Tiếng Vọng Bên Tai

Chương 9


(*黑扣碎 hắc khấu toái.)
“Đẹp không? Đẹp không?”
Hai mắt Nguyễn Ái chợt phát sáng: “AJ 1 đen cam, con mẹ nó cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Bùi Nguyên đong đưa chân: “Không phải tớ mua, quà của người khác.”
Nguyễn Ái không có ý tốt: “Ồ, Đan Thác ca ca tặng?”
Bùi Nguyên đỏ mặt: “Không phải không phải, bạn anh ấy tặng, người bạn gia tài bạc triệu.”
“Rốt cuộc cậu hết khổ rồi, phải phối áo khoác bóng chày, lại thêm một cái quần jean rách, để tóc mái, thành phong cách Nhật*.”
(*日系: nhật hệ.)
“Chỉ mang hôm nay, về sau không mang nữa.”
“Vậy thì thật lãng phí a, dù đắt cũng là một đôi giày, đương nhiên phải lấy ra mang.”
“Tớ không phải là người khoe khoang* như vậy.”
(*矜贵 căng quý: ý khoe khoang, cho mình là hay là quý.)
“Thật sự đẹp, mang đi, đẹp mắt mới là quan trọng nhất.”
Đôi mắt Bùi Nguyên vẫn không rời khỏi bàn chân.

Giày đã là số nhỏ nhất, mang vào chân cậu vẫn có chút rộng, miệng giày to làm cho cẳng chân cậu có vẻ cực kỳ tinh tế, giống như cẳng chân của bé gái.

Đôi giày này lẽ ra phải phối hợp với một đôi chân cường tráng, ví dụ như Jordan mang nó nhảy bật lên ném bóng vào rổ, cơ ở bắp chân căng cứng, sức mạnh đẹp cùng vận động đẹp đều thuộc về ông.

Nếu như Jordan mang khẳng định cũng đẹp.
“Tớ vốn chỉ muốn một đôi AJ2, AJ1 là chuyện trong mộng,” Bùi Nguyên lẩm bẩm cảm thán: “Gần nhất dường như vận khí của tớ đã bắt đầu tốt rồi, cuộc sống như vậy cũng rất lo lắng, ngày lành thật sự dễ chịu a.”
Nguyễn Ái không thèm để ý: “Gấp cái gì, cậu còn lo lắng về sau không có ngày xấu sao?”
Bùi Nguyên quyết định sống cho hiện tại*: “Đến sân tập, hôm nay toàn bộ thế giới đều được biết đôi giày này của tớ.”
(*活在当下: hoạt tại đương hạ.)
Tiết tự học cuối cùng bọn họ đi ra ngoài từ cửa sau của phòng học, xuống lầu vòng đến bên cạnh một gốc đa lớn ở khán đài sân tập.

Sân bóng rổ bị học sinh tiết thể dục chiếm hết, trên đường chạy có người đang luyện chạy vượt rào 50m.

Bùi Nguyên cố ý kéo quần lên cao, quần đồng phục trên rộng dưới chật mặc thành quần củ cải (*萝卜裤), nắng chiều ôn nhu dựa sát vào bắp chân cậu, Nguyễn Ái sửa lại tóc cho cậu, áo khoác vắt trên vai, dây móc chìa khóa đảm đương xích vàng, dây giày một bên cột lỏng, miễn cưỡng xem như phiên bản phóng đãng không kiềm chế được giá rẻ.

Bé gái chỉ huy Bùi Nguyên ngồi trên khán đài: “Để tớ chụp một bức, làm di ảnh cũng được, lại quý khí lại là chính mình*.”
(*自我 tự ngã: cái tôi, bản thân, cá nhân.)
Bùi Nguyên giả vờ ngượng ngùng: “Rất nổi nha, làm ảnh chứng minh thư cũng được.”
Cậu lệch đầu theo mệnh lệnh của Nguyễn Ái, ánh mắt hướng ra bên ngoài lưới sắt, bên ngoài là đường cái, đối diện đường cái là một nhà văn hóa thiếu nhi.

Đang là lúc tan học đón người, cổng ra vào bị người trung niên đông nghịt chen đến kín mít, đột nhiên một đứa bé nhảy nhót ra từ khe hở, giống như vật còn sống thành công thoát ra khỏi miệng sư tử.
Ánh mắt Bùi Nguyên đụng phải một người phụ nữ, rất quen mắt, là thím đã lâu cậu không gặp.

