Tiếng Vọng - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 47

Ngoại truyện: 6 người đi chơi, ắt có 1 chơi vơi

1,

Du thuyền sẽ neo 2 ngày 1 đêm ngoài vùng biển quốc tế, khách khứa đều là nhân vật máu mặt, quan chức cấp cao, tài phiệt hoặc nhân tài hàng đầu trong các lĩnh vực. Bề nổi là tiệc rượu từ thiện, thực tế là buổi cảm ơn của Giang Toại sau khi kết thúc đợt vận động hành lang, chuẩn bị bầu cử chính thức.

Ở nước Liên bang Mới, tổng thống sẽ kiêm chức chủ tịch Quân ủy Trung ương nhưng không nắm binh quyền trong tay, phó chủ tịch mới là nhân vật mấu chốt kiểm soát quyền lực quân sự. Nhiệm kì phó chủ tịch kéo dài 5 năm, phó chủ tịch nhiệm kì trước Lương Đô mới lên 2 năm thì xin từ chức, lý do là sức khỏe người yêu không được tốt, đã rút lui triệt để khỏi trung tâm quyền lực cách đây nửa tháng. Hiện giờ ứng viên nhận sự ủng hộ và được lòng dân nhất là thành viên Quân ủy Giang Toại. Đợt bầu cử công khai sẽ chính thức khởi động sau buổi tiệc cảm ơn, vũ đài chính trị mới sắp sửa mở ra lần nữa.

Phía ngoài tiệc tùng linh đình, khung cảnh nhộn nhịp rộn ràng ca múa, 3 người nấp trong phòng riêng cũng đang chơi bời hăng hái không kém.

Lệ Sơ lạ lẫm với Ninh Vi, lạ lẫm với bài bạc, vừa mới bắt đầu học tối nay. Vân Hành giảng giải qua luật chơi cho cậu, bản thân cậu tự tay thử một lượt xong là tới luôn cảnh giới trôi chảy tự nhiên. Cậu nhập vai lính mới mà thắng liền tù tì mấy ván, Vân Hành lẫn Ninh Vi đều bị dập tơi bời không có bài mà đánh. Chỗ tiền cược trước mặt cậu càng lúc càng chất chồng, nhiều tới nỗi bản thân cậu cũng ngại, cậu bèn hào phóng định chia cho hai bạn.

“Đừng.” Vân Hành gõ bàn, nói rất cứng rắn, “Thắng thua có số, tớ không chấp nhận lòng thương hại.”

Ninh Vi cũng không chịu lấy.

Tiếp tục chơi thêm mấy ván, Lệ Sơ nhanh chóng nắm được bí quyết “thua kín”, cuối cùng cục diện giữa cả ba cũng chuyển sang cân bằng ai nấy có hơn có kém.

Ba người đánh bài, ai thắng cũng bộc lộ rõ đặc điểm riêng, Vân Hành mạnh khí thế, Ninh Vi mạnh kế sách, Lệ Sơ thì mạnh về tốc độ tính toán chuẩn xác thuần túy.

Chính ra lại cực kì hài hòa.

Song vẻ hài hòa nhanh chóng bị phá đám.

Cứ chốc chốc Liên Dịch lại ghé vào một chuyến, y cũng không phát biểu mà đầu tiên chỉ ngồi ngoài rìa xem, giống kiểu rắc nắm tiêu vào nồi chè đang vừa vặn. Y xuất hiện cái là Ninh Vi căng thẳng rõ rệt. Vân Hành với Lệ Sơ đưa mắt liếc nhau, không tiện đuổi y đi nên tập trung chơi tiếp.

Trông Ninh Vi vẫn dịu dàng ôn hòa song ra bài chậm hơn hẳn. Liên Dịch vừa mới xã giao hết một lượt, đóng nguyên bộ vest giày da khí thế hùng hổ, ngồi ở vị trí giữa Ninh Vi và Vân Hành đăm đăm theo dõi cả hội so kè. Ninh Vi đánh một lá K cơ, Lệ Sơ chớp mắt, lén ngó thử sắc mặt Vân Hành rồi khẽ khàng xoay tứ quý trong tay đẩy ra bàn, rón rén thỏ thẻ bảo: “Thắng rồi.”

Cậu chỉ còn đúng mỗi tứ quý, muốn thua cũng khó.

Ván này Ninh Vi thua tơi tả, phải gạt quá nửa chỗ tiền cược trước mặt sang.

