Màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ tràn vào phòng, Lục Thần Phong ngồi ở nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, xé lớp niêm phong bên ngoài ra. Anh đưa tay vuốt ve bề mặt giấy, nhẵn nhụi trơn mềm, và trái tim anh như cũng mềm mại đi.
Lấy ra mấy chiếc kẹp, Lục Thần Phong kẹp nó vào xấp giấy làm thành một cuốn sổ vẽ.
Đã bao lâu rồi không nghe thấy bốn chữ này, trong trí nhớ, lần cuối cùng có lẽ là khi được cha tin tưởng cổ vũ mở phòng làm việc. “Tôi tin tưởng anh”, Lâm Triều Sinh đã thật sự nói như thế. Lục Thần Phong mở cúc áo, đặt xấp giấy lên tủ đầu giường, chuẩn bị thay đồ ngủ.
Lục Thần Phong nhìn chằm chằm xấp giấy vẽ, chợt nghĩ đến điều gì, lập tức quay người quẹt thẻ mở cửa. Anh đứng dưới ánh đèn mình đã lướt qua vô số lần, nhưng dường như lại quên đi mất sự tồn tại của chúng.
Hai bên hành lang treo vài bức ảnh phong cảnh, kỹ thuật của nhiếp ảnh gia không xuất sắc, ban đầu Lục Thần Phong cũng không quá để tâm. Nhưng giờ này cẩn thận nghĩ lại, có lẽ là vì túi giấy kia, anh đoán, những tác phẩm đó hẳn là của Lâm Triều Sinh.
Lâm Triều Sinh học nhiếp ảnh? Nghĩ lại cảm thấy không đúng, theo ngày tháng dưới góc, bức hình đầu tiên được chụp vào hai năm trước, bầu trời đơn điệu xen lẫn vài áng mây ánh cam mờ nhạt nổi trôi, không tạo thành hình khối rõ ràng, lại như lấp lánh ánh sáng. Bức ảnh cực kỳ thiếu cảm giác bố cục và trật tự.
Nhưng theo thời gian, mỗi tác phẩm lại càng cho thấy sự tiến bộ, bức ảnh gần đây nhất chụp ở cầu ngắm cảnh mà Lục Thần Phong vừa đi qua hôm nay.
Từ lối vào hành lang cho đến đầu bên kia, anh thưởng thức hết những tác phẩm của Lâm Triều Sinh, cảm thán những phút ngắn ngủi này còn thoải mái hơn cả chuyến đi ban sáng nhiều lần. Trở về phòng đánh răng rửa mặt, lúc nằm trên giường ngẩn người nhìn trần nhà, Lục Thần Phong bừng tỉnh, chợt phát hiện ra Lâm Triều Sinh có rất nhiều bí mật.
Một người trẻ như vậy đã lựa chọn vào chốn núi đồi này làm homestay, rất hiếm khi đụng vào điện thoại, gần như cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Nhưng Lục Thần Phong nhớ rõ, Lâm Triều Sinh từng nói công việc trước đây của cậu ấy rất bận, có phải khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì khiến cậu ấy phải tách mình hoàn toàn khỏi cuộc sống bận rộn, trải qua những ngày tháng bình lặng như bây giờ.
Lục Thần Phong nghĩ đến bản thân mình, nhưng lần dừng chân này của anh chỉ là tạm thời, cuối cùng vẫn sẽ trở về cuộc sống trước kia. Anh sẽ không giống Lâm Triều Sinh, hoàn toàn dừng lại như thế.
Ôm một bụng nghi hoặc nặng nề vào giấc ngủ, suốt ba ngày tiếp theo, Lục Thần Phong cũng không nói với Lâm Triều Sinh được mấy câu. Nhà Giản Y có việc, Lâm Triều Sinh thay cậu lo việc ở quầy tiếp tân.
Lục Thần Phong theo đoàn du lịch đi đến nhiều địa điểm xung quanh hồ Nhĩ Hải, mỗi ngày đều nhìn thấy rất nhiều thứ phong phú, nhưng nếu hỏi chúng để lại cho anh ấn tượng gì đặc biệt, Lục Thần Phong không trả lời được. Điều duy nhất anh có thể cảm nhận rõ ràng là lòng mong mỏi mỗi khi xuống trạm xe buýt dưới ánh chiều tà, khi trở về Giai Tịch, liệu rằng Lâm Triều Sinh có đang chờ anh ở cửa không.