Cậu đang quay đầu, thím cũng nhìn thấy cậu.

Giữa người lớn và trẻ con có một đoạn đối mặt lúng túng, Bùi Nguyên rụt tay chân về, dây giày chưa kịp buộc thiếu chút nữa té từ trên khán đài xuống, Nguyễn Ái đỡ cậu một chút, ghé vào tai cậu hỏi nhỏ, người nhà? Bùi Nguyên gật gật đầu, đưa mắt ra hiệu với cô, ngày xấu tới rồi.
Thím đi thẳng tới chỗ cậu, biểu tình của bà rất cổ quái, trên mặt lộ ra nụ cười cứng đờ: “A Nguyên.”
Bùi Nguyên gật đầu: “Thím, tới đón em họ sao?”
“Ừ, lên lớp mầm non*.”
(*学前班: giáo dục vỡ lòng.)
“Tiểu Ái, đây là thím.

Thím, đây là bạn cùng lớp, tiểu Ái.”
Ánh mắt đánh giá người phụ nữ này của Nguyễn Ái thật không lễ phép, bà cười cay nghiệt.
Thím để ý tới giày của Bùi Nguyên: “Mang giày mới? Khá đẹp.”
“Dạ mượn của bạn, giày của trường bị ướt, chưa khô.”
“Thật sao, thím đây không quấy quầy mấy đứa chơi, có rảnh lại tới nhà ngồi.”
Nguyễn Ái nhìn đồng hồ đeo tay, đột nhiên chen vào: “Bùi Nguyên, hôm nay tài xế vẫn chưa đến đón cậu sao? Tớ có thể đi nhờ xe được không? Cậu quay về hoa viên Ngự Cảnh vừa lúc đi qua rạp hát, tối nay tớ muốn xem biểu diễn.

Cậu nói chuyện với thím đi, tớ thu dọn cặp sách liền đi xuống, chờ tớ a.”
Tài xế gì? Hoa viên Ngự Cảnh gì? Bùi Nguyên chả hiểu ra sao mà nhìn cô chạy chậm rời đi, vừa quay đầu liền thấy biểu tình của thím có biến hóa.

Bà đưa tay xoa đầu Bùi Nguyên: “Chú cùng thím vốn đang lo lắng cho con, thấy con rất tốt vậy là được rồi.”
Bùi Nguyên bị bà cười đến rụt rè: “Lúc trước cũng thêm phiền toái cho thím.”
“Hiện tại con ở hoa viên Ngự Cảnh sao? Nhà bạn hay là thân thích? Đôi giày này mấy ngàn tệ đi, thím từng thấy trên quảng cáo.


Thím đã nói nhất định một ngày nào đó A Nguyên của chúng ta sẽ có tiền đồ.”
Bùi Nguyên nghe được cái hiểu cái không, cậu bình tĩnh lui về sau hai bước: “Thím, sắp tan học rồi, con đi về trước, sau này rồi nói tiếp.”
Thím đột nhiên kéo cậu lại: “Buổi tối có đến nhà ăn cơm không? Thím mua thêm mấy món, đi về cùng nhau, trước kia con thích ăn cá kho nhất, buổi tối thím làm cho con ăn được không? Em họ con rất nhớ con, thím và chú đều nhớ con.”
Bùi Nguyên như gặp phải quỷ, cậu cứng rắn mở tay của người phụ nữ kia ra, không nghĩ đến người phụ nữ này dùng sức cực lớn, cổ tay bị túm đến sinh đau.

Lúc này di động trong túi vang lên, cậu bật nghe, Nguyễn Ái hô lên trong điện thoại: “Bùi Nguyên, xe tới rồi, tập trung trước cổng!”
Người phụ nữ giật mình buông tay.

Biểu tình của Bùi Nguyên vừa phẫn nộ vừa lãnh khốc, cậu quay đầu bỏ chạy, chạy thẳng đến cổng trường.

Nguyễn Ái ngồi trên một chiếc xe Audi màu bạc, đó là xe nhà bọn họ, Bùi Nguyên nhận ra được, Cha Nguyễn Ái lái chính là Audi.