Bầu không khí trở nên kì quặc, lúc chia bài lại Ninh Vi trượt tay tận mấy lần, toàn đánh nhầm nữa.

2,

Lệ Sơ và Liên Dịch cực ít giao thiệp, chỉ gặp nhau có mấy lần trong các dịp. Liên Dịch và Giang Toại cùng là thành viên Quân ủy, lần này cạnh tranh trong cuộc bầu cử chức phó chủ tịch, đáng ra hai người phải thu hút sự ủng hộ tương đương, tình hình giằng co khó đoán nhưng Liên Dịch lại có vẻ khá thờ ơ, chẳng để tâm mấy đến việc vận động phiếu bầu. Thời gian bầu cử đến gần, sự “án binh bất động” khiến y dần rơi vào thế yếu so với Giang Toại. Cảm giác đang cố tình chủ động nhường đường.

Nhưng kể cả nhượng bộ thì y vẫn thuộc dàn 7 thành viên chủ chốt của Quân ủy Trung ương, địa vị thân phận lù lù đó, toát ra khí thế lấn át tự nhiên, trông cười nói khéo léo chứ chẳng liên can gì tới từ thân thiện hết.

Hơn nữa bên ngoài toàn gọi y là kẻ thơn thớt nham hiểm, hôm nay tiếp xúc cự ly gần xong Lệ Sơ nghĩ bụng, câu này không sai.

Ninh Vi là omega hợp pháp của Liên Dịch, hai người mới cưới chưa đầy 1 năm mà cách chung đụng với nhau tương đối quái gở. Không biết có phải do ảo giác của Lệ Sơ hay sao mà cậu cứ cảm giác Ninh Vi hơi sợ Liên Dịch.

Trong giới truyền tai nhau hàng tá tin đồn liên quan đến hai người. Lệ Sơ theo Ân Thuật về Liên bang Mới chưa lâu lắm đã nghe thấy cả xấp, đại khái kiểu cuộc liên hôn chính trị này nhằm giúp Quân ủy cân bằng tiểu bang độc lập Myan, nên Liên Dịch mới ra mặt cưới con trai út thống đốc bang là Ninh Vi.

—— Một omega cấp B tức thuộc vào loại kém bị bang Myan đẩy đi làm vật hi sinh chính trị, kết hôn xong sống ở Liên bang Mới cũng trắc trở. Bề ngoài Liên Dịch hòa thuận gắn kết với đối phương, thực tế thì uy h**p đe nẹt omega tân hôn của mình mọi mặt đủ đường.

Cậu từng hỏi Vân Hành song Vân Hành cũng không tiện kể nhiều, bộ dạng ngập ngừng khó nói.

Bây giờ xem ra có vẻ tin đồn khá sát.

Lần này họ cùng được mời tham dự buổi tiệc Lệ Sơ mới thấy Ninh Vi ngoài đời. Buổi đầu gặp gỡ rất ngỡ ngàng, Ninh Vi hơi khác so với tưởng tượng của Lệ Sơ. Omega cấp thấp lại sở hữu ngoại hình tinh xảo cùng phong thái dịu dàng, thêm vóc dáng cao gầy mảnh mai nên trông chẳng hề nhỏ yếu chút nào.

Người ta bảo bài bạc cũng thể hiện nhân phẩm, Lệ Sơ nhanh chóng phát hiện thấy ẩn sau mặt nổi dịu hiền của Ninh Vi là nền tảng cực sắc bén, đối phương không hề giống như vẻ ngoài mà thực tế khó đoán nông sâu.

Nhưng hễ Liên Dịch có mặt là mũi nhọn ấy sẽ núp đi ngay, vẻ dè dặt thận trọng ở Ninh Vi hiển hiện rõ rệt khi đứng trước alpha của mình, thậm chí cậu ta còn kín đáo ngồi dịch bớt sang gần phía Lệ Sơ hơn.

3,

Ninh Vi đánh lỗi, Lệ Sơ không biết có nên nối vào không, đành liếc túa lua sang phía Vân Hành.

Đã có 2 người bị ảnh hưởng, Liên Dịch mà chày cối ở đây tiếp thì thôi khỏi bài bạc gì nữa.

“Ngoài kia xong rồi à?” Vân Hành đánh một lá đỡ giúp Ninh Vi rồi tiện thể đưa mắt trấn an Lệ Sơ, sau đó cậu ta hỏi Liên Dịch bằng gương mặt vô cảm.

