảo cười khẩy vẻ kinh bỉ.

Anh ta đẩy một ly rượu cho chủ nhân bữa tiệc và người con trai trước mặt kia. “Hứa tam thiếu gia, thực sự là thích rồi sao?” Anh ta nhướng nhướng mày về phía Cố Bình An.

Hứa tam thiếu gia cười đầy hàm ý, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Quan Đại Bảo lại nở một nụ cười. “Mày có biết cô bé này tên gì không?” Không đợi câu trả lời, anh ta đã hỏi: “Nhắc nhở chút, cô ấy họ Cố, tên Cố Bình An.”

Hứa tam thiếu gia có chút nghi hoặc nhìn sang Quan Đại Bảo. Người đàn ông bên cạnh anh ta cũng tỉnh táo trở lại thì thầm: “Khi nãy không để ý lắm, bây giờ nghe thấy có vẻ quen quen. Thời gian trước, nghe đồn Thẩm An Bình kết hôn với cô gái đó.” Anh ta vừa nói vừa cẩn thận để ý ánh mắt của Thẩm An Bình. Mặc dù Thẩm An Bình không thích thú gì việc nghịch chiếc bật lửa nhưng lúc này, toàn thân anh toát lên vẻ lạnh lùng, bí hiểm.

Quan Đại Bảo cười nham hiểm, vỗ đùi một cái. “Này! Chớ nói! Trí nhớ chết tiệt của mày cũng không tồi đâu! Chính là cô ấy!”

“Hả?” Người đó tuy có hoài nghi nhưng vẫn bị sốc vì sự thật ấy, kinh ngạc kêu lên rồi ngay lập tức kiềm chế biểu hiện của mình, chỉ lúng búng thăm dò biểu hiện của Thẩm An Bình, cùng lắm là nhanh chân quay về chỗ gần Cố Bình An.

Cố Bình An lặng lẽ quay về chỗ của mình. Cô không hề để ý đến những lời bàn tán, ánh mắt soi mói như muốn đốt cháy mình của đám người xung quanh. Cô ngước lên, chạm phải ánh mắt như đang nghĩ ngợi điều gì đó của Mạc Phi. Cô mỉm cười thật lòng với cô ta, nhưng Mạc Phi lần đầu tiên tỏ ra bất lịch sự, không mỉm cười đáp trả.

Bản nhạc này ít ra cũng gọi lại chút ký ức trong cô. Cố Bình An thầm nghĩ, tâm trạng như thế này, vừa tuyệt vọng vừa hân hoan, cùng với những ký ức, rốt cuộc có phải là rất ngọt ngào hay không?

Một vài phút im lặng, Cố Bình An có chút bất an, cô nghĩ rằng có khi nào bản nhạc của mình đã khiến mọi người đều cảm thấy bi thương.

Cô ngẩng đầu lướt nhìn. Biểu hiện của mọi người có vẻ không tự nhiên lắm. Quan Đại Bảo không chịu được khi bầu không khí căng thẳng tiếp diễn, cho rằng mọi người nên chơi trò một trò chơi, ví dụ như “Bảy sáng, bảy tối”, luật chơi rất đơn giản. Đếm theo dãy số tự nhiên: 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7... khi đến 7, 17, 27, 37... Những số nào có số đuôi là 7 sẽ được gọi là bảy sáng”, số nhân của 7 như 14, 21, 28... được gọi là “bảy tối”, khi người nào đếm đến “bảy tối” hoặc “bảy sáng” thì không được nói ra tiếng, chỉ được gõ nhẹ lên bàn, sau đó theo thứ tự tiếp tục đếm.

Trò chơi tuy đơn giản nhưng khi đến 27, 28 thì đã rất dễ bị sai. Trong cuộc chơi, đã có vài người uống không ít rượu. Về sau Quan Đại Bảo lại cảm thấy vẫn chưa thực sự vui hết nấc liền thay đổi luật phạt thành “Dám làm”, bất cứ người nào làm sai đều phải trả lời những gì mọi người hỏi, bất kể vấn đề gì cũng được, không hỏi những vấn đề nhạy cảm, hỏi càng khó, càng kỳ lạ càng phải trả lời.

Cố Bình An học rất kém môn Toán, không hề nhạy bén với những con số. Cô đành ngồi một góc xem Thẩm An Bình và Mạc Phi. Nam thì tuấn tú, nữ thì tuyệt sắc, trời sinh một đôi. Thẩm An Bình tỏ ra rất có hứng thú, nhiệt tình phối hợp, Mạc Phi chỉ cần cười một cái cũng khiến mọi người cảm thấy xốn xang. Bọn họ chơi trò thật giỏi, mọi người đều mắc sai, chỉ hai người họ không bị sai.

Cố Bình An sau khi bị phạt uống vài ly rượu, ghen tị nhìn hai người họ. Có lẽ người thông minh nên đi cùng người thông minh, hai người họ hợp nhau như thế kia. So với cô, Mạc Phi có phần hợp với Thẩm An Bình hơn. Cái đẹp chói lóa, sự nghiệp thành công, mối quan hệ tốt. Lúc nào cô ta cũng tươi cười, không lúc nào tỏ ra mệt mỏi. Không hề giống Cố Bình An, có gì ngang tai trái mắt là lập tức phản ứng, nổi đóa lên, không ra dáng người lớn.

Cố Bình An cười vẻ tự ti, nhấp một ngụm rượu, đúng lúc đến lượt cô đếm số, cô phấn khích kéo dài giọng: “28...” Lời vừa dứt, cô nhận ra mình đã nói sai, lập tức thè lưỡi tinh nghịch, xấu hổ cười. “Tôi lại sai rồi.” Cô nghĩ đi nghĩ lại “Tôi chọn mạo hiểm.”

Một vài anh chàng uống say và cũng không phải hạng vừa, kêu gào nói: “Không được! Không thể để bọn họ thoát dễ dàng như vậy được! Vừa nãy Đại Bảo để cho tên kia cởi nội y mà vẫn chưa hài lòng. Cô... cô...” Một thanh niên say rượu chỉ vào Cố Bình An. “Cô đến đứng bên cửa ra vào, người con trai đầu tiên bước vào, cô hãy hôn anh ta!”