Điều đáng mừng nhất trên thế gian này, là những mong đợi của bạn luôn được đáp lại.
“Giản Y xem như về rồi.” Lâm Triều Sinh mệt mỏi đứng bên cạnh Lục Thần Phong, đi cùng anh về phía homestay, “Ba ngày nay dài như ba thế kỷ vậy.”
Lục Thần Phong hạ mắt nhìn Lâm Triều Sinh, đúng là đã mệt đến mức mắt sắp mở không ra: “Ông chủ Lâm vất vả rồi, đêm nay nghỉ ngơi sớm thôi.”
Lâm Triều Sinh vặn phần eo mỏi, như vô ý hỏi: “Có phải anh cảm thấy cái người này sao mà yếu ớt thế đúng không?”
Lục Thần Phong xua tay: “Ở đâu chứ, cậu rất có năng lực, hoàn toàn không thấy đâu luôn.”
Tiếng nói ngừng hẳn, bước chân Lục Thần Phong thoáng ngừng lại, mơ hồ có một phát hiện —— Dường như Lâm Triều Sinh rất quan tâm đến những gì anh nghĩ về y.
Đêm nay, Lục Thần Phong vẽ được hai bản phác thiết kế, thất vọng lật sang một trang mới, vẫn không có linh cảm bao nhiêu. Anh nhìn đồng hồ, một tuần đã qua hơn một nửa, ngày anh phải về Bắc Kinh càng lúc càng đến rất gần.
Chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ phiền phức, rồi mơ màng tỉnh lại khi trời vẫn còn tối đen. Lục Thần Phong vẫn chưa từng nhìn thấy mặt trời mọc ở Nhĩ Hải, năm giờ sáng, có lẽ Lâm Triều Sinh cũng đã dậy rồi. Nghĩ thế, anh khoác áo rồi rời phòng, sảnh trước vẫn chưa sáng đèn.
Lục Thần Phong không khỏi trống trải, đứng trong sân hút vội điếu thuốc. Anh chăm chú nhìn tàn lửa đỏ, trước mắt chợt xuất hiện hai chiếc bóng chồng lên nhau, anh ngước mắt nhìn ban công, lập tức dụi tắt thuốc, quay người trở vào trong.
Bước hết hành lang và những bậc thang, phía cuối cửa sân thượng không mở, Lục Thần Phong vẫn đi tới, từng bước tiến về tầng thượng trên cao. Nhịp tim như hỗn loạn, mà chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại căng thẳng, hay là anh đang mong đợi điều gì?
Có vạt sáng yếu ớt lọt qua khe hở, Lục Thần Phong dừng lại, đưa tay đẩy cửa, tầm mắt theo khe cửa dần mở rộng tìm đến ánh bình minh nơi chân trời.
Sau trận mưa rào là một ngày xuân sạch trong, là mặt hồ và dãy núi cao ngất ngát xanh, là hương hoa dịu dàng thoảng qua nơi đồng nội. Và Lâm Triều Sinh ở nơi mùa xuân ấy với bóng lưng mềm mại xinh đẹp đã hoàn thiện bức phong cảnh gói gọn trong đôi mắt Lục Thần Phong.
Nhịn tim rộn ràng trở về như cũ trong khoảnh khắc.
Lâm Triều Sinh nghe thấy tiếng động, y quay đầu, trên gương mặt thoáng xuất hiện vẻ ngạc nhiên, sau đó mỉm cười vẫy tay với Lục Thần Phong. Anh đến bên Lâm Triều Sinh, nhìn thấy chiếc Nikon D800[1] trong tay y, cổ tay nhỏ gầy quấn lấy dây đeo máy ảnh màu đen, gợi chuyện trước: “Ông chủ Lâm thích nhiếp ảnh sao? Chiếc máy ảnh này không rẻ đâu.”
[1]
Lâm Triều Sinh nhìn anh: “Cũng không hẳn, nhiếp ảnh có thể trấn an lòng người, khá thích hợp với tôi.”
Lục Thần Phong không tâng bốc, chỉ nói theo thực tế: “Cậu rất có tiềm năng, nhìn những bức ảnh treo trên hành lang có thể thấy được trình độ của cậu đang dần tốt lên.”
“Tuy tôi không phải một người có thiên phú.” Lâm Triều Sinh trả lời, “Nhưng chỉ cần nỗ lực, tôi sẽ không giậm chân tại chỗ.”