“Giang Toại còn đang đọc diễn văn dở.” Liên Dịch lơ đãng đáp, ánh nhìn vẫn ngó theo lá bài của Ninh Vi.

Vân Hành nuốt câu “Thế cậu vào đây làm gì” về, quẳng một lá 5 rô ra hiệu cho Lệ Sơ đừng theo, để Ninh Vi đánh trước. Ninh Vi nghiêm túc săm soi bài mình song ánh mắt lại hơi đờ đẫn, chần chừ mãi chưa hành động.

Mọi người kiên nhẫn chờ đợi chốc lát, Ninh Vi lưỡng lự rút một lá, đang định đặt xuống thì tự dưng Liên Dịch cho câu: “Thua thử mà xem?”

Câu nói khiến Ninh Vi cứng đờ tại chỗ.

Giọng Liên Dịch bình bình, bộ dạng cũng tùy tiện song hàm ý cảnh cáo lại rõ mồn một.

Thấy Lệ Sơ cũng giật mình nín thở thì cuối cùng Vân Hành không nhịn nổi nữa, cậu ta đẩy lá 5 rô ra trước, nói nửa đùa nửa thật: “Đại tá Liên, bọn tôi chỉ đang đánh bài chơi chơi thôi, cậu nói thế là định nhỡ thua thì chém đầu người ta tại chỗ đấy à?”

Liên Dịch ngửa người về sau tựa vào lưng ghế, bật cười.

Y cười lên là ngũ quan anh tuấn giãn ra, đôi mắt trông vừa phong lưu vừa đa tình. Bầu không khí đông đặc kì dị lập tức nhẹ nhõm hẳn.

Tầm mắt Liên Dịch vẫn đang đăm đăm vào Ninh Vi, miệng thì đáp lời Vân Hành: “Em ấy hay suy nghĩ nhiều, thua nữa sợ tối ngủ không ngon.”

Vân Hành giả bộ bừng tỉnh: “Ồ, tối ngủ không ngon hả.”

Liên Dịch: “…”

Vân Hành chưa định để yên cho y, bụng chửi thầm một câu đúng là cái mặt thơn thớt, cậu ta nói tiếp: “Bên ngoài ban công phòng này là cầu thang xoắn, dưới có bể bơi, ra xa nữa mới là biển. Bọn tôi không rượu chè, kể cả có say thì cùng lắm cũng nhảy vào bể bơi nghịch một lúc thôi, không ngu đến độ rơi xuống biển đâu.”

Cuối cùng Liên Dịch cũng dời mắt khỏi gương mặt Ninh Vi, đối diện với Vân Hành.

Vân Hành bổ sung thêm đầy ám chỉ: “Càng không có chuyện chạy đi chỗ nào khác.”

4,

Ân Thuật cùng Giang Toại ngồi vào vị trí có tầm quan sát ngắm cảnh đẹp nhất tầng 2, khách sáo trao đổi vài câu rồi chạm cốc. Trong mắt người ngoài thì bầu không khí giữa hai người rất hài hòa, tương tác tự nhiên.

Tín hiệu phát đi cực kì sáng rõ, chứng thực rằng tập đoàn công nghiệp quân sự họ Ân sẽ trợ giúp Giang Toại toàn lực trong cuộc bầu cử lần này.

Cuộc chạy đua ghế phó chủ tịch Quân ủy các nhiệm kì đều gắn liền với sự tài trợ đến từ số ít gia tộc tài phiệt lớn đứng sau. Tuy bản thân nhà họ Giang có tiềm lực hùng hậu song tập đoàn họ Ân chiếm cứ địa vị không thể xem nhẹ trong lĩnh vực công nghệ quốc phòng, danh mục các sáng chế và mảng nghiên cứu phát triển kĩ thuật của họ đều thuộc vào hàng đầu ngành. Động thái chọn phe dứt khoát của họ Ân, kết hợp cùng nền tảng chính trị và lòng dân ủng hộ sẵn có ở Giang Toại sẽ đảm bảo kết quả bầu cử lần này gần như chắc thắng. Đối với phe Giang Toại thì đây là liều thuốc doping tuyệt đối.

Chủ yếu vì thế nên bữa tiệc mới cần mời Ân Thuật tham gia.