Lúc bước đến cửa, Cố Bình An mới tỉnh táo một chút. Mặt cô tức khắc nóng lên. Chết tiệt! Nếu như tiến vào là một thằng tồi thì làm sao cô mở miệng được đây? Không đúng! Không biết đó là người như thế nào, làm sao cô hôn người ta được?

Cô đau khổ chống tay lên trán. Không biết là vô tình hay hữu ý, cô đứng đó mười mấy phút mà vẫn chưa có người đi vào. Cô ngán ngẩm quay lại nhìn bọn họ, bọn họ đều đang uống rượu, nói chuyện kéo dài thời gian, chờ đợi cô thực thi hình phạt của mình. Cô lén lút nhìn nhìn Thẩm An Bình mấy lần.

Từ đầu đến giờ anh luôn trầm lặng. Anh đưa Mạc Phi đi đến, rõ ràng là bạn gái đi cùng mà anh lại rất ít tiếp chuyện cô ta, cũng không hề làm bộ thân mật. Thẩm An Bình vẫn là Thẩm An Bình, anh không phải là một diễn viên giỏi. Người nào không thích, anh không thể làm bộ thích người ta được. Thỉnh thoảng anh cúi xuống uống rượu, hỏi anh cái gì, anh trả lời cái đó, không hỏi thì không nói, tạo một khoảng cách an toàn với mọi người.

Cố Bình An luôn cảm thấy dường như có một ánh mắt luôn theo dõi mình nhưng khi cô ngẩng lên lại chẳng thấy có ai nhìn. Cô hoài nghi không biết có phải mình đã say rồi nên lầm tưởng, chứ Thẩm An Bình không hề ngẩng lên nhìn cô. Cô cong môi, nhìn lại, chiếc cửa kính bị ai đó đẩy ra, Cố Bình An không thể để ý đến bất cứ thứ gì khác, chỉ tập trung vào cánh cửa đang dần hé mở.

Cô giật mình ngẩng lên. Khuôn mặt đã lâu không gặp của Tất Nhiễm bỗng xuất hiện trước mặt cô. Cô thầm an ủi rằng mình vẫn còn may mắn, lập tức nở nụ cười nịnh bợ, túm lấy áo của Tất Nhiễm, nói: “Hôm nay thật là đen chết đi được! Tất Nhiễm, cho em mượn anh hôn một cái.” Vừa nói cô vừa nhón chân, chuẩn bị hôn. Không ngờ Tất Nhiễm, mặt không chút biểu cảm, khẽ đẩy cô ra, nói: “Làm gì thế? Lâu không gặp nên đùa quá đáng đấy hả?” Anh giơ tay lên. “Nhìn thấy nhẫn đính hôn chưa? Anh cũng sắp cưới rồi đó.”

Cố Bình An lúc này mới phản ứng lại, khi nãy không nhận ra nhẫn trên tay của Tất Nhiễm là bởi vì anh còn đeo những chiếc nhẫn khác nữa. Nhưng cũng không biết có phải là cô quá vô ý hay không, người con trai cô không yêu mà cô cũng không cảm thấy hối lỗi hay đáng tiếc, còn chân thành chúc phúc: “Thật là tốt quá! Anh đúng là người con trai phóng khoáng nhất mà em từng gặp.”

Tất Nhiễn cười vẻ bất lực. “Có thể không phóng khoáng được sao? Đối với người con gái vô tình nhất, có thể không phóng khoáng được sao?”

“Ừ, đúng.” Cố Bình An nghĩ, ai cũng nói cô là người vô tình nhất, là kẻ không có trái tim, với nỗi đau như thế, làm sao chẳng có chút cảm giác.

Cô ngập ngừng cười, ngẩng lên, nói: “Sao hôm nay anh lại xuất hiện ở đây?”

“Anh đến tìm một người bạn.”

“Ồ!” Cố Bình An và anh trò chuyện, tán gẫu một hồi, quên mất mục đích của mình. Thế là Tất Nhiễm mắt long lanh cười, nhắc nhở cô: “Có phải em thua rồi bị phạt không thế?”

“À, đúng...” Cố Bình An quơ tay. Anh cũng sắp kết hôn rồi! Chắc cũng không thích em đâu, thế cho em hôn một cái, được không?”

Tất Nhiễm nheo mắt, nhìn về góc có mấy người quen, nở nụ cười ranh mãnh với Cố Bình An, nói: “Anh thì có thể sẵn sàng cho em hôn một cái, nhưng anh cảm thấy sẽ bị người ta làm gián đoạn.” Anh vừa nói vừa chỉ về phía sau, ánh mắt như thiêu như đốt của Thẩm An Bình đang hướng về phía hai người họ.

Cố Bình An cảm thấy trái tim mình đập thình thịch. Cả buổi tối hôm nay, cô và Thẩm An Bình không có bất kỳ sự giao tiếp nào cả. Cô cho rằng Thẩm An Bình đã thực sự coi cô như không tồn tại, lại càng không nghĩ đến lúc nhìn thấy đối tượng trong hình phạt là Tất Nhiễm, anh còn đứng dậy, đi đến chỗ cô.

Cố Bình An nắm chặt hai tay. Tuy có căng thẳng nhưng nụ cười trên miệng cô càng lúc càng rõ. Cô nghĩ, có lẽ Thẩm An Bình chỉ mạnh miệng mà thôi. Anh yêu cô nhiều như thế cơ mà, không phải sao?

Cùng với từng bước chân của Thẩm An Bình tiến đến gần, cô cũng dần dần nhìn rõ. Thẩm An Bình xoay chiếc điện thoại trên tay, bấm số rồi đặt lên tai nghe, tuy không biết anh gọi điện cho ai nhưng biểu hiện của anh như nói cho cô biết rằng, anh đang gọi lại cho một ai đó.

