Ánh trăng len lỏi chạm đến góc bàn, Lục Thần Phong chôn mình trong bóng tối, chăm chăm nhìn hai chữ “Bắc Kinh” nằm lẳng lặng trên trang giấy.
Rất lâu sau, anh cẩn thận xem qua địa điểm và thời gian lần lượt mỗi cuối trang. Khoảng thời gian trải dài suốt hai năm, địa điểm ngoại trừ Bắc Kinh ở lần đầu tiên, Côn Minh[1] ở lần thứ hai và thứ ba, còn lại đều là Đại Lý.
[1]
Lâm Triều Sinh đến Bắc Kinh làm gì? Và tại sao lại viết một câu như vậy.
Một người luôn mang tinh thần lạc quan và tươi sáng như ánh mặt trời trong mắt Lục Thần Phong ấy, cũng đã từng trải qua cảm giác đau đớn tột cùng khi ngã xuống vực sâu?
Sau khi lật giở từng trang thật lâu, mọi bối rối trong Lục Thần Phong như đã có lời giải đáp. Toàn bộ cuốn sổ này ghi chép về quá trình chuyển biến suy nghĩ của Lâm Triều Sinh, “từ tối tăm đến bừng sáng”. Bị từng con chữ thấm đẫm và ảnh hưởng, Lục Thần Phong như cũng đi qua một hành trình từ “vĩnh viễn chẳng thấy mặt trời” đến “tìm ra ánh sáng”. Mặc dù Lâm Triều Sinh không viết rõ những thứ y đã trải qua, nhưng kết quả cuối cùng chắc chắn là những gì anh đã nhìn thấy, người này luôn mang đến ấm áp cho mọi người.
Khi ánh bình minh tỏa rạng ở chân trời, Lục Thần Phong cũng lật đến trang cuối cùng. Kì lạ là mọi thứ trong cuốn sổ đã thay đổi, những đoạn trích ít dần, đương nhiên cũng không còn mấy dòng cảm tưởng phía cuối trang. Chỉ có rải rác một vài câu chữ không ăn khớp với toàn bộ nội dung phía trên.
Lâm Triều Sinh viết: “Một vị khách của tôi để lại mấy lời thế này; đa phần người muốn du lịch chia làm hai loại; một, là người mang đầy lòng hiếu kỳ với thế giới; hai, là người đã hoàn toàn thất vọng với cuộc đời. Nhưng tôi nghĩ rằng có tồn tại loại thứ ba, như những gì tôi nhìn thấy nơi anh ấy, đó là —— muốn “làm lại từ đầu”.
Lục Thần Phong thoáng cau mày, đọc lên ngày tháng những dòng này được viết ra trong lòng, “Ngày 31 tháng 3 năm 2018”, ngày thứ hai anh đến Đại Lý, sau lần đầu tiên bình tĩnh trò chuyện với Lâm Triều Sinh.
Lục Thần Phong gấp cuốn sổ lại với tâm trạng phức tạp, đặt trong lòng bàn tay nóng hổi của mình. Toàn bộ từ đầu đến cuối, kể cả câu cuối cùng này cũng chẳng phải “Viết cho một Lâm Triều Sinh tốt nhất”.
Đêm nay, cuốn sổ trở thành một chiếc chìa khóa quý giá, Lục Thần Phong cầm nó mở ra cánh cửa đi đến thế giới của Lâm Triều Sinh. Anh đứng ở ngưỡng cửa ấy, ngắm nhìn những vệt sáng sặc sỡ loang lổ bên trong, sâu nơi đáy lòng có chút gì đó đang lặng lẽ nảy nầm.
Trả về giá sách, Lục Thần Phong cũng trở lại phòng mình. Có lẽ vì mới “đọc lén” nhật ký của người ta, hay có lẽ vì không biết điều chỉnh lại tâm trạng mình sau khi đọc những dòng ấy. Vài tiếng trước giờ ăn trưa, anh định đánh một giấc ngủ bù, thế nhưng trong lòng vẫn đầy những rối ren. Rồi anh sẽ phải rời khỏi Đại Lý và quay lại Bắc Kinh, và tất cả những ký ức nơi đây sẽ gói gọn trong một chuyến du lịch ngắn ngủi, chìm vào những ngày thường nhật chóng qua.