Dù bên ngoài đồn đãi từ lâu rằng người yêu Ân Thuật và đại tá Vân có quan hệ mật thiết, song ban đầu lập trường bên tập đoàn họ Ân khá nhập nhằng. Ngoài Liên Dịch Giang Toại còn có 2 đối thủ cạnh tranh khác sở hữu thực lực tương đương. Doanh nghiệp đầu ngành họ Ân cũng là đối tượng lôi kéo của hai phe còn lại.

Mấy năm nay tập đoàn họ Ân trập trùng sóng gió, con trai trưởng Ân Thuật mất một giai đoạn gần như bốc hơi khỏi trần gian, quyền lực suýt rơi cả vào tay dòng nhánh lứa chú bác nhà Ân. Sau ấy Ân Thuật bất ngờ trở về, liên thủ với vài gã khổng lồ ngành công nghiệp quân sự nước ngoài để đánh đuổi dòng nhánh bằng thế sấm rền gió cuốn, mới đàn áp được nội chiến trong tập đoàn.

Tiếp nữa bố Ân chuyển giao toàn diện, Ân Thuật từng bước kiểm soát hết các mảng nghiệp vụ nòng cốt thuộc tập đoàn công nghiệp quân sự họ Ân.

Sau khi giành toàn quyền, Ân Thuật có chia sẻ trong một dịp công khai rằng vô cùng tán thành quan điểm điều hành của ủy viên Quân ủy Trung ương Giang Toại, các tổ chức bình luận thời sự diễn giải đây chính là dấu hiệu rõ rệt cho thấy họ Ân đang ủng hộ Giang Toại.

Hôm nay Ân Thuật đồng hành cùng bạn đời xuất hiện ở buổi tiệc tối du thuyền, góp phần nhấn mạnh thêm lần nữa tín hiệu chính trị nói trên.

5,

Bên trong gian riêng để ngỏ cửa, Ân Thuật và Giang Toại ngồi đối diện nhau giữ một khoảng cách cực kì vừa vặn, chưa thân thiết quá mà cũng không hề có vẻ xa cách. Nhìn từ góc độ của người ngoài thì cả hai đang trao đổi rất tích cực, hình tượng luận bàn thế cục, chung tay xây đắp tương lai vô cùng sáng sủa.

Giang Toại: “Thời tiết hôm nay đẹp ghê.”

Ân Thuật: “Công nhận.”

Có phục vụ vào đổi rượu, hai người bèn ngậm miệng. Rượu đã lắng cặn mang màu sắc đậm đà, hương vị nồng nàn, đôi bên trầm mặc ai nấy tự túc nhấm nháp nửa ly. Khách khứa định tới bắt chuyện thấy cả hai còn đang ngồi với nhau thì kiên nhẫn tránh đi đợi, sợ quấy rầy nhân vật lớn bàn bạc chính sự.

Chờ phục vụ lui ra, chờ thêm một hồi lâu nữa Ân Thuật mới tìm đề tài khác: “Dạo này đại tá Vân khỏe chứ?”

“Ổn lắm,” Giang Toại hỏi, “giáo sư Lệ thì sao?”

“Ừm, cũng ổn cả.”

Lại chả biết nói gì nữa rồi.

Đúng lúc này Liên Dịch cầm ly rượu tiến vào, lười nhác uể oải ngồi xuống giữa hai người họ, ừng ực cạn sạch chỗ rượu trong tay. Hai người còn lại đồng thời quay sang.

Liên Dịch bảo: “Đang chơi bài dở.”

Thấy hai người điềm nhiên như không, Liên Dịch đặt ly rượu xuống nói tiếp: “Không qua xem thử à?”

Lệ Sơ đã ăn trưa, còn ngủ được một giấc, tinh thần tràn trề tâm trạng hứng khởi, cậu lười ứng đối xã giao trên thuyền nên bảo sẽ đi chơi bài với Vân Hành. Bạn bè hiếm khi gặp nhau, Ân Thuật không rõ có gì đáng phải ghé quấy rầy, cũng không rõ nguyên do sao Liên Dịch nói thế, vậy là anh không tiếp lời.

Giang Toại chọn quả nho trong đĩa cho vào miệng, đáp rất dứt khoát: “Không.”

Liên Dịch tắc tị phía Giang Toại bèn chuyển sang bảo Ân Thuật: “Lệ Sơ sắp thua sạch tiền cược rồi đấy.”