Anh đi không nhanh lắm, giống như trong một cảnh quay chậm, một giây mà như cách cả ngàn năm, hơi thở của anh ập đến, nhanh đến mức khiến cô có cảm giác mình vừa gặp ảo giác. Hóa ra chỉ là bên trong quá ồn ào nên anh mới đi ra ngoài để gọi điện thoại, cô đã nghĩ quá nhiều rồi.

Cô quay đầu lại, Mạc Phi cũng đang nhìn cô vẻ châm biếm. Cảm giác sôi sục trong lòng cũng đã dịu xuống. Mặt nóng bừng như lửa đốt. Cố Bình An cảm thấy chân mình mềm đi, hơi lảo đảo lùi một bước.

Cũng không biết là giẫm phải thứ gì, chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, cô trượt ngã về phía sau, đụng phải chiếc tủ được trang trí theo phong cách trừu tượng trong bar, chiếc tủ đó đổ, chạm vào đèn pha lê treo trên trần nhà.

Trong chớp mắt, tất cả mọi thứ đổ liểng xiểng thành một đống hỗn độn. Đôi giày cao gót lênh khênh của Cố Bình An không đủ khả năng giúp cô đứng vững thì làm sao có thể giúp cô thoát thân? Đôi tay cô theo bản năng ôm lấy đầu.

Lúc chiếc đèn pha lê rơi xuống đầu cô, cô chỉ kịp nhắm mắt nên không nhìn thấy một bóng đen lao nhanh đến, ôm lấy cô, không chút do dự bao bọc lấy cơ thể cô, chắn cho cô khỏi chiếc đèn pha lê kia.

Lúc này, cô chẳng nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy có một sức mạnh ấm áp ôm trọn lấy mình. Cơ thể cảm nhận được một phần quen thuộc đang đè nặng lên người cô. Rõ ràng là đèn trong bar đã được bật sáng bừng mà cô lại cảm thấy cả thế giới như đang khép lại. Cô không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào cả, chỉ nghe thấy một tiếng thét như cào xé tâm can của ai đó: “Thẩm An Bình...”

Như một cảnh quay chậm trong phim, Cố Bình An thấy mình ngã theo sức mạnh kia, rơi xuống sàn nhà lạnh ngắt. Khuỷu tay đập xuống đất, cảm giác đau đớn và khó chịu. Trên lưng chịu một sức nặng quá lớn, cô chỉ cảm thấy không khí trong phổi bị ép hết ra ngoài khiến cô ngộp thở. Tim đập nhanh đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng đập thình thịch liên hồi. Cô không thể động đậy. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến nỗi cô không kịp phản ứng.

Trong một khoảnh khắc, cả giới ồn ào đến inh tai, nhưng cũng trong khoảnh khắc, tất cả mọi thứ đều im lặng, đến nỗi dường như cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Âm thanh của chiếc đèn pha lê rơi xuống đất vỡ choang. Những thứ va vào người cô, mặt cô, cô đều không có cảm giác gì, tuyệt nhiên tai cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của người nằm trên mình. Nhưng cô không thể động đậy không có cách nào nhìn rõ, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình có dòng chất lỏng ấm chảy xuống, từ mái tóc dày chảy dần xuống ngực rồi xuống nền nhà...

Một màu đỏ tươi như màu máu. Cố Bình An ngay lập tức cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Toàn bộ sức mạnh như bị hút hết sạch. Tất cả mọi thứ trước mắt đều biến thành mơ hồ, như đang rơi vào một xoáy nước khổng lồ vô hình. Cô không thể động đậy, tim cô đập thình thịch khi cô nhìn thấy những giọt máu chảy trên nền nhà, cảm giác giống như một con quái vật với bộ móng vuốt khổng lồ đang quơ đi quơ lại làm cô chóng mặt, không thể bình tĩnh.

Người đang đè nặng trên người cô yếu dần nhưng vẫn đang cố gắng kiên trì. Trong thời khắc đó, anh không quản mọi hiểm nguy lao ra bảo vệ cô, rồi bị thương bởi vì che chắn cho cô, cuối cùng anh chỉ nói một câu: “Nhắm mắt lại, đừng sợ!”

Lần đầu tiên Cố Bình An nhìn thấy máu mà không ngất lịm. Trước mặt cô là từng dòng dịch lỏng mờ mờ, tạo thành những hình thù kỳ quái, loang lổ.

Cô rất muốn quay người lại nhìn anh nhưng không còn đủ sức Thẩm An Bình lần đầu tiên không kiêng dè, dùng toàn bộ sức mạnh của bản thân đè lên người cô. Và đến thời khắc đó cô mới hiểu ra rằng, thực ra sức mạnh của đàn ông và đàn bà là một khoảng cách rất xa.

Cô thật sự cảm thấy hối hận. Nếu như cô tin tưởng vào khả năng của Thẩm An Bình, có lẽ mọi chuyện đã không như thế này. Cô nhớ trước kia, những lần cô gặp khó khăn, Thẩm An Bình đều thay cô gánh vác, bị người khác mắng chửi mà vẫn nở nụ cười ấm áp, quay ra an ủi cô. Anh luôn nói với cô: “Đừng sợ, có anh đây.”

Câu nói này nghe qua thì tưởng chỉ dành để nói cho trẻ con nghe mà thôi, nhưng Cố Bình An lại cảm thấy vô cùng yên tâm. Trước mặt Thẩm An Bình, cô luôn cảm thấy mình là một cô bé, bởi vậy cô thường hay nhõng nhẽo. Cô dựa dẫm vào anh bởi anh luôn có một tình yêu bao la.

Cô phụ thuộc vào anh, gần như trở thành một thói quen. Giống như anh từng nói, đối với anh, cô có một dục vọng chiếm hữu lớn đến biến thái. Thời gian trôi đi, kiểu chiếm hữu này đã biến thành một tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Là cô đang tự lừa dối bản thân mình, rằng mình không đau, mình vẫn ổn, mình có thể quên, Cố Bình An cô có thể làm được tất cả. Thực ra cô không thể! Không có Thẩm An Bình, cô chẳng thể làm được gì, đi đâu cũng không được, cô đã sớm tự vẽ rồi nhốt mình trong một cái khung mà cả thế giới trong đó chỉ có Thẩm An Bình, cho nên cô mới không chịu được khi Thẩm An Bình có một chút lay động, phản bội cô. Bởi vậy cô mới lôi quá khứ của Thẩm An Bình ra, xem như đảo lại bát cơm đã nguội.