Tiếng báo thức trên điện thoại vang lên, Lục Thần Phong mở mắt, dựa lưng trên đầu giường một lúc. Vốn tưởng đầu óc sẽ tỉnh táo, nào ngờ nó càng trở nên hỗn loạn, cũng thêm phần nặng nề.
Lục Thần Phong làm vệ sinh cá nhân rồi cầm lấy bao thuốc. Một nửa phần sân đang phơi mình dưới ánh mặt trời, anh vào bóng râm luống cuống châm một điếu thuốc, nicotin lấp đầy lồng ngực, nhịp tim dồn dập vẫn không dịu đi.
Chuyện gì đang xảy ra? Anh trầm ngâm đưa tay day day đôi mày.
Một lúc sau, anh tìm ra nguyên do, rốt cuộc vẫn liên quan đến Lâm Triều Sinh.
Có vài thứ tình cảm rất khó xác định nó bắt đầu từ đâu, có người cho rằng cần phải có một thời cơ rõ ràng, hoặc một bước ngoặt mang tính quyết định làm nhen nhóm, thâm nhập vào cõi lòng và phát sinh tình cảm, mới có thể khiến một mối quan hệ biến chất, và đâm chồi lớn lên.
Dù sao cũng là người ba mươi hai tuổi đầu, thật ra đã không cần một hai sự kiện tượng trưng nào đó để xác minh cảm xúc trong mình từ rất lâu rồi. Nó có thể bén rễ hay nhen lửa từ một ánh mắt, một câu nói, một bữa cơm, một lần tản bộ, một chuyến đi, và dù là bất kể thứ gì đi chăng nữa, cũng đã đủ bằng chứng để đưa ra phán đoán, rằng trái tim đã “rung động” rồi.
Lục Thần Phong nôn nóng nghiến đầu lọc thuốc, tâm trạng ngổn ngang. Anh không rõ cảm giác của mình với Lâm Triều Sinh là thế nào, rốt cuộc là chuyển biến giữa “người xa lạ” đến quan hệ “bạn bè”, chỉ là có thiện cảm bình thường, hay là loại cảm giác có thể chạm đến tâm trí, và sâu sắc hơn, là thứ tình cảm thầm kín nào đó.
Rõ ràng anh không mong tình huống này xảy ra. Anh vẫn luôn cho rằng, để “xây dựng một mối quan hệ”, một người nhất định phải gánh vác trách nhiệm cho cả nửa kia. Hoặc ít nhất, nó nên xảy đến khi anh đã chuẩn bị sẵn sàng, khi anh đủ giỏi giang, đủ thành công, đủ mạnh mẽ để luôn đứng vững, và đủ bản lĩnh để đảm đương cho cuộc sống của cả hai người.
Còn một điều cũng rất khiến Lục Thần Phong khổ não —— Anh không biết liệu Lâm Triều Sinh có thích đàn ông như mình không.
Hơi khói chậm rãi phun ra, lúc dụi tàn thuốc, Lục Thần Phong thấp thỏm lầm bầm: “Rắc rối rồi đây.”
Nếu như trở về Bắc Kinh theo kế hoạch đã định, cánh cửa anh đã mở ra, cùng với đoạn quá khứ đã được mình chạm đến kia e rằng sẽ trở thành một chỗ hổng, một khoảng trống vĩnh viễn trong tim anh.
Lục Thần Phong không tìm thấy Lâm Triều Sinh ngoài sảnh. Vừa nãy, lúc hút thuốc anh để ý thấy xe điện của Giản Y không đỗ ở đó như thường ngày.
Về phòng lấy bóp, Lục Thần Phong đứng trước quầy đưa thẻ phòng cho Giản Y đang bận ăn mì. Trả phòng phải không, Giản Y đưa tay “OK”, nhanh nhẹn mở máy tính, thế nhưng tay còn chưa chạm xuống bàn phím, cậu đã nghe Lục Thần Phong nói: “Tôi muốn ở thêm.”