Ân Thuật suy tư giây lát: “Ừm.”

Liên Dịch: “…”

Ân Thuật bổ sung: “Tôi gọi phục vụ mang thêm ít tiếp tế?”

Liên Dịch: “…”

Thôi, Ân Thuật là khúc gỗ già ngàn năm, Liên Dịch tắt đài, mặt mũi trầm trọng chưa biết đang nghĩ gì.

Lát sau điện thoại đặt trên bàn rung lên, Giang Toại ấn nghe, cuộc gọi đến từ Vân Hành, giọng văng vẳng loáng thoáng nói một lèo, Giang Toại ừm à vài tiếng xong thì cúp điện thoại.

“Sao thế?” Liên Dịch ngó qua, nhướng mày hỏi.

“Không có gì.” Giang Toại điềm nhiên tỉnh bơ. Sau đó cậu ta gọi phục vụ nói nhỏ vài câu, dặn họ chuẩn bị cho chiếc cano.

“Làm gì đấy?” Liên Dịch ưỡn thẳng lưng lên, nhìn Giang Toại hỏi tiếp.

Tư thế ngồi của Giang Toại rất thoải mái, cậu ta nhón thêm quả nho: “À, mấy người họ muốn đi câu đêm.”

Đầu mày Liên Dịch nhíu lại: “Cả ba cùng đi?”

Giang Toại đáp lời bằng ánh mắt “Chả thế thì sao”: “Quanh đây có hòn đảo, đi cano tới đó, có khi sáng mai là được ăn cá hội này câu luôn.”

Rõ ràng Liên Dịch không tán thành, y phủ quyết thẳng thừng: “Không được.”

Dứt lời, Ân Thuật liếc sang Liên Dịch một cái. Thực ra anh cũng hơi lo, cơ mà nếu Lệ Sơ muốn đi anh sẽ không cản. Quả nhiên Lệ Sơ cũng nhanh chóng gọi tới, báo chuyện mình đi câu đêm với hội Vân Hành.

“Mặc ấm vào, buồn ngủ thì cứ đi ngủ. Không câu được gì cũng không sao đâu, đừng để bị cảm.” Ân Thuật dặn dò tỉ mỉ mấy câu.

Gian riêng rất yên tĩnh, không nghe rõ lắm Lệ Sơ nói gì trong điện thoại song âm giọng mềm xèo như thể đang làm nũng, hoặc có thể là cam kết, đến cuối cậu còn cười khanh khách mấy tiếng. Gương mặt Ân Thuật toát lên vẻ êm dịu hiếm thấy, khác một trời một vực với trạng thái khi làm việc. Lệ Sơ cười là anh cũng vô thức cười theo. Đầu hơi cúi mà khóe môi tự động cong cong, thấp thoáng sự chiều chuộng bất đắc dĩ chẳng khác nào dỗ dành trẻ con, tóm lại không giống âm thanh phổ biến sẽ xuất hiện ở một alpha trưởng thành bình thường.

Liên Dịch lạnh nhạt ngồi xem hồi lâu, biết chuyến câu đêm đã chốt chắc. Nhưng không ai gọi điện cho y hết dù để “xin ý kiến” hay “thông báo”, xem y như người vô hình.

Dạo này y hay sồn sồn nóng nảy, kể cả đang làm việc dở cũng khó lòng duy trì lễ phép xã giao. Hai ông tướng đối diện một thì nhàn nhã lơ thơ, một thì thủ thỉ ngọt ngào, đều không thể mê nổi. Y chán chẳng buồn ngồi đây lòng vòng với hai tên này nữa, mất giá thực sự. Thế là y đứng bật dậy, chộp lấy áo khoác bỏ ra ngoài.

“Đi đâu đấy?” Giang Toại ngẩng đầu hỏi.

“Về ngủ.” Liên Dịch đáp.

Gian riêng lại chỏng chơ hai người. Chốc nữa còn nốt buổi đấu giá quy mô nhỏ, cả hai đều không bỏ đi được, Ân Thuật nghĩ ngợi, vẫn chưa yên tâm hẳn.

“Không sao đâu, có Vân Hành ở đó mà.” Giang Toại trấn an anh.