Lúc này, Thẩm An Bình vô hồn bất động, cô không có cách nào quay lại nhìn vẻ mặt của anh, nhưng cô nhớ rất rõ, đó là vẻ mặt khiến cô có thể yên tâm. Cô bỗng cảm thấy, chỉ cần anh nở nụ cười với cô giống như trước kia thì mọi thứ khác cô đều không cần đến nữa, mọi trách nhiệm, ánh mắt của người bên cạnh, cô đều không quan tâm nữa.

Chỉ cần anh cười với cô thôi...

Người vây quanh càng đông. Cố Bình An từng giây từng khắc đều nghĩ mình phải tỉnh táo. Máu của Thẩm An Bình như chảy không ngừng. Cô bỗng cảm thấy sợ hãi vô cùng, đến nỗi không biết phải kêu cứu ra sao nữa.

Cổ họng đau như bị người khác đâm kim vào, cô cũng không biết mình đang thì thào câu gì nữa, chỉ vô thức gọi tên Thẩm An Bình, kiên trì nói với anh: “Thẩm An Bình, anh dám làm thế sao? Anh thật sự không cần em nữa sao? Rõ ràng nói muốn chăm sóc em suốt đời, có phải anh hối hận rồi không? Em không cho phép! Anh có nghe rõ không? Em không cho phép!... Anh không màng đến em sao? Gan anh lớn nhỉ?”

Cố Bình An không dám tin tất cả là sự thật. Xe cứu thương đã tới.

Trong dãy hành lang trống trải của bệnh viện, một nhóm bác sĩ, y tá khẩn trương đẩy chiếc giường cứu thương vào phòng cấp cứu. Tiếng bánh xe của chiếc giường lăn trên nền nhà, nghe đều đều một cách máy móc. Cố Bình An luôn kiên cường nắm chặt tay Thẩm An Bình, dù thế nào cũng không chịu buông.

Mỗi lần cô muốn rời khỏi cuộc đời này, Thẩm An Bình luôn là người nắm chặt lấy tay cô, luôn bên cạnh cô. Nhưng riêng lần này, toàn thân anh bất động, vô hồn. Giờ đây, bàn tay to lớn, ấm áp đang bất động, chỉ cần Cố Bình An buông tay là sẽ buông thõng xuống.

Cơ thể anh găm đầy mảnh thủy tinh, những mảnh thủy tinh trong suốt nhuộm máu đỏ. Cố Bình An cảm giác chân mình như đang giẫm trên sàn bông mềm nhũn. Từ bé đến giờ, cô chưa từng gặp phải tình cảnh tuyệt vọng đến thế này. Cô luôn tự cho rằng mình và anh có thần giao cách cảm, nhưng giờ đây mọi thứ hoàn toàn biến mất. Cô không cảm thấy được chút hơi thở nào của anh.

Cửa phòng cấp cứu đóng lại, bác sĩ đẩy cô ra ngoài, cô không thể buông tay anh, cuối cùng các y tá phải cố kéo cô ra khỏi anh. Cô vung lên, kiên quyết đòi vào theo giống một đứa trẻ ương bướng, cứng đầu.

Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng đóng chặt. Cô quỳ trước cửa phòng, không hề động đậy suốt thời gian anh làm phẫu thuật.

Khi nãy phát hiện khắp người cô toàn là máu, nhưng đó lại không phải máu của cô, tất cả đều là máu của Thẩm An Bình. Cô đau lòng gào khóc thảm thiết, túm lấy quần áo của Quan Tiểu Bảo, giống như túm lấy ngọn cỏ cứu mạng. “Tiểu Bảo! Nói thật cho mình biết đi, có phải Thẩm An Bình sẽ rời khỏi thế giới này không?”

Quan Tiểu Bảo muốn ôm cô đứng dậy nhưng cả người cô đã rơi vào trạng thái vô thức. Cô cố chấp hỏi: “Hãy nói cho mình biết, có phải Thẩm An Bình sẽ chết không?”

Quan Tiểu Bảo nhìn anh trai, không biết phải nói gì. Để an ủi cô, Tiểu Bảo đành nói: “Không đâu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Cố Bình An vẫn một mực không tin, mở to đôi mắt vô hồn, nói: “Cậu lừa mình, vừa nãy mình đã nhìn thấy rồi, Thẩm An Bình bị đèn rơi vào đầu mà, anh ấy chảy rất nhiều máu... Tại sao anh ấy lại lo cho mình, có phải anh ấy muốn mình mắc nợ anh ấy không?” Cô đột nhiên điên loạn đập cửa phòng cấp cứu, la hét: “Thẩm An Bình, tôi nói cho anh biết, anh mà chết thì tôi sẽ quên anh ngay, tôi nói được thì sẽ làm được, anh có bản lĩnh thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh có bản lĩnh thì đừng có ra đây!” Cô cảm thấy ruột gan đau thắt từng cơn, ngoài việc khóc, cô chẳng làm nổi việc gì khác, cô muốn được nhìn thấy Thẩm An Bình, chỉ một giây thôi, thế nhưng cánh cửa phòng cấp cứu lạnh ngắt vẫn bất động, ngăn cách cô với anh. Cô khóc lóc thảm thiết đến cạn kiệt sức lực, từ trước đến nay cô chưa bao giờ trải qua cơn đau đớn nào như vậy.

Quan Tiểu Bảo cũng bị cô làm cho xúc động, không dùng sức kéo cô nữa, mà khóc cùng cô, vừa khóc vừa mắng: “Hai người bọn cậu đừng có mà tạo nghiệt nữa! Mẹ kiếp, đang diễn phim truyền hình chắc? Dọa ai cơ chứ?”