Lục Thần Phong tì tay lên lan can, đầu ngón tay buông thõng nhịp nhịp lên. Anh không thể không thừa nhận mình rất ngưỡng mộ tính cách này của Lâm Triều Sinh, không bị yếu tố bên ngoài trói buộc, lối sống tư tưởng thong thả như mây trôi, luôn tỏ ra lạc quan trước rất cả mọi chuyện, ở cùng y luôn cảm thấy tự do và rất thoải mái.
Những ngôi nhà mái ngói chen chúc nhau bên bờ hồ, không bao lâu sau, trên bầu trời xuất hiện mấy tầng mây lơ lửng, mặt trời bắt đầu lên cao, bên tai Lục Thần Phong chợt vang lên bài hát dân ca nhẹ nhàng mà xa xăm.
Giai điệu rất quen thuộc, Lục Thần Phong nhất thời không nhớ ra mình từng nghe thấy ở đâu. Mãi đến khi Lâm Triều Sinh bật ra ba chữ “Vân Trung Quân”, anh mới nhớ ra, là câu dân ca mình từng nghe mấy hôm trước.
Lục Thần Phong nói: “Đây là bài gì thế?”
Lâm Triều Sinh trả lời: “Nhạc cổ Nạp Tây[2], êm tai không?”
[2]
Lục Thần Phong gật gật đầu: “Nhưng tôi không nghe rõ được lời bài hát.”
“Nói cho anh nghe hai câu hát có hàm ý rất đẹp này, tôi rất thích.” Lâm Triều Sinh đứng thẳng người, tay vịn trên lan can, đọc rất rõ ràng:
“Khán sơn ái bạch tuyết, khán tuyết ái bạch vân.
Cao ca bạch tuyết trúc, tương tặng vân trung quân.”
(*)
Ca từ rất dễ hiểu, Lục Thần Phong nhận ra ngay, “Người trong mây” nghĩa là “người mình thích”.
Lâm Triều Sinh bổ sung: “Phỏng theo lời bài thơ của nhà thơ Mã Tử Vân người Lệ Giang, ông có tình cảm đặc biệt với núi tuyết. Khi nào anh rời khỏi Đại Lý, nếu muốn đi tiếp thì có thể theo đoàn leo núi tuyết Ngọc Long, đảm bảo sẽ gặt hái những điều không ngờ.”
Lục Thần Phong vẫn chưa lên tiếng, dừng lại một lúc lâu, anh mới hỏi tiếp: “Phần sau thì sao? Nội dung là gì?”
Lâm Triều Sinh vuốt máy ảnh trong tay mình, không nói gì. Thời gian âm thầm trôi đi, ngay lúc Lục Thần Phong cho rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, Lâm Triều Sinh nhẹ giọng nói: “Có một số thứ, anh chỉ cần nhớ phần đẹp nhất của nó, đã là đủ rồi.”
Sau khi ăn bữa sáng và về phòng chuẩn bị đọc sách, câu nói này vẫn cứ bồi hồi văng vẳng bên tai Lục Thần Phong. Anh không hiểu ý của Lâm Triều Sinh, cũng không nghĩ ra vì sao giọng y lại nhuốm vài phần xót xa, vì vậy lấy điện thoại, mở ứng dụng tìm kiếm.
Không dễ tìm ra bản hoàn chỉnh của Mã Tử Vân, Lục Thần Phong nhấn vào vài trang mạng, đều chỉ ra hai câu mà Lâm Triều Sinh đọc cho anh nghe. Càng tò mò lại càng muốn biết nội dung phía sau. Mây ngoài cửa sổ xuống thấp, ánh mặt trời mơ màng, trong phòng chỉ có ánh phát ra từ màn hình điện thoại, soi lên tâm trạng chấp nhất muốn biết nhưng lại quá mức mông lung này.
Bất chợt, ngón tay dừng trên một dòng chữ, Lục Thần Phong vừa lướt qua đã hiểu ý Lâm Triều Sinh. Quả thực, không ai lại không thích tình yêu xuất phát từ cả hai phía, mối duyên không được đáp trả là chuyện đáng tiếc đến nhường nào.
“Vân trung quân, bất ngã cố
Ca thanh phá không vân phi khứ, chiêu lai minh nguyệt quải cao thụ.”
(*)