Giản Y trợn tròn mắt, nuốt đồ ăn trong miệng mình xuống. Cậu khiếp sợ nhìn Lục Thần Phong, gào lên trong lòng, hồn tôi ơi, thần tài hiển linh hay gì!?
Cậu yếu ớt lên tiếng: “Anh Lục, anh nghĩ kỹ chưa? Lần này anh định… ở mấy ngày?”
“Vẫn là một tuần đi.” Lục Thần Phong trầm giọng nói, “Tùy tình hình thế nào tôi sẽ quyết định sau.”
Giản Y gõ gõ phím đầy phấn khởi, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại: Giàu to giàu to giàu to rồi.
“Cảm ơn anh lần nữa đã chọn homestay Giai Tịch. Phòng đã được đổi, riêng chuyện thanh toán tiền phòng thế nào phải chờ ông chủ về mới xác định được.” Giản Y lễ phép đưa thẻ phòng, chớp chớp mắt nhìn về phía Lục Thần Phong. Cậu trai mang vẻ trẻ trung của một thiếu niên với kiểu đầu đinh ngắn cũn gọn gàng, đeo một chiếc kính mỏng màu bạc, mặc trên người chiếc áo phông trơn màu đỏ và quần jeans đơn giản.
“Cảm ơn.” Lục Thần Phong gật đầu rồi mỉm cười, “Ông chủ Lâm đi đâu vậy?”
“Anh ấy mượn xe em xong là đi liền, em cũng không hỏi, lần này thì… theo bình thường hẳn không phải đi mua rau cỏ rồi.” Giản Y đắn đo vân vê tai mình, nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường, “Em đoán anh ấy đi ngắm hoa, hoặc là đi ngắm chim hải âu rồi.”
Lục Thần Phong: “Ngắm chim hải âu?”
Giản Y gật đầu: “Vâng, hằng năm ở đây sẽ có một đám hải âu từ Siberia bay đến vào mùa đông, đa phần sẽ tập trung ở gần Oạt Sắc. Đợt ông chủ em còn sống ở Côn Minh thường hay đến Điền Trì ngắm hải âu, không thì đầu tháng tư chúng đã bay đi rồi.”
Ven bờ gần đảo Phổ Đà[2] là dãy kim ngân hoa lẳng lặng đứng bên, thi thoảng xen lẫn mấy gốc liễu và hoa giấy, điểm xuyết bằng vạt khói lam dịu nhẹ mơ màng.
[2]
Lâm Triều Sinh lái chiếc xe điện của Giản Y, mắt hướng về đám chim hải âu đang vây quanh đảo nhỏ. Mặt hồ yên ả xanh trong, trên chiếc thuyền gỗ là tiếng hát vang vọng, y nhẹ nhàng thở ra, khống chế nhịp tim mình, cứ thế mãi đến khi ánh hoàng hôn dần buông.
Đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, năm giờ kém. Lâm Triều Sinh quay người khởi động xe điện, trở về.
Đến Song Lang, Lâm Triều Sinh thả chậm tốc độ xe, tâm trạng trở về cũng không vội vã. Y bóp thắng, tháo mũ bảo hiểm cầm trên tay, lặng thinh vừa đẩy xe vừa nhìn bụi hoa bên bờ.
Giai Tịch ở rất gần thôi, Lâm Triều Sinh phóng tầm mắt nhìn núi non biển hồ nơi xa, đoạn đưa mắt về trước cửa homestay, đột ngột dừng bước.
Cùng một thời gian, cùng một địa điểm, cũng cùng một hình ảnh, nhưng dường như hai người đã hoán đổi vị trí, tâm trạng như hòa vào nhau.
Năm giờ hai mươi phút chiều, chuyến bay đến Bắc Kinh đã cất cánh. Lúc này, Lục Thần Phong vẫn còn đang ở Đại Lý, và trước cửa homestay Giai Tịch, anh chờ đợi, chăm chú nhìn Lâm Triều Sinh cách mình mỗi lúc một gần thêm.