Ca cấp cứu đã diễn ra tròn năm tiếng đồng hồ. Cố Bình An ban đầu còn gào thét thảm thiết, sau đó đến một lời cũng không nói. Cô cứ thế ngồi bất động trước cửa phòng cấp cứu, ai đến lay cũng chẳng ích gì. Tay cô bị trẹo trong lúc ngã, đến khi quá hoảng loạn, cô luôn kiên trì bằng một thứ ý chí mà người thường khó tưởng tượng nổi, nhưng thời gian mỗi lúc một trôi đi, cuối cùng cũng cảm thấy kiệt sức. Vậy mà cô vẫn không đành lòng rời đi, kể cả khi tay cô gần như không nhấc lên được nữa.

Hai tiếng sau khi sự việc xảy ra, bố mẹ Thẩm An Bình cũng tới nơi. Họ ngồi trên hàng ghế ngoài phòng cấp cứu. Ông Thẩm thẫn thờ, không nói nên lời. Mẹ Thẩm An Bình, người xưa nay luôn nhìn Cố Bình An bằng ánh mắt trìu mến như mẹ đẻ, lúc này một câu cũng chẳng nói. Từ lúc vào bệnh viện đến giờ, bà không ngừng khóc.

Tất cả mọi người đều chìm trong cảm giác lo lắng, bi thương trước tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc của Thẩm An Bình. Vậy mà Cố Bình An vô cùng kích động lúc đầu giờ lại im lặng một cách lạ thường. Cô chẳng còn tinh thần để chăm sóc cho bố mẹ Thẩm An Bình, chẳng còn sức lực để nói chuyện với anh em nhà họ Quan, thậm chí không còn tâm trí đi gặp Mạc Phi. Trong mắt cô, trong tâm trí cô chỉ có hình ảnh của Thẩm An Bình đang làm phẫu thuật.

Sáu tiếng đồng hồ đã trôi qua, Thẩm An Bình được đưa đến phòng ICU. Trong vài phút ngắn ngủi, Cố Bình An chỉ thấy các loại bình truyền nước và bịch đựng máu được treo trên cao.

Bảy tiếng trôi qua, ông bà ngoại của Thẩm An Bình đang sống ở nước ngoài cũng vội vã lên máy bay trở về. Bố mẹ Thẩm An Bình đi ra đón họ nhưng bà ngoại do kích động quá đã xông thẳng đến Cố Bình An.

“Bốp!” Một tiếng bạt tai vang lên khiến Cố Bình An vốn đã rất mệt mỏi, yếu ớt, lúc này gần như chao đảo.

Bà trở tay định tát tiếp thì bị ông Thẩm cản lại. Bà tỏ vẻ không cam tâm, chỉ thẳng vào mặt cô, nói: “Loại cầm thú, cầm thú! Nhà họ Thẩm này rốt cuộc đã nợ gì cô mà cô hành hạ cháu tôi ra nông nỗi này?”

“Mẹ...” Mẹ Thẩm An Bình chau mày, nói. “Mẹ đừng vội kích động, An Bình đã qua cơn nguy kịch, giờ được chuyển qua phòng ICU rồi, chỉ cần vượt qua được bảy mươi hai tiếng tiếp theo là sẽ được sang phòng bệnh thường.” Bà vừa trấn an mẹ vừa trấn an những người có mặt ở đó, ngay cả khi mọi người đều biết rằng cũng có khả năng An Bình không thể vượt qua được...

Mẹ Thẩm An Bình lặng lẽ kéo Cố Bình An cách xa khỏi bà ngoại anh. Bà Thẩm đã khóc tới đỏ cả hai mắt, vậy mà vẫn ân cần hỏi Cố Bình An: “Cháu có đau không?”

Trong chốc lát, nước mắt Cố Bình An lại chực trào. Cô thở dài chua xót. “Bác, Thẩm An Bình sẽ không sao, phải không ạ?”

Thấy Bình An rơi nước mắt, bà Thẩm gật đầu một cách gượng gạo. “Sẽ ổn, sẽ ổn thôi, thằng bé Bình An này từ nhỏ đã phúc lớn, mệnh lớn rồi.”

“Bác gái, cháu xin lỗi, đều là lỗi của cháu! Thẩm An Bình là vì cứu cháu, nếu không phải vì cháu thì đã không xảy ra chuyện gì rồi...”

Bà Thẩm lau nước mắt, nhẹ nhàng nói với Cố Bình An: “Bình An, bác biết cháu là cô gái tốt, bác luôn cảm thấy nếu cháu có thể là người một nhà với gia đình bác thì xem như tâm nguyện của hai bác cũng đã được đền đáp. Có thể là do lớp già này thiếu sót quá, không quan tâm tới suy nghĩ của cháu...” Bà nghẹn ngào, như thể buồn vô hạn. “Bác biết nhà họ Thẩm rất quý cháu, lúc An Bình sắp kết hôn với cháu họ vui mừng khôn xiết, lúc đó bác thật sự rất hạnh phúc. Là một người mẹ, chỉ cần con trai mình hạnh phúc thì phải làm điều gì cũng xứng đáng. Mặc dù bác không biết lý do hai đứa không kết hôn nữa, nhưng điều này đối với An Bình thực sự là cú sốc lớn. Thời gian này, An Bình chẳng quan tâm đến sức khỏe của chính mình. Bình An, bác chỉ có một đứa con trai là nó, cháu nghe bác một lần này thôi, được không? Không có An Bình, bác cũng không biết phải sống tiếp thế nào nữa...”

Mẹ An Bình khóc nghẹn, tiếng khóc của bà sao tuyệt vọng đến thế! Bà nói hết tình hết lý, van nài Cố Bình An. Cố Bình An chẳng nói câu nào, cô không biết phải đối đáp ra sao. Cô trước giờ không hiểu nổi rốt cuộc mình đã gây ra những tai họa gì cho Thẩm An Bình.