Đúng là có Vân Hành rồi không lo sự cố, ngoài ra Giang Toại cũng sắp xếp vệ sĩ ngồi một chiếc cano khác đi theo, du thuyền đang ở khá gần hòn đảo, khoảng cách chỉ dưới 10 phút. Trên biển sóng yên gió lặng, thời tiết tháng 8 nóng ẩm ôn hòa, câu cá thôi mà, miễn Lệ Sơ vui là được.

Ân Thuật không băn khoăn thêm.

Liên Dịch đi cực nhanh, thoăn thoắt băng qua đại sảnh dưới tầng, nhoáng cái đã mất hút.

Ân Thuật trông theo vài bước, bỗng nhớ ra gì đó: “Sao đại tá Liên bảo đi ngủ cơ mà?” Phòng nghỉ ở tầng 3, nếu Liên Dịch quay về phòng thì đâu có qua sảnh, bộ dạng gấp rút trông cũng chẳng giống chuẩn bị đi ngủ.

“Cậu ta cũng theo đấy.” Giang Toại cười trơ tráo, đáp với vẻ đã dự liệu trước.

Ân Thuật: “?”

Nghe bảo Liên Dịch hắt hủi bạc đãi omega phải cưới về do liên hôn chính trị, mà bây giờ xem ra lời đồn cũng thật giả lẫn lộn. Song Giang Toại không nói thì anh sẽ không hỏi.

“Sợ người ta chạy mất.” Giang Toại bồi thêm một câu.

Khúc nhạc đệm nho nhỏ vô hình trung giúp Giang Toại và Ân Thuật thu hẹp bớt khoảng cách, không còn ngay ngắn cứng nhắc như ban nãy. Hai người quay lại rót rượu, khi chạm ly lần nữa đã thêm phần quen biết thư thái.

Ân Thuật không hiểu ý Giang Toại cho lắm, đáp lời bằng biểu cảm ngờ vực.

Giang Toại nhấp ngụm rượu ngọt, cười trên nỗi đau của người khác: “Người lên bờ thuyền xe chờ sẵn, kẻ lạc lối thì đường xá còn dài.”

6,

Đang vào mùa thu đao, kể cả không thạo thì ra chỗ biển sâu cũng dễ dàng có cá cắn câu.

Chú cá dao đầu tiên câu được về tay Lệ Sơ. Vân Hành giúp cậu kéo cá lên boong, Lệ Sơ phấn khởi sắp nhảy cẫng đến nơi. Con cá dao bạc trắng lấp lánh phải được hơn 1 kg giãy đành đạch dưới sàn.

Ninh Vi cũng mới lần đầu chứng kiến cá dao còn sống, tò mò cực kì, cậu ta với Lệ Sơ cùng ngồi xổm trên boong xem cá, Vân Hành thả mồi tiếp dựng chắc cần câu, lúc quay lại thì con cá đã bất động.

“Hóa ra màu nó như này.” Lệ Sơ cảm khái. Cậu chỉ mới nhìn thấy cá dao trên bàn ăn chứ đã bao giờ gặp vật sống màu đó.

Vân Hành vò tóc cậu: “Giỏi quá đi mất! Mình cố gắng phần đấu, mùa này một tối câu được tầm 50 kg đơn giản luôn.”

“Nhiều thế cơ á?” Ninh Vi cũng rục rịch hỏi.

“Bình quân mỗi người tầm 15 kg đi.” Vân Hành vô cùng tự tin.

Cú đầu thắng lớn, tinh thần mọi người đều hăng hái hẳn lên, tổ câu đêm 3 người mau chóng nắm giữ bí quyết, hàng loạt con cá dao to rồi cá thu đao xấp xỉ 5 kg được nối nhau quẳng lên sàn gỗ ép.

Màn đêm tối mịt song mặt nước dưới ánh đèn siêu sáng chiếu rọi lại trong vắt loang loáng, cả ba câu mãi đến rạng sáng, trông ước tính số cá trên boong đã vượt mốc 50 kg. Lệ Sơ gục đầu tiên, ngáp dài lia lịa mấy lượt, dụi mắt xong lại xoa bụng, vừa đói vừa buồn ngủ.

Ninh Vi cũng mệt, gió biển se lạnh, cậu ta ôm hai cánh tay quay đầu sang trông Vân Hành vẫn tràn trề sinh lực, phải công nhận là omega cao cấp hạng 2S đúng có sức mạnh hơn người.