Cậu chui vào trong xe không chút do dự, hoang mang rối loạn đóng lại cửa xe, cậu còn có thể nhìn thấy ánh mắt truy đuổi của thím ở đường cái đối diện từ gương chiếu hậu.
Cậu hốt hoảng dời mắt: “Nói bậy gì a! Tài xế ở đâu ra?”
Nguyễn Ái cười lạnh: “Cậu bị chó cắn, té xỉu ở trường học không thấy người tới thăm, một đôi giày liền khiến bà ta nhìn đến thẳng mắt.

Cái quỷ gì a? Chính là muốn nói cho bà ta biết, không có bọn họ, cậu sống rất tốt.”
Bùi Nguyên không còn lời nào để nói, một phần trong tiềm thức của cậu rất đồng ý với quan điểm của Nguyễn Ái.
“Tiểu Ái là người tốt, nhưng tôi không muốn gây chuyện.

Bằng không thì trả lại giày cho Trình tiên sinh đi, tôi chỉ mang một lần, lau lau vẫn là mới tinh, lấy về trả lại hàng thì hơn.” Bé trai có chút bị nhục, cậu dùng khăn tay mới tinh lau sạch đế giày, thật cẩn thận đặt ở dưới cửa sổ.
Đường vân của mặt giày bằng da cực kỳ tinh tế, màu cam ở mũi giày căng bóng sáng ngời, nhin qua khiến cho người thật cao hứng.

Hàng dây khin khít chỉnh tề, xỏ qua dây giày khéo léo đáng yêu, logo kinh điển in ở bên ngoài, lấy tổ hợp từ dải băng AIR JORDAN cùng quả bóng rổ mọc cánh, cánh rất lớn, bay phành phạch vào trong lòng Bùi Nguyên.

Ngoài miệng nói muốn trả lại, nhưng tay cậu vẫn không rời đi mặt giày.
Đan Thác ngồi bên giường lau súng: “Cậu thích nó liền không cần trả lại.”

“Có thể khoe khoang một lần tôi đã thấy rất vui rồi.”
Bùi Nguyên nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống bên cạnh sát thủ.

Xung quanh bọn họ là hơn mười khấu súng, giống như bày quầy bán hàng, màu đen bá đạo, màu vân gỗ chững chạc, súng màu bạc là ngầu nhất, phần lớn đều là màu xanh quân đội phù hợp quy củ; có súng trên thân được sơn ngụy trang*, có thoạt nhìn rất cũ rồi, tay cầm súng cùng nòng súng đều mài mòn theo trình độ khác nhau.

Bùi Nguyên còn tìm ra được hộp đàn vi ô lông màu bạc kia, bên trong là một khẩu súng cũ nhỏ nhắn, báng súng bằng gỗ, nòng súng mảnh mà ngắn, khung sườn gỉ đến lợi hại.

Bùi Nguyên cầm nó lên, có chút nặng, cậu phải ôm cả hai tay.
(*迷彩.)
Trình Tây nói Đan Thác tham gia chiến tranh ở Myanmar.

Cho nên, rất có thể súng này đã trải qua chiến trường.
Bùi Nguyên không khỏi sinh ra lòng kính nể đối với khẩu súng này.
“Khẩu này tên gì?” Bé trai hỏi.
“Súng tự động.” Sát thủ nói.
“Nó có tên không?”
“Kiểu 56.”
“Tổng cộng có 100 kiểu sao?” Bùi Nguyên bóp bóp cò súng, không có phản ứng gì: “Không có lắp đạn.”
Đan Thác chỉ chỉ khung súng trống rỗng: “Chưa lắp hộp đạn.”
Bùi Nguyên sờ sờ mũi, e lệ, cậu nào biết nơi nào là lắp hộp đạn.

Đan Thác nhận súng từ trong tay cậu, lấy ra một hộp đạn màu đen từ trong hộp đàn vi ô lông lắp vào: “Đây là khẩu súng đầu tiên của tôi, thường dùng nó lúc đánh trận ở Miến Điện, dùng rất tốt.

Bóp cò có thể bắn đạn liên tục, lực sát thương rất lớn, cũng có thể điều chỉnh thành một lần bắn một viên.

Nơi này, có một từ “đơn”, kéo chốt tốc độ nhanh xuống một chút là có thể đổi thành một lần bắn một viên rồi.

Nơi này là cần tốc độ.