Hồi lâu sau, cô mới lắc đầu, cố chấp và kiên định trả lời: “Bác, cháu không thể. Tất cả mọi chuyện hãy đợi An Bình tỉnh dậy rồi hẵng nói, chỉ cần anh ấy nói muốn cháu rời xa thì cháu nhất định không níu kéo. Nếu anh ấy muốn cháu ở cạnh anh ấy thì lần này, dù trời có sập, cháu cũng không đi.”

Cô thật sự không muốn chống lại lời người lớn nhưng lần này, cô không thể đánh lừa bản thân được nữa, cũng không thể một lần nữa chà đạp lên tấm lòng chân thành của Thẩm An Bình.

Bà Thẩm vẫn còn điều gì đó muốn nói nhưng ông Thẩm nghiêm mặt, vỗ nhẹ vai bà. “Đừng khóc nữa, An Bình tỉnh rồi.”

Trên gương mặt bà Thẩm hiện rõ vẻ vui mừng, không nói gì nữa, định quay người đi. Ông Thẩm lại dừng lại, chau mày dò xét Cố Bình An, quẳng ra một câu nói lạnh lùng: “Cô đi thay đồ vô trùng trước đi. Bác sĩ nói Thẩm An Bình muốn gặp cô đầu tiên.”

Bà Thẩm trợn trừng mắt. “Không được, An Bình không được gặp cô ta!”

Vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của ông Thẩm cuối cùng cũng dãn ra. “Bà nói vậy không được! Con trai bà giờ tỉnh rồi, chẳng khác nào đang lên cơn điên, cứ nói rằng Cố Bình An chết rồi. Không gặp được con bé, nó sẽ không bình tĩnh lại đâu!” Ông tức giận trừng mắt nhìn Cố Bình An. “Còn đứng ngây ra đấy làm gì! Không mau đi đi!” Cuối cùng, lúc phủi tay áo quay đi, ông còn để lại một câu quở trách: “Hết lần này đến lần khác! Chẳng thể nào mà lớn được!”

Nhiều năm sau Cố Bình An cũng không cách nào quên được khoảnh khắc khi cô bước vào phòng bệnh. Lúc này, người cô được bao kín bởi bộ quần áo khử trùng, chiếc khẩu trang đã che kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt với hàng mi cong dài đang nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh. Trong phòng chỉ có tiếng kêu “tít... tít” của các loại máy móc. Thẩm An Bình do va đập mạnh nên đã phải cạo trọc đầu, đầu cuốn kín băng gạc, những vết máu Thẩm ra cả lớp gạc khiến người ta phải rùng mình. Trong phòng chẳng có ánh sáng mặt trời, cũng chẳng có gió, chỉ thấy một đường hiển thị nhịp tim là đang hoạt động.

Cố Bình An lấy tay bịt miệng, không thể tin vào những gì diễn ra trước mắt mình, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống, cô quay lưng bước đi, không muốn để Thẩm An Bình trông thấy bộ dạng khóc lóc thảm hại của mình.

Sau gần mười tiếng trải qua phẫu thuật, cơ thể Thẩm An Bình đã chạm đến giới hạn, nếu như không có ý chí kiên trì chống chọi, e rằng anh sớm đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Vừa rồi anh còn la hét đòi gặp Cố Bình An, nhưng đến khi cô thực sự xuất hiện, lại không biết phải nói gì với cô. Người phụ nữ nhẫn tâm này nói đi là đi, còn anh lại chẳng đành lòng dứt bỏ.

Anh lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, không bỏ lỡ một giây phút nào, dường như một ánh mắt dài cả ngàn năm. Thấy cô vẫn bình an, anh bỗng cảm thấy nếu mình có chết thật thì cũng xứng đáng. Anh cố gắng nhìn cô thật lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở vết máu mờ thấm qua lớp vải bộ quần áo vô trùng, nhất thời không thể nghĩ ra cô đã bị thương thế nào.

Anh khẽ thở ra, cho dù là lúc nào, người đầu tiên anh nghĩ đến luôn là cô.

Sau những đau đớn phải trải qua, anh trở nên vô cùng yếu ớt hỏi cô một cách khó nhọc: “Bị thương rồi hả, sao lại nhiều máu thế kia?”

Cố Bình An khẽ rơi nước mắt, hít một hơi sâu rồi trả lời: “Không phải em bị thương, là máu của anh.”

Thẩm An Bình vừa nghe đó là máu của mình, bỗng thấy yên tâm một cách lạ thường. Cảm giác yên tâm qua đi, tiếp theo, anh lại không biết phải dùng vẻ mặt thế nào để đối diện với cô. Khoảnh khắc đó, anh lao về phía cô theo phản xạ tự nhiên. Nếu như cho anh một cơ hội lựa chọn nữa, anh nghĩ mình sẽ vẫn làm như vậy. Anh chỉ muốn cô sống tốt. Anh không muốn cô phải gánh vác trách nhiệm. Trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, anh bỗng cảm thấy tất cả không còn quan trọng nữa. Cô có trách nhiệm và cách suy nghĩ của riêng cô, anh không thể mãi áp đặt cô được. Một lúc lâu sau, anh quay đầu sang, cố gắng tỏ vẻ lạnh lùng, nói với cô: “Em có thể đi rồi đấy, không cần phải cảm thấy tội lỗi, là do anh tự nguyện.” Anh nói với thái độ như thể anh và cô chưa từng quen biết, như thể cái con người vừa tỉnh lại đã la hét đòi gặp cô không phải là anh nữa.

Thấy Thẩm An Bình đuổi mình không chút do dự, Cố Bình An bỗng hoảng loạn, trống ngực đập liên hồi, cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra một câu. Cô không biết còn có thể nói gì vói anh được nữa, nói gì cũng không đúng nói gì cũng đều là sai.

Cô nhẹ nhàng thở ra một tiếng, lí nhí nói: “Em... có thể nắm tay anh một lát... không...” Giọng cô run rẩy, mắt ngấn nước.

Một lát sau, Thẩm An Bình thở dài, ánh mắt đăm chiêu, đầy suy tư. Từ giây phút đó, chẳng ai còn nhìn rõ rốt cuộc người kia đang suy nghĩ gì, nhưng cũng chẳng ai nỡ rời bỏ đối phương.