Gió rét thốc qua tuyến thể khiến vết cắn trên đó cứ râm ran nhoi nhói, tối qua trước khi lên thuyền Liên Dịch giày vò cậu ta suốt cả đêm, tuyến thể bị đối phương cắn gần như nát bét đến nơi. Lượng pheromono quá lớn nồng nặc sặc sụa lan khắp toàn thân, cậu phải xịt rất nhiều thuốc ức chế che mùi mới tạm át bớt pheromone hắc ín tới từ Liên Dịch.

Dường như một omega cấp thấp tìm khắp Liên bang phía đông cũng chả có mấy mống như cậu không xứng đáng được bất kì ai trân trọng, nếu đã không đánh dấu vĩnh viễn được vậy thì cứ tiện chỗ nào lại cắn mấy phát, mọi lúc mọi nơi. Giống một thứ vật phẩm chẳng cần bận tâm cảm xúc, bảo làm gì là phải làm đó, bảo đi đâu cũng phải đi đó.

Mặt biển đằng xa đen ngòm vô tận, cậu ta ngồi trong xó đây tựa hạt cát lênh đênh giữa trùng khơi. Bạn bè, gia đình, cuộc sống đều thuộc về người khác, chẳng liên quan gì đến cậu ta, cậu ta chỉ biết hâm mộ chứ chưa bao giờ mơ tưởng sở hữu.

Sống tạm bợ vậy, sau này thì rời đi, chắc đã là kết cục thỏa đáng nhất.

Nhưng mong muốn đơn giản vậy thôi cũng khó lòng thực hiện.

Hai người bên cạnh đang nhỏ giọng trò chuyện, đại loại chắc Vân Hành hỏi Lệ Sơ có lạnh không, có muốn ăn gì không, Lệ Sơ dựa dẫm tựa vào người Vân Hành, lẩm nhẩm lầm bầm gì đó.

Ninh Vi đưa mắt về, tiếp tục trông ra đại dương xa xăm.

Cậu ta nghĩ ngợi lan man vẩn vơ, chờ tới khi nghe ra tiếng bước chân sau lưng thì chiếc áo măng tô thoang thoảng mùi rượu và thuốc đã thảy lên người. Cậu ta ngơ ngác ngoái đầu, người đứng cách vài bước đang nhìn cậu ta rất nặng nề.

Đèn siêu sáng chia tách mặt biển và con thuyền, rạch ngang cơ thể Liên Dịch, chân đạp lên luồng sáng trắng lóa mà gương mặt thì chìm trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm, chỉ riêng tầm mắt xoáy vào cố định ở Ninh Vi.

Khoảnh khắc hai người chạm mắt, Ninh Vi nhìn đi phía khác.

“Sao cậu lại ở đây?” Vân Hành đứng dậy cất cần câu. Có vẻ cậu ta không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Liên Dịch, chỉ thuận miệng hỏi xã giao.

Liên Dịch điều chỉnh sắc mặt, nở nụ cười quen thuộc thường thấy, hai tay đút túi bước khỏi khu hắt bóng ra chỗ ba người họ.

“Ghé xem xem mấy cậu câu được bằng nào cá.” Y nhàn nhã đáp. Ánh sáng trắng rọi vào người y, alpha mặc vest đi giày da mới rời buổi tiệc đứng dựa cột đèn, bộ dạng chơi bời xa hoa.

Vân Hành đoán chắc hẳn họ vừa lên thuyền là Liên Dịch bám theo ngay, cũng chẳng buồn vạch trần y.

“Mọi người đều đói rồi, vào bếp lấy cái nồi điện ra đây, luộc cua ăn chung.” Vân Hành sai bảo y rất thẳng thừng thản nhiên.

Liên Dịch lại không trả treo gì mà vào bếp tìm nồi thật. Đại thiếu gia là y chưa biết mùi lao động làm lụng gì, dốc luôn cua vừa kéo lưới vào thẳng nồi xong đóng nắp lại, cứ thế đun thôi.

Ninh Vi không tiện ngồi nhìn suông, bèn đứng dậy vào khoang thuyền thái ít gừng lát, thêm đường đỏ nấu thành canh gừng. Liên Dịch đi vào theo, tựa cửa xem cậu ta hí hoáy, Ninh Vi đang cúi đầu chăm chú ngó chiếc nồi, không nhìn Liên Dịch.