Đây là người Trung Quốc làm được, dùng tốt giống như súng Mỹ, tiện nghi hơn, cho nên lúc sau hầu hết người Miến Điện đều dùng loại súng này.
Từ “đơn” kia mơ hồ không rõ, bị mài mòn đến lợi hại, giống như chôn một nửa trong đất vàng, cùng ăn mòn với ký ức chiến tranh.

Bùi Nguyên đưa tay sờ sờ, tay kia của cậu nắm băng đạn to rộng.


Băng đạn chỉ có thể miễn cưỡng cầm chặt, gác đuôi súng ở trên vai cậu, cộm đến không thoải mái.

Cậu nhắm một mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ thông qua đầu ruồi*, đầu ruồi đối diện với ánh trăng, cậu kêu “chíu” một tiếng.
(*准星 đầu ruồi ở đầu nòng súng, dùng để ngắm bắn.)
Đan Thác ở bên cạnh phát ra tiếng cười nhẹ.

Bùi Nguyên kinh ngạc quay sang, còn kịp thưởng thức ý cười còn chưa hoàn toàn rút đi trên khuôn mặt của sát thủ tiên sinh.

Đan Thác cười rộ lên vừa trẻ lại vừa soái, hắn vốn dĩ nên là rất trẻ, Bùi Nguyên đoán hắn nhiều nhất cũng chính là ba mươi tuổi, chỉ cần hắn nguyện ý cạo râu quai nón, đổi một cái quần jean, lại phối thêm một cái mũ lưỡi trai, hắn có thể làm ca sĩ nhạc rock.
“Anh cười,” Bùi Nguyên thật vui mừng: “Anh cười cái gì? Tôi thật buồn cười sao?”
Đan Thác lắc đầu, nhưng khóe miệng của hắn vẫn chưa thu về: “Bỏ khẩu súng lại đi, về sau vẫn có thể dùng nó.”
“Đều thành dạng gì rồi, dùng thế nào nha?”
“Còn được a, chỉ là không dùng thường xuyên.”
Một khẩu súng khác ở trên tay Đan Thác là súng ngắm.

Bùi Nguyên chuyên chú nhìn hắn gỡ xuống tất cả bộ phận một cách chỉnh tề gọn gàng, trên giường bày một loạt nòng súng, Bùi Nguyên đưa tay cầm một cái dài nhất, tròng vào ngón cái chơi.

Đan Thác vừa mới tắm xong, cậu ngửi thấy mùi giống như gió đêm cùng tự do, Bùi Nguyên một lòng hướng về*, lén lút dựa đầu vào cánh tay to khỏe của hắn.

Đan Thác dùng đuôi mắt quét qua, bé trai lộ ra nụ cười vô tội, trái tim lại đập thình thịch.

Bùi Nguyên cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa, cậu sẽ càng ngày càng lòng tham.
(*Nguyên văn 心驰神往 tâm trì thần vãng: hình dung tư tưởng tập trung ở một nơi hoặc một vật đang truy cầu cùng hướng tới.)
Tiêm vắc xin, ăn bánh bao chỉ, ở chung, giày chơi bóng mới… cậu cũng không thể tưởng được sinh hoạt sẽ biến thành cái dạng này.
“Ngày đó tôi nhìn thấy anh dùng di động gọi điện cho Trình tiên sinh.

Có phải anh còn có công tác khác không?” Bé trai hỏi.
“Không có, mấy ngày này đều có thể nghỉ ngơi.”
Kỳ thật ý đồ của Bùi Nguyên ở chỗ khác: “Ừm… vậy có thể cho tôi số điện thoại của anh không?”
Hỏi xong vành tai của cậu nóng lên, cậu vẫn là lần đầu tiên hỏi số điện thoại của người khác.
“Muốn làm gì?” Đan Thác hỏi.
Bùi Nguyên ấp úng nói: “Có đôi khi tôi muốn gọi điện cho anh…” Lời đến bên khóe miệng đột nhiên lại thay đổi: “Mấy ngày anh đi, quản lý tiệm ăn hỏi tôi chuyện dùng nước dùng điện tôi không biết trả lời thế nào, mượn đồ cũng không tiện mở miệng, tóm lại đều là chút việc lông gà vỏ tỏi, nếu như có thể gửi tin nhắn hoặc là gọi điện thì tiện hơn.”
Đan Thác đọc một chuỗi số cho cậu: “Không được để cho người khác biết.”.

Bình Luận (0)
Comment