Anh không còn đủ sức lực nữa, giọng nói nhỏ dần nhưng cũng đủ để cô nghe thấy: “Bình An, em lại đây!” .

Cố Bình An ngoan ngoãn bước tới.

Thời gian như dài vô tận. Cô từ từ nắm lấy tay Thẩm An Bình. Gần mười mấy tiếng đồng hồ trước, anh còn không có cảm giác gì. Cô hết lần này đến lần khác nhấc tay anh lên, còn anh lại chỉ có thể buông thõng tay một cách bất lực.

Vào giây phút ấy, cô đã thực sự nghĩ rằng mình sẽ mất anh. Nhưng giờ đây, khi cô dịu dàng chạm vào đôi tay anh, cô có thể cảm nhận được những phản ứng dù là rất yếu ớt của anh. Giống một đứa trẻ nghịch ngợm, cô chăm chú đùa nghịch những ngón tay anh, nhẹ nhàng đan chúng vào những ngón tay của mình, cuối cùng, mười ngón tay hòa vào nhau, vừa tự nhiên vừa chắc chắn.

Cô biết nơi này không phải là nơi phù hợp để nói những lời có cánh, nhưng cô không thể kiềm chế. Chiếc áo khử trùng cọ sát tạo nên những tiếng lạo xạo, giống như một thứ tiết tấu tự nhiên. Cố Bình An cẩn thận áp những ngón tay của Thẩm An Bình lên má mình, hơi ấm từ lòng bàn tay anh lúc này chính là động lực sống mạnh mẽ nhất đối với cô. Lồng ngực của cô giống như được thổi đầy gió, chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ òa. Cô xoa lên hai bàn tay ấy như không để sót một vị trí nào, rất lâu sau đó, mới nói giống như đang tuyên thệ: “Thẩm An Bình, đợi bao giờ anh ra viện, chúng mình sẽ kết hôn nhé?”

Cố Bình An cô là một người phụ nữ khác người đến lập dị, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng hạnh phúc như thế này, hạnh phúc vì mọi thứ vẫn còn đó, Thẩm An Bình vẫn còn đó và tình yêu vẫn còn đó.

Cô đã từng đau khổ dứt bỏ tình yêu, ép mình vào bước đường cùng, mệt mỏi đến cùng cực, vứt bỏ phần quan trọng nhất trong cuộc đời như tự tróc da thịt mình. Cô nhẫn tâm đến mức chính mình cũng không thể tin nổi. Nhưng giờ đây, cuối cùng cô cũng hiểu rõ tất cả. Cô chẳng qua chỉ là một người bình thường, đâu có quá nhiều trách nhiệm, quá nhiều dằn vặt đến vậy. Nếu như thực sự mất đi rồi, đó mới gọi là hối hận cả đời.

Cô nắm chặt bàn tay Thẩm An Bình, gần như không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô không hề cử động, sợ rằng cô chỉ cần khẽ cử động, những giọt nước mắt chực sẵn kia sẽ tuôn rơi.

Bộ dạng như cách xa người ta đến cả vạn dặm lúc nãy cũng không thể che giấu trái tim ấm áp của anh. Cô chẳng bao giờ có thể quên được, cái ôm của anh ấm áp như thế nào, những lời nói dịu dàng của anh mới ngọt ngào làm sao. Cô sợ sẽ phải nghe một câu từ chối, nhưng cũng không thể đoán biết được câu trả lời của Thẩm An Bình, chỉ có thể nhìn anh một cách bất lực. Cô bỗng có một ý nghĩ bi ai, Thẩm An Bình có phải đã vô số lần dùng ánh mắt ấy để nhìn cô? Thì ra, sự báo ứng, ở đâu cũng có thể bắt gặp.

Thẩm An Bình không nói gì. Anh nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi bàn tay Cố Bình An. Cô không giữ được, trong lòng trống rỗng. Cô nhìn anh như không muốn rời xa, thầm nghĩ đến tình huống xấu nhất, chấp nhận một câu trả lời từ chối. Cô không thể nào trách móc, đây là hậu quả cô đáng phải nhận.

Thẩm An Bình rút tay mình lại nhưng không quay đi một cách lạnh lùng, mà là để nắm chặt lấy bàn tay Cố Bình An. Sức của anh yếu hơn rất rất nhiều so với trước đây, nhưng anh vẫn cố gắng nắm chặt lấy tay cô. Ánh mắt anh dừng lại ở bàn tay đang nắm chặt, giọng nói âm trầm vui tai: “Bình An, em nhìn này, thực ra trái tim em chỉ lớn thế này mà thôi.”

Anh khẽ mỉm cười, tuy khắp người đều đau nhưng nụ cười của anh vẫn không hề mất đi vẻ đẹp. Anh nắm bàn tay mình thành một nắm, đặt cạnh bàn tay Cố Bình An, một to một nhỏ, nhìn ngắm cẩn thận như một đứa trẻ nghịch ngợm, cuối cùng nói như đang tổng kết: “Nhìn xem, thực ra trái tim của anh lớn hơn của em.” Anh cười một cách đắc ý, sau đó lật tay lại, nắm chặt lấy bàn tay Cố Bình An. “Bình An, đừng khiến mình quá mệt mỏi, trái tim anh đủ lớn, hãy ở trong trái tim anh thôi.”

Thời gian dần trôi đi, trong phòng bệnh rõ ràng không có ánh mặt trời mà vẫn như đang sáng lên rực rỡ, căn phòng rõ ràng không có gió thổi mà Cố Bình An lại có cảm giác mát lạnh đến dịu dàng. Những giọt nước mắt cố gắng kìm nén khi nãy lúc này tuôn rơi. Cô không biết nên nói gì, cô chỉ có thể cảm ơn Thượng Đế đã khiến một người con trai tốt như vậy cuối cùng cũng tha thứ cho cô.