Kể cả chưa cần ngoái lại Ninh Vi cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh nhạt từ Liên Dịch, nụ cười hay trưng ra với người ngoài đã tắt, tầm nhìn chỉ còn săm soi đánh giá. Con người Liên Dịch trong ngoài bất nhất ở mức độ nghiêm trọng, việc gì cũng muốn kiểm soát, đặc biệt là nhất cử nhất động liên quan tới Ninh Vi. Cảm giác bị giám sát khiến Ninh Vi không dám hành xử khinh suất, dường như cậu ta đã chấp nhận số phận, cam chịu tất cả.

Canh gừng đã được, Ninh Vi múc hai bát định bưng ra cho Vân Hành và Lệ Sơ. Lúc này Liên Dịch im lìm nãy giờ bước lại gần chắn trước mặt Ninh Vi. Ninh Vi không rõ đối phương sắp sửa lên cơn sao nữa, đành dừng chân đứng yên.

Liên Dịch khẽ hất cằm: “Tôi nếm thử.”

“…” Ninh Vi buộc phải đưa một bát cho y.

Liên Dịch chỉ húp một ngụm, bình luận bằng gương mặt vô cảm: “Chán thế.”

Sau đó y giơ bát trả Ninh Vi.

Ninh Vi vẫn đang mặc chiếc áo măng tô của Liên Dịch, tay áo hơi dài, ngón tay rụt bên trong bấu lấy viền bát. Liên Dịch động vào rồi nên không mang cho người khác được, mà có vẻ đặt xuống cũng không ổn. Hơn nữa chẳng hiểu sao Liên Dịch cứ nhìn cậu ta đăm đăm như hổ đói rình mồi. Cậu ta ngần ngừ giây lát rồi nâng bát Liên Dịch vừa thử lên, chậm rãi đặt bên miệng mình húp nốt.

Canh gừng uống vào ấm sực cay cay, vị rất bình thường, hoàn toàn không đến nỗi chán. Song Liên Dịch sống trong nhung lụa, khẩu vị cầu kì, thấy chán cũng dễ hiểu.

Nhoáng cái hết sạch bát canh gừng, Ninh Vi đi lấy bát mới múc thêm. Lần này Liên Dịch không cản trở nữa mà nghiêng người sang bên tránh, để Ninh Vi đi ra.

Bốn người ngồi chung ăn cua, húp canh, đã tận 5 giờ sáng.

Cano bắt đầu lên đường về. Vân Hành và Lệ Sơ quay vào khoang thuyền, Ninh Vi thì vẫn đang đứng trên boong, chiếc áo khoác thùng thình khiến cậu ta trông thật gầy gò yếu ớt. Cậu ta nhìn đám cá la liệt dưới sàn, phần lớn đã hết hơi nhưng hãy còn vài con ngoan cố giãy giụa.

Nắng ban mai trắng nhợt lấp ló nơi biển trời giao hòa phía xa xa, mặt trời sắp mọc.

Liên Dịch đứng sau lưng Ninh Vi từ bao giờ chẳng hay, cùng phóng tầm mắt về phương xa.

Mặt trời từ từ nhô lên khỏi biển tựa một em bé chỉ vừa chào đời, đang tò mò ngắm nghía vùng đất. Một ngày mới lại bắt đầu.

“Đáng tiếc.” Liên Dịch hờ hững mở miệng, “Sau này mỗi ngày em đều phải trải qua cùng tôi thôi.”

Hết truyện

Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát:

Hoàn thành rồi, hẹn gặp lại ở “Điểm đối cực” ha!

————

*Note:

Cặp Giang Toại x Vân Hành ở truyện Món đồ thèm thuồng 垂涎之物, bản convert trên wikidich là “Thèm nhỏ dãi chi vật” – Tha Hành Ca.

“Điểm đối cực” là truyện tiếp theo của chị tác giả, chính cặp Liên Dịch x Ninh Vi nha, thụ nằm vùng xong mủi lòng ám sát công bất thành, 2 năm sau bị công tóm về liên hôn.

Trích một đoạn trong giới thiệu:

Điểm đối cực: hai đầu của đường kính Trái đất gọi là điểm đối cực của nhau.

Mỗi bước em rời điểm đối cực, bất kể sang trái hay sang phải, tiến trước hay lùi sau, đều là một bước để đến gần anh hơn.

Chắc phải vài tháng nữa mới có vì hôm trước chị bảo vừa bắt tay vào viết C1 thui

Bình Luận (0)
Comment