Cô khóc thút thít vì vui mừng, những giọt nước mắt lã chã rơi, nhưng nụ cười xuất hiện trên gương mặt cô. Cô nghĩ, biểu hiện trên khuôn mặt cô lúc này chắc hẳn rất xấu xí, nhưng cô không nỡ nhắm mắt, không nỡ lau nước mắt. Đến một giây, một phút cô cũng không nỡ để mình không nhìn thấy Thẩm An Bình, đến chớp mắt cũng trở thành một thứ xa xỉ. Cô cố gắng mở mắt thật lớn, nhìn anh say đắm, sợ rằng nếu mình chỉ cần chớp mắt, tất cả mọi thứ sẽ trở thành bọt biển.

Lòng bàn tay to lớn, ấm áp của Thẩm An Bình nắm chặt lấy bàn tay cô, giọng nói ấm áp, an yên: “Đừng khóc nữa, anh đã chết đâu mà. Anh không nỡ chết trước em, không nỡ để em lại một mình. Yên tâm đi!”

Cố Bình An không thể kiềm chế những giọt nước mắt. Phòng bệnh hẳn nhiên không phải là nơi phù hợp để nũng nịu nhưng mỗi lời nói của Thẩm An Bình đều như đập từng hồi lên trái tim cô. Giọng nói của anh, biểu hiện trên gương mặt anh và cả hơi ấm từ lòng bàn tay anh tạo thành một thứ ấm áp tuyệt đối, bao bọc lấy trái tim cô, giống như một cơn đại hồng thủy ùa đến, không thể nào ngăn chặn.

Anh nói, anh không nỡ chết trước cô, không nỡ để cô lại một mình, anh khiến cô an tâm.

Lúc này, cô cảm thấy những lời nói ấy còn tuyệt vời hơn câu nói: “Anh yêu em” đến hàng nghìn, hàng vạn lần.

Cô cảm thấy hạnh phúc tràn đầy, nghĩ rằng, cả đời này, chỉ cần vậy là đủ rồi...

Trên thế gian này có rất nhiều biểu hiện của tình yêu, có lẽ thứ tình yêu ích kỷ, khó chịu này của cô sẽ khiến người khác không thể tiêu hóa nổi, nhưng cô thật may mắn, người yêu cô chính là Thẩm An Bình có tấm lòng bao dung vô bờ bên.

Có lẽ cũng chỉ vì yêu cô nên anh mới không thể làm khác đi. Nhưng không cần quan tâm đến điều đó nữa, quá trình và kết quả, Cố Bình An không hề lưỡng lự khi lựa chọn kết quả.

Cô đưa bàn tay còn lại của mình ra, nắm chặt lấy tay Thẩm An Bình, nhẹ nhàng mà có lực. Rất lâu sau đó, cô mới nói như tuyên bố một cách rất trịnh trọng: “Thẩm An Bình, em hứa với anh, lần này, cho dù trời có sập xuống em cũng sẽ không buông tay anh, anh cũng phải tuân thủ lời hứa của mình, trước khi em chết, anh nhất định phải sống thật tốt. Đừng để em lại một mình trên thế gian này.”

Một mình... sẽ quá cô đơn...

Cố Bình An nhìn anh, thầm nói: “Nếu như anh không thể chịu được mà muốn ra đi thì anh nhất định phải mang em theo cùng. Nơi nào có anh, nơi đó chính là thiên đường, nơi nào không có anh, nơi đó chính là địa ngục, mỗi phút mỗi giây đều là sự đày đọa...”

“Này!” Một lúc lâu sau, một tiếng thở dài của Thẩm An Bình phá vỡ bầu không khí ngọt ngào. Anh khẽ xoa đầu mình, nói một cách tiếc nuối: “Em thấy chưa, nếu em nghĩ thông suốt ngay từ đầu thì anh đã không bị một vố như thế này.”

Cố Bình An cười ngẩn ngơ, nói với vẻ được thể. “Nếu không phải là cú đập ấy, em nào có thể biết anh quan trọng đối với em như thế nào. Đây gọi là trong họa có phúc đấy, biết chưa?”

Thẩm An Bình gõ gõ lên trán cô, cố làm ra vẻ gầm gừ đáng sợ, nói: “Đồ vô tâm, vô tính, mong anh chết đi mới thích, phải không?!”

“Tất nhiên rồi, lúc ấy anh không nghe thấy à? Nếu như anh chết đi, em nhất định sẽ quên được anh.”

Thẩm An Bình trừng mắt. “Em dám?”

Cố Bình An cũng trừng mắt. “Anh cứ thử xem, em có gì mà không dám chứ!”

Thẩm An Bình vẫn tức tối trừng mắt. Một lúc sau, anh bỗng ôm lấy đầu, kêu lên: “Ôi ôi, đầu anh đau quá, sao em nhẫn tâm thế, chỉ biết chọc tức anh!”

Cố Bình An nhìn thấy anh có biểu hiện bất thường liền hoảng hốt, chân tay luống cuống, ghé sát lại phía anh. “Anh sao thế, đau chỗ nào? Hay là gọi bác sĩ vào nhé, có phải là do nói chuyện quá lâu không?”

Thẩm An Bình vẫn ôm lấy đầu, nói giọng trịnh trọng: “Cưới một cô vợ vô tâm, vô tình, nghĩ đến chuyện phần đời còn lại phải sống trong địa ngục trần gian, anh có thể không đau đầu sao?”

Cố Bình An lúc này mới vỡ lẽ, thì ra là anh đang châm chọc cô.

Cô đứng phắt lên, hậm hực nói: “Anh cứ dưỡng bệnh đi em về đây.”

“Thật sao? Được thôi, em đi đi!” Giọng nói của anh rất sảng khoái nhưng tay lại nắm chặt lấy tay Cố Bình An, không rời. Cố Bình An dễ cười mà cũng dễ giận. Cô nói với vẻ cao ngạo: “Kéo tay em làm gì? Đầu không đau nữa à?”

Thẩm An Bình cười hỉ hả. “Anh nghĩ... sống chung với em, ở đâu mà chẳng là địa ngục, dù sao cũng đã quen từ lâu rồi.”
Bình Luận (0)